Bạn đang đọc Hành Trình Từ Bỏ Anh FULL – Chương 22
“Hóa ra là vậy, em chào chị! Em tên là Luscar, chị có thể gọi em là “em dâu””
Tôi mỉm cười.
“Thật sao?”
Cô bé đó có chút khó chịu, nhưng khuôn mặt vẫn tỏ vẻ thân thiện.
“Vâng ạ! Sau này mong chị sẽ giúp đỡ em!”
Giúp đỡ?
Ý nói là tôi phải giúp người phụ nữ khác “ăn” được bạn trai mình?
Tiếng còi xe làm tôi giật mình.
Gia Khánh bước xuống xe, đến gần tôi.
“Tiểu An,anh có mua quà cho em”
Luscar khẽ bước lên, cố tình va vào Gia Khánh khiến anh ấy phải quay đầu sang nhìn.
“Ai đây?”
Luscar cười tươi, yểu điệu cúi đầu.
Giống như đang xấu hổ vậy.
“Em tên Luscar, con gái của Ba Lương ạ! Ba em đi công tác nên muốn nhờ anh trông coi em 1 thời gian…”
Gia Khánh có chút khó chịu.
Anh ấy nhìn tôi, giống như đang cực kỳ lo sợ.
Tay Gia Khánh nắm lấy tay tôi, sau đó khẽ thì thầm…
“Ông ấy là bạn tốt của ba anh, nên anh có chút không nỡ từ chối khi ông ấy thỉnh cầu.
Ông ấy muốn anh dạy con bé đó một chút về chứng khoáng.”
Tôi nhướng mi, liếc nhìn Gia Khánh.
“Tại sao phải nhờ anh?”
Tại vì anh muốn em ghen.
Tất nhiên là cái lý do củ chuối đó Gia Khánh sẽ không nói ra.
Anh ấy khẽ cười.
“Ông ấy tin tưởng anh.
Cô nhóc đó là con gái, ông ta sợ con gái mình sẽ bị hại…”
Tôi khẽ gật đầu…!cô gái này nhìn có vẻ thông mình, xinh đẹp.
Sau này sẽ là 1 đối thủ nặng kí…
Luscar thấy mình bị bơ nặng, liền nhẹ giọng.
“Em hơi đau chân…”
“Vào nhà đi”
Gia Khánh đặt tôi xuống ghế, lấy ra một túi bánh ngọt.
Tôi cười tươi, ôm lấy anh.
“Hôm nay anh phải xếp hàng nửa tiếng để mua được cho em đấy.
Nào, mau thưởng cho anh đi”
Tôi cầm lấy túi bánh, sau đó hôn lên má anh ấy 1 cái.
Luscar lấy túi bánh từ tay tôi, bóc ra.
Sau đó cho vào miệng.
“Chị ơi, bánh ngon quá đi mất, em đang đói.
Hay là chị cho em nhé!”
Tôi nhìn Luscar, sau đó nhìn túi bánh bị cô gái kia ăn mất một nửa.
Trong lòng có chút chua xót…
Bánh đấy là của Gia Khánh mua về cho tôi mà…
Tôi gật đầu, bỏ lên phòng.
Gia Khánh nhìn cô ấy 1 cái, sau đó đuổi theo tôi.
không còn thấy chúng tôi nữa.
Luscar vất đám bánh còn lại vào thùng rác.
Tay phủi phủi vụn bánh dính trên áo.
Cô ấy khẽ cười…
“Tiểu An à…!Những thứ gì cô đang có tôi cảm thấy rất vừa mắt…!Tôi cướp nhé?”.