Hào Hoa Kiếm Khách

Chương 31: Kiếm khí ngất trời


Đọc truyện Hào Hoa Kiếm Khách – Chương 31: Kiếm khí ngất trời

Suy nghĩ một lúc Yến Thanh bảo :

– Mạt huynh đánh ra một ngọn roi đi!

Mạt Tạng cau mày :

– Mình đánh ra là họ bức dồn mình lùi, họ tiến tới thu hẹp vòng vây là nguy lắm Yến huynh!

Yến Thanh mỉm cười :

– Mạt huynh cứ đánh! Tại hạ có cách!

Do dự một lúc Mạt Tạng vung roi.

Hai người đối diện lập tức cử kiếm đón đỡ.

Nhưng nhanh như chớp Yến Thanh khoa kiếm sử dụng cùng một lượt cả ba chiêu Đạt Ba, thủ pháp cực nhanh mường tượng chàng thi triển chỉ có một chiêu thôi.

Chừng như hai người đối diện có giật mình vì dù họ hóa giải được ba chiêu kiếm song không khóa chận được thanh kiếm của Yến Thanh. Hơn thế họ không tiến lên được bước nào còn Yến Thanh thì chỉ lùi một bước thay vì ba bước.

Đảo mắt nhìn quanh bốn kiếm thủ áo đen, Yến Thanh mỉm cười thốt :

– Bốn vị có thân phận cực cao trong phái Võ Đương.

Cả bốn người không đáp.

Yến Thanh tiếp :

– Thảo nào mà các vị chẳng bao kín mặt! Thiên Ma lệnh chủ còn vất bỏ vuông khăn che mà các vị vẫn giữ, như vậy là sợ người ta nhận ra! Là những nhân vật hữu danh trong một môn phái lừng danh nếu để cho người ta biết các vị lệ thuộc Thiên Ma giáo thì còn gì là danh dự của môn phái mình, danh dự của cá nhân mình! Sự phát hiện thân thế của các vị xem ra có cái tầm quan trọng không kém sự phát hiện thân thế của Thiên Ma lệnh chủ!

Bỗng một người trong bọn cất tiếng :

– Tiểu tử! Vĩnh viễn ngươi không biết được bọn ta là những ai!

Yến Thanh điềm nhiên :

– Sao lại không! Tại hạ biết các vị là những ai rồi. Trong thiên hạ ngày nay chẳng có mấy người phong trụ nổi Đạt Ba tam thức của tại hạ! Vả lại tại hạ sử dụng tam thức đó khác hẳn với tam thức của người đời trông thấy! Nếu tại hạ không lầm thì trong võ lâm chỉ có năm người biết được ba chiêu kiếm động dạng nhưng khác hiệu dụng đó thôi. Trong năm người đó thì một đã quy tiên còn lại bốn! Các vị còn cho rằng tại hạ không biết thân phận của các vị nữa chăng.

Cả bốn kiếm thủ cũng giật mình.

Không hẹn mà đồng, cả bốn người lùi lại một bước.

Thiên Ma lệnh chủ hét lên :

– Các vị làm gì thế. Tại sao thế.

Một người đáp :

– Lệnh chủ! Tiêu tử đã đoán ra thân phận của bọn tại hạ!

Lệnh chủ hừ một tiếng :

– Hắn làm gì hiểu được.

Người đó giải thích :

– Năm xưa Trần Tam Bạch có tham khảo ý kiến bọn tại hạ trước khi cải biến Đạt Ba tam thức thành ba chiêu kiếm khác cực kỳ lợi hại. Bọn tại hạ gồm năm người đồng nghiên cứu với Trần Tam Bạch. Trong số năm người đó một đã chết cách đây sáu năm, còn lại bốn là bọn tại hạ bốn người đây. Đích xác là tiểu tử biết rõ thân phận của bọn tại hạ.

Lệnh chủ lạnh lùng :

– Hắn đã biết thì cứ giết quách hắn đi là đơn giản nhất! Hắn chết rồi thì còn ai phanh phui ra mà sợ!

Một người đáp :

– Việc đó bọn tại hạ không thể làm xin Lệnh chủ thứ cho, bọn tại hạ không thể vâng lịnh bởi vì bọn tại hạ có thọ ân nơi Trần Tam Bạch nên tuyệt đối không thể sát hại truyền nhân của Tam Bạch tiên sinh!

Lệnh chủ trầm giọng :

– Chính lão phu đây không có ơn cứu mạng các vị sao! Chẳng lẽ các vị không muốn báo đáp.

Người đó tiếp :

– Nếu không muốn báo đáp thì bọn tại hạ đâu có theo về với Lệnh chủ, xuất lực cho Lệnh chủ bao nhiêu năm nay. Chỉ vì bọn tại hạ không thể lấy cừu thù báo đáp ơn nghĩa bằng cách sát hại đệ tử của cố nhân!

Một người khác nối lời :

– Nếu bọn tại hạ quên được ân đức của Trần Tam Bạch thì cũng có thể quên được ân đức của Lệnh chủ vậy!

Lệnh chủ suy nghĩ một lúc :

– Vậy cũng được! Các ngươi cứ ngăn chận hắn đừng để cho hắn thoát đi thôi, chẳng cần gì phải giết hắn! Việc đó tự lão phu làm lấy. Các vị nghĩ sao.

Người đối thoại gật đầu :

– Bọn tại hạ cứ trấn giữ lối thông này cho hắn đừng xông qua thôi chứ không làm chi đến hắn cả!

Y gọi Yến Thanh :

Yến Thanh điểm một nụ cười :

– Vậy là các vị muốn cho tại hạ quay đầu trở lại tìm một lối thoát xuyên qua Lệnh chủ Thiên Ma.

Người đó đáp :

– Phải! Ngươi vượt qua khỏi Lệnh chủ thì cứ thoát đi, điều đó không liên quan đến bọn ta! Trừ lối này thôi ngươi thoát đi bằng lối nào mặc ngươi, bọn ta không ngăn trở.

Yến Thanh quay lại đồng bọn hỏi :

– Mạt huynh! Đại tẩu! Có cơ hội chăng.

Liên Khiết Tâm lắc đầu :

– Không! Nếu trở vào đại sảnh thì chúng ta sẽ chết vì hỏa pháo. Vừa rồi lão ma đầu ở trong đó nên không phát động cơ quan sợ liên lụy đến lão. Bây giờ lão ra ngoài rồi nếu chúng ta chạy vào là cơ quan sẽ phát động liền, mình chết cả lũ!

Yến Thanh trầm ngâm một chút rồi quay về phía bốn kiếm thủ thỉnh cầu :


– Xin các vị cho mượn đường!

Một người lắc đầu :

– Không thể được! Bọn ta đã đáp ứng với Lệnh chủ rồi!

Bỗng Yến Thanh tuốt kiếm đánh ra một chiêu gồm bốn thức, mỗi thức hướng về một người.

Cả bốn người cùng cử kiếm một lượt đón đỡ.

Lần này họ không tiến tới được bước nào mà Yến Thanh cũng chẳng lùi bước nào.

Chàng hỏi :

– Nhát kiếm đó có đủ để xin các vị một chút ân tình chăng.

Một người kinh hãi hỏi :

– Ngươi học ở đâu nhát kiếm đó.

Yến Thanh đáp :

– Chiêu kiếm gia truyền thì tự nhiên phải học ở gia phụ! Các vị cũng biết đó là một chiêu kiếm độc môn, không phải mỗi gia đình hay mỗi môn phái đều biết được!

Bốn vị kiếm thủ nhìn nhau qua lỗ khoét nơi vuông vải bao mặt.

Một vị hỏi :

– Ngươi không phải là đệ tự của Trần Tam Bạch.

Yến Thanh đáp :

– Phải mà cũng không phải! Phải đối với Thiên Ma lệnh chủ. Không phải đối với các vị. Mong quý vị vì chủ nhân của chiêu kiếm đó nương tay cho tại hạ một lần!

Bốn người lại nhìn nhau.

Cuối cùng một người đáp :

– Lệnh chủ! Cuộc báo đáp ân tình của bọn tại hạ đối với Lệnh chủ đến đây cầm như chấm dứt!

Lệnh chủ kêu lên :

– Các vị có quan hệ như thế nào đối với hắn.

Người đó đáp :

– Ân huệ của hắn đối với bọn tại hạ còn lớn hơn ân huệ của Lệnh chủ thi thố với bọn tại hạ. Bọn tại hạ bắt buộc phải chọn trọng bỏ khinh!

Thiên Ma lệnh chủ kinh ngạc :

– Vậy các vị không sợ hắn tiết lộ thân phận của các vị. Hắn còn có thể dám tuyên bố các vị vì lão phu mà xuất lực nữa đấy!

Người đó đáp :

– Nói hay không do hắn, bọn tại hạ không biết làm gì hơn! Giả như hắn bảo bọn tại hạ phải chết thì bọn tại hạ chết liền không hề do dự!

Lệnh chủ trố mắt nhìn bốn người, rồi nhìn Yến Thanh.

Lâu lắm lão thốt :

– Ân oán phân minh như vậy đáng ngợi lắm. Lão phu tin các vị phải có lý do chân chính mới có thái độ đó! Yến Thanh chống lão phu thì lão phu tự mình đối phó. Lão phu không thể cưỡng bách các vị tiếp trợ lão phu!

Người đó tiếp :

– Lệnh chủ xét cho như vậy bọn tại hạ cảm kích vô cùng. Nếu Lệnh chủ cố chấp thì bọn này chỉ chết đi là xong! Chết để báo ân! Ân nghĩa cả hai đàng!

Lệnh chủ thốt :

– Lão phu không làm khó các vị đâu! Các vị không tiếp trợ Yến Thanh chống lại lão phu là cầm như báo ân rồi đó. Vậy các vị đi đi.

Bốn người cùng nghiêng mình thốt :

– Đa tạ Lệnh chủ!

Lệnh chủ tiếp :

– Bất quá lão phu có một điều kiện này là các vị cho lão phu biết Yến Thanh là ai.

Một người đáp :

– Bọn tại hạ không thể nói!

Yến Thanh thốt :

– Tại hạ xin hứa là tại hạ sẽ quên là có gặp các vị ở tại đây. Ngược lại xin các vị cũng xem như là chẳng hề gặp tại hạ ở đây, như

– Lệnh chủ nghe hắn nói đó chứ.

Lệnh chủ cười lạnh :

– Các vị tôn trọng hắn hơn tôn trọng lão phu nhiều!

Người đó điềm nhiên :

– Lệnh chủ nói đúng! Giả như hiện tại hắn yêu cầu bọn tại hạ vung kiếm tấn công Lệnh chủ là bọn tại hạ cũng phải vâng lời.

Thiên Ma lệnh chủ nổi giận :

– Yến Thanh không tiết lộ thân phận của các vị thì lão phu sẽ công bố trên giang hồ.

Một người ngẩng cao đầu đáp :

– Nếu Lệnh chủ làm như thế thì bọn tại hạ cầm như không còn nợ Lệnh chủ đều chi hết. Bọn tại hạ sẽ công bố trên giang hồ trọn vẹn bí mật của Thiên Ma giáo cho toàn thể võ lâm đều biết.


Lệnh chủ càng giận dữ :

– Cái đó không quan hệ gì đến lão phu cả. Trên đời rất ít người biết lão phu là ai nên lão phu không ngán!

Người đó lạnh lùng :

– Cá nhân Lệnh chủ đành là ít người biết song số sát thủ do Lệnh chủ nuôi dưỡng kia, cùng với các cơ sở rải rác khắp nơi, thêm vào đó một căn cứ mới do Lệnh chủ vừa tạo dựng, nếu bọn tại hạ công bố thì Thiên Ma giáo của Lệnh chủ còn tồn tại được không.

Lệnh chủ như bị quất một ngọn roi mạnh vào đầu, choáng váng mặt mày, một lúc sau mới hỏi :

– Các vị báo đáp ân tình của lão phu như thế đó à.

Người đó điềm nhiên đáp :

– Lệnh chủ công bố thân phận của bọn tại hạ thì bọn tại hạ không còn tìm đâu được một mảnh đất dung thân. Võ lâm sẽ không bao giờ tha thứ, như vậy là Lệnh chủ gây oán, mà cái oán lớn hơn cái ân thì cái oán phải lấp cái ân. Bọn tại hạ tội gì mà phải đắn đo nhân nhượng nữa.

Lệnh chủ hỏi :

– Bốn vị đi rồi thì bọn này quay đầu hiệp lực tấn công lão phu vậy lão phu phải làm sao.

Người đó đáp :

– Tại hạ tưởng Lệnh chủ nên bỏ căn cứ này đi nơi khác là hơn. Tại hạ tin rằng Lệnh chủ thừa năng lực tự vệ thoát khỏi vòng vây của địch dễ dàng. Trừ ra Lệnh chủ quyết liều tử chiến với họ thì khác. Và trong trường hợp đó tại hạ không biết sao mà nói!

Lệnh chủ thở ra :

– Tốt! Các vị cứ đi đi! Từ nay về sau quan hệ của chúng ta xem như đứt đoạn rồi. Nếu ngày sau vì lý do gì mà các vị trở giáo chống đối lão phu thì lão phu cũng không phiền trách chi các vị.

Người đó đáp :

– Bọn tại hạ không hèn như thế đâu! Chỉ cần Lệnh chủ biết bảo gìn thể diện cho nhau thì bọn tại hạ không bao giờ lấy cừu thù báo oán đức!

Lệnh chủ gật gù :

– Tốt! Lão phu tin tưởng nơi các vị! Các vị hãy đi ngay, thừa lúc bên ngoài đối phương chưa hội tề đông đủ, vòng vây còn thưa thớt nên các vị sẽ không gặp khó khăn. Còn lão phu ở đây quyết liều một trận sống chết với chúng.

Bốn người nghiêng mình chào chưa kịp quay mình đi thì Thiên Ma lệnh chủ lại thốt :

– Nếu ngày sau có người tiết lộ thân phận của các vị trên giang hồ thì các vị đừng hoài nghi là lão phu trở mặt với các vị. Các vị tin tiểu tử được chứ lão phu thì không! Hắn dám làm như vậy để gieo nghi ngờ nơi các vị, gây ly gián giữa chúng ta!

Yến Thanh cười nhạt :

– Xuất xứ của chiêu kiếm vừa rồi đủ chứng minh cho tư cách của tại hạ. Giả như có việc gì xảy ra thì các vị muốn nghĩ thế nào tùy ý. Tuy nhiên tại hạ cũng yêu cầu các vị điều tra kỹ trước khi kết tội một người! Chiêu bài Thiên Ma giáo đủ nói lên tư cách của người lãnh đạo!

Bọn người trầm ngâm một phút.

Một người cất tiếng :

– Bọn tại hạ làm sao cũng không dám hàm hồ phán đoán, muốn có một thái độ tất phải nắm chứng cớ. Nói như thế chứ giả như sự việc có xảy ra cũng chẳng quan hệ gì bởi ly khai chỗ này rồi là bọn tại hạ sẽ tìm nơi quy ẩn, vĩnh viễn thoái xuất giang hồ. Bọn tại hạ vì báo đáp ân đức của Lệnh chủ mà thành ra có dính dấp với Thiên Ma giáo! Đồng đạo võ lâm biết được sẽ sỉ vả thậm tệ, bọn tại hạ còn mặt mũi nào mà dám chường mặt ra giữa đời!

Họ đi liền sau khi buông dứt câu nói!

Liên Khiết Tâm tán :

– Yến đại hiệp tài quá! Dùng ba tất lưỡi bức thoái được bốn lão sát tinh!

Yến Thanh hỏi :

– Đại tẩu biết các vị đó.

Liên Khiết Tâm gật đầu :

– Hiện tại thì biết được rồi. Trước đây thì không!

Yến Thanh bảo :

– Đại tẩu nên quên họ đi là hơn!

Liên Khiết Tâm thở dài :

– Tôi đâu đến nỗi quá bại hoại đại hiệp! Việc tư của người ta mình bới móc làm gì! Tôi chỉ hận mình hồ đồ u mê, ngu muội đến đỗi để cho kẻ thù giết cha lợi dụng suốt hai mươi năm!

Lệnh chủ Thiên Ma bật cười ha hả :

– Sát diệt phụ thân ngươi, cái đó thì lão phu nhận! Còn như thiêu hủy nhà cửa cơ nghiệp thì ngươi không thể đổ trút trách nhiệm lên đầu lão phu được! Chính ngươi tự nguyện mà! Chính ngươi tham dự mà!

Liên Khiết Tâm căm hờn :

– Nhưng tôi không tưởng là Lệnh chủ lại giết phụ thân tôi!

Lệnh chủ vẫn cười :

– Ngươi nên trách lão ấy! Liên Thiên Lạc vốn là một nhân vật hữu danh đệ nhất tại Giang Nam, lão được giang hồ trọng vọng lắm đó vậy mà lão chưa vừa lòng muốn trở thành một bá chủ võ lâm, mặt tình thao túng hào kiệt anh hùng. Để đạt mục đích đó lão đồng ý sát diệt tất cả số gia nhân thân tín từng đi theo lão, sống chết cho lão giúp lão dựng nên cơ nghiệp lớn lao. Con người có cái dã tâm như vậy nếu không trừ diệt thì lão phu làm sao yên ổn được!

Liên Khiết Tâm nổi giận :

– Tiên phụ bị Lệnh chủ ngày đêm dụ hoặc thì tự nhiên phải mê loạn tâm thần rồi hành động kém sáng suốt!

Lệnh chủ công nhận :

– Phải! Lão phu có dụ hoặc phụ thân ngươi nhưng nếu lão phu không sớm hạ thủ thì có thể lão ấy an bày một cuộc mưu hại lão phu. Là con hẳn ngươi phải biết rõ tâm địa của cha hơn người ngoài!

Liên Khiết Tâm cúi đầu.

Lệnh chủ tiếp :

– Hiện tại ngươi quyết tâm thoát ly Thiên Ma giáo.

Liên Khiết Tâm cương quyết :


– Phải! Tôi đã thấu rõ ruột gan của Lệnh chủ rồi thì làm sao tôi có thể tiếp tục sống bên cạnh Lệnh chủ nữa được.

Lệnh chủ mỉm cười :

– Ngươi đừng quên là con trai ngươi đang ở trong tay của lão phu!

Liên Khiết Tâm hừ lạnh :

– Từ lúc nó lên hai tuổi đến nay tôi không hề thấy mặt nó. Nó không nhận ra tôi nữa!

Lệnh chủ tiếp :

– Rời khỏi nơi đây một ngày nào đó ngươi sẽ gặp lại nó, gặp cái xác chết của nó. Lão phu sẽ đưa xác nó đến cho ngươi. Ngươi trông thấy xác nó sẽ nhận ta liền bởi nó giống ngươi như đúc!

Liên Khiết Tâm nổi giận :

– Lệnh chủ dám.

Lệnh chủ cười nhẹ :

– Tại sao lão phu không dám.

Liên Khiết Tâm do dự.

Mạt Tạng kêu lên :

– Nương tử! Lão không dám giết nó đâu! Lão dọa nương tử đấy! Lão nuôi dưỡng nó từ đó đến nay trải qua nhiều năm tháng tự nhiên lão mến nó nên làm gì nỡ giết nó mà nương tử sợ! Vả lại dù không thương nó lão cũng tiếc công lao tài bồi nó chứ!

Lệnh chủ thốt :

– Lão phu còn chán thời giờ nuôi một đứa bé khác thay thế nó!

Liên Khiết Tâm lạnh lùng :

– Lệnh chủ muốn giết nó thì cứ giết. Lệnh chủ không giết thì tôi cũng giết. Nó đã thấm nhuần thứ giáo dục của Lệnh chủ suốt mười hai năm dài hẳn nó không còn là con người nữa. Nó dang tay hạ sát được những người dạy dỗ nó thì đâu còn một điểm nhân tính nhỏ nhặt nào. Thà không con còn hơn có một đứa con như vậy!

Lệnh chủ thốt :

– Ngươi thì toan đoạn tình mẫu tử nhưng nó thì luôn luôn nhớ tưởng đến ngươi.

Liên Khiết Tâm bĩu môi :

– Tôi không tin là nó tưởng nhớ đến tôi! Nhớ làm sao được khi nó chẳng biết là có mẹ, mà dù cho là biết có mẹ đi nữa nó cũng không biết được mặt mày của mẹ nó nên nó hình dung mẹ của nó ra sao mà nhớ tưởng! Lệnh chủ không cho nó gặp mẹ điều đó chứng minh là Lệnh chủ thấy nó mất hết nhân tính rồi. Cũng tại Lệnh chủ biến nó thành một công cụ giết người, và công cụ thì làm gì có tâm hồn để mà nhớ đến mẹ! Nghe Lệnh chủ cho biết phương pháp giáo dục nó là tôi biết ngay tình huống của nó. Sở dĩ như thế nên tôi quyết tâm thoát ly tổ chức tà quái của Lệnh chủ và sẽ tìm mọi cách để hủy diệt cái ma giáo chuyên hại đời!

Lệnh chủ giật mình :

– Ngươi phát sinh cái tâm hiệp nghĩa từ lúc nào thế.

Liên Khiết Tâm cao giọng :

– Từ giây phút biết Lệnh chủ không phải là tiên phụ, từ giây phút phát hiện Lệnh chủ lừa gạt lợi dụng tôi suốt hai mươi năm dài là tôi thay đổi tâm ý liền.

Lệnh chủ mỉm cười :

– Tốt! Tốt lắm! Lão phu hy vọng là ngươi sẽ không hối hận về quyết định hôm nay của ngươi! Theo tướng cách thì ngươi phải là một phần tử của giới táng tận lương tâm, không bao giờ ngươi có một chỗ đứng trong một xã hội lành mạnh! Đừng mong trở thành một con người lương thiện được! Cái chật liệu tạo nên hình hài của ngươi là thứ chất liệu tà ác, muốn sống còn thì ngươi càng phải tà ác, càng tà ác thì ngươi càng sống dài. Hiện tại nếu ngươi trở về lập trường cũ thì lão phu còn có thể quên sự vô lễ của ngươi mà tha thứ cho chứ trong tương lai nếu ngươi muốn quay đầu lão phu cũng sẽ không tái thu dụng ngươi!

Liên Khiết Tâm lạnh lùng :

– Không có việc quay đầu đâu Lệnh chủ ạ!

Lệnh chủ hỏi :

– Thế ngươi nhất định giết lão phu báo thù cho phụ thân ngươi.

Liên Khiết Tâm gật đầu :

– Thù đương nhiên phải báo nhưng giết một mình Lệnh chủ cũng không giải tỏa được niềm hận thâm trọng của tôi. Tôi phải hủy diệt triệt để Thiên Ma giáo của Lệnh chủ mới hả!

Quay qua Yến Thanh y thị tiếp :

– Mình đi thôi Yến đại hiệp! Ra bên ngoài hội hiệp với các bạn rồi nhất tề khởi công toàn diện!

Lệnh chủ khích :

– Nếu các ngươi không động thủ bây giờ thì lúc trở vào đừng mong gặp mặt lão phu!

Liên Khiết Tâm cười mỉa :

– Không ai mắc mưu Lệnh chủ đâu! ở đây đánh với Lệnh chủ một thời gian giúp cho Lệnh chủ kịp tập trung toàn lực. Tôi biết Lệnh chủ chưa hay có việc quần hùng bao vây bên ngoài nên phân tán thuộc hạ chận các ngõ ngách ngăn trở chúng tôi ly khai! Bây giờ thì Lệnh chủ cần có bọn đó bên cạnh thì phải mất hết một thời gian mới quy tụ chúng đủ số!

Lệnh chủ chớp mắt :

– Nhân tình trạng phân tán lực lượng của lão phu các ngươi định thoát đi.

Liên Khiết Tâm gật đầu :

– Bọn chúng chưa hay tôi trở mặt với Lệnh chủ sẽ không ngăn trở tôi thoát đi!

Lệnh chủ lạnh lùng :

– Nếu lão phu phát lịnh báo động.

Liên Khiết Tâm lắc đầu :

– Lệnh chủ không dám làm việc đó bởi Lệnh chủ không hiểu rõ số người thực sự trung thành với Lệnh chủ, nếu có kẻ nuôi dưỡng cái tâm phản bội Lệnh chủ thì đây là dịp tốt để cho họ trở cờ. Cho nên chẳng bao giờ Lệnh chủ dám tập trung đông đủ người quanh mình cả. Vả lại Lệnh chủ đa nghi nên Lệnh chủ phải tránh việc biểu lộ nội tình. Nếu người ta biết được có cuộc khủng hoảng trong nội bộ thì còn ai ngán oai lực của Lệnh chủ nữa. Cho nên báo động là một việc làm hết sức bất lợi cho Lệnh chủ! Biết bất lợi mà làm là kém trí, là hồ đồ! Hẳn Lệnh chủ không muốn đưa lứng hứng một mũi tiêu Xuyên Tâm!

Lệnh chủ bật cười ha hả :

– Kẻ nào dám dùng Xuyên Tâm tiêu chống lại lão phu.

Bỗng lão hụp mình xuống.

Một vệt sáng từ đâu đó vút tới, hụt lưng nhưng chạm vào vai.

Vệt sáng thu nhanh về nguyên xứ.

Lão chưa kịp hành động thì một bóng người từ trên mái nhà rơi xuống.

Một lỗ hổng ngay ngực người đó, máu chảy thành dòng, thắm ướt áo.

Bóng đó là Mạt Tử!

Hẳn là một thuộc hạ của Thiên Ma lệnh chủ đã phóng Xuyên Tâm tiêu đã thương hắn.

Trúng Xuyên Tâm tiêu hắn chưa chết. Hắn vùng đứng lên vừa nhào về phía Thiên Ma lệnh chủ vừa gọi :

– Đại ca! Đại tẩu! Yến huynh! Hãy chạy gấp. Nên nhớ cố tìm Tiểu Long, nó hiện ở tại…

Lệnh chủ phóng bồi một mũi tiêu trúng ngay yết hầu của hắn.


Hắn chưa mất sức, đưa tay chụp mũi tiêu giữ cứng. Lệnh chủ có kéo đường dây rút mũi tiêu về song không rút được.

Trong lúc đó Liên Khiết Tâm vọt tới.

Lệnh chủ bắt buộc phải buông giây đường giây bỏ chạy đi.

Liên Khiết Tâm không đuổi theo mà lướt tới ôm Mạt Tử vào lòng kêu lên :

– Lão nhị!… Lão nhị!…

Mạt Tử cố thốt nhát gừng :

– Khiết Tâm… đứa con… con của… chúng ta ở… tại…

Rất tiếc hắn không nói được địa danh!

Liên Khiết Tâm bế hắn lên chạy bay ra ngoài. Bọn Yến Thanh theo sát phía sau.

Tất cả đến tường nhảy qua tường ra bên ngoài.

Sử Kiếm Như có mặt ở đó, tiến lên nghinh đón họ.

Lão hỏi :

– Yến lão đệ! Tình hình ra sao.

Liên Khiết Tâm cứ ôm xác Mạt Tử chạy mãi.

Mạt Tạng vừa chạy theo vừa gọi :

– Khiết Tâm! Buông lão nhị xuống!

Liên Khiết Tâm quét ánh mắt sang y không đáp.

Y tiếp :

– Việc gì vậy chứ Khiết Tâm.

Liên Khiết Tâm lạnh lùng hừ một tiếng :

– Tránh ra đi! Chẳng lẽ ngươi chưa hiểu gì hết.

Mạt Tạng ngơ ngác :

– Hiểu gì. Ta có biết cái gì đâu.

Liên Khiết Tâm gằn giọng :

– Lão nhị vì thằng bé mà chết, chết vì con của chúng ta…

Mạt Tạng thốt :

– Phải rồi! Con của chúng ta! Ta biết nhị đệ chết vì Tiểu Long. Nhị đệ luôn quan tâm đến thằng Tiểu Long con của chúng ta!

Liên Khiết Tâm hừ một tiếng :

– Tự nhiên nhị thúc phải quan tâm vì Tiểu Long là con của ta và nhị thúc!

Mạt Tạng rung bắn người :

– Ngươi lấy hắn sinh ra Tiểu Long.

Liên Khiết Tâm trầm gương mặt :

– Phải! Ngươi và ta kết hôn đã mười mấy năm rồi song rất ít khi ngươi ngủ chung với ta!

Mạt Tạng giật mình :

– Ta hiểu! Ta hiểu!

Liên Khiết Tâm bĩu môi :

– Ngươi hiểu cái gì :

Mạt Tạng buông gọn :

– Ta hiểu tại sao lão nhị không cưới vợ!

Liên Khiết Tâm tiếp :

– Ngươi chê ta xấu xí nên đêm đêm ngươi kiếm cớ đến bến Tần Hoài kề cận với bọn kỹ nữ, bỏ ta cô đơn! Lão nhị thương tình bầu bạn với ta. Ta không can thiệp đến việc làm của ngươi thì ngươi cũng không có quyền chen vào việc riêng của ta! Ta là người nên ta phải có tình cảm, ta có những đòi hỏi nhục dục. Ngươi là một người chồng vô trách nhiệm, ích kỷ, không nghĩ đến vợ mà chỉ nghĩ đến bản thân. Chỉ có nhị thúc biết tưởng đến ta…

Mạt Tạng đáp :

– Tại ngươi lạnh nhạt trước với ta!

Liên Khiết Tâm cười lạnh :

– Trong lúc ta tẩm thuốc xâm mình là lúc ta cần ngươi nhất thì ngươi không gần ta, chê hôi chê thúi. Nếu không có nhị thúc an ủi ta thì ta tủi thân không tưởng nổi! Có lẽ ta dám giết ngươi nữa đó! Không nhờ nhị thúc xoa dịu lòng ta thì ngươi đâu còn sống đến ngày hôm nay! Chính nhị thúc ban cho ngươi sự sống sót đó. Ngươi nên ghi ân trọng đại của nhị thúc! Bây giờ thì mọi việc đã qua rồi, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, ta cùng nhị thúc đi tìm con ngươi đừng đuổi theo làm vướng bận ta!

Mạt Tạng hỏi :

– Ngươi đi đâu mà tìm nó! Ngươi biết chỗ nó ở à.

Liên Khiết Tâm đáp :

– Ta không biết nó ở đâu song tình hình Thiên Ma giáo như thế nào ta biết rõ hơn ngươi. Ta có biện pháp hành động. Nếu muốn giúp ta ngươi hãy tiếp tay với họ phá hủy căn cứ này, nếu có thể thì trừ diệt luôn lão quỷ đó. Thành công thì càng hay! Song ta chẳng mảy may hy vọng ngươi và các người ấy thành công!

Y thị thở dài rồi bế xác Mạt Tử chạy luôn.

Mạt Tạng cũng thở dài sững sờ tại chỗ, không đuổi theo.

Sử Kiếm Như hỏi :

– Yến lão đệ! Việc gì thế. Lão đệ có gặp Thiên Ma lệnh chủ chăng.

Yến Thanh gật đầu.

Sử Kiếm Như lấy phong bì ra trao trả cho chàng hỏi :

– Có thể tuyên bố công khai chứ.

Yến Thanh tiếp nhận phong bì lắc đầu đáp :

– Tiểu điệt tính sai!

Chàng xé phong bì, luôn cả tờ giấy đoạn hướng qua Mạt Tạng bảo :

– Mạt huynh! Chạy theo tẩu phu nhân đi! Việc gì tại đây tại hạ xin giữ kín, Mạt huynh cho đại tẩu biết, nên yên tâm…

Nhưng Mạt Tạng cười khổ lắc đầu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.