Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài

Chương 12: Lý Tín


Bạn đang đọc Hành Trình Theo Đuổi Vợ Của Tổng Tài – Chương 12: Lý Tín


Cả ba người khách sáo qua lại vài câu, Cố Phong liền có người lại bắt chuyện.

Vân Sam không chịu nổi cái không khí này, liền lấy lý do đói mà tìm chút gì ăn.

Cô cũng không phải là nói dối, bụng Vân Sam đúng là hơi đói thật.

Ngoại trừ ăn lúc nghỉ trưa, chiều cô còn chưa ăn gì đâu.

Trên bàn gần đó được bày rất nhiều đồ ăn, muốn ăn gì có thể tự chọn.

Bánh ngọt được đặt trên một cái tháp không cao cũng không thấp, kệ thấp dưới cùng có bánh quế hoa, bánh bột đậu, còn có những loại Vân Sam chưa từng nhìn thấy qua.

Cô rất thích ăn bánh quế hoa, bên ngoài bánh có màu vàng trong suốt, như được phủ một lớp mật ong.

Nhìn thấy những cánh hoa bên trong.

Vân Sam lấy một cái mà bỏ vào miệng.

Dạ dày trống rỗng của cô lúc này vẫn chưa thoả mãn mà kêu hai tiếng.

Xung quanh ầm ĩ như vậy không ai nghe thấy, nếu không chắc chắn sẽ cười Vân Sam đến thối mặt.

Cô rất thích đồ ngọt đặc biệt là bánh, Vân Sam ăn được vài cái vào bụng cảm thấy tâm trạng được thả lỏng không ít.

Cô hơi khát nước, bên cạnh Vân Sam là những ly có đầy đủ màu sắc, càng nhìn càng thấy bắt mắt.

Cô cầm ly có đáy cạn, nước bên trong có màu xanh rất đẹp, Vân Sam không do dự mà uống cạn.


Vị cay nồng lập tức lan ra trong cổ họng, mày Vân Sam bất giác nhíu chặt.

Cái này thật sự dở quá.

Cô uống xong liền thấy còn khát hơn lúc nãy.

Vân Sam uống hai ba ly màu khác nhau.

Cô hơi choáng, đưa tay đặt nhẹ lên bàn để cố định thân thể.

– Tiểu thư đến đây một mình?
Vân Sam nghe giọng nói phía sau lưng người hơi cứng lại, rất nhanh liền thả lỏng.

Dạ dày cô truyền lên một trận buồn nôn, Vân Sam cố gắng không nôn, nặn ra một nụ cười mà quay đầu lại.

– Ngài là….!
Người đàn ông trước mắt cô nhìn rất tuấn tú, khuôn mặt rất dễ nhìn nhưng lại cho người khác cảm thấy hắn chính là con cáo.

Trên người mặc bộ vest phẳng phiu, trên môi giữ nụ cười rất lưu manh.

Người đàn ông nghe vậy liền tiến lên thêm một bước.

– Tôi là Lý Tín.

Lý Tín là con trai của chủ tịch Lý Thị, cũng là người sẽ thừa kế tập đoàn Lý Thị, hắn rất mưu mô.


Nếu đấu trí thì không lại ai còn nếu giở trò sau lưng thì không ai làm lại Lý Tín.

Tất nhiên Vân Sam không biết thân phận hắn là gì, gật đầu một cái.

– Tôi là Vân Sam.

Cô vừa dứt lời cơ thể hơi loạng choạng, chân đạp lên dưới váy.

Người ngã về phía trước.

Vân Sam chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, cơ thể đã có người đỡ lấy eo cô.

Vân Sam đưa mắt nhìn lên, chính là Cố Phong,
Lý Tín chưa kịp đỡ lấy đã có người giành trước.

Tay hắn còn giữ nguyên tư thế vài giây mới rụt lại.

Cô đẩy tay người đang đỡ eo mình ra mà đứng thẳng dậy, mặt áy náy nhìn người phía trước.

– Đột nhiên tôi bị choáng, làm anh sợ rồi xin lỗi.

Lý Tín khoác tay.

– Một mình cô uống hết chỗ này không choáng mới lạ đó.


Hắn còn đưa tay chỉ vào ba bốn chiếc ly rượu trống trên bàn.

Hắn sao lại không biết người đàn ông trước mặt là ai chứ, tốt nhất Lý Tín không nên chọc vào.

Hắn nói vài câu xong liền chạy mất.

Vân Sam thấy hận vì không thử hết mấy loại nước đủ màu trên bàn đằng kia, nhưng mà cô no mất rồi.

Cố Phong chỗ ly trên bàn thì chau mày.

– Cái này là cô uống?
Mỗi kiểu ly đều được để theo mỗi loại rượu riêng, chẳng hạn như ly có đáy cạn, hình tròn.

Ly nào càng ít rượu thì ly đó là loại rượu mạnh nhưng lại thấm chậm.

Vân Sam lúc này phản ứng hơi chậm, nghe hỏi cũng mất vài giây mới phản ứng kịp.

– Cảm ơn anh đã đỡ tôi, chỗ này là tôi uống, tôi nói anh nghe cái ly màu xanh uống không ngon chút nào.

Tất nhiên là không ngon rồi, người hay uống rượu để xã giao như hắn còn cảm thấy khó uống đừng nói đến cô.

Nhưng lại có người thích vị cay nồng của nó, dùng để uống cho say thì được, còn để uống chơi thì không thể.

Cố Phong đưa tay lấy một ly cũng là đáy cạn nhưng có màu đỏ, dưới ánh đèn màu vàng mờ ảo càng làm nó thêm đẹp mắt.

– Uống thử đi.

Vân Sam đưa tay nhận lấy, lần này cô không uống cạn, vì trong ly này còn ít hơn ly màu xanh lúc nãy.

Vân Sam uống đến phân nữa ly, miệng lập tức có mùi trái cây rất dễ chịu, không cay cũng không nồng.

So với nước trái cây cũng không khác gì là mấy.

Hai mắt cô liền sáng lên, Cố Phong nhịn cười mà quay đầu đi chỗ khác ho hai tiếng.


Vân Sam làm như không thấy, tiến lên vài bước.

– Cái này là nước trái cây hả? Nếu biết ngon như vậy tôi không uống mấy ly có màu kia rồi, cái này ngon hơn nhiều.

Cô lấy tay kia xoa xoa bụng, nở nụ cười bất đắc dĩ.

– Tôi cũng muốn uống thêm nhưng mà no mất rồi.

Mày hắn hơi nhướng.

– Đây là rượu của công ty chúng ta, chỉ cần cô bỏ tiền ra liền được uống nữa thôi.

Vân Sam không hề biết bộ dạng lúc này đã bị người khác chụp thấy, không chỉ một mà là rất nhiều người.

Cô đưa khuôn mặt hơi ửng hồng lên nhìn Cố Phong.

Đùa gì chứ, Vân Sam làm gì có tiền mà mua rượu mấy vạn để uống.

Dưới ánh đèn vàng, làm khuôn mặt Vân Sam trở nên mờ ảo, lớp trang điểm càng làm cô trở nên diễm lệ.

Ấn tượng ban đầu của Cố Phong với Vân Sam rất tốt.

Từ nhỏ đã tiếp xúc với môi trường công việc, đi theo ba hắn mà học hỏi.

Thấy qua không ít phụ nữ trang điểm đậm, so với những người không trang điểm như Vân Sam, Cố Phong càng nhìn càng thấy thuận mắt.

Nếu cô không nói hắn là một chủ tịch ác ma bắt nhân viên tăng ca với mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.