Bạn đang đọc Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài – Chương 36: Có Phải Quen Nhau Hay Không
Cả ba người cùng nhau nằm trên một chiếc giường, tuy không nói là rộng nhưng lại không chật, gần một giờ bên ngoài mưa như trút nước, sấm làm sáng cả một bầu trời từng vệt bổ xuống.
Lúc này Vân Tịnh vẫn chưa ngủ, bên cạnh bàn của Vân Sam có một cái cửa sổ từ bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, rèm chưa được kéo lại.
Bà đắp chăn cho hai người, nhẹ nhàng mà xuống giường đi lại bên cạnh cửa sổ.
Mỗi lần nhìn thấy mưa Vân Tịnh đều nhớ lại tháng ngày uất ức mười năm trước, hôm đó trời thật sự khóc thay bà.
Một người phụ nữ vừa sinh xong liền bị đuổi ra khỏi nhà, trời vừa lạnh lại mưa rất lớn, từng bước đều nặng kéo theo chiếc vali cũng không nhẹ nhàng gì, đường lúc đó không có một chiếc xe nào chạy ngang.
Vì là đường ngoại ô ven biển, buổi tối đã rất ít người đi đừng nói đến hôm đó trời mưa không nhỏ, nước biển dâng lên cũng không ít.
Vân Tịnh nhìn lại những năm tháng mình chịu uất ức thì cười nhạt, năm đó do bà ngu ngốc không dám phản kháng mặc cho người chà đạp.
Bà đứng hơn ba mươi phút thì trở lại giường nằm.
Vân Sam lúc dậy đã là mười giờ trưa, trên giường chỉ có Lâm Thiên còn say giấc không biết do tư thế ngủ không thoải mái hay là do nhóc mơ thấy ác mộng mà nhíu chặt mày.
Cô nhìn thấy Lâm Thiên liền lại vỗ vỗ lưng, trấn an:
“ Ngoan, chị ở đây.”
Mưa từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn chưa ngừng hẳn, bên ngoài vườn bị động vài vũng nước rất to, đường xe chạy cũng không phải không bị ngập nước.
Lúc Vân Sam đi ra bên ngoài, Vân Tịnh ngồi trên sofa tay cầm tách cà phê nóng hai chân gác lên góc bàn, bộ dạng rất thảnh thơi, trên tivi đang chiếu tin tức thời sự của thành phố.
Bởi vì lúc tối mưa lớn trên đường cao tốc bị tai nạn, thời tiết như này vào thành phố chỉ có đợi dòng xe bị kẹt cứng nhích từ từ, ít nhiều những người ở xa công ty chọn cách làm việc ở nhà hay nghỉ làm hôm nay mà thôi, nếu đi ra đường cũng tự làm khổ mình vì đằng nào chẳng trể.
Những người nhà ở gần công ty đều quyết định tự thân vận động mà đi bộ.
Vân Sam nhìn tách cà phê trong tay bà thì nhíu mày:
“ Mẹ, nếu sáng không ăn sáng thì không được uống cà phê.”
Vân Tịnh:” Được rồi được rồi, mẹ đã ăn sáng rồi còn chuẩn bị ăn trưa đây.”
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường thì đã thấy mười giờ đúng một phút cũng không sai, Vân Sam đi vệ sinh cá nhân xong thì thẳng tiếng vào bếp.
Nhà bếp cách phòng khách không xa, nhìn từ bên này có thể thấy người bên ngoài phòng khách đang làm gì.
Bà đặt tách cà phê xuống bấm chuyển kênh, nói:
“ Hôm nay sếp con có đến mua đồ ăn sáng, có cả đồ ăn trưa cho gia đình nên con không cần nấu, bây giờ con nhanh ra đây nói chuyện với mẹ một lát.”
Vân Sam nhìn thức ăn bị mẹ mình nhồi vào tủ lạnh thì thở dài.
Cô không nhanh không chậm đóng tủ lạnh lại, ngồi vào bàn ăn lấy một chiếc hộp có giấy ghi chú mà mở ra:
“ Mẹ có chuyện gì nói đi.”
Vân Tịnh:” Con với vị chủ tịch đó quan hệ thế nào? Có phải hai đứa quen nhau hay không?”
Vân Sam nghe vậy động tác lấy thức ăn hơi ngừng lại, trên mặt cô lộ vẻ không tự nhiên nhưng vì tóc xoã xuống che lại một bên mặt, Vân Tịnh nhất thời không nhìn ra:
“ Không có, tuy con gái mẹ xinh đẹp nhưng không lọt vào nổi mắt xanh của chủ tịch đâu, là con dọn dẹp đồ của anh ta đến mức mặt xanh mặt trắng người ta mới thấy có lỗi mà thôi.”
Cô tiếp tục động tác đang dở lúc nãy mà nói tiếp:
“ Chiều nay con phải đi công tác, nếu không có gì xảy ra năm sau con sẽ về.”
Vân Tịnh đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài phía cửa:
“ Được được, con đi bao lâu cũng được chỉ sợ Lâm Thiên nhớ con lại nháo, mẹ bây giờ đi qua nhà dì Lưu làm vái ván mạt chược trước giờ cơm chiều mẹ sẽ về.”
Vân Sam không phải không muốn ở bên cạnh bà lâu thêm chút, mà chính là sợ bị phát hiện, giấy không thể giữ được lửa quá lâu.
Mưa cứ vậy mà kéo dài mãi đến ba giờ chiều mới giảm đi một chút nhưng mưa phùn vẫn còn kéo dài, một lớn một nhỏ ngồi bên ngoài mái hiên ở ngoài vườn, tay cầm dưa hấu mà ăn.
Lâm Thiên ăn đến áo trắng dính đầy màu đỏ, miệng hay tay đều bị dính không ít thì nhiều, nhóc dựa vào lòng Vân Sam mà ăn.
Cô ăn đến thoả mãn mắt híp thành một đường dài, Vân Sam dạo này cảm thấy bản thân không có hứng thú để làm gì tính tình lại rất khó chịu, chắc chắn là vì nghèo mà còn lười mới sinh ra cái tính này.
Nhưng cô lại không để tâm là mấy chỉ cần để tâm nhiều hơn một chuyện chắc chắn chỉ có mệt mỏi hơn, tivi bên trong nhà vẫn đang phát, tiếng rè rè vì bị nhiễu sóng khi mưa làm không khí trở nên quỷ dị, bên trong nhà không bật đèn chỉ có một mảnh lờ mờ sáng từ bên ngoài hất sáng vào, vì là trời mưa nên bên ngoài rất nhanh tối.
Vân Sam nhớ ra gì đó thì cạ cạ càm vào tóc nhóc Lâm Thiên:
“ Chị vào bên trong một lát, đừng chạy ra quậy mưa này rất dễ bệnh.”
Nhóc ăn đến hai má hơi phồng, tay cầm muỗng không vững mà chọc vào trái dưa đang cầm:
“ Tiểu Thiên không quậy.”
Vân Sam đứng dậy để nhóc dựa lưng vào ghế, Lâm Thiên xem như không có chuyện gì đưa tay kia lấy một trái nho mà bỏ vào miệng.
Bên ngoài cổng Trần Sâm che dù mà bước vào, trên tay cầm theo một cái hộp nhỏ trong suốt, bên trong có hai con cá đang bơi qua lại.
Trần Sâm cao hơn Lâm Thiên hai cái đầu, dáng người tuy không quá mảnh khác với những đứa nhóc bằng tuổi, da hơi ngâm nhưng đường nét trên khuôn mặt vẫn rất dễ nhìn vì là con nít đường nét không hiện rõ, nhưng vẫn hiện lên sự ngây thơ dễ gần.
Trần Sâm bình thường đều giúp ba mẹ làm việc đồng án, nên cao hơn những đứa nhóc được ba mẹ bao bọc, vì ở đây không phải là khu trung tâm thành phố, muốn thấy những người làm việc đồng án, chăn bò…đều có thể thấy rất nhiều.
Nhóc thấy Trần Sam hai mắt gần như phát sáng:
“ Anh Tiểu Sâm.”
Thấy nhóc như muốn nhảy xuống ghế chạy lại, Trần Sâm lên tiếng ngăn lại:
“ Em ở trên đó đừng chạy qua đây, ở dưới sân rất trơn.”.