Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư

Chương 15: Hắc Ngọc Đính Ước


Bạn đang đọc Hào Hoa Phong Nhã Triệu Hồi Sư – Chương 15: Hắc Ngọc Đính Ước


Vân Mộng Cầm cứng đơ, vì nàng không ngờ đến Vân Phong Nhã sẽ đột ngột ôm lấy mình, tuy rất nhanh đã rời đi thế mà đã làm tim nàng đập rất nhanh, mặt không tự chủ đỏ ửng.

Nàng không biết với biểu hiện hiện tại làm sao đối mặt với Vân Phong Nhã nên chạy như bay rời đi, làm Vân Phong Nhã không hiểu gì cả.
Nhìn thấy Vân Mộng Cầm chạy đi, Vân Phong Nhã cũng xoay người vững bước lên đường lịch lãm.

Trong mắt nàng lúc này chỉ có kiên định, kiếp trước nàng là cô nhi, mặc dù được Triệu Trí Hùng nhận nuôi làm con nuôi, nhưng trong mắt hắn nàng chỉ là một con cờ không hơn không kém.

Cho đến lúc nàng đến thế giới dị thế này, nàng mới cảm nhận được tình thân ấm áp.

Nếu có thể, nàng tất nhiên không muốn rời đi, đem sự ấm áp kia để lại phía sau mà đi vào nơi muôn trùng nguy hiểm.

Tuy nhiên ở thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có trở nên mạnh mẽ nàng mới có thể bảo vệ được người thân và bằng hữu.
Vân Phong Nhã vừa đi, trong bóng đêm xuất hiện hai thân ảnh, một lớn một nhỏ.

Không ai khác chính là Bạch Lam Y và một vị hắc y nam nhân, Bạch Lam Y nhìn theo bóng dáng thiếu niên đi xa khoé môi cong cong.

Nàng nhìn thấy sự kiên định, ngoan cường trong đôi mắt của hắn.
” Ám nhị, hắn thích thiếu nữ lúc nãy sao?” Nàng nhìn theo bóng lưng Vân Phong Nhã hỏi một câu như vậy làm ám nhị không hiểu gì cả, nhưng cũng đáp lại.
” Có lẽ là thích.” Suy nghĩ một lát rồi nói tiếp.” Cũng có lẽ là không.” Trả lời như không trả lời của hắc y nam nhân, làm Bạch Lam Y bất mãn liếc mắt nhìn hắn ta.

Cản thấy bản thân không nên dư hơi nói chuyện với tên đầu gỗ này, xem ra trong các ám vệ chỉ có ám nhất là có thể nói chuyện.
” Chủ tử, Ám Nhất truyền tin nói đã tìm được vật chúng ta muốn tìm rồi, đang trên đường đưa về gia tộc.


Nàng bảo thuộc hạ nhất định phải đưa chủ tử an toàn trở về.

Chủ tử thực lực bị phong ấn, vì an toàn của ngài, chúng ta nên lập tức trở về ngay.” Hắn nhìn chủ tử của mình lại muốn khuyên chủ tử lấy về hắc ngọc, nhưng hắn biết chủ tử ý đã quyết, cho dù là gia chủ cũng không khuyên được.

Hắn chỉ có thể thở dài, chỉ mong thiếu niên này không phụ kỳ vọng của chủ tử.
Bạch Lam Y hững hờ buông câu: ” Ta đã biết.” nhìn hướng Vân Phong Nhã biến mất nói.” Tiểu phu quân hẹn gặp lại.” Khoé miệng nàng cong cong.

Sau đó cả hai biến mất trong bóng đêm.
Khi Vân Phong Nhã về đến viện mình, thì không thấy Bạch Lam Y đâu, nhìn xung quanh thấy trên bàn có một miếng hắc ngọc và một phong thư.

Nàng mở phong thư ra xem, bên trong viết vài dòng rất ngắn ngọn.
” Tiểu Lang quân, hắc ngọc này là vật đính ước của chúng ta, người phải bảo quản tốt đó có biết không? Lam Y phải về nhà rồi, hẹn gặp lại.”
Vân Phong Nhã khoé môi giật giật.” Bé con này cũng thật là…” Nàng cầm hắc ngọc lên cảm nhận được Linh khí rất nồng hậu từ trên hắc ngọc phát ra, làm nàng rất là ngạc nhiên, thì nghe được Phượng Hoàng nói.
” Chủ nhân hắc ngọc này cùng bạch ngọc của bé con là một đôi, đều có khắc hoa văn cổ xưa, những hoa văn đó chính là tụ Linh khí trận đã thất truyền ở một vạn năm trước.

Trên đời này không có mấy cái đâu, chỉ cần nhận chủ nó sẽ giúp chủ nhân hấp thu linh khí tự đưa vào đang điền của chủ nhân, cho dù chủ nhân không có tu luyện.”
” Vật quý báo như vậy, tại sao bé con lại đơn giản trao tặng người khác như vậy, thật là phá gia chi tử mà.”
” Chủ nhân, ta xem là bé con đưa vật quý báo như vậy cho chủ nhân, có lẽ là sính lễ đấy hahaha.”
Vân Phong Nhã đầu đầy hắc tuyến!!!
” Chủ nhân yên tâm mà nhận chủ, tụ Linh trận này chỉ có thể giúp cấp bậc dưới Linh Thánh hấp thu mà thôi, còn trên Linh Thánh sẽ không có tác dụng gì cả.”
Cấp bậc phân chia.
1: Linh sư.
2: Đại Linh sư
3: Linh Vương.

4: Linh Huyền
5: Linh Hoàng.
Phân chia từ cấp một đến cấp chín.
6: Linh Thánh.
7: Linh Tông.
8: Linh Tôn.
Phân chia thành: sơ kỳ, trung kỳ, cao kỳ, thượng kỳ và đỉnh phong.
9: bán thần.
10: thần cấp.
____ ____
Trời còn chưa sáng Vân Phong Nhã đã sớm rời khỏi Vân phủ, nàng cảm giác được ở nơi xa khuất có hai người đang âm thầm theo dõi từng cử động của mình.

Như đã đoán được hai người đó là ai, Vân Phong Nhã không thèm quay đầu lại xem xét thực hư cứ thản nhiên tiến về phía trước, rất nhanh thân ảnh kia đã hoà cùng bóng đêm nhập lại thành một khối không phân rõ đâu là người, đâu là cảnh.
” Gia gia Phong Nhã sẽ trở lại phải không?” Giọng nói của thiếu nữ có chút nghẹn ngào.
” Chúng ta hãy tin tưởng Nhã nhi.” Giọng nói tang thương của lão nhân vang lên trong màn đêm.
Lúc này Vân Phong Nhã muốn đi tới thị trấn bên cạnh, hành trình bắt buộc nàng phải vượt qua dãy núi có rất nhiều lá đỏ kia, vì nó là con đường duy nhất kết nối Vân Nguyệt Thành với những nơi khác.

Nếu nói Nguyệt Vụ Sâm Lâm là nơi hung hiểm để rèn luyện nâng cao năng lực cho cường giả, thì núi lá đỏ là nơi rất thích hợp cho những người tu vi thấp hoặc là người bình thường qua lại.
Chỉ là khi Vân Phong Nhã vừa tới chân núi lá đỏ, nàng cảm nhận được phía sau có vài hơi thở cường đại nôn nóng đuổi theo mình.

Khoé miệng nàng hiện lên nụ cười lạnh.” Chờ không kịp rồi sau?”
Vân Phong Nhã không đi tiếp, mà dựa lưng vào một cây cổ thụ bên đường ung dung đứng đợi, trên tay còn cầm một quả trái cây dại vừa ăn vừa chờ, bộ dạng rất là thong dong không chút nào mẩy may lo sợ.

Cho đến lúc mấy thân ảnh kia xuất hiện ngay trước mắt, điều đầu tiên bọn họ nhìn thấy là cảnh tượng Vân Phong Nhã tiêu sái nhàn nhã tựa người vào cây cổ thụ nhắm nháp trái cây trên tay.

Nhận thấy tiểu tạp chút kia một chút cũng không hoảng loạn hay sợ hãi, làm lòng tự trọng của bọn họ như bị sỉ nhục.

Lại nhớ đến mấy ngày trước trên lôi đài Vân Phong Nhã không hề nể mặt mà thẳng tay hạ nhục Trần gia bọn họ, không chỉ phế đi nhị thiếu gia, còn làm tứ thiếu gia không biết nguyên do mà không hấp thụ Linh khí được nữa.

Cừu hận trùng trùng khiến bọn hắn không thể nào nuốt trôi, tròng mắt bọn họ nhìn Vân Phong Nhã ngập tràn lửa giận.
Dẫn đầu là lão giả nhanh chóng tiến đến trước mặt Vân Phong Nhã, nghiến răng nghiến lợi nói.” Cẩu tạp chủng Vân gia, không ngờ ngươi có lá gan rời khỏi Vân gia, hôm nay nhị trưởng lão ta đây, sẽ cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.”
Vân Phong Nhã lười biến cười lạnh, nhìn những người trước mặt trên mặt toàn là trào phúng.” Một đại Linh sư tam cấp và hai Đại Linh sư cấp một, bốn Linh sư cấp chín..

chặc…!chặc..

Trần gia đúng là coi trọng bổn thiếu gia nha.”
” Hahaha, Cẩu tạp chủng, ngươi ngàn không nên vạn không nên cùng Trần gia chúng ta đối đầu.

Ngươi lại ưu tú như vậy, Trần gia ta làm sao có thể để ngươi tiếp tục trưởng thành trở thành tai hoạ ngầm cho Trần gia chúng ta.

Có trách thì nên trách ngươi đầu thai không đúng chỗ, trở thành kẻ đối đầu với Trần gia ta.” Trong ánh mắt không hề che giấu sự tàn nhẫn của lão.
” Ha ha.” Vân Phong Nhã không còn như lúc nãy lười biếng dựa vào cây nữa, nàng thắt lưng thẳng tắp, không có một chút khủng hoảng, vẫn như trước một dạng bình tĩnh lạnh nhạt nhìn bọn họ như vài con côn trùng thấp kém không ngừng rả rít những âm thanh phiền toái.

Trên người nàng toả ra khí thế của bậc Vương giả, áo bào không gió mà tà áo lại không ngừng phất phơ, giống như một vương giả nắm giữ trong tay sinh mệnh của người khác vậy.
Cảm thấy khí thế xuất thần trên người Vân Phong Nhã, khiến cho nhị trưởng lão Trần gia có chút bất an, nhưng lão rất nhanh đã khôi phục được sự bình tĩnh.

Trước mặt chỉ là tên tiểu tử bản lĩnh được bao nhiêu chứ, lão có chút tự giễu bản thân mình đã nghĩ quá nhiều.

Tên kia chỉ là Linh Sư ngũ cấp mà thôi, lão cũng thật là…
” Mấy người các ngươi cùng nhau hợp lại, quả thật bổn thiếu gia không phải là đối thủ của các ngươi.


Nhưng mà…”
Vân Phong Nhã cười như không cười nói tiếp.” Nhưng mà có thêm nó thì sau?”
Vừa dứt lời, ngón tay nàng ở không trung vẽ hình ngôi sao năm cánh, một quyển trục màu trắng đang phát sáng xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Tiểu Lôi ngươi đã lâu chưa được ra ngoài chơi rồi, hôm nay chủ nhân ta cho ngươi hoạt động gân cốt một chút nha.” Nàng vừa dứt lời ánh sáng từ bên trong Triệu Hoán Thư bay ra.

Một con Tử Điện Báo oai phong đứng trước mặt Vân Phong Nhã.
” Chủ nhân, người yên tâm, những nhược kê này cứ giao cho tiểu Lôi giải quyết.” Nó rất vừa lòng với cái tên tiểu lôi này, chờ nó trở thành thánh thú thì có thể nghi tên vào Triệu Hoán Thư rồi.

Khoảng thời gian bên nhau chủ nhân đối với nó rất tốt, nó đã sớm xem tình cảm giữa nó với chủ nhân còn hơn là mối quan hệ chủ tớ bình thường.

Vậy mà những người này lại muốn giết chủ nhân nó.

Tử Điện Báo hung ác nhe răng nhếch mép, khoe những chiếc răng sắc nhọn của mình, ánh mắt dữ tợn nhìn về mấy kẻ không sợ chết trước mặt.
Những người Trần gia còn chưa kịp hoàn hồn khi thấy Vân Phong Nhã triệu hồi ra triệu hoán thư, thì trước mặt bọn họ lại đột nhiên xuất hiện một con Tử Điện Báo cao to ánh mắt tràn đầy sát khí, nhe hàm răng sắc nhọn như muốn ngoặm một ngụm nuốt hết bọn họ vào bụng vậy.

Càng đáng sợ hơn là nó biết nói chuyện, khi bọn họ nghe Tử Điện Báo nói chuyện làm cả người bọn họ đều không tự chủ mà run rẩy lên.
” Bát cấp…!bát cấp Linh thú…”bọn họ vừa run vừa nói, sắc mặt đều trắng bệch.

Tại sao….!tại sao tên Cẩu tạp chủng này là Triệu Hồi Sư cơ chứ? Tại sao chuyện quan trọng này không một ai biết, lần này bọn họ phải làm sao chạy thoát đây?
” Ngươi….!ngươi là Triệu Hồi Sư…!Sao có thể? Cẩu tạp chủng như ngươi sao có thể là Triệu Hồi Sư???” Nhị trưởng lão hét lên như để trấn an bản thân, nhưng lão làm như thế nào cũng vô dụng, mãi không thể che lắp nỗi sợ không ngừng bành trướng trong lòng.

Đột nhiên, trong mắt lão lóe ra một tia sáng, chỉ cần giết chết Vân Phong Nhã, thì Linh thú này sẽ không bị khế ước quản thúc, sẽ không nghe lời hắn mà giết chết bọn họ.

Lúc này lão cũng lấy lại được sự bình tĩnh mà phân phó thuộc hạ phía sau.
_________________________________
( halarm122017.????).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.