Đọc truyện Hào Hoa Kiếm Khách – Chương 17: Nhu nữa, nhu thôi
Kim Tử Yến thốt :
– Tôi theo sau tiểu quỷ này xem nó làm gì cho biết. Hôm nay bỗng nhiên Lâm Kỳ đến tìm mẹ tôi, hắn nói gì đó với mẹ tôi một lúc rồi họ gọi tiểu quỷ đến bàn bạc với nhau một lúc nữa. Tôi nghe họ bảo cứ làm rồi đổ trút cho lão Cầu. Lão Cầu hiện đang ở trong nhà ấy, lão ta có chối cãi cũng chẳng dễ gì!
Yến Thanh lơ là ư hử.
Kim Tử Yến kêu khẽ :
– Công tử không tin tôi sao.
Yến Thanh vẫn thản nhiên :
– Tin chứ! Cô nương cứ nói tiếp đi!
Kim Tử Yến tiếp :
– Tôi biết lão Cầu chính là Cầu Văn Bưu, lão ấy đang ở tại nhà chị em họ Hoa. Nhưng nghe mẹ nói là muốn đối phó với một người nên phải trút sự việc lên đầu của lão Cầu. Tôi biết ngay là người mà mẹ muốn đối phó chính là công tử!
Yến Thanh thốt :
– Nếu vậy là đại nương có ý muốn giết tại hạ!
Kim Tử Yến lộ vẻ đau khổ :
– Phải! Nếu không thì làm gì tiểu quỷ này dám bạo hành!
Yến Thanh tặc lưỡi :
– Kỳ quái thật! Tại hạ không làm gì đắc tội với đại nương mà!
Kim Tử Yến thở dài :
– Cần gì đắc tội với không đắc tội! Mẹ vì tôi đó công tử ơi. Nghĩ kỹ ra tôi cũng chẳng hơn Mã Bách Bình chút nào! Tuy cái tiếng là tôi chủ trì một tiêu cục song mẹ tôi lại có thân phận cao hơn tôi, tôi phải chịu sự ước thúc của mẹ, bình thời mẹ rất nuông chiều tôi để cho tôi tùy tiện xử lý mọi sự vụ. Nhưng công tử lại xuất hiện tại Kim Lăng, mẹ thấy rõ tôi dành cho công tử quá nhiều cảm tình nên sanh nghi, sợ tôi vì công tử mà lệch lạc công tác do vậy phải giết công tử cho tôi dứt khoát hết hoài niệm!
Yến Thanh hỏi :
– Vì một lý do đó thôi à.
Kim Tử Yến gật đầu :
– Phải! Lý do đó là đủ lắm rồi. Tôi không có quyền yêu một người nào bên ngoài. Trừ khi công tử gia nhập tổ chức!
Yến Thanh hỏi :
– Tổ chức của cô nương là tổ chức gì.
Kim Tử Yến hừ một tiếng :
– Công tử thực sự không hiểu hay làm bộ làm tịch.
Yến Thanh kêu lên :
– Làm sao tôi biết được cô nương. Tại hạ nhận thấy đám người của cô nương ai ai cũng có vẻ thần bí cả, chừng như không phải chân chánh sống bằng nghề bảo tiêu. Tuy nhiên tại hạ chẳng hiểu thực sự các vị làm gì.
Kim Tử Yến đáp :
– Tổ chức của chúng tôi là Phân đàn Thiên Ma giáo tại Kim Lăng này. Người chủ trì Phân đàn là Mã Cảnh Long nhưng lão ấy không mó tay vào sự vụ. Mọi việc đều do Mã Bách Bình xử lý thay thế lão. Mẹ tôi là phó Phân đàn chủ, phần hành thì ủy thác cho tôi. Mỗi người quản trị một tiêu cục.
Yến Thanh thốt :
– Nhưng Mã Bách Bình là Tổng tiêu đầu cai quản luôn tiêu cục Cảnh Thái.
Kim Tử Yến gật đầu :
– Trên danh nghĩa thì hắn kiêm nhiệm cả hai tiêu cục bởi vì mẹ con chúng tôi không thể xuất đầu lộ diện. Về công việc của hai tiêu cục thì hắn tùy tiện liệu lý còn về Phân đàn thì mẹ con tôi đồng phụ trách.
Yến Thanh hỏi :
– Thiên Ma giáo là một tổ chức như thế nào.
Kim Tử Yến đáp :
– Một tổ chức như nhiều tổ chức, gồm nhiều người dưới quyền điều khiển của Thiên Ma!
Yến Thanh lắc đầu :
– Thiên Ma! Tại hạ chưa hề nghe nhắc đến nhân vật đó.
Kim Tử Yến thất vọng :
– Công tử không phải là người do đối phương phái đến sao?
Yến Thanh đáp :
– Đây là lần thứ hai cô nương hỏi tại hạ như vậy. Tại hạ không hiểu ý tứ của cô nương. Tại hạ không hề biết có Thiên Ma giáo thì làm gì biết đối phương của giáo phái đó. Đối phương là ai. Một người hay một tổ chức. Và Thiên Ma giáo là gì.
Kim Tử Yến đáp :
– Một tổ chức cực kỳ thần bí nắm trọn trong tay đại cuộc của võ lâm, bất cứ nơi nào cũng có Phân đàn.
Yến Thanh mỉm cười :
– Cô nương khéo phóng đại Thiên Ma giáo thì thôi! Võ lâm Trung Nguyên do năm môn phái lớn chủ trì, ngoài ra còn có rất nhiều môn phái nhỏ, nào có lực lượng nào thống nhất đại cuộc nổi!
Kim Tủ Yến thở dài :
– Công tử mơ hồ đại thế võ lâm quá! Từ lâu rồi năm đại môn phái hạ cờ dẹp trống im hơi lặng tiếng an phận trong cái thế bất động vì bị Thiên Ma giáo uy hiếp đó!
Yến Thanh cau mày :
– Nhưng tại sao tại hạ không nghe ai nói đến Thiên Ma giáo.
Kim Tử Yến đáp :
– Tại vì Thiên Ma giáo không hoạt động công khai. Vì không hoạt động công khai nên mới nắm chắc đại cuộc, phàm ai không thuận theo là giết liền chẳng từ một thủ đoạn nào miễn đạt được mục đích là được. Trong mấy năm qua đã có rất nhiều cao thủ võ lâm tán mạng với Thiên Ma giáo, thiết tưởng điều đó thì hẳn công tử có nghe nói.
Yến Thanh lắc đầu :
– Tại hạ không thường hoạt động trên giang hồ nên chẳng được hiểu rõ tình hình của võ lâm lắm.
Kim Tử Yến hỏi :
– Thế lịnh sự chẳng nói gì với công tử cả à?
Yến Thanh cười khổ :
– Gia sư suốt ngày chỉ làm có hai việc là dạy võ công và uống rượu. Lão nhân gia không hề nói chi với tại hạ về tình hình trên giang hồ.
Kim Tử Yến thở dài :
– Như thế là tốt cho công tử đó! Lịnh sư ngại công tử bị Thiên Ma giáo uy hiếp cũng như bao nhiêu người khác, có cũng có thể là lão nhân gia! Bởi một con người có thinh danh hiển hách như lịnh sư bỗng dưng lại mai ẩn tung tích ly khai thế sự phần lớn chắc là bị Thiên Ma giáo uy hiếp!
Yến Thanh tặc lưỡi :
– Nếu đúng như cô nương nói thì Thiên Ma giáo là một tổ chức tà ác!
Kim Tử Yến lắc đầu!
– Cái đó quả thật chẳng biết sao mà nói! Cho đến hôm nay Thiên Ma giáo chưa làm một điều chi đáng gọi là tà ác, bất quá thủ đoạn của Thiên Ma giáo làm cho khách giang hồ khiếp sợ mà thôi. Ai không thuận theo thì bị giết chết và số người chết cũng khá nhiều rồi!
Yến Thanh cau mày :
– Như vậy mà cô nương không cho là tà ác à.
Kim Tử Yến đáp :
– Trên giang hồ sự giết nhau qua lại là thường chứ công tử đã chẳng giết Đào Hoàng đó sao.
Yến Thanh hừ một tiếng :
– Tại vì hắn muốn giết tại hạ nên tại hạ phải tự vệ chứ!
Kim Tử Yến mỉm cười :
– Thì Thiên Ma giáo giết người cũng với nguyên nhân đó thôi! Thiên hạ không cho chúng tôi một chỗ đứng. Thiên hạ muốn tiêu diệt chúng tôi nên chúng tôi bắt buộc phải hạ thủ trước! Chẳng ai trên cõi đời này muốn chết cả. Người ta muốn mình chết mà mình chưa chịu chết thì người ta phải chết với mình, chết cho mình sống!
Yến Thanh cau mày :
– Cô nương tán thành hành vi của Thiên Ma giáo.
Kim Tử Yến lắc đầu :
– Theo lý thì phải nói như vậy chứ tôi đâu có tán thành! Từ nhỏ tôi được mẹ nuôi dưỡng đến lớn khôn, luyện xong võ công rồi là về đây luôn cho đến bây giờ. Đối với nội tình Thiên Ma giáo tôi cũng chẳng được hiểu rõ lắm. Hơn thế tôi có cảm nghĩ phản ngược với Thiên Ma giáo, nếu ai đó ra mặt đối phó với Thiên Ma giáo thì tôi nhất định ủng hộ người đó liền bởi vì tôi ghét thủ đoạn ám sát!
Yến Thanh thốt :
– Vậy thì cô nương hãy ám trợ tại hạ!
Kim Tử Yến vừa mừng vừa sợ :
– Đúng là công tử do cánh đó phái đến.
Yến Thanh lắc đầu :
– Đúng cái gì! Tại hạ không phải là người của cánh nào cả! Tại hạ chỉ là một người duy nhất bằng vào lương tâm của một người hành sự trên giang hồ, tại hạ chỉ là một kẻ lưu lãng không hề sanh sự với Thiên Ma giáo nhưng Thiên Ma giáo không để cho tại hạ yên thì đương nhiên tại hạ phải quật lại trả đũa!
Kim Tử Yến thất vọng :
– Công tử đơn thân độc lực.
Yến Thanh cười nhẹ :
– Thêm cô nương nữa chẳng là hai người sao.
Kim Tử Yến hừ lạnh :
– Hai người thì làm gì được ai. Hai mươi người cũng vị tất là đủ!
Yến Thanh hỏi :
– Chứ cô nương muốn có bao nhiêu người.
Kim Tử Yến đáp :
– Tôi cũng không biết nữa! Càng nhiều càng tốt. Phải chi chúng ta mời được Cửu Lão hội hợp tác…
Yến Thanh giật mình :
– Cửu Lão hội là gì.
Kim Tử Yến giải thích :
– Cửu Lão hội là một tổ chức do chín vị lão nhân trong Bạch đạo lập thành để chuyên đối phó với Thiên Ma Hội. Chương trình hành động của họ được chuẩn bị từ nhiều năm trước khi tổ chức thành hình. Bất quá thì tôi biết được danh xưng và chủ trương của họ mà thôi chứ chẳng biết chín vị đó là những ai.
Yến Thanh thở ra :
– Không biết mảy may gì về họ thì làm sao mời họ hợp tác.
Kim Tử Yến tiếp :
– Chính Thiên Ma còn không biết thì cấp dưới làm sao biết được! Thiên Ma có ra lịnh cho thuộc hạ các cấp hãy chú ý đến Cửu Lão hội vậy thôi chứ đối tượng là một tổ chức vô hình thì biết ai đâu mà theo dõi hoạt động. Công tử cố kiên nhẫn chờ, sớm muộn gì người của Cửu Lão hội cũng sẽ đến đây!
Yến Thanh lắc đầu :
– Cô nương thì kiên nhẫn chờ được chứ tại hạ thì không thể rồi. Bởi Thiên Ma giáo đã biết hành động của tại hạ thì có bao giờ để yên cho tại hạ chờ bên mình với lực lượng thứ ba đối phó với họ đâu!
Kim Tử Yến hỏi :
– Thế công tử định làm sao.
Yến Thanh đáp :
– Giết để ngăn giết! Giết người để ngăn người giết mình. Ai muốn giết tại hạ thì tại hạ phải ra tay trước giết kẻ đó!
Kim Tử Yến hỏi :
– Giết mẹ tôi.
Yến Thanh mỉm cười :
– Không nhất định là bà ấy hay một cá nhân nào khác. Trước khi hạ thủ tại hạ phải hỏi cho rõ ràng. Hỏi cho biết tại sao họ muốn hãm hại tại hạ. Nếu quả thật họ có ý đó thì tại hạ không ngần ngại hạ thủ.
Kim Tử Yến thốt :
– Vì mẹ tôi muốn giết công tử để tránh bị Tổng đàn buộc tội. Mẹ thương tôi muốn cho tôi được an toàn. Cái lý do mẹ muốn giết công tử là vậy đó. Lần trước công tử đánh Kỷ Tử Bình, Mã Bách Bình muốn giết công tử tôi đã yêu cầu mẹ ra mặt can thiệp với Mã Bách Bình nên hắn mới chịu bỏ qua, với điều kiện là đưa công tử đi khỏi Kim Lăng không cho công tử trở lại. Nhưng rồi công tử cũng trở lại.
Yến Thanh cười mỉa :
– Lần này tại hạ trở lại Mã Bách Bình không muốn giết tại hạ hạ trái lại Kim đại nương thì muốn!
Yến Thanh cười khổ :
– Mẹ sợ công tử bị Mã Bách Bình lung lạc lôi cuốn công tử về với hắn. Phân đàn Kim Lăng do tất cả cộng đồng điều khiển mà Mã Bách Bình ngầm kết vây cánh bè đảng như vậy là ngầm dọn đường để hất mẹ con tôi ra ngoài rõ ràng. Tự nhiên mẹ tôi phải có phản ứng thích nghi!
Yến Thanh bĩu môi :
– Thích nghi ở cái chết của tại hạ.
Kim Tử Yến cúi đầu :
– Nhưng công tử còn sống!
Yến Thanh tiếp :
– Hiện tại thì tại hạ đã biết Mã Bách Bình là người của Thiên Ma giáo rồi thì khi nào tại hạ để cho hắn lung lạc được! Tuy nhiên cô nương và Kim đại nương cũng đừng hy vọng lôi cuốn tại hạ vô ích!
Kim Tử Yến đưa tay chỉ Quách Tiểu Cầm hỏi :
– Công tử định xử trí nó như thế nào.
Yến Thanh đáp :
– Tại hạ mang nàng đến đây định gặp mặt Kim đại nương để hỏi cho biết ý trí của bà ta.
Kim Tử Yến đáp :
– Tôi van cầu công tử đừng làm thế. Công tử làm như vậy chẳng khác gì đào mồ chôn sống tôi đó. Lúc tôi ra đi mẹ chẳng hay biết, tiểu quỷ đó kém võ công không giết nổi công tử nhưng nó có loại ám khí cực mạnh, cực độc tên là Thanh Long đinh chuyên phá nội gia chân khí!
Yến Thanh mỉm cười :
– Tại hạ đã thưởng thức rồi!
Kim Tử Yến lắc đầu :
– Công Tử không nên khinh thường!
Rồi nàng giải thích :
– Hai mũi đinh đó không vì hại người mà phóng ra, tiểu quỷ dùng nó để dụ người ra khỏi phòng, trong tay áo nó còn một ống đồng có cơ quan chứa trên trăm mũi độc đinh. Nó bấm nút cơ quan bao nhiêu đinh bắn ra, công tử không tài nào tránh né kịp hàng trăm đinh bay ra một lượt. Tôi không dám ra mặt ngăn chặn nó nên chỉ còn một cách là đột nhập vào phòng lão Cầu làm kinh động lão để lão can thiệp!
Yến Thanh hỏi :
– Cầu Văn Bưu là người trong tổ chức của cô nương.
Kim Tử Yến gật đầu :
– Phải! Y chủ trì Phân đàn Hàng Châu!
Yến Thanh mỉm cười :
– Thảo nào y chẳng nhận ra cô nương! Còn tại hạ thì đinh ninh là Kim đại nương đi hành thích với Quách Tiểu Cầm!
Kim Tử Yến giật mình :
– Tôi bao mặt làm gì y nhận được.
Yến Thanh đáp :
– Cần gì phải thấy mặt! Biết được một nữ nhân mà nữ nhân còn trẻ là quá đủ rồi!
Kim Tử Yến kêu lên :
– Thế thì phải làm sao.
Từ trong bóng tối một người lên tiếng :
– Trao trả nó lại cho ta!
Thinh âm của Kim đại nương.
Kim Tử Yến sợ đến xám mặt.
Vận toàn màu đen tay cầm chiếc long đầu quải, Kim đại nương đáp xuống.
Bà nấp trên một tàng cây, có lẽ bà có mặt tại đó từ lâu, Yến Thanh thẹn mình không phát hiện kịp thời.
Bà vừa đáp xuống Yến Thanh chụp chuôi thanh kiếm đeo nơi hông, nắm cứng sẵn sàng rút ra khỏi vỏ.
Kim đai nương mỉm cười thốt :
– Yến đại hiệp không phải là người của Cửu Lão hội, già xin lỗi vậy! Liễu đầu Tiểu Cầm đó không thể giết nó, đại hiệp hãy trao nó cho già.
Yến Thanh trầm giọng :
– Đại nương đã nghe hết câu chuyện.
Kim đại nương gật đầu :
– Tử Yến là con của già, tuy không sanh nhưng có dưỡng, từ lâu già mến nó chẳng khác gì con ruột già cho nên già không thể để cho nó thọ nhận bất cứ một sự thương hại nào. Già nghĩ đại hiệp tất lượng thứ cho già nếu già bắt buộc phải mưu toan một hành động nhằm bảo vệ nó!
Yến Thanh gật đầu :
– Tuy nhiên, vừa rồi…
Kim đại nương chận lời :
– Vừa rồi đại hiệp nói gì chỉ có cả ba chúng ta nghe mà thôi. Già có thể bỏ qua thì đại hiệp cũng có thể bỏ qua. Câu chuyện của đại hiệp chẳng mang lại cho bọn già và đại hiệp một sự tốt đẹp nào cả thì chúng ta quên đi là hơn.
Rồi bà tiếp :
– Già không trách Tử Yến tưởng đến việc thoát ly Thiên Ma giáo nhưng không đồng ý chủ trương của nó. Bằng vào sức lực của cả hai mà muốn khuynh đảo Thiên Ma giáo thì có khác nào lấy trứng chọi đá!
Kim Tử Yến mừng trên chỗ tưởng hỏi :
– Mẹ cũng muốn thoát ly.
Kim đại nương đáp :
– Mỗi cá nhân đều muốn ly khai nào chỉ có mẹ hay con! Nhưng chẳng ai dám làm gì cả! Bởi thủ đoạn của Thiên Ma giáo cực kỳ lợi hại, một con người khống chế vạn người, không một ai dám phản kháng!
Yến Thanh hỏi :
– Người đó là ai. Tại hạ muốn so tài một phen!
Chàng hy vọng Kim đại nương tiết lộ thân phận của Thiên Ma.
Nhưng Kim đại nương đáp :
– Nếu biết được con người đó là ai thì sự đối phó đâu còn khó khăn nữa! Vấn đề là chẳng một ai biết được lại lịch, thân thế của Thiên Ma. Bất quá người ta chỉ biết con người đó có thủ đoạn cực kỳ lợi hại vậy thôi! Ai phản kháng là phải chết với một mũi Xuyên Tâm tiêu! Đó là cái chắc!
Kim Tử Yến cau mày :
– Đến cả mẹ cũng chẳng biết nữa sao.
Kim đại nương thở dài :
– Nếu mẹ biết được thì đâu còn sống sót đến ngày hôm nay con!
Quay qua Yến Thanh bà tiếp :
– Phản kháng Thiên Ma giáo cũng tốt, gia nhập Thiên Ma giáo cũng tốt Yến đại hiệp ạ! Tuy nhiên đại hiệp đừng lôi cuốn Kim Tử Yến để rồi nó phải bị liên lụy!
Yến Thanh thốt :
– Tại hạ không tưởng phản kháng ai nhưng tại hạ cũng không theo ai. Một mình tự do phóng túng quen rồi, tại hạ không chạm đến ai thì đừng ai chạm đến tại hạ. Tại hạ phải phản ứng nếu ai chạm đến tại hạ.
Kim đai nương mỉm cười :
– Nếu vậy thì đại hiệp sẽ sống lâu thêm một thời gian nữa. Càng rời xa Kim Lăng đại hiệp càng thọ trường! Già thành thật cảnh cáo đại hiệp!
Yến Thanh đáp :
– Là một lãng tử tại hạ không dừng chân lại một nơi nào dù nơi đó có đầy đủ náo nhiệt thích thú. Nhưng đi hay ở là do tại hạ. Không bao giờ sợ hãi trước một lời hăm dọa mà đi! Cũng như chẳng khi nào để bị quyến rũ mà ở!
Kim đại nương gật đầu :
– Tùy tiện đại hiệp! Nếu đại hiệp không có ý gì khác biệt thì cứ đến với Tử Yến. Già tha thiết yêu cầu đại hiệp nên buông tha nó, đừng làm gì gây hại cho nó.
Bà gọi Kim Tử Yến :
– Mình đi thôi con!
Tay cầm chiếc quảy bà vít Tiểu Cầm lên, chiếc áo của nàng quấn vào đầu quảy, bà để vậy mang nàng, tay kia bà nắm Kim Tử Yến quay mình đi luôn.
Còn lại một mình Yến Thanh thừ người nghĩ ngợi mông lung.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai chàng.
Yến Thanh kinh hãi quay nhanh người lại.
Mã Bách Bình ở trước mặt chàng.
Kinh hãi hơn chàng hỏi :
– Mã huynh đến từ lúc nào thế!
Mã Bách Bình mỉm cười :
– Trước Yến huynh và Kim cô nương nhưng sau Kim đại nương một chút!
Yến Thanh sững sờ.
Mã Bách Bình tỏ vẻ thân mật tiếp :
– Hôm nay đúng là một ngày nhiệt náo! Vưu Tuấn có cho tiểu đệ biết Lâm Kỳ muốn làm cho Yến huynh và Sử đại thúc hiểu lầm nhau đã toan ám sát Tích Tích để giá họa cho Sử đại thúc. Tiểu đệ bất mãn vì mưu đồ đó nên định ngăn trở sự việc phát sanh.
Yến Thanh vờ phẫn uất :
– Thủ đoạn đó hèn hạ quá sao Lâm Kỳ có thể nghĩ ra được.
Mã Bách Bình gật đầu :
– Tiểu đệ cũng nghĩ như Yến huynh nên quyết định ngăn trở.
Rồi y tiếp :
– Hiện tại Yến huynh đã hiểu rõ nội tình của bổn tiêu cục thì tiểu đệ cũng chẳng cần giấu diếm việc gì với Yến huynh nữa. Nhân sự phức tạp đáng sợ, người này toan quật ngã người kia, làm sao thì làm với nhau cái đó không ai nói gì ai song hãm hại một cô gái trót dấn thân vào chốn phong trần thì quả là một hành vi không tha thứ được! Huống chi mục đích của sự hãm hại đó lại là gây sự bất hòa giữa Yến huynh và bổn cục thì khi nào tiểu đệ làm ngơ. Nhưng lúc tiểu đệ đi tìm Lâm Kỳ thì lại phát hiện ra hắn đến bàn luận chi đó với Kim lão bà!
Yến Thanh hỏi :
– Rồi Bình huynh theo Lâm Kỳ đến đây.
Mã Bách Bình đáp :
– Võ công của Kim lão bà rất cao, tiểu đệ không dám lại gần nghe lén cuộc đối thoại giữa bà và Lâm Kỳ. Nhưng cần gì tiểu đệ phải đến gần! Tiểu đệ cứ chờ bên ngoài cửa, khi Lâm Kỳ đi ra thì tiểu đệ chận hỏi, hắn ngoan ngoãn thuật lại đầy đủ.
Yến Thanh a lên một tiếng :
– Hắn chịu nói à.
Mã Bách Bình cười :
– Hắn không thể không nói! Dù Yến huynh dùng trăm cách thừa nhận để che chở hắn những tiểu để đã hiểu chính hắn hãm hại Đào Hoàng!
Yến Thanh giật mình nhận ra Mã Bách Bình quả là một tay minh mẫn!
Mã Bách Bình thản nhiên tiếp :
– Qua cuộc đàm thoại với Kim Tử Yến vừa rồi hẳn Yến huynh đã hiểu rõ tình hình của hai tiêu cục Cảnh Thái và Long Võ nên tiểu đệ không cần phải giải thích thêm. Chỉ xin cho Yến huynh biết là không ai hoan nghinh Thiên Ma giáo cả. Bất cứ ai gia nhập sớm mai là chiều muốn ly khai liền. Kim đại nương, Kim Tử Yến muốn ly khai, tiểu đệ càng muốn ly khai, người ở các địa phương khác cũng muốn ly khai…
Yến Thanh hỏi :
– Tại sao trước kia tiểu đệ không nghe ai nói gì đến Thiên Ma giáo!
Mã Bách Bình đáp :
– Người trong Thiên Ma giáo tự xét mình không còn chỗ dung thân trên cõi đời này nên chẳng ai biểu thị thân phận của mình cả. Còn Thiên Ma lệnh chủ thì biết rằng hầu hết các môn phái trên giang hồ phản đối nên chẳng dám hoạt động công khai do đó cũng giấu lai lịch luôn!
Yến Thanh suy nghĩ một chút :
– Còn cái Cửu Lão gì đó. Hội ấy là một tổ chức như thế nào.
Mã Bách Bình hỏi lại :
– Yến huynh hỏi đến Cửu Lão hội để làm gì.
Yến Thanh đáp :
– Tiểu đệ có nghe Kim Tử Yến đề cập đến tổ chức đó! Nàng tưởng tiểu đệ là người của Cửu Lão hội sai phái đến đây!
Mã Bách Bình đáp y như Kim Tử Yến nói với chàng, chính y cũng chẳng biết rõ ràng lắm bởi Cửu Lão hội cũng hoạt động thần bí như Thiên Ma Hội.
Yến Thanh hỏi :
– Nếu họ hoạt động bí mật thì sao Mã huynh và Kim Tử Yến biết.
Mã Bách Bình thốt :
– Sở dĩ bọn tại hạ biết được là do chỉ thị từ Tổng đàn đưa xuống. Tổng đàn biết được là do người của Thiên Ma giáo trà trộn trong Cửu Lão hội. Xem ra Thiên Ma giáo có phần nào lợi hại hơn Cửu Lão hội!
Yến Thanh giật mình.
Cửu Lão hội rất nghiêm mật như vậy mà lại có nội tuyến của Thiên Ma giáo nữa sao.
Cũng may việc chàng hóa trang chỉ có mỗi một người chủ trì Cửu Lão hội biết mà thôi! Nếu các đồng chí khác biết được thì nội tuyến của Thiên Ma giáo cũng biết được và như vậy thì chàng mong gì thành công!
Mã Bách Bình tiếp :
– Sự hiểu biết về Thiên Ma giáo của Kim lão bà rất hạn chế, tiểu đệ am tường nhiều chi tiết hơn bà ta. Nếu Yến huynh có hứng thú chống đối với tổ chức đó thì tiểu đệ sẵn sàng tiết lộ một vài bí mật rất hữu ích giúp cho Yến huynh hành dộng dễ dàng hơn!
Yến Thanh điềm nhiên đáp :
– Tiểu đệ không thấy hứng sanh sự chút nào bởi sanh sự là sự sanh mà tại hạ thì là một lãng tử không thích gặp phiền phức! Tiểu đệ chỉ mong người ta để yên cho tiểu đệ được thong thả hưởng tận lạc thú nhân sinh thôi!
Chừng như Mã Bách Bình thất vọng.
Y trầm tư một chút rồi tiếp :
– Yến huynh là một nhân tài hiếm có, Thiên Ma giáo chắc không buông tha cho đâu! Nhất định là họ sẽ tìm cách lôi cuốn Yến huynh vào quỹ đạo của họ.
Yến Thanh đáp :
– Vô ích! Họ chẳng bao giờ thành công đâu! Tiểu đệ đã biết bề trái của họ rồi thì khi nào tiểu đệ lại bằng lòng gia nhập!
Mã Bách Bình hỏi :
– Hay là Yến huynh đã có ý chọn Cửu Lão hội.
Yến Thanh lắc đầu :
– Cũng không nốt! Một lãng tử rất ky sự ràng buộc. Gia nhập bất cứ tổ chức nào là phải bị ràng buộc ít nhiều về luật lệ, quy củ! Tiểu đệ chỉ thích được tự do thôi!
Mã Bách Bình cười nhẹ :
– Song phương đều có ý lôi cuốn Yến huynh, nếu Yến huynh từ khước cả hai phía thì người ta sẽ hận. Bên nào cũng có thể gây phiền phức cho Yến huynh!
Yến Thanh cau mặt :
– Sợ gì! Ai muốn đến với tiểu đệ cứ đến. Tiểu đệ đều hoanh nghinh như nhau!
Mã Bách Bình tha thiết :
– Yến huynh nên nghe lời tiểu đệ! Lực lượng một người chống không nổi cả tổ chức đâu! Huống chi Yến huynh ở chỗ sáng mà người ta ở trong tối!
Yến Thanh trầm giọng hận :
– Vậy Mã huynh bảo tiểu đệ phải gia nhập tổ chức nào.
Mã Bách Bình cười vuốt :
– Tiểu đệ không bảo Yến huynh nên gia nhập bên nào. Bởi chẳng bên nào đảm bảo được sự an toàn cho Yến huynh cả! Trong Thiên Ma giáo có người của Cửu Lão hội và ngược lại trong Cửu Lão hội cũng có người của Thiên Ma giáo. Ở đâu Yến huynh cũng bị gây phiền phức như nhau.
Yến Thanh đáp :
– Cho nên tiểu đệ không tưởng gia nhập bất cứ bên nào cả. Như vậy là tốt hơn!
Mã Bách Bình tiếp :
– Tốt thì có tốt thật song không tốt bằng gia nhập cánh của tiểu đệ. Về với tiểu đệ Yến huynh sẽ được trọng dụng chẳng có gì là phiền phức hết!
Yến Thanh cười nhẹ :
– Trên danh nghĩa tiểu đệ là người của Thiên Ma giáo song thực tế thì tiểu đệ như Yến huynh không thuộc hẳn bên nào. Tiểu đệ muốn ly khai Thiên Ma giáo để tự mình tạo một thế đứng riêng biệt.
Yến Thanh thốt :
– Tạo một thế đứng riêng biệt! Xin lỗi Mã huynh việc đó không mảy may gợi hứng cho tiểu đệ!
Mã Bách Bình cứ tiếp :
– Tiểu Đệ không xưng hùng xưng bá trong võ lâm chỉ muốn sống một nếp sống vô cầu, vô thúc, chủ trương đó không hạp với đường lối của Yến huynh sao?
Yến Thanh mỉm cười :
– Nhưng Mã huynh đã mất tự chủ từ lâu rồi!
Mã Bách Bình tiếp :
– Hiện tại là vậy song tiểu đệ đã có chương trình hoạt động từ nhiều ngày tháng qua rồi, chỉ còn chờ cơ hội là bắt tay vào việc liền. Vả lại cũng cần đồng chí nữa mới được! Mẫu người như Yến huynh là đồng chí lý tưởng đó! Nếu Yến huynh hợp tác thì lo gì chẳng thành công!
Yến Thanh hỏi :
– Hành động như thế nào.
Mã Bách Bình đáp :
– Trừ diệt dần người của Thiên Ma giáo sau đó công khai tuyên bố thoát ly!
Yến Thanh chớp mắt :
– Không sợ Thiên Ma giáo sanh thù.
Mã Bách Bình tiếp :
– Sanh thù với chúng ta là Thiên Ma giáo phải xuất đầu lộ diện, điều đó thì Thiên Ma giáo cố ky nhất bởi Cửu Lão hội chỉ chờ có thế để tuyên chiến với họ. Sợ Cửu Lão hội họ sẽ lờ đi cho chúng ta!
Dừng lại một chút y tiếp :
– Lúc đó nếu có kẻ nào toan làm điều bất lợi cho chúng ta thì kẻ đó đương nhiên là người trong Thiên Ma giáo bởi chúng ta phản bội Thiên Ma giáo thì chỉ có Thiên Ma giáo là có mối thù với chúng ta nên mới tìm cách trừng trị kẻ phản bội. Cửu Lão hội sẽ đối phó với kẻ đó chúng ta không cần phải ra tay!
Yến Thanh cười nhẹ :
– Nếu Cửu Lão hội bắt liên lạc với Mã huynh đề nghị hợp tác.
Mã Bách Bình buông gọn :
– Nếu người nào tìm đến kêu gọi liên minh thì tiểu đệ sẽ giết người đó!
Yến Thanh cau mày :
– Tại sao.
Mã Bách Bình giải thích :
– Để biểu thị ý chí giải thoát sự ước thúc của Thiên Ma giáo chứ không phải phản bội Thiên Ma giáo để dọn đường về với Cửu Lão hội. Phản bội Thiên Ma giáo là vì tranh thủ tự do cá nhân chứ không vì Cửu Lão hội.
Yến Thanh hỏi :
– Lợi ích ở chỗ nào.
Mã Bách Bình đáp :
– Hiệu triệu đồng đạo võ lâm nào không cam tâm khuất phục Thiên Ma giáo theo về với chúng ta tạo thành một lực lương hùng mạnh khiến Thiên Ma giáo phải kiêng nể không dám sanh sự. Những người bất mãn Thiên Ma giáo sẽ khoan khoái không còn sợ bị uy hiếp nữa.
Yến Thanh hỏi :
– Mã huynh không sợ Thiên Ma giáo à. Nghe nói họ có thủ đoạn giết người ghê gớm lắm. Trên đời này họ cầm như vô địch về nghề ám sát đó. Mã huynh phải dè dặt đó nhé!
Mã Bách Bình cười mỉa :
– Chẳng đáng sợ! Tiểu đệ có cách dự phòng. Nếu Yến huynh bằng lòng hợp tác thì tiểu đệ sẽ tiết lộ cho biết.
Yến Thanh suýt nữa buộc miệng đáp ứng.
Nhưng lấy ngay được bình tĩnh, chàng trầm ngâm một chút đoạn lắc đầu :
– Xin lỗi vậy! Tiểu đệ không thích chuốc thêm phiền phức!
Mã Bách Bình tặc lưỡi :
– Chắc Yến huynh sợ Xuyên Tâm tiêu.
Yến Thanh vờ mơ hồ :
– Xuyên Tâm tiêu là cái gì tiểu đệ không hiểu biết nó ra sao mà sợ. Tiểu đệ chỉ nghe Kim Tử Yến đề cập phớt qua mà thôi. Tuy nhiên tiểu đệ không tin nó lợi hại đến mức đó.
Mã Bách Bình trầm giọng :
– Xuyên Tâm tiêu lợi hại thật đấy. Yến huynh dù có phòng bị đến đâu cũng không tránh khỏi chết thảm vơi nó. Đã có biết bao nhiêu cao thủ chết vì Xuyên Tâm tiêu.
Yến Thanh hỏi :
– Thế ra không có cách gì phòng bị sao.
Mã Bách Bình đáp :
– Có chứ! Rất giản đơn! Vì giản đơn nên không ai nghĩ tới. Tiểu đệ nghiên cứu kỹ về lối phóng ám khí đó. Tiêu phát xuất từ phía hậu, xuyên thủng lưng trở ra ngực, ngang qua tim. Nếu có một người ở sau lưng chúng ta giám thị cho chúng ta là Xuyên Tâm tiêu cầm như vô hiệu!
Yến Thanh cau mày :
– Chẳng lẽ người đó cứ bám sát sau lưng chúng ta ngày đêm để giám thị cho chúng ta.
Mã Bách Bình đáp :
– Đâu có làm như vậy được! Cho nên lúc đối thoại hoặc tiếp xúc với ai tiểu tiểu đệ luôn luôn lấy vật gì đó làm tấm bình phong che phía sau như đứng sát tường, tựa lưng vào thân cây to. Kẻ phóng tiêu mất cái đích để nhắm tự nhiên không hạ thủ được! Khi nào ở chỗ trống trải thì tiểu đệ nhờ người giám thị ở phía hậu.
Yến Thanh công nhận y nói có lý song chỉ phần nào thôi bởi chàng đã chết đúng sáu lần vì Xuyên Tâm tiêu và mũi tên từ phía hậu phóng tới chàng có đề phòng cẩn thận chứ, thế mà vẫn né tránh không khỏi.
Chàng cố giữ vẻ thản nhiên thốt :
– Ai đâu mà chịu khó giám thị cho Mã huynh liên tục thế.
Mã Bách Bình đáp :
– Gia phụ! Trước khi nhận lời phụ trách Phân đàn Kim Lăng gia phụ có thương lượng rất kỹ với tiểu đệ. Tiểu đệ ra mặt hành sự còn gia phụ âm thầm giám thị như lược trận vậy. Lắm lúc tiểu đệ cũng dám phản đối mạng lịnh của Thiên Ma giáo. Tuy nhiên dù tiểu đệ bất phục tùng nhưng Xuyên Tâm tiêu cũng chẳng sát hại tiểu đệ được nhờ có gia phụ ở phía sau đó!
Yến Thanh hỏi gấp :
– Thiên Ma giáo có dùng Xuyên Tâm tiêu đối phó với Mã huynh nữa sao.
Mã Bách Bình gật đầu :
– Có chứ! Đã có ba người phóng tiêu định giết tiểu đệ song cả ba đều bị táng mạng dưới ngọn roi của gia phụ.
Yến Thanh trố mắt :
– Ba người.
Mã Bách Bình đáp :
– Ba! Họ len lén đến gần tiểu đệ, dĩ nhiên là do phía hậu. Lúc họ còn cách tiểu đệ độ mười trượng đột nhiên gia phụ xuất hiện vung roi đánh chết!
Yến Thanh kêu lên :
– Người phóng tiêu chết thế thì tại sao Thiên Ma giáo còn tồn tại trên giang hồ.
Mã Bách Bình cười :
– Người phóng tiêu chết chứ Thiên Ma lệnh chủ có chết đâu mà Thiên Ma giáo chẳng tồn tại. Trong Thiên Ma giáo có một toán người chuyên phóng tiêu, toán đó chịu sự khống chế của một người. Người khống chế đó không hề xuất hiện, không trực tiếp phụ trách việc phóng tiêu.
Yến Thanh giật mình :
– Vậy kẻ bị giết không phải là người đầu não. Họ là những ai.
Mã Bách Bình lắc đầu :
– Không hiểu nổi! Họ toàn là những người lạ vào lứa tuổi trên hai mươi, họ không tập luyện môn võ công nào khác ngoài thủ pháp phóng tiêu. Cho nên khi thi thố sở năng là phải chuẩn. Họ không hề chường mặt trên giang hồ nên chẳng một ai nhận thức họ. Thật khó mà phòng bị những con người xa lạ đối với chúng ta!
Yến Thanh mơ màng hồi ức lại việc đã qua.
Mã Bách Bình tiếp :
– Tiểu đệ nghiên cứu về Xuyên Tâm tiêu rất kỹ! Bọn phóng tiêu còn một sở trường khác là cách ẩn thân. Thiên Ma giáo ám toán người không nhất thiết là nhân lúc người không phòng bị. Họ dự định một địa phương nào đó mai phục sẵn hung thủ.
Yến Thanh hỏi :
– Họ không sợ bị phát giác sao.
Mã Bách Bình lắc đầu :
– Nếu là người khác thì phải bị phát giác. Tiểu đệ nói là họ có cách ẩn thân rất tài tình, hoặc ở trong thân cây khô, hoặc trong vách núi hay chôn mình dưới đất. Họ lại giỏi nín thở, giữ mình cứng rắn trong tư thế sẵn sàng qua một thời gian rất lâu. Bất động liên tiếp trong mấy giờ cũng được như thường, chờ đối tượng đến vừa tầm họ mới hạ thủ.
Yến Thanh suýt kêu lên kinh ngạc.
Lần sau cùng chàng khoát cái lốt Sở Thiên Nhai hạ sát đối phương mấy mạng rồi đuổi theo tên cuối cùng. Tên đó chạy đến bờ sông trống trải, chỉ có một chồi cây khô không cao hai thước.
Chung quanh cũng chẳng có bóng người đi. Có người cũng phải lộ liễu bởi không có chỗ nấp.
Thế mà chàng vẫn bị Xuyên Tâm tiêu hãm hại!
Được Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền cứu sống rồi chàng tìm hiểu mãi song chẳng hiểu nổi tại sao lại có mũi Xuyên Tâm tiêu bay đến.
Tên cuối cùng chàng giao đấu ở trước mặt thì hắn đâu thể phân thân bọc ra sau lưng chàng mà phóng mũi tiêu trí mạng.
Bây giờ nghe Mã Bách Bình giải thích chàng mới thức ngộ nhận ra!
Kẻ phóng tiêu ẩn trong chồi cây khô.
Chồi cây không cao lắm, chẳng đủ che khuất tầm vóc người song cũng che được phần trên còn phần dưới thì hắn cứ đào hố mà đứng!
Sự tình đơn giản quá!
Nhìn thần sắc của Yến Thanh, Mã Bách Bình cười hỏi :
– Yến huynh thấy có hứng chưa.
Yến Thanh đáp :
– Có hứng về lối giết người thôi, ngoài ra tiểu đệ dửng dưng về các việc khác. Tiểu đệ lấy làm lạ tại sao lịnh tôn và Mã huynh không để sống những kẻ đó. Biết đâu mình chẳng hỏi han ra một chi tiết hữu ích gì!
Mã Bách Bình cười khổ :
– Tự nhiên tiểu đệ có nghĩ đến đều đó song không thành công Yến huynh ạ! Bọn đó dù không bị giết chết cũng tự sát liền một khi thất bại. Tiểu đệ và gia phụ có quan sát kỹ thi thể của chúng, thường thường bọn cảm tử khoét răng giấu độc dược trong đó để đến lúc cần chúng cắn bể răng nuốt độc được. Nhưng răng bọn này còn nguyên vẹn, chẳng hiểu chúng giấu độc được ở đâu.
Yến Thanh cau mày :
– Như thế là vĩnh viễn không ai truy nguyên được Thiên Ma lệnh chủ.
Mã Bách Bình tiếp :
– Chưa hẳn là vậy! Tiểu đệ vốn nắm được điểm bí yếu giúp khám phá con người thần bí đó, đồng thời cũng có nghĩ ra phương pháp tránh né mọi thủ đoạn của đối phương. Nếu Yến huynh chịu hợp tác thì tiểu đệ sẽ cho biết liền, chúng ta sẽ chung sức nhau tìm hiểu sâu vào Thiên Ma giáo!
Yến Thanh nghe Mã Bách Bình nói, lòng động tâm từng chập. Tuy nhiên chàng cương quyết giữ vững lập trường lắc đầu đáp :
– Tiểu đệ đã nói rồi, tiểu đệ sợ phiền phức lắm!
Mã Bách Bình muốn nói chi đó rồi lại thôi. Y mỉm cười thốt :
– Cũng được! Mỗi người mỗi chí hướng, tiểu đệ không thể cưỡng ép Yến huynh. Bất quá tiểu đệ muốn nhân câu chuyện này đề cao cảnh giác của Yến huynh. Một ngày nào đó nếu Thiên Ma giáo có hành động gì bất lợi với Yến huynh thì Yến huynh sẽ đỡ phần nào bối rối trong việc đối phó.
Yến Thanh đáp :
– Thiên Ma giáo không có lý do gì sanh sự với tiểu đệ!
Mã Bách Bình cười nhẹ :
– Đâu có chắc được Yến huynh! Phân đàn Kim Lăng là một sơ sở phức tạp nhất so với các Phân đàn khác. Thiên Ma giáo không tín nhiệm tiểu đệ do đó mới để cho Kim Tử Yến giám thị tiểu đệ. Yến huynh bất chợt đến đây lại là tay nổi bật nhất tại địa phương này thì sự kiện đó phải làm cho Thiên Ma giáo chú ý.
Yến Thanh thản nhiên :
– Ai hiền mình đối hiền, ai dữ mình đối dữ, chết là cùng Mã huynh ơi! Hơi đâu mà lo sợ!
Mã Bách Bình tiếp :
– Tiểu đệ rất khâm phục võ công của Yến huynh, ngoài ra Yến huynh còn là một tay cơ trí cao hạng, tuy nhiên dè dặt bao giờ cũng êm hơn. Giả như một ngày nào đó Yến huynh cải biến chủ ý xin cứ đến tìm tiểu đệ! Bất cứ lúc nào tiểu đệ cũng hoan nghênh Yến huynh cả!
Y vòng tay chuẩn bị cáo từ.
Nhưng y lại tiếp :
– Yến huynh nên nhớ câu này là tiểu đệ xem Yến huynh như một bằng hữu chân chánh, tuyệt nhiên không hề nuôi dưỡng một địch ý đối với Yến huynh. Hy vọng Yến huynh không xem tiểu đệ là một cừu địch!
Yến Thanh mỉm cười :
– Đương nhiên! Tiểu đệ là người an phận không thích cạnh tranh, chỉ mong người ta để yên cho mình thôi thì khi nào lại đi khêu chọc lại!
Mã Bách Bình đi rồi mà Yến Thanh còn đứng đó nghĩ ngợi mông lung.
Dù sao đêm nay chàng cũng thu lượm khá nhiều chi tiết hữu ích.
Khi chàng về đến nhà chị em họ Hoa thì trời cũng vừa rừng sáng.
Điền Vũ Long và Cầu Văn Bưu đã đi rồi, đại khái là họ chuẩn bị cho tiệc rượu hôm nay trên mặt hồ Huyền Vũ.
Một lúc sau Vưu Tuấn và anh em họ Mạt đến.
Mạt Tạng thì cũng như lúc nào tỏ vẻ cung kính tri ân đối với Yến Thanh đồng thời cho chàng hay là anh em họ đã chuẩn bị cho chàng một gian phòng, chàng tùy hứng muốn ở đâu thì ở. Gian phòng đó để giành cho chàng dùng làm căn bản. Họ lại mời chàng đi uống rượu.
Yến Thanh cho biết hôm nay chàng không rảnh rang vì có Cầu Văn Bưu đã ngỏ lời trước và chàng đã đáp ứng rồi.
Mạt Tạng kêu lên :
– Con người đó à. Yến huynh quen biết y.
Yến Thanh đáp :
– Mới quen trong đêm nay thôi!
Mạt Tạng thốt :
– Y là một tay kêu hùng bậc nhất trong hắc đạo ngày trước tên là Liễu Hạo Sanh ngoại hiệu Âm Dương Vô Ảnh Tiêu. Sau lại cải tên là Cầu Văn Bưu đổi hiệu là Tử Mẫu Thần Kiếm. Y ẩn cư tại Hồng Diệp sơn trang âm thầm kết nạp một số cao thủ chẳng rõ để làm gì.
Phần Vưu Tuấn thì luôn luôn lấy mắt ra hiệu với Yến Thanh, ngầm bảo chàng đề phòng con người đó bởi có nhiều cơ hội y là Thiên Ma lệnh chủ.
Yến Thanh không tin như vậy song không tiện nói rõ, chỉ mơ hồ gật đầu.
Mạt Tạng thốt :
– Năm xưa lúc anh em tại hạ mới vào nghề làm tiêu sư tại Phong Vân Tiêu Cục vùng biên tái. Trong một chuyến bảo tiêu bị y chận đường cướp sạch hàng hóa. Nhờ thế anh em tại hạ mới nhận được diện mạo của y. Yến huynh giao du với y phải hết sức thận trọng mới được!
Yến Thanh mỉm cười :
– Đã đáp ứng rồi tại hạ không còn từ khước được nữa. Đành là chiều nay phải đi dự tiệc vậy, tuy nhiên tại hạ không có ý tưởng giao hậu với y!
Chuyện trò một lúc anh em họ Mạt cáo từ, Vưu Tuấn viện cớ ở nán lại.
Họ đưa nhau vào trong nhà mật nghị.
Yến Thanh đem sự việc xảy ra trong đêm thuật lại với Vưu Tuấn.
Vưu Tuấn thốt :
– Sau khi trở lại tiểu đệ đi tìm Lâm Kỳ ngay định ngăn trở hắn đi hành thích Tích Tích nhưng tiểu đệ tìm mãi không gặp hắn. Tiểu đệ bèn tìm Mã Bách Bình cho y biết sự việc. Không ngờ Lâm Kỳ lại đến bảo Quách Tiểu Cầm hạ thủ.
Yến Thanh đáp :
– Con bé đó định giết luôn cả tiểu đệ nữa! May nhờ có Điền Vũ Long can thiệp cứu tiểu đệ kịp thời chứ nếu không thì tiểu đệ khó bảo toàn sinh mạng với mớ ám khí nàng mang theo mình!
Vưu Tuấn hỏi :
– Điền Vũ Long là ai? Y đi theo Tử Mẫu Thần Kiếm để mưu đồ việc chi.
Yến Thanh không tưởng là nên tiết lộ với y Điền Vũ Long chính là Tạo Hóa Thủ Long Vũ Điền trá hình nên chỉ đáp đoạn sau của câu hỏi :
– Y đến đây chỉ có mục đích mời tiểu đệ sang Hàng Châu viếng Phân đàn của Cầu Văn Bưu.
Vưu Tuấn thốt :
– Tử Mẫu Thần Kiếm Cầu Văn Bưu là hóa thân của Vô Ảnh Tiêu Liễu Hạo Sanh ngày trước một mình làm Minh chủ lục lâm hắc đạo vùng quan ngoại, có thế lực rất trọng đại. Nếu y gia nhập Thiên Ma giáo thì phải có địa vị cao hơn một Phân đàn chủ mới xứng!
Yến Thanh hỏi :
– Vưu huynh hoài nghi y là Thiên Ma lệnh chủ.
Vưu Tuấn đáp :
– Có thể như vậy lắm! Âm Dương Vô Ảnh Tiêu giết người cực kỳ lợi hại, thủ pháp xử dụng tương tự với phóng Xuyên Tâm tiêu cùng trong chỗ vô hình mà đắc ý.
Sự trùng hợp này đáng cho chúng ta suy ngẫm đến một mối quan hệ giữa hai danh hiệu!
Yến Thanh trầm ngâm một lúc.
Sau cùng chàng thốt :
– Cứ theo sự phân bày của Mã Bách Bình thì không hẳn như vậy.
Chàng thuật lại rõ từng lời nói của Mã Bách Bình.
Vưu Tuấn thừ người suy nghĩ đoạn thở dài :
– Tại sao y không cho tiểu đệ biết những chi tiết đó chứ.
Yến Thanh đáp :
– Có thể là y thấy chưa đúng lúc, nếu nói ra thì sợ làm cho tâm thần Vưu huynh rối loạn thêm trong khi Vưu huynh cần được sáng suốt để liệu lý những gì y ủy thác. Mà cũng có thể là y chưa trọn vẹn tin tưởng Vưu huynh, biết đâu Vưu huynh chẳng phản bội y.
Vưu Tuấn hỏi :
– Yến huynh tin y được chăng.
Yến Thanh đáp :
– Căn cứ vào sáu cái chết của tiểu đệ liên tiếp trong sáu năm qua tiểu đệ nhận thấy y có lý. Bởi ngoài phương pháp đó ra Thiên Ma giáo không còn cách nào để ám sát tiểu đệ từ phía hậu. Bất quá tiểu đệ chưa nói với y về việc trong quá khứ của tiểu đệ. Theo khẩu khí của y thì tiểu đệ đoán là y có nắm được một vài manh mối nào quan trọng lắm về thân thế chân chánh của Thiên Ma lệnh chủ!
Vưu Tuấn hỏi :
– Còn Tử Mẫu Thần Kiếm.
Yến Thanh lắc đầu :
– Giả thuyết về con người nay không được vững lắm!
Vưu Tuấn trầm giọng :
– Yến huynh nói thế chứ tiểu đệ cho rằng Cầu Văn Bưu đáng nghi ngờ lắm! Nội cái việc sử dụng phi tiêu cũng đặt nên một vấn đề rồi.
Yến Thanh thốt :
– Nếu Vưu huynh cho là đáng nghi ngờ thì hôm nay tiểu đệ sẽ lưu ý quan sát y.
Vưu Tuấn cáo từ.
Đưa Vưu Tuấn ra ngoài Yến Thanh cho biết Cầu Văn Bưu yêu cầu chàng đừng tiết lộ với Mã Bách Bình về việc làm của y trong đêm nên chàng còn giấu Mã Bách Bình. Tuy nhiên chàng bảo Vưu Tuấn thử thám dọ tình ý của Mã Bách Bình, xem Mã Bách Bình có phản ứng gì về cái tin Cầu Văn Bưu có mặt tại Kim Lăng.