Hào Hoa Kiếm Khách

Chương 21: Thiên Ma lệnh


Đọc truyện Hào Hoa Kiếm Khách – Chương 21: Thiên Ma lệnh

Trên tờ khế ước chủ thuê ký tên là Ngô Vấn Thiên!

Yến Thanh thấy cái tên rất quen nhưng không nhớ rõ trong trường hợp nào chàng nghe nói đến.

Trong tâm tư chàng một cái tên người còn lưu lại ấn tượng thì người mang tên đó hẳn phải là một nhân vật giang hồ.

Và nếu một nhân vật giang hồ kêu gọi đến tiêu cục thì mối sanh ý đó đương nhiên không thể là đơn giản!

Một cuộc sanh ý hứa hẹn nhiều ly kỳ thích thú! Có thể bối cảnh dựng bằng xương tô bằng máu.

Hàng hóa là một chiếc rương bằng gỗ không nắp, cạnh rương bọc thép rất cứng, bên trong hẳn có một lớp thép nữa. Lòng rương chèn nhát vải giữ cho món hàng khỏi bị chấn động mỗi lần rương bị chạm.

Cứ theo tình hình đó thì món hàng bất quá to bằng quả dưa hấu.

Một vật to bằng quả dưa hấu mà trị giá ngàn vạn lượng bạc thì phải là quý báu lắm!

Nhưng là vật gì thế.

Vưu Tuấn giả làm phu đánh xe, Yến Thanh kèm bên cạnh. Ngô Vấn Thiên giữ chiếc rương ngồi trong xe.

Mã Bách Bình không đi theo nhưng lại sai Đinh Hoàng, Tiết Y, Sử Kiếm Như, Cừu Mai Phong và Trần Lượng âm thầm theo sau giám thị.

Chưa bao giờ Mã Bách Bình lại phát xuất một lực lượng hùng hậu gồm đến sáu vị hộ pháp như vậy.

Kim Tuyết Nương cũng âm thầm đi theo như Kim Tử Yến đã hứa để phòng tiếp ứng.

Trước khi đi Yến Thanh phái Mạt Tử đến Hàng Châu xem động tịnh, đồng thời thông tri cho Liễu Hạo Sanh hay bảo y liệu cách chiếu cố.

Cùng với bọn Yến Thanh, tất cả mười ba tiêu cục tại Kim Lăng đều có phái người đi theo chẳng phải để tiếp trợ chàng mà là theo dõi sự tình, dự khán nhiệt náo.

Bất quá họ cùng đi chung một đường đến Hàng Châu chứ không hề nhập bọn.

Lạ có, quen có, Yến Thanh không quan tâm đến họ.

Hành trình chỉ mất năm hôm là đến nơi.

Yến Thanh hiểu nếu có biến cố phát sinh là chỉ khi nào xe bảo tiêu đến gần Hàng Châu thôi.

Nhìn qua thần sắc của Ngô Vấn Thiên chàng cũng biết là mình đoán đúng.

Hai hôm đầu y ung dung cười nói vui vẻ. Trong hai hôm đó y không chú ý lắm đến chiếc rương.

Sang ngày thứ ba họ đến huyện Ngô Hưng.

Ngô Vấn Thiên bắt đầu lo lắng, y nhìn tả nhìn hữu, nhìn trước nhìn sau, lưu ý đến từng khách lử hành một xuôi ngược trên con đường đó.

Yến Thanh thì vẫn bình thản như thường bởi chàng nhận ra toàn là những khuôn mặt quen, mà là những người chực chờ tiếp trợ chàng nếu có biến động xảy ra.

Trong số đó chỉ có hai người lạ mặt.

Hai người thì có đáng kể gì nếu họ có ý đồ bất lợi đối chàng. Họ cũng chẳng đáng làm chi nổi chàng trước một lực lượng hộ vệ vững như núi đó.

Hai người đó trạc tuổi trung niên, ngồi ngựa, có lúc dục ngựa vượt lên xa chàng, có lúc chậm lại lặng lẽ bám theo sau.

Qua ngày thứ tư họ đến huyện Võ Khương.

Ngô Vấn Thiên càng khẩn trương hơn. Ôm cứng chiếc rương chui rút trong phòng, ăn uống tại chỗ không hề rời nó.

Yến Thanh để mặc cho y làm sao thì làm.

Chàng không e ngại lắm, rương hơi to lại nặng không quai, ai muốn cướp giật cũng khó mang đi liền.

Hà huống các gian phòng chung quanh đều do bọn Đinh Hoàng, Tiết Y chiếm hết, kẻ gian khó lọt vào lại càng khó thoát đi.

Yến Thanh và Vưu Tuấn chiếm hai gian phòng có thể nhìn tổng quát các nơi, nếu có động tịnh gì là cả hai hay trước hơn ai hết.

Đêm đó Vưu Tuấn rời phòng đi tuần sát một vòng, một lúc sau hấp tấp trở về tìm Yến Thanh thốt :

– Hai gã trung niên đó đáng nghi quá Yến huynh!

Yến Thanh cau mày hỏi :

– Việc gì phát sanh đó.

Vưu Tuấn đáp :

– Bách Bình huynh đã đến đây rồi, y mang theo năm phó tiêu đầu tuyển chọn trong số Thập cầm Thập thú. Đêm qua tại huyện Ngô Hưng y sai Quái Sơn Thú Lưu Phương và Bạch Hoa Xà Dương Xuân theo dõi hai gã trung niên. Đáng lý thì cả hai hôm nay phải trở về để vào thành Võ Khương này với chúng ta. Nhưng mãi đến bây giờ chúng vẫn chưa đến.

Yến Thanh giật mình :

– Có việc gì xảy đến cho chúng chăng.

Vưu Tuấn tiếp :

– Có là cái chắc! Chứ nếu không thì làm sao chúng biệt tăm biệt dạng. Chẳng rõ chúng bị bắt hay bị giết.

Yến Thanh hỏi :

– Mã Bách Bình còn sai phái ai theo dõi hai gã trung niên đó nữa không.

Vưu Tuấn lắc đầu :

– Không! Quái Sơn Thú Lưu Phương là đệ tử của Đình Hoàng còn Bạch Hoa Xà Dương Xuân là cháu gọi Sử Kiếm Như bằng cậu. Cả hai có tài nghệ suýt soát Lâm Kỳ đứng đầu đám phó tiêu sư. Chúng mà bị ám hại thì sai kẻ khác đi tiếp nối công tác cầm như làm mồi cho dã thú! Còn Mã Bách Bình thì cũng bất động luôn bởi chẳng bao giờ y mạo hiểm.

Yến Thanh không nói gì liền.

Vưu Tuấn tiếp :

– Việc này chúng ta phải giữ kín đáo không nên cho Đinh Hoàng và Sử Kiếm Như biết sợ họ không giữ được trầm tĩnh làm ầm lên thì càng thêm rắc rối!

Yến Thanh lại hỏi :

– Liên Liên có cho tin tức chi không.

Vưu Tuấn đáp :

– Không! Chị em nàng có nhiệm vụ đi theo Yến huynh để chuẩn bị cứu thương nếu Yến huynh bị hãm hại. Vì phải giữ hành tung bí mật nên không tiện liên lạc với chúng ta.

Yến Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi :

– Hai gã trung niên đó hiện ngụ ở đâu.

Vưu Tuấn đáp :

– Trong khách sạn Long Hưng đối diện với khách sạn này. Bách Bình huynh cũng cư ngụ trong đó nhưng không lộ diện.

Yến Thanh bảo :

– Vưu huynh cáo tố đến Đinh lão và các vị tiền bối nhờ các vị ấy chiếu cố chiếc rương của Ngô Vấn Thiên để tiểu đệ sang bên kia thám thính tung tích của hai gã trung niên.

Vưu Tuấn kinh hãi kêu lên :

– Đừng Yến huynh! Đừng ly khai nơi này! Nhiệm vụ chánh của chúng ta là tại đây!

Yến Thanh lắc đầu :

– Tiểu đệ đâu phảI là tay bảo tiêu thực sự! Bất quá vì hoàn cảnh bức bách mà phải cáng đáng vậy thôi. Huống chi đã hao hụt hai mạng người rồi! Tiểu đệ phải tìm hiểu cho rõ ràng mới được! Để còn đối đáp với Đinh Hoàng và Sử Kiếm Như nữa chứ!

Vưu Tuấn cau mày :


– Chúng là người của Thiên Ma giáo can hệ gì đến bọn mình.

Yến Thanh giải thích :

– Không phải vậy đâu! Tiểu đệ từ lâu đóng kịch với họ thì bây giờ phải giữ vai trò của tấm kịch, càng tích cực càng hay chứ họ sống chết thế nào thì cần gì đến bọn mình phải giải bày phân minh. Giả như cuộc bảo tiêu này xuôi thuận thì tiểu đệ tiến bộ được một bậc vì sự thành công giúp tiểu đệ gây thêm tín nhiệm, nhân đó mình đi sâu vào nội tình của họ dễ dàng hơn. Tiểu đệ vốn có ý tự cáng đáng một mình song nếu không kêu gọi Vưu huynh thì Vưu huynh cũng đòi đi cho nên tiểu đệ phải lên tiếng trước.

Vưu Tuấn suy nghĩ một chút :

– Bất quá chúng ta nên báo cho Ngô Vấn Thiên biết để dọ xem ý tứ của y thế nào, y có thực sự hiểu việc hay chưa.

Yến Thanh lắc đầu :

– Dù y có hiểu chắc gì y chịu nói thật với chúng ta.

Vưu Tuấn tiếp :

– Nói hay không nói mặc y. Nếu chúng ta muốn ly khai thì ít nhất cũng phải có sự đồng ý của y mới được! Nếu không giả như có biến cố gì cho công cuộc bảo tiêu thì y sẽ đổ cho chúng ta cố ý ly khai giúp biến cố phát sanh. Lúc đó dù cho có bao nhiêu lưỡi chúng ta cũng vô phương biện bạch.

Yến Thanh thốt :

– Về nghiệp vụ bảo tiểu tiểu đệ không rành lắm. Nếu Vưu huynh nhận thấy cần phải nói với y thì cứ nói. Nếu có việc gì xảy ra thì tiểu đệ có mất mặt cũng chẳng sao nhưng báo hại anh em họ Mạt phải nhả năm mươi vạn lượng bạc hoàn cho y thì đau cho Huynh Đệ tiêu cục lắm!

Vưu Tuấn gật đầu :

– Được rồi Yến huynh yên trí. Tiểu đệ sẽ có lý do vững chắc để thuyết phục y.

Họ đến phòng của Ngô Vấn Thiên gõ cửa xưng tên.

Bên trong có tiếng động lào xào một chút rồi cửa mở.

Ngô Vấn Thiên hỏi :

– Có việc chi rồi hay sao Tổng tiêu đầu.

Vẻ lo sợ lộ ra mặt y.

Vưu Tuấn gật đầu :

– Có! Chúng ta vào phòng đi rồi sẽ nói chuyện!

Chiếc rương đặt trên giường. Ngô Vấn Thiên bước về giường ngồi tựa mình vào chiếc rương.

Mường tượng từ đầu đêm đến giờ y chưa hề chợp mắt một phút.

Vưu Tuấn cất tiếng :

– Ngô tiên sinh chi ra một số bạc to lớn như thế có phải là hy vọng món hàng đến địa điểm một cách an toàn chăng.

Ngô Vấn Thiên gật đầu :

– Cái đó thì hẳn rồi! Chẳng hay huynh đài có điều chi chỉ giáo.

Vưu Tuấn tiếp :

– Hàng hóa của tiên sinh bọn tại hạ không cần biết đến nhưng ít nhất tiên sinh cũng phải cho bọn tại hạ hiểu người dòm ngó nhất đến vật đó là ai.

Ngô Vấn Thiên a lên một tiếng :

– Bổn nhân làm sao biết! Tại sao huynh đài hỏi vậy.

Vưu Tuấn đáp :

– Chẳng giấu gì tiên sinh trong công cuộc hộ tống chiếc rương của tiên sinh ngoài đoàn người công khai bọn tại hạ còn có thêm một lực lượng âm thầm theo dõi để phòng tiếp ứng nếu có điều bất trắc xảy ra. Bọn tại hạ muốn bảo đảm sự an toàn đến mức tối đa!

Ngô Vấn Thiên gật đầu :

– Thế thì tốt lắm! Thảo nào bổn nhân lại thấy người xuôi kẻ ngược dập đều trên con đường từ Kim Lăng đến đây. Chả trách chúng ta an ổn suốt hành trình!

Vưu Tuấn lắc đầu :

– Không an ổn như tiên sinh tưởng đâu. Cứ theo sự phát hiện của bọn tại hạ thì có hai người theo dõi chúng ta từ Kim Lăng đến đây. Và đêm hôm qua có hai người trong bổn cục vì theo dõi thám thính hành tung của hai người đó kết quả là có đi mà không có về.

Ngô Vấn Thiên thản nhiên thốt :

– Thật lỗi quá! Vì bổn nhân mà sanh ra việc đó. Chẳng rõ sau đó quý cục có tìm được họ chăng.

Vưu Tuấn thở dài :

– Không! Cho nê bọn tại hạ muốn đi xem thử hai người đó có lai lịch như thế nào. Bọn tại hạ muốn dọ hỏi coi họ có làm chi hai huynh đệ của bổn cục không!

Ngô Vấn Thiên giật mình :

– Yến tổng tiêu đầu! Nếu trong lúc hai người vắng mặt có người đến cướp tiêu thì sao.

Vưu Tuấn cười nhạt :

– Chỉ cần tiên sinh đừng có cái tâm tưởng chôn vùi bọn tại hạ thì dám chắc chẳng có điều chi đáng ngại xảy ra đâu!

Ngô Vấn Thiên phẫn nộ :

– Huynh đài nói thế là nghĩa gì.

Vưu Tuấn đáp :

– Nghĩa là tiên sinh đừng vừa đánh trống vừa ăn cướp để chôn vùi tên tuổi của bọn tại hạ thì cái việc cướp tiêu khó xảy ra lắm. Tiên sinh từng xuôi ngược trên giang hồ tất cũng phải trong thấy bổn cục nổ bao nhiêu lực để hộ tống món đồ của tiên sinh chứ! Bổn cục đã huy động một số lớn nhân viên vào việc này đấy!

Ngô Vấn Thiên thoáng bối rối :

– Bổn nhân còn biết nói làm sao nữa! Bổn nhân thành thật yêu cầu quý cục trợ giúp đưa món đồ đến nơi an toàn, nếu không vậy thì khi nào dám vì một lý do khác chi ra một số bạc lớn lao. Những kẻ ngông cuồng nhất đời cũng không thể vung tay quá rộng một cách phá sản cỡ đó! Hà huống trong thỏa ước có ghi rõ ràng dù món hàng rủi lo mất mát thì quý cục cũng khỏi phải thường bồi kia mà! Như thế thì bổn nhân còn nuôi dưỡng ý đồ gì bất lợi cho các vị làm chi.

Vưu Tuấn thốt :

– Đành là vậy song điều kiện là bổn cục không ly khai hàng hóa kia! Bây giờ vì có chút việc bắt buộc bọn tại hạ phải vắng mặt một lúc nếu trong thời gian đó hàng hóa mất thì bọn tại hạ phải hoàn lại số ứng trước và hộ tống phí, số đó đâu phải nhỏ tiên sinh! Dù sao bọn tại hạ cùng cần được tiên sinh đồng ý!

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Nhưng bổn nhân không hy vọng Vưu Tổng tiêu đầu ly khai dù chỉ trong chốc lát.

Vưu Tuấn trầm giọng :

– Tiên sinh cũng có lý tuy nhiên có một điểm này mong tiên sinh nghĩ kỹ lại. Đồng tiền tuy quan trọng, tiên sinh dùng đồng tiền thuê bọn tại hạ mạo hiểm, bọn tại hạ cần tiền nên phải hành nghề khó khăn này. Nhưng tại hạ cho rằng mạng con người còn quý hơn đồng tiền tiên sinh ạ! Hai mạng người của bổn cục thất tung, sự kiện đó đáng cho chúng ta chú ý lắm! Tiền dù nhiều đến đâu cũng không làm cho một người chết đi sống lại được! Tại hạ kêu gọi lòng nhân đạo của tiên sinh!

Ngô Vấn Thiên lộ vẻ thẹn.

Vưu Tuấn tiếp :

– Huống chi hai gã khả nghi kia chính tiên sinh cảnh giác bọn tại hạ phải đề phòng. Bọn tại hạ vì sự an toàn của chuyến bảo tiêu cần phải điều tra lai lịch của bọn họ.

Yến Thanh ngưng trọng thần sắc tiếp :

– Ngô tiên sinh hiểu cho hai huynh đệ đó thất tung là vì quá lo cho số phận chiếc rương của tiên sinh. Nếu tiên sinh chịu nhìn xa hơn một chút hẳn phải thông cảm cho bọn tại hạ mà không nỡ ràng buộc nhau một cách quá khắc khe như vậy!

Ngô Vấn Thiên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu :

– Thôi hai vị đi dọ thám đi. Bổn nhân dè dặt nên nói thế chứ chắc cũng chẳng có viêc chi xảy ra đâu!

Vưu Tuấn trấn an y :


– Nếu có việc gì tiên sinh cứ gọi to lên tức khắc có người trong tiêu cục vào đây bảo vệ tiên sinh. Miễn là tiên sinh đừng rời khỏi gian phòng này nửa bước!

Ngô Vấn Thiên cười khổ :

– Nếu bổn nhân dám tự tiện xuất nhập thì còn nhờ đến các vị làm chi cho tốn tiền! Chiếc rương của bổn nhân chứa một vật vô giá nên kẻ dòm ngó hẳn phải thuộc hạng phi thường. Giả như có sự cướp tiêu thì các vị phải dè dặt cho lắm

Yến Thanh hỏi :

– Tiên sinh biết ít nhiều về hai người chứ.

Ngô Vấn Thiên vội thốt :

– Bổn nhân chẳng biết mảy may về họ.

Yến Thanh hừ một tiếng :

– Thế sao tiên sinh cho họ là những tay ghê gớm?

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Bởi lẽ người phụ trách hộ tống là Yến tổng tiêu đầu mà cái danh của Tổng tiêu đầu thì chấn động khắp nơi như tiếng sấm rền tai. Họ biết vậy mà còn bám sát thì đương nhiên phải là lợi hại!

Yến Thanh hiểu y không nói thật.

Chàng cười lạnh cùng Vưu Tuấn cáo từ bước ra ngoài.

Vưu Tuấn tìm Đinh Hoàng dặn dò mấy tiếng rồi dẫn Yến Thanh sang khách sạn Long Hưng chỉ một gian phòng trên gác.

Đèn trong gian phòng còn cháy sáng chiếu qua khung cửa sổ, cửa tuy đóng song giấy bồi cánh mỏng nên ánh sáng vẫn rạng rỡ như thường.

Yến Thanh bảo Vưu Tuấn nấp vào một chỗ nào đó bên dưới để chàng một mình lên trên quan sát.

Đoạn chàng đề khí giở thuật khinh thân ra mình theo vách đứng lên dần dần như có vầng mây dưới chân nâng hổng nhẹ nhàng êm ái.

Vưu Tuấn lắc đầu thán phục vô cùng. Tài nghệ cỡ đó quả là hy hữu trên đời.

Cũng rà mình như vậy sát vào tường chàng di chuyển đến gần khung cửa sổ, bấm nhẹ móng tay cho lủng giấy, ghé mắt nhìn vào.

Bên trong hai người trung niên đang uống trà mường tượng như đang chờ ai đó.

Đêm khuya không ngủ lại chờ người điều đó đáng nghi lắm rồi!

Không lâu lắm có tiếng gõ cửa phòng.

Hai người trong phòng không đứng lên đi mở cửa nhưng người gọi lại đẩy cửa bước vào.

Người đó cũng vào trạc trung niên.

Yến Thanh giật mình.

Chàng nhận diện được con người đó.

Y là một quái kiệt trong võ lâm tên là Chung Thiên Lý, ngoại hiệu là Quỷ Hành Vô Ảnh, một độc hành đại đạo gần chánh hơn là tà, cả hắc đạo lẫn bạch đạo đều nể nang y.

Vào phòng rồi y kéo ghế ngồi đối diện với hai trung niên nói liền :

– Đêm nay hai vị định hạ thủ chứ.

Trung niên ngồi phía tả đáp :

– Tình hình có chỗ không thuận lợi nên bọn tiểu đệ chưa có quyết định gì. Đêm qua bọn tại hạ đến trạm liên lạc trong thành Ngô Hưng bị hai tên tiểu tử theo dõi. Bọn tại hạ chế ngự chúng hỏi ra mới biết chúng là người trong Long Võ tiêu cục.

Chung Thiên Lý hừ lên một tiếng :

– Vậy là Thiên Ma giáo có nhúng tay vào vụ này.

Người trung niên đối thoại gật đầu :

– Hẳn nhiên rồi còn gì nữa! Long Võ tiêu cục có phái năm cao thủ tùy hành chuyến bảo tiêu này. Cả Mã Bách Bình cũng có đi theo. Chừng như họ được Yến Thanh thỉnh trợ giúp hắn có điều họ không lộ diện công khai. Nếu chúng ta hấp tấp hành động thì chỉ sợ là phải chạm đến Thiên Ma giáo!

Chung Thiên Lý hỏi :

– Tại sao Thiên Ma giáo hành động vô lý thế! Chúng ta có thương lượng trước với y kia mà! Y đáp ứng đàng hoàng là sẽ đứng ngoài cuộc kia mà!

Người trung niên đáp :

– Lập trường của y mơ hồ quá. Y không muốn đắc tội với bên nào cả. Y bảo là đã thông tri với đối phương là đừng nhờ đến tiêu cục của Phân đàn Kim Lăng.

Chung Thiên Lý hừ một tiếng :

– Nhưng rồi y cứ để cho người của y nhúng tay vào.

Người trung niên lắc đầu :

– Theo tại hạ nghĩ có lẽ là Phân đàn Kim Lăng tự chuyên hành sự đó. Y có thể viện lý do là chẳng hề hay biết. Giả như chúng ta chạm đến người của y thì y sẽ trách cứ chúng ta được như thường!

Chung Thiên Lý trầm giọng :

– Với thân phận là Thiên Ngoại song long hai vị lại sợ y. Chẳng dám đối phó với y sao.

Yến Thanh giật mình.

Thì ra hai trung niên đó là đôi lãnh tụ võ lâm vùng sa mạc tại Quan Ngoại!

Thiên Ngoại song long Nhâm thị huynh đệ còn ai không nghe tên biết tiếng!

Người mặt vàng hẳn là Đại Kim Long Nhâm Triệu Lượng còn người mặt bủn là Vận Long Thôn Nhậm Triệu Nguyên!

Họ là bá chủ vùng biên tái, oai danh trên hẳn Liễu Hạo Sanh.

Tại sao họ vào Trung Nguyên định cướp đoạt tài vật của người.

Tại sao họ liên kết với Chung Thiên Lý.

Chiếc rương đựng vật gì. Có giá trị như thế nào khiến cả ba cực kỳ chú ý.

Bên trong ba người im lặng một lúc.

Rồi Chung Thiên Lý cất tiếng :

– Này Nhậm lão đệ hãy nghĩ kỹ đi. Ngày mai là ngày cuối đó, nếu để cho vật đó đến nơi đến chốn rồi về tay Thánh tăng là chúng ta không còn một điểm hy vọng nhỏ.

Một ngàn vạn lương bạc cầm như mây rã khói tan!

Nhậm Triệu Lượng đáp :

– Tại hạ biết! Nếu không có số thù lao to tát thì anh em tại hạ đâu chịu vất vả vượt muôn dặm vào Trung Nguyên!

Chung Thiên Lý thở dài :

– Đáng lẽ ra chúng ta không nên để cho vật đó đến Kim Lăng mới phải!


Nhậm Triệu Nguyên cũng thở dài :

– Làm sao mà bọn tại hạ không hiểu như vậy chứ Chung huynh. Vật đó phát xuất từ kinh thành là bọn tại hạ bám sát liền một mạch theo dõi đến Kim Lăng đó. Khổ thay dọc đường có mười vị Cung Phụng trong đại nội theo hộ tống nên bọn tại hạ đành bó tay. Sau đó bọn tại hạ mới nghĩ ra cách lo lót cho Hộ Quốc Thiền Sư là Đạt Hồng lạt ma mất hết hai trăm vạn lượng đấy! Hộ Quốc Thiền Sư mới ra lịnh triệu hồi khẩn cấp mười vị Cung Phụng về kinh. Ngờ đâu Ngô Vấn Thiên lại tìm đến Yến Thanh.

Chung Thiên Lý hỏi :

– Yến Thanh là ai.

Nhậm Triệu Lượng đáp :

– Hắn là truyền nhân của Trần Tam Bạch, chưa gia nhập Thiên Ma giáo nhưng hai Phân đàn Kim Lăng và Hàng Châu cùng một lúc tranh đoạt hắn, hắn chưa chịu đáp ứng theo bên nào. Hai Phân đàn đó vẫn bám theo hắn quyết lôi cuốn hắn cho bằng được. Đó là lý do Phân đàn Kim Lăng xuất toàn lực tiếp trợ hắn.

Chung Thiên Lý hừ một tiếng :

– Như vậy là khi Yến Thanh đến Hàng Châu sẽ có Liễu Hạo Sanh tiếp trợ hắn. Nếu đúng thế sự tình càng lúc càng khó khăn!

Nhậm Triệu Lượng gật đầu :

– Chắc vậy rồi! Bất quá tại Hàng Châu anh em tại hạ có rất nhiều người trợ giúp nên dù việc có khó khăn hơn cũng chẳng đáng ngại cho lắm.

Nhậm Triệu Nguyên tiếp nối :

– Những người đó mai phục tại Thiên Trúc sơn ngăn chặn Ngô Vấn Thiên vào núi. Từ đây đến Thiên Trúc sơn thuận tiện đoạn đường nào chúng ta hạ thủ ở đoạn đường đó.

Chung Thiên Lý mỉm cười :

– Hai vị phải hiểu dù thành công hay thất bại thì cái phần chia chác của tại hạ đó nhất định phải có mới được. Từ lúc nào đến bây giờ tại hạ không thích làm cái việc không công!

Nhậm Triệu Lượng gật đầu :

– Đương nhiên! Chung huynh yên trí!

Chung Thiên Lý tiếp :

– Phần của tại hạ là ba trăm vạn lượng. Hai vị nhớ cho cái số đó!

Nhậm Triệu Lượng mỉm cười :

– Quên sao được. Sau vụ này rồi thành công hay thất bại Chung huynh vẫn có đủ ba trăm vạn lạng!

Chung Thiên Lý chớp mắt :

– Nhị vị chỉ được chia cho năm trăm vạn lạng, đã xuất hai trăm cho Đạt Hồng lạt ma, rồi trao cho tại hạ ba trăm thế hai vị còn gì đâu.

Nhậm Triệu Lượng đáp :

– Miễn là công việc thành tựu thì có lo gì cho bọn tại hạ không có lợi! Chung huynh yên trí! Sau việc này nếu may mắn chúng ta đắc thủ thì khi về Quan Ngoại bọn tại hạ sẽ thu hoạch nhiều gấp chục lần số thù lao nầy!

Chung Thiên Lý hỏi :

– Hai vị định ngày mai hành sự.

Nhậm Triệu Lượng đáp :

– Bọn tại hạ đàng chờ tin. Hôm qua bọn tại hạ có phái người đi tiếp xúc với Thiên Ma giáo yêu cầu Lệnh chủ gấp rút triệt thoái thuộc hạ của y, nếu y bằng lòng thì chúng ta sẽ được tin trước trời sáng. Bằng không được tin của y thì chúng ta phải hạ thủ dù y có muốn sanh sự cũng chẳng làm chi được. Bọn tại hạ sau vụ này rút về Quan Ngoại vĩnh viễn không vào Trung Nguyên nữa. Y có bản lãnh bằng trời cũng không dám vượt biên thùy tìm bọn tại hạ. Chỉ ngại có một điều là Chung huynh ở tại Trung Nguyên!

Chung Thiên Lý lắc đầu :

– Ở lại Trung Nguyên thì đã sao. Tại hạ sợ gì Thiên Ma lệnh chủ. Nếu y sanh sự thì tại hạ sẽ phanh phui hành tung lai lịch của y ra!

Nhậm Triệu Lượng mỉm cười :

– Chung huynh biết lai lịch của y.

Chung Thiên Lý gật đầu :

– Hôm tiếp xúc nhau dù y bao kín mặt tại hạ vẫn nhận ra được qua thinh âm quen thuộc.

Nhậm Triệu Lượng gật gù :

– Nếu Chung huynh nắm được bí mật đó thì lo gì không có dịp phát tài. Mà anh em tại hạ cũng được chia chác phần nào nữa đấy! Phải biết trong thiên hạ võ lâm từ bao lâu nay đã có biết bao nhiêu người tán tài tán mạng để tìm hiểu lai lịch của Thiên Ma lệnh chủ. Nếu Chung huynh đem bí mật đó đành đổi một số tiền thì hào kiệt giang hồ sẵn sàng chung góp cho Chung huynh một số vàng trên hàng ngàn vạn lượng. Cần gì chúng ta phải vất vả với cái món lợi tức nhỏ nhen này.

Chung Thiên Lý giật mình sững sờ trước ý kiến đó.

Nhậm Triệu Lượng lại cười tiếp :

– Thôi việc gì để sau này chúng ta sẽ bàn nghị lại! Bây giờ Chung huynh hãy về khách sạn nghĩ ngơi đi lúc nào hành động tại hạ sẽ thông báo.

Chung Thiên Lý cáo từ ra khỏi phòng.

Yến Thanh trở xuống bên dưới gọi Vưu Tuấn, đưa nhau đến chỗ vắng vẻ chàng tóm lược sư tình cho y biết.

Vưu Tuấn sáng mắt thốt :

– Cơ hội tốt đấy Yến huynh! Tiểu đệ phải đi gặp ngay Mã Bách Bình thảo luận với y giả triệt thoái tất cả số người cho họ lầm tưởng là lịnh của của Thiên Ma giáo.

Yến Thanh mỉm cười :

– Bọn Thiên Ngoại song long mà thất bại lần này chắc là họ phải oán hận Thiên Ma giáo thấu xương. Theo khẩu khí của họ thì chừng như họ biết rõ chân tướng của Thiên Ma lệnh chủ. Họ biết nhiều chi tiết hơn chúng ta đó.

Vưu Tuấn cũng cười :

– Thì cứ để cho song phương choảng nhau mình ở trung gian xem sướng mắt.

Yến Thanh cau mày :

– Chỉ sợ anh em họ Nhậm không dám làm gì Thiên Ma giáo!

Vưu Tuấn đáp :

– Mã Bách Bình biết rõ anh em họ, y có biện pháp làm cho anh em họ mất mặt, họ sẽ thù hận Thiên Ma giáo. Nếu họ nhượng bộ Thiên Ma giáo thì từ nay đừng hòng chường mặt trên giang hồ nữa.

Yến Thanh thở dài :

– Mã Bách Bình chịu làm như vậy chăng.

Vưu Tuấn đáp :

– Nếu y an phân cam tâm khuất phục Thiên Ma giáo thì không chịu làm. Nhưng từ lâu y từng tỏ ra ý chí độc lập tự cường muốn thoát ly Thiên Ma giáo để tạo cho mình một khung trời riêng biệt. Thiên Ma giáo càng có nhiều kẻ thù thì y càng có lợi chứ! Tại sao y không quậy phá khi cơ hội đến tay.

Yến Thanh gật đầu về khách sạn, còn Vưu Tuấn thì đi tìm Mã Bách Bình.

Về đến nơi chàng gõ cửa vào phòng của Ngô Vấn Thiên. Không đợi Ngô Vấn Thiên hỏi chàng nói ngay :

– Tại hạ dọ thám kỹ rồi, hai người trung niên đó là anh em họ Nhậm!

Ngô Vấn Thiên buột miệng kêu lên :

– Thiên Ngoại song long! Họ bị lôi cuốn vào vụ này.

Yến Thanh tiếp :

– Còn một người nữa là Chung Thiên Lý, ngoại hiệu là Quỷ Hành Vô Ảnh!

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Điều đó bổn nhân hiểu, bổn nhân có phát hiện ra y. Nếu chỉ có y cùng một số bằng hữu toan hành động thì Yến tổng tiêu đầu đối phó dễ dàng. Đằng này lại có cả Thiên Ngoại song long thì việc đối phó trở thành khó khăn rồi đó!

Yến Thanh lạnh lùng :

– Tại hạ thấy chẳng có gì đáng sợ! Nghe nói y được người nào đó ủy thác hành sự và người ủy thác có bố trí thuộc hạ tại Thiên Trúc sơn chờ đợi tiên sinh.

Ngô Vấn Thiên biến sắc mặt trắng nhợt.

Yến Thanh trầm giọng tiếp :

– Ngô tiên sinh! Tại hạ còn nghe nói tiên sinh mang cái rương này từ kinh sư đến đây và đại nội có phái mười vị Cung Phụng theo hộ tống.

Ngô Vấn Thiên gật đầu :

– Phải! Nhưng đến Kim Lăng họ trở lại. Bổn nhân bắt buộc phải nhờ đến quý cục.

Yến Thanh tiếp :

– Họ trở lại vì có lịnh khẩn cấp của Đạt Hồng lạt ma triệu hồi mà Đạt Hồng lạt ma triệu hồi họ vì có nhận số bạc hai trăm vạn lượng của anh em họ Nhậm!

Ngô Vấn Thiên nghiến răng :

– Thì ra cái lão trọc đó âm mưu quỷ quái!


Yến Thanh nghiêm sắc mặt :

– Đã đến lúc tiên sinh nói thật ra việc này đó tiên sinh. Tại hạ cần hiểu rõ ràng chứ không thể chấp nhận hy sinh tánh mạng một cách hồ đồ được!

Ngô Vấn Thiên mỉm cười :

– Bổn nhân đã nói là Yến tổng tiêu đầu không nên tìm hiểu làm chi!

Yến Thanh cũng mỉm cười :

– Nếu vậy thì tại hạ sẽ bắt tay với anh em họ Nhậm. Phải biết người ta hứa với họ món thù lao là ngàn vạn lượng nên họ dám chiết ra một số quan trọng để mua chuộc tại hạ. Tại hạ khỏi phải làm gì cũng có số bạc to cầm tay!

Ngô Vấn Thiên kêu lên :

– Đâu có được! Chúng ta có lập thỏa ước với nhau rồi kia mà!

Yến Thanh gật đầu :

– Phải! Tiền ứng trước về hộ tống phí là năm mươi vạn lượng. Nếu có bất trắc xảy ra tiêu cục phải đền bằng hai số đó là một trăm vạn lượng. Hợp tác với anh em họ Nhậm ít nhất tại hạ cũng được bốn trăm vạn lượng thù lao. Đền thiệt hại cho tiên sinh rồi tại hạ còn lời ba trăm vạn! Lại khỏi làm gì cả!

Ngô Vấn Thiên kêu lên :

– Tổng tiêu đầu làm vậy là vi phạm đạo nghĩa giang hồ rồi!

Yến Thanh lắc đầu :

– Không bao giờ có việc vi phạm đạo nghĩa vì tại hạ không biết mảy may về vụ này thì không ai có quyền bình phẩm một người chẳng biết chi hết về sự vụ.

Ngô Vấn Thiên lo lắng :

– Yến đại hiệp đã thảo luận với họ rồi.

Yến Thanh đáp :

– Chưa! Bất quá họ có đề cập đến giải pháp kêu gọi tại hạ tiếp tay họ để đánh đổi một số thù lao lớn! Nếu tại hạ tìm đến họ là họ hoan nghinh gấp!

Ngô Vấn Thiên trầm ngâm một lúc lâu đoạn thở dài thốt :

– Được rồi! Bổn nhân xin nói thật với Yến đại hiệp. Rương này chứa đựng chiếc mão của nhà vua!

Yến Thanh chưa kịp hỏi gì thì Ngô Vấn Thiên tiếp :

– Chiếc mão nhà vua của biểu quốc Chẩn Cát Nhỉ thuộc Hồi tộc. Mười lăm năm trước tại biểu quốc có cuộc nổi loạn, lão vương thất bại mang theo chiếc mão và Thái tử. Vị vương hiện tại là em của lão vương, chú của Thái tử. Người tuy cầm quyền nhưng chưa chánh thức sắc phong vì không có chiếc mão truyền thống cũng như tại Trung Nguyên các vì vua phải có chiếc ngọc ấn truyền thống.

Yến Thanh hỏi :

– Làm sao chiếc mão này lại về tay tiên sinh.

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Cuộc nổi loạn do Vương thúc phát động, lão cựu Vương trốn chạy vào Trung Nguyên đến kinh sư xin binh tiếp viện để phục hồi cơ nghiệp nhưng triều đình không chịu can thiệp vào việc đó.

Yến Thanh hỏi :

– Tiên sinh là người của lão cựu Vương.

Ngô Vấn Thiên gật đầu :

– Bổn nhân tuy là người hán nhưng được lão Vương ưu đãi nên phải tận tâm tận lực báo đền ơn sâu. Chính bổn nhân đưa lão Vương vào Trung Nguyên và cũng chính bổn nhân ký thác Thái tử và chiếc mão tại nhà một vị đại thần trong triều.

Yến Thanh hỏi :

– Còn việc ngày nay.

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Lão Vương đã chết và Thái tử được mười tám tuổi rồi có thể lên ngôi. Dân Hồi thuộc nước Chuẩn Cát Nhỉ thỉnh cầu Thánh tăng đến Trung Nguyên truy tầm Thái tử về nước phục vụ. Bổn nhân đã đưa Thái tử đến Thiên Trúc sơn cho Thánh tăng nhưng cần phải có chiếc mão truyền Thánh tăng mới nhìn nhận Thái tử. Ngày mai là cuối của hạn kỳ, nếu bổn nhân không đưa chiếc mão đến kịp nơi thì Thái tử phải vĩnh viễn cam nhận với cảnh lưu vong và Thánh tăng sẽ chuẩn cho Vương thúc chánh thức tiếp vị, chế tạo một chiếc mão khác.

Yến Thanh hỏi :

– Anh em họ Nhậm hành động do Vương thúc thỉnh cầu.

Ngô Vấn Thiên gật đầu :

– Chắc là như vậy!

Yến Thanh cau mày :

– Sao tiên sinh không sớm chuyển đạt chiếc mão đến tay Thánh tăng.

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Đối phương an bày rất nghiêm ngặt mà Thánh tăng Cáp Lâm Sát lại không biết võ công. Nếu đưa chiếc mão đến sớm thì Vương thúc sẽ mưu đồ hãm hại Thánh tăng.

Yến Thanh hừ một tiếng :

– Không đưa sớm sợ Thánh tăng bị hãm hại để rồi đến ngày mai này mới đưa như vậy thì Thánh tăng không bị mưu hại sao.

Ngô Vấn Thiên lắc đầu :

– Không! Thánh tăng đã trù liệu việc đó. Bởi ngày mai tại Thiên Trúc Tự có một cuộc họp của các bộ tộc dân Hồi lưu ngụ tại Trung Nguyên. Cuộc canh phòng rất cẩn mật, từ ngoài cửa trở vào chùa thì có vô số người bảo vệ cuộc họp, từ cửa chùa trở ra không cần canh gác. Chỉ cần Thánh tăng đừng ra khỏi chùa thôi là ngài được an toàn. Vấn đề là làm sao đưa được chiếc mão vào lọt cửa chùa.

Yến Thanh hỏi :

– Tại sao tiên sinh che giấu sự việc một cách quá đáng như thế.

Ngô Vấn Thiên thở dài :

– Mười lăm ngày qua không ngày nào mà bổn nhân không đề cao cảnh giác như con chim bị tên mãi mãi thấy cây cong là phải sợ, lâu ngày thành thói quen cẩn thận quá đáng. Chỉ nơm nớp lo âu nếu sơ thất là Thái tử mất ngai vàng!

Yến Thanh hừ một tiếng :

– Đối với ai thì tiên sinh dè dặt cũng được đi nhưng với tại hạ mà tiên sinh làm như thế thì đáng trách thật!

Ngô Vấn Thiên nhận lỗi :

– Yến đại hiệp tha thứ cho! Mười năm qua Vương thúc đã bỏ ra biết bao nhiêu vàng bạc mua chuộc khách giang hồ Trung Nguyên truy tìm tung tích bổn nhân để thu hồi chiếc mão, bổn nhân vì hoàn cảnh bắt buộc nên không tin một ai!

Yến Thanh mỉm cười lạnh :

– Tuy nhiên cuối cùng người ta cũng khám phá ra sự bí mật của tiên sinh!

Ngô Vấn Thiên thở dài :

– Bổn nhân không ngờ anh em Thiên Ngoại song long nhúng tay vào vụ này. Họ nhận diện được bổn nhân nên mới biết sự tình.

Yến Thanh mỉa mai :

– Tiên sinh đem bạc phô trương như vậy bảo sao người ta không chú ý tìm hiểu sự tình!

Ngô Vấn Thiên cúi đầu :

– Vì nóng nảy lo cho Thái tử mà thành ra hành động kém ý tứ! Y còn cho biết là y đã tốn gấp năm lần như thế này bởi ngoài cuộc hộ tống có chính y đi theo còn có bốn cuộc hộ tống khác do bốn người tâm phúc của y tùy hành theo đoàn bảo tiêu. Cùng chiếc rương đồng dạng đựng chiếc mão đồng dạng nhưng là mão giả để đành lạc hướng đối phương mà cũng để phân tán lực lượng của đối phương.

Yến Thanh hỏi :

– Bốn người đó có biết võ công chăng?

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Biết! Võ công của họ rất cao cường. Họ thuộc hàng cao thủ nhất lưu tại Hồi Cương. Tiểu quốc Chuẩn Cát Nhỉ rất chuộng võ, nhất lưu cao thủ của dân tộc Chuẩn Cát Nhỉ ngang với tuyệt đại cao thủ của Trung Nguyên.

Yến Thanh cho rằng y khoác lác hỏi :

– Tiến sinh có kiến thức như thế nào về võ học Trung Nguyên mà dám nói như vậy.

Ngô Vấn Thiên đáp :

– Biết không nhiều tuy nhiên hai mươi năm trước bổn nhân từng được võ lâm Trung Nguyên liệt vào hạng tuyệt đỉnh cao thủ. Nhưng đến Hồi Cương thì bổn nhân chỉ bằng đám nhất lưu cao thủ thôi.

Yến Thanh nhớ ra hai mươi năm xưa võ lâm Trung Nguyên có tuyển mười vị tuyệt thế cao thủ, trong số đó có phụ thân chàng và một người nữa tên là Mạt Vấn Thiên, ngoại hiệu Tứ Tuyệt Thần Kiếm.

Hay Ngô Vấn Thiên cãi họ?

Chàng thốt :

– Trước kia tiên sinh mang họ khác, tại hạ nhớ rõ trong số mười vị tuyệt thế cao thủ có vị mang tên Mạt Vấn Thiên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.