Hành trình về thị trấn buồn tênh

Chương 06


Bạn đang đọc Hành trình về thị trấn buồn tênh: Chương 06

Miệng rộng
___ Love IAround ___
“Con nít quỷ! Xấu! Xấu! Xấu như quỷ” – Tiếng Miệng Rộng lanh lảnh ré lên. Tôi hãi hùng nhìn sang, thấy nó đang chỉ trỏ vào một cái xe nôi đẩy. Mẹ của đứa bé đứng phía sau mặt xám ngoét, nhìn Miệng Rộng với đôi mắt hình viên đạn. Tôi chưa kịp thò tay bịt miệng Miệng Rộng, thì nó lại tiếp tục cất cái giọng cao vút:
“Con nít quỷ con của mẹ quỷ!”
Tôi nghe đến đâu mà rụng rời tới đó, những tưởng người phụ nữ sẵn cái túi xách to trong tay, sẽ nện vào đầu Miệng Rộng vài phát vì tội phát ngôn linh tinh. Tôi vội vàng nhảy vào xin lỗi rối rít:
“Xin lỗi chị! Thằng bé nó khờ. Chị đừng trách nó nhé!”
“Khờ gì mà nói câu nào câu đó như đào mồ đào mả người ta lên.” – Người phụ nữ lườm tôi một phát bén ngọt như dao.
Tôi chưa kịp chống chế thêm câu nào, Miệng Rộng lại tiếp tục ngoác cái miệng rộng của nó. Lần này chính tôi là nạn nhân:
“Cô này hung dữ quá, anh Đít Chai Pê Đê ơi!”
Đám đông trên xe buýt đang nhốn nháo theo dõi cảnh lời qua tiếng lại, bỗng đổ ra cười rần rần. Cô ‘Mẹ Quỷ’ đang lườm nguýt cũng phải bật cười theo.
Cái màu xám ngoét nó chạy từ mặt cô ‘Mẹ Quỷ’ sang mặt tôi, anh Đít Chai Pê Đê.
Tôi vội vàng móc trong giỏ ra một cây kẹo mút to rồi nhét vào miệng Miệng Rộng. Đây là cách duy nhất có thể khiến nó im lặng được vài phút. Bụng bảo dạ từ rày về sau, tôi sẽ không bao giờ dắt nó đi chơi nữa.
Thật ra thì kích cỡ miệng của Miệng Rộng thì bình thường, có thể hơi rộng tí, nhưng cái tên Miệng Rộng bắt nguồn là do nó luôn nhanh nhảu thấy gói đấy, mang phiền phức cho nó và những người đi kèm. Chính nó đã đặt cho tôi cái tên Đít Chai Pê Đê. Cái biệt danh này cũng có tí lịch sử của nó, mới đầu chỉ là Đít Chai, Pê Đê là sau này được thêm vào, giống như sĩ quan được thăng chức lên gắn thêm quân hàm ấy, nhưng cái này thì chẳng thấy vinh dự tí gì.
***
Tôi gặp Miệng Rộng lần đầu khi tôi tay xách nách mang hành lý, chuyển đến nhà trọ mới.
Khu nhà trọ là một dãy các phòng trọ nhỏ xây theo hình vuông, ở giữa có một khoảnh sân nhỏ, lọt thỏm dưới những hàng sứ sum xuê.
Một thằng nhóc cỡ mười, mười một tuổi, dáng linh hoạt nhanh nhẹn, đang chơi bắn bi giữa sân. Vừa thấy tôi đến, nó ton ton chạy lại. Đứng sát bên dòm lom lom một lúc, rồi bất chợt hét lên lanh lảnh:
“Anh Đít Chai! Mẹ ơi có anh Đít Chai đến nè!” – Nó vừa hét vừa chạy vụt vào căn nhà cuối sân.
Tôi điếng người vì cái biệt danh mới, từ một thằng ranh mới lần đầu gặp.
Một người phụ nữ luống tuổi, thân hình đẫy đà, ăn mặc giản dị bước đến. Gương mặt bà phúc hậu, chào tôi với một nụ cười niềm nở.
“Dì là mẹ của thằng nhỏ này à?” – Giọng tôi pha lẫn một chút khó chịu, vừa nói vừa chỉ về hướng thằng ranh.
“Không, Miệng Rộng là con của ông bà chủ khu trọ này.”
“Miệng Rộng?” – Tôi đang bực mình nhưng cũng bật cười vì cái tên ngộ nghĩnh ấy.
“Thằng nhỏ nó nhanh nhảu, nghĩ gì nói đó, cháu đừng để bụng.”

Lại cái giọng lanh lảnh của Miệng Rộng vang lên sát bên, tai tôi ù lên, như có ai lấy một cái cây nhọn mà chọc qua:
“Dì Mập Heo! Dì Mập Heo! Có ai dọn đến nè.”
Tôi mím chặt môi để khỏi cười, nhìn sang Dì Mập Heo. Dì cười xòa với tôi, rồi lấy tay xoa đầu nó, vờ nghiêm mặt:
“Không ngoan, mai dì không cho con ăn sáng luôn.”
Miệng Rộng mặt đang hớn ha hớn hở, nhanh chóng chuyển sang tiu nghỉu. Nó cầm gấu quần dì Mập Heo giật giật:
“Con ngoan mà! Con ngoan mà!”
Cả tôi và dì Mập Heo cùng bật cười. Thằng ranh này xem ra cũng không quá đỗi đáng ghét.
***
Sáng hôm sau, tôi vừa bước ra khỏi cửa phòng trọ, đã thấy dì Mập Heo ngoắc lia ngoắc lịa. Dì bán đồ ăn sáng ở đầu lối vào khu trọ, kê bàn ghế ra khoảng sân con. Miệng Rộng đang ngồi cạnh đó ăn sáng, nó cầm đũa khều khều mấy mấy cọng mì, vừa thấy bóng tôi, nó liền hét lên mừng rỡ:
“Anh Đít Chai! Anh Đít Chai!”
Tôi chưa biết nên phản ứng thế nào với nó, thì dì Mập Heo niềm nở mời mọc:
“Con ăn sáng chưa? Lại đây ủng hộ dì tô mỳ quảng.”
“Dạ, dì làm con một bát mỳ.”
Đôi tay dì Mập Heo thoăn thoắt bốc bỏ vào tô những cọng mỳ vàng ươm, mấy con tôm thẻ đỏ au và vài cục sườn heo căng mọng. Dì thêm vào đậu phụng, hành lá, rau thơm, ớt đỏ, bánh đa, rồi chan ít nước lèo. Tô mỳ bốc khói nghi ngút, nhìn hết sức hất dẫn. Một cô gái trẻ, tóc cột đuôi gà, dáng người nhanh nhẹn, đứng cạnh đó liền đỡ lấy tô mỳ rồi đặt xuống trước mặt tôi.
Miệng Rộng ngước lên nhìn, ngoác miệng ra cười hết cỡ:
“Chị Cò Ế! Chị Cò Ế!”
“Miệng Rộng ăn nhanh lên, cứ ngồi hẩy hẩy văng đầy ra bàn rồi kìa!”
“Em đang ăn nhanh mà.” – Rồi nó phụng phịu quay sang dì Mập Heo nhõng nhẽo – “Chị Cò Ế la con nữa kìa.”
“Thì con ăn nhanh lên rồi không bị la” – Dì mắng nó rồi chép miệng – “Tội nghiệp, hồi nhỏ nó bị sốt nặng. Mẹ nó đưa đi cấp cứu, bác sĩ cứu sống kịp thời, nhưng đầu óc nó thì cứ ngơ ngẩn cho tới giờ.”
Tôi nhìn sang Miệng Rộng, nó vẫn vừa ăn vừa cầm cây đũa khều khều mấy cọng mỳ. Chị Cò Ế ngứa mắt, chu miệng ra ghẹo nó tiếp:
“Miệng Rộng ăn nhanh lên, không thôi chị bỏ me vào à!”
“Không! Không! Miệng Rộng sợ me lắm!” – Rồi nó ôm chặt cái tô mỳ vào người, nước mỳ văng tung tóe đầy bàn.
“Cái con này! Đã bảo là đừng có ghẹo nó mà, cứ để nó từ từ ăn.” – Dì Mập Hep quắc mắt rầy. Chị Cò Ế nhe răng cười hì hì.
***

Buổi tối. Tôi đi xem phim với anh về khuya. Anh thả tôi xuống ở đầu hẻm. Khu nhà trọ lờ mờ tối dưới ánh điện hắt ra từ một vài ô cửa còn sáng đèn.
Tôi tạm biệt anh rồi quay bước về phòng trọ. Anh nắm tay tôi giữ lại:
“Không hôn anh tạm biệt à?”
“Anh này kỳ quá! Người ta nhìn thấy làm sao?”
“Khuya rồi không ai thấy đâ…”
Anh nói chưa dứt chữ “đâu” thì bị cắt ngang bởi cái giọng lanh lảnh của Miệng Rộng, hét hết âm lượng trong đêm khuya.“Anh Đít Chai có bạn trai! Mẹ ơi, anh Đít Chai có bạn trai!”
Tôi điếng hồn, tưởng như nghe tiếng máy bay oanh tạc dội bom xuống khu nhà trọ. Mặt anh cũng tái mét, đứng trơ như phỗng ra.
“Đó! Em nói mà không nghe. Thôi mau chạy đi, để em lo.”
Tôi nói cứng mà trong lòng đánh lô tô. Miệng Rộng đã chạy vào nhà. Vài người thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn ngó. Tôi ê mặt, bước nhanh về phòng trọ của mình.
***
Buổi sáng hôm sau, tôi đứng sau cánh cửa phòng trọ đã hơn năm phút mà vẫn chưa đủ can đảm để đi ra. Tôi không hình dung được cảnh tượng gì sẽ xảy ra bên kia cánh cửa. Hít một hơi thật dài, tôi mở cửa rồi bước thật nhanh.
Nhưng chạy trời làm sao cho khỏi nắng, Miệng Rộng ngồi ăn sáng chình ình ngay lối ra vào khu trọ. Vừa thấy tôi, nó mừng rỡ hét toáng lên:
“Anh Đít Chai Pê Đê lại ăn sáng!”
Tôi đang đi nhanh mà nghe nó gọi giật ngược, chút xíu nữa là té chúi nhủi. Hỡi ơi, ‘Đít chai’ là đủ kinh dị, nay lại còn thêm ‘Pê Đê’. Mà cái cụm từ sau có hay ho gì. Với cái loa phóng thanh của nó, thì không chỉ có khu trọ này, mà chắc cả thành phố cũng nghe thấy.
Tôi đang bần thần, tay chân thừa thãi, chưa biết làm gì, thì dì Mập Heo ngoắc:
“Lại ăn sáng ủng hộ dì đi con!” – Giọng dì vẫn niềm nở như không có chuyện gì xảy ra – “Vẫn một tô nhiều mỳ hả con?”
Miệng Rộng thấy tôi bước lại, nó cười toe toét mừng rỡ:
“Anh Đít Chai Pê Đê! Anh Đít Chai Pê Đê!”
Tôi sa sầm mặt lại. Bình thường mỗi khi gặp tôi, nó đều nhảy tưng tưng hớn hở như vậy, nhưng hôm nay tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu vì cái biệt danh mới. Tôi điên tiết, cau mày lại, nạt nó lớn tiếng:
“Mày có thôi đi không?”
Miệng Rộng bị tôi nạt nộ bất ngờ, nó xụ xuống bắt đầu mếu máo. Chị Cò Ế thì mặt nhìn hết sức đau khổ vì phải cố mím môi mím lợi để khỏi phải cười.
“Cái con này, làm cái mặt gì vậy?” – Dì Mập Heo rầy chị Cò Ế, rồi quay sang tôi:

“Con đừng để ý mấy đứa này. Ở đây ai cũng có biệt danh hết. Nào là chú Xì Ke, cô Phù Thủy, chị Xác Ướp. Toàn là do cái thằng Miệng Rộng này đặt cho. Ai nghe cũng buồn cười, rồi bỏ ngoài tai.”
“Dạ!”
Tôi ậm từ cho qua chuyện. Trong bụng thầm nguyền rủa Miệng Rộng. Có thể chú Xì Ke thật sự không nghiện ma túy, cô Phù Thủy không hành nghề pháp thuật và chị Xác Ướp không phải thây ma, nhưng cái biệt danh Miệng Rộng đặt cho tôi thì hoàn toàn chính xác. Thế mới trúng chỗ hiểm chứ.
***
Buổi trưa, trời nóng bức oi ả, tôi mở tung của sổ lẫn cửa ra vào cho thoáng khí, rồi ngồi đọc sách.
Miệng Rộng như từ trên trời rơi xuống, chạy vụt vào phòng rồi đứng sát cạnh tôi nhìn nhìn ngó ngó. Tôi bực mình xẵng giọng:
“Miệng Rộng ra cho anh học bài!”
“Em chỉ đứng nhìn thôi.”
“Đứng nhìn cũng không học được.”
Mặt nó phụng phịu, lùi lại một bước, rồi nhìn ngó xung quanh khắp phòng. Đột nhiên nó hét lên:
“Aaaa! Có kẹo! Có kẹo!” – Nó nhảy tưng tưng, chỉ vào mớ kẹo trên kệ
“Anh cho kẹo rồi Miệng Rộng phải đi ra ngoài nhé!” – Tôi lườm nó.
“Dạ!”
Tôi hốt hết mớ kẹo đưa cho nó.
“Rồi đó! Đi ra ngoài đi!”
Nó nhảy cẫng lên, vừa chạy ra ngoài vừa hò reo mừng rỡ “Kẹo! Kẹo!”. Tôi nhìn theo, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
***
Buổi tối, tôi đang lui cui chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng gõ cửa một cách giận dữ. Tôi mở cửa ra. Bà chủ khu trọ, mẹ của Miệng Rộng, mặt mày hùng hổ xông vào:
“Hồi chiều, cậu cho nó kẹo phải không?”
“Dạ!” – Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Nó bị dị ứng me. Tại sao cậu còn đưa cho nó kẹo me?”
“Dạ, cháu không biết mà” – Tôi giật mình.
“Có phải cậu ghét nó rồi bày trò hại nó đúng không? Cậu là thứ người nhỏ nhen gì vậy? Thằng nhỏ bị khờ mà cậu cũng chấp. Hết tháng này, cậu đi tìm chỗ khác mà ở.”
Tôi đang ú ớ toát một hôi mẹ mồ hôi con cố sức thanh minh, thì Miệng Rộng thò đầu vào, giọng khò khè chứ không lanh lảnh như bình thường:
“Mẹ ơi! Đừng đuổi! Đừng đuổi!” – Cặp môi của Miệng Rộng sưng vù lên, cả người đỏ rần đầy mồ hôi, nom rất tội nghiệp. Nó tiếp tục níu lấy vạt áo của mẹ nó, giọng rối rít:
“Tại con đòi kẹo! Đừng đuổi! Đừng đuổi!”
Dì Mập Heo thấy có lớn tiếng, đứng ngoài nghe nãy giờ, cũng bước vào đỡ lời:
“Thôi thằng bé nó không biết. Cô đừng trách nó nữa.”

“Lần này coi như tôi bỏ qua! Cậu mà còn đụng tới con tôi một lần nữa, là cậu sống không yên đâu!” – Bà chủ khu trọ đe nẹt thêm một vài câu nữa, rồi dắt Miệng Rộng bỏ đi.
Dì Mập Heo bước lại, giọng nhỏ nhẹ:
“Miệng Rộng nó khờ, con đừng bao giờ để bụng rồi làm điều xấu hại người. Như vậy trời phạt đó.”
“Con thật sự không cố ý mà.”
“Ừ, không cố ý thì tốt.” – Mặt dì trầm tư. Dì tiến đến, ngồi cạnh tôi, giọng nhẹ nhàng “Làm người như cái bánh đa ăn với mỳ quảng vậy, nướng khéo cỡ nào cũng có phải chỗ lồi chỗ lõm. Nếu mình lật qua lật lại, thì chỗ lồi thành lõm, mà lõm cũng thành lồi. Miệng Rộng nó khờ vậy chứ ai lồi lõm gì nó nhìn thấy hết cả.”
“Nhưng con không thích bị gọi như vậy!” – Tôi cứng đầu trả lời lại.
“Nó gọi dì một tiếng Mập Heo, hai tiếng Mập Heo, dì thấy cũng bình thường. Mình mập thì người ta bảo mình mập, đâu có sao. Quan trọng là lòng mình không thấy mắc cỡ với chính bản thân là được.”
Những điều dì Mập Heo nói khiến tôi suy nghĩ nhiều lắm. Đêm đó tôi nằm trằn trọc cả đêm không ngủ được. Miệng Rộng vô tư thấy gì nói đó, như tấm gương để người khác có thể soi vào, mà đôi khi họ phải thấy những điều họ không thể tự nhìn thấy được.
Tôi tự hỏi bản thân, tôi đang tránh né Miệng Rộng, tránh né điều tiếng người đời hay đang tránh né chính bản thân tôi.
***
Một buổi sáng đẹp trời. Vẫn cảnh như mọi ngày. Miệng Rộng vừa ăn vừa nghịch mấy cọng mỳ. Chị Cò Ế thì lúi húi bốc rau thơm, chan nước lèo, bưng đồ ăn phụ dì Mập Heo.
“Anh Đít Chai Pê Đê! Anh Đít Chai Pê Đê!” – Vẫn cái điệp khúc muôn thuở của Miệng Rộng. Không biết từ bao giờ tôi đã không còn dị ứng với cái biệt danh đau khổ này nữa. Tôi vừa ngồi xuống, vừa cà khịa lại với nó:
“Miệng Rộng nói nhiều! Miệng Rộng nói nhiều!”
Bỗng có tiếng còi “Bin! Bin!” từ xa. Tôi ngước lên nhìn thì ấy anh đang ngồi trên xe, đưa tay vẫy vẫy, miệng cười toe toét. Tôi đang dợm chân đứng dậy, thì chị Cò Ế nhái giọng Miệng Rộng ghẹo tôi:
“Anh Đít Chai Pê Đê, có bạn trai tới kiếm kìa!”
“Đâu? Đâu?” – Miệng Rộng đang ngồi hẩy hẩy mấy cọng mỳ liền ngóc đầu lên nhìn. Hai con mắt của nó lóa lên, sáng rỡ như đèn pha.
Tôi hoảng hồn, vội vã chạy lại anh, leo lên xe, rồi thúc:
“Anh, chạy nhanh lên! Lẹ! Lẹ!”
Miệng Rộng chạy sát theo sau tôi, cũng vừa kịp trờ tới ngay trước mũi xe.
Nó chăm chú nhìn anh, rồi bắt đầu hả miệng ra hét lên. Tôi kinh hãi, nhắm mắt lại, đưa hai tay bịt lỗ tai.
“Annhh Đeeẹppp Trraiii! anhh Đeeẹẹp Traaiiiii!”
Tôi mở tròn hai mắt ra, há hốc họng ngạc nhiên vì cái biệt danh dễ thương bất ngờ ấy. Anh quay lại cười:
“Có chuyện gì mà em hoảng hốt vậy?”
Tôi chưa kịp đáp trả rằng đây chính là Miệng Rộng khét tiếng thì nó liền chứng minh điều đó:
“Mẹ ơi, bạn trai anh Đít Chai Pê Đê đến chơ”
Tôi đảo tròn hai mắt nhìn anh. Cả hai cùng bật cười, rộn ràng cả một góc khu trọ.
Có làn gió nhẹ thoảng qua, len lỏi vào tán lá, rung rung những chùm hoa sứ thơm ngào ngạt. Một bông hoa sứ nhỏ, lẹm mất một cánh, xoay xoay tròn giữa không trung, rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai Miệng Rộng, trắng ngần tinh khôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.