Hành Trình Sủng Phu

Chương 89: Con Đường Nổi Tiếng Của Tiêu Vãn


Đọc truyện Hành Trình Sủng Phu FULL – Chương 89: Con Đường Nổi Tiếng Của Tiêu Vãn


Gạo trong kinh thành khan hiếm, cho dù Tiêu Vãn quyên ba trăm túi gạo miễn phí thì cũng chỉ đủ để mỗi hộ nạn dân lĩnh nửa cân gạo.

Trong kinh thành còn có nhiều bá tánh khác chưa gặp tai họa, thậm chí còn các quan to quý tộc, bọn họ không có tư cách lĩnh gạo miễn phí, chỉ có thể mua gạo trong kinh thành.
Từ lúc Tiêu Vãn nghiêm trị tú đại Thương Lương, dân chúng rất lo lắng, sợ kinh thành hết gạo, triều đình không thể cứu tế, giá gạo lại tăng cao.

Dù sao thì muốn lấy gạo từ phía nam tới, đoạn đường xa xôi ngàn dăm, có khả năng lương thực còn hư hao.

Nước xa không cứu được lửa gần!
Nhưng khiến mọi người kinh ngạc chính là tiệm gạo Tạ Nhớ vẫn giữ nguyên giá ba tiền một đấu như trước khi có thiên tai! Thậm chí còn dán thông báo, phía trên ghi nếu có người nguyện ý quyên quần áo cũ chăn bông thì miễn phí một đấu gạo.

Nếu có người nguyện ý thu lưu nạn dân hoặc cung cấp phòng ở, chẳng những Hộ Bộ phát tiền thưởng mà còn được tiệm gạo tặng miễn phí ba đấu gạo.
Khi giá lương thực đang tăng chóng mặt, tiệm gạo Tạ Nhớ lại bày ra điều kiện mê người đến thế!
Vì phòng bệnh, Tiêu Vãn còn cho dựng sáu y quán, mời đại phu chữa bệnh miễn phí cho nạn dân, thậm chí còn giao biệt viện của Tiêu gia để cho nạn dân có chốn ở.
Tạ Sơ Thần cũng giúp Tiêu Vãn phát cháo cứu tế, thậm chí còn sửa lại quần áo cũ của Y Phô Tạ Tưởng, miễn phí quyên góp cho nạn dân.

Suy nghĩ của hắn rất đơn giản chỉ vì muốn giúp Thê Chủ nhiều hơn một chút, giúp nàng hóa giải lo lắng, cùng đồng cam cộng khổ.
Trong khi tai họa hoành hành, có những nhà giàu có muốn mượn việc cứu tế để lấy danh tiếng.

Nhưng khi giá hàng đang tăng vùn vụt, cửa hàng của Tạ Tưởng không chỉ không vì lợi ích mà tăng giá, ngược lại còn tạo mọi điều kiện giúp nạn dân nghèo khổ, lập tức việc này hấp dẫn ánh mắt những người trong kinh thành.
Không kinh thường, không ghét bỏ, không làm dáng, chỉ đơn giản là quan tâm, an ủi, chăm sóc tận tình.

Nữ cười ấm áp khiến mọi người như tắm trong gió xuân, cũng khiến bao nạn dân nghèo khổ cảm thấy như được về nhà.
Rõ ràng ngày xưa là một nữ nhân mang danh tiếng ăn chơi sa đọa, bất tài vô dụng, nhưng vào thời điểm nguy cấp như thế lại cố tình chủ động cống hiến, dùng hết khả năng để giúp đỡ mọi người.
Trở thành một đoạn giai thoại thê xướng phu tùy, khiến cho không ít các tiểu thư, công tử gia cảnh khá giả hơn sôi nổi theo giúp đỡ, phú hộ quyền quý và quan phủ cùng cứu tế.
Những chưởng quầy các tiệm gạo khác đều cho rằng tiệm gạo Tạ Tưởng thật ngu xuẩn, làm như vậy thì mấy ngày là hết gạo, cái cách làm việc lỗ vốn này chỉ có kẻ ngu mới làm.

Ai ngờ gạo trong tiệm gạo Tạ Tưởng cứ như lấy mãi không hết, dùng không cạn, nhất thời dân chúng toàn kinh thành đều đến tiệm gạo Tạ Tưởng để mua gạo hoặc đổi gạo.
Những nhóm chưởng quầy chờ dài cổ vẫn không có tới một người khách ghé thăm, thậm chí khi chính sách thông thương hạ xuống, rất nhiều nhóm tiểu thương được miễn thuế liền chạy tới kinh thành.
Mắt thấy bán không được gạo thì sẽ lỗ sạch vốn, các tiệm gạo không thể không hạ giá gạo.

Vì thế chỉ mười ngày sau, giá gạo vốn tăng vùn vụt lập tức hạ xuống trong khoảng một lượng bạc trắng.
Lập tức, cử chỉ hành động của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần được toàn bộ dân chúng trong kinh thành tán dương, sôi nổi quyên góp đồ cứu trợ!
Đới với đại danh của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần, nó giống như sấm nổ bên tai những người dân, nhưng mà bây giờ, nếu có kẻ nào dám mắng Tiêu Vãn là kẻ ăn chơi sa đọa, Tạ Sơ Thần hung dữ xấu xí, chắc chắn sẽ ăn ngay một gạch chết tươi!
Bọn hõ rõ ràng là người tốt lòng dạ Bồ Tát!
“Rốt cuộc kẻ nào đồn đại lung tung vậy! Tạ công tử hiền lành dịu dàng như thế mà dám nói là hung dữ!” Một người dân tức giận bất bình, “Mỗi lần Tạ công tử múc cháo cho ta, nụ cười của ngài ấy vô cùng ấm áp……! Rất là đẹp……”
“Sau khi xảy ra nạn châu chấu, không có nhà để về, là Tiêu tiểu thư và Tạ công tử thu lưu chúng ta……”
“Tiêu đại nhân quyên tới ba trăm túi gạo cứu tế, tốt hơn so với đám gian thương chỉ mong lợi ích kia hơn ngàn vạn lần!”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải có Tiêu đại nhân và Tạ công tử, vậy thì giá gạo trong kinh thành lúc này không biết sẽ còn cao tới mức nào……”
Nghe người ngoài tán dương mỹ danh của Tiêu Vãn và Tạ Sơ Thần, Quý Thư Mặc đứng trong một hẻm nhỏ, nhất thời nghẹn lời, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết cảm thấy ra sao nữa.
Quý gia thiếu nợ tám ngàn lượng bạc, mẫu thân bệnh nặng không dậy nổi.


Tiệm gạo Quý Tưởng và Phường Nhuộm Quý Ký bị tịch thu, nhà cũ Quý gia cũng bị đem đánh nợ, bắt họ mau trả nợ, không thể chạy lấy người!
Nhị tỷ và Tam tỷ mấy ngày gần đây liên tục cãi nhau, sau khi đại tỷ biết được chuyện này, lập tức phân rõ giới hạn, dọn rời khỏi Quý phủ.
Những chuyện xảy ra trong Quý gia, Quý Thư Mặc chưa hề nghĩ tới, mà điều hắn càng không muốn chấp nhận chính là Tiêu Vãn, người từng bị hắn khinh thường, ghét bỏ lại trở thành thần bảo hộ trong mắt mọi người khắp kinh thành.
Tốt bụng dũng cảm, thông minh nhanh trí, có chí hơn người, người này là Thê Chủ của hắn……
“Thư Mặc” Trong lúc Quý Thư Mặc đang ngây người, cánh tay bỗng bị một người kéo lại, lôi vào một hẻm tối.

Khi hắn còn chưa kịp đứng vững, bên tai truyền tới một tiếng nói quen thuộc.
“Đừng lên tiếng, là ta……”
Quý Thư Mặc nhíu mày, duổi tay kéo giãn khoảng cách giữa mình và Sở Mộ Thanh.
Sở Mộ Thanh thấy vậy, sắc mặt hơi trắng, lại nhẫn nhịn xuống, dỗ dành: “Thư Mặc, ngươi vẫn giận sao? Ngày đó ta cảm thấy Thư Mặc trả giá quá nhiều vì Quý gia là không đáng, nên lời nói mới hơi nặng……”
Khi hắn bị người khác chỉ trích, Sở Mộ Thanh cũng không chủ động tới giúp, bây giờ thị lại lén lút tới nhận lỗi?!
Biết được Sở Mộ Thanh nhất định tìm hắn có chuyện quan trọng muốn hắn làm, Quý Thư Mặc cắn môi, không lên tiếng.
Sở Mộ Thanh nói tới miệng khô lưỡi khô, thấy Quý Thư Mặc không đáp, liền lấy một bao bọc phấn trắng nhét vào tay hắn, nói ra mục đích tới ngày hôm nay: “Đây là thuốc xổ……”
Sau khi biết Tiêu Vãn trở thành quan đốc chẩn, danh tiếng tăng cao, Sở Mộ Thanh tức nuốt không trôi.

Tưởng rằng mình phát cháo lấy danh tiếng là đủ, ai ngờ Tiêu Vãn lại chặn ngang một chân, khiến lần phát cháo này thành hòn đá kê chân nâng danh tiếng của Tiêu Vãn!
“Thư Mặc, ngươi nghĩ cách lén vào lều cháo của Tạ gia……!Làm cho nhóm nạn dân bị tiêu chảy……”
Không cam lòng việc Tiêu gia nổi tiếng, Sở Mộ Thanh nghiến răng nghiến lợi, oán hận nghĩ: Chỗ thạch tín* nhiều như thế này, chắc chắn khiến danh tiếng Tiêu gia và Tạ gia không chỉ hạ thấp mà còn tiếng xấu tràn lan!
(Candy: Thạch tín là một loại độc dược nguy hiểm chết người, giết người nhanh như chớp, hình như là không có thuốc chữa bởi tốc độ phát tác độc quá nhanh.)
Quý Thư Mặc cứng đờ, rất lâu sau mới cười khẽ: “Đây thật sự là thuốc xổ? Chỉ sợ là độc dược mới đúng.”
Sở Mộ Thanh nheo mắt, cảnh giác hỏi: “Thư Mặc, ý ngươi đây là gì?”
Quý Thư Mặc lạnh lùng trả lời: “Việc cứu tế, Tiêu Vãn không cho ta nhúng tay.

Chuyện bỏ thuốc này Thư Mặc bất lực, mong Tam điện hạ cũng đừng làm ra loại thủ đoạn đê tiện như thế vào lúc tai họa đang đầy đường thế này.

Tuy ngài và Tiêu gia có thù riêng, nhưng lần này Tiêu Vãn nghiêm túc cứu tế, hành động của nàng so với việc lén lút ám toán của điện hạ ngài thì cao thượng hơn nhiều, đáng để người khác kính nể.”
“Quý Thư Mặc!” Tức giận nắm lấy cánh tay Quý Thư Mặc, Sở Mộ Thanh lạnh giọng, “Ngươi rõ ràng biết ta ghét Tiêu Vãn nhất, vì sao lúc này lại ra mặt vì nàng ta, chẳng lẽ ngươi thích nàng?”
Thích?
Đối với hắn mà nói thì không thể nào có chữ này, Quý Thư Mặc liếc mắt, giọng hơi khàn: “Ta nói chuyện vì Tiêu Vãn không phải vì thích nàng ấy.

chỉ bởi vì cứu tế là chuyện lớn của quốc gia thôi……”
“Thật sự đây chỉ là thuốc xổ.” Sở Mộ Thanh giải thích: “Thư Mặc, trước kia có lẽ Tiêu Vãn thật sự thích ngươi, nhưng bây giờ ngươi trong lòng Tiêu Vãn còn không đáng một xu, Tạ Sơ Thần đoạt tất cả, ngươi có thể cam tâm sao? Nếu Tiêu Vãn bạc tình bạc nghĩa, ngươi cần gì phải tự lừa dối bản thân cho rằng nàng sẽ niệm tình cũ với ngươi? Thời điểm như thế này cần phải cứng rắn, làm cho Tiêu Vãn rơi xuống địa ngục! Sau khi Tiêu gia sụp đổ rồi, chúng ta……”
Sắc mặt Quý Thư Mặc trầm xuống, đôi mắt lạnh như băng: “Điện hạ liên tục nói địa vị của ta trong Tiêu gia rơi xuống, vậy ngài có mấy phần thật lòng với ta? Nếu điện hạ thật sự tốt với ta, thật sự muốn ta hạnh phúc, vậy thì giúp ta trả hết nợ tám ngàn lượng bạc của Quý gia đi.”
“Ngươi!” Sở Mộ Thanh hít một hơi lạnh, nghẹn họng không trả lời được.
Quý Thư Mặc thấy vậy, ngón tay dài bấm vào lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu là Tiêu Vãn trước kia, nàng sẽ không do dự mà đáp ứng lời ta.

Bởi vì, nàng thích ta.”
Vào lúc Tiêu Vãn đang cố gắng bình ổn lại giá gạo, chính sách cứu tế mới cũng bắt đầu được tuyên truyền.
Trong Thần Châu, tuy có một số lượng đất bị châu chấu cắn nuốt, nhưng bởi vì đã có sự chuẩn bị sẵn sàng cho nạn châu chấu nên phạm vi nạn đói và ôn dịch không xuất hiện rộng.

Mà hầu như những nạn dân không có nhà để về phải chạy tới kinh thành đều được Tiêu Vãn và nhóm đồng nghiệp Hộ Bộ lẫn Công Bộ bố trí nơi ở ở các vùng ngoại thành, hoặc sắp xếp vào những biệt viện không có người ở.
Bởi số lượng nạn dân ở Thần Châu khổng lồ, lần này, Hộ Bộ áp dụng chính sách làm việc đổi lương như Tiêu Vãn đã đề xuất.


Giao những nhiệm vụ như khai khẩn đất hoang, xây dựng công trình thủy lợi, hơn nữa những nữ tử thì phải lao động mới được nhận lương thực.
Lúc đầu, tuy có nữ tử biểu lộ bất mãn, nhưng ngoài dự đoán, hầu như tất cả các người dân đều đồng ý với chính sách này, họ cho rằng nếu mình có đầy đủ chân tay, vậy thì không nên dựa vào quốc gia hay người khác cứu trợ, bản thân nên vì gia đình, vì đất nước mà cống hiến sức lực.
Vì thế, tuy chính sách này mới lạ, những mới hơn mười ngày, nhóm nạn dân tâm trạng vốn uể oải đã trở nên phấn chấn, cũng ổn định lại những lo lắng của triều đình.
Những, trong mười ngày cứu tế này nhìn như xuôi gió xuôi nước, trong lúc phát cháo, Tiêu Vãn bỗng phát hiện có một ít tệ đoan, ví dụ như là có người lấy gạo nhiều lần.
Bởi vì được Tạ Sơ Thần nhắc nhở, Tiêu Vãn mới nghiêm túc chú ý, đúng là phát hiện ra mấy ngày nay, nữ tử áo đen này lại tới lấy gạo lần thứ hai trong ngày, nàng không lập tức bát nàng ta lại ngay mà âm thầm theo dõi, sau đó phát hiện ra nữ tử này không phải người nghèo nhưng lại dùng phiếu của người nghèo để lấy gạo, hơn nữa còn có rất nhiều phiếu!
Lương thực vốn thiếu thốn, vậy mà vẫn có lỗ hổng như thế, Tiêu Vãn tức giận nổi trận lôi đình, nhưng vẫn không lập tức bắt giam mà là im lặng tới kiểm tra kho lương và danh sách những hộ nghèo khó, ngày thứ hai lại tiếp tục đối chiếu so sánh.

Nhưng không tra thì không biết, vừa tra đã phát hiện ra việc rối loạn kỷ cương này còn nghiêm trọng hơn so với nàng nghĩ.
Rõ ràng chỉ những hộ nghèo mới được phát gạo, nhưng lại có rất nhiều hộ bình thường lấy được phiếu phát gạo cho dân nghèo! Một số lượng lớn hộ nghèo và hộ bình thường cực kỳ không hợp, thậm chí còn có những nữ tử nhà bình thường không phát cháo thì thôi mà còn giả làm dân nghèo!
Sau khi âm thầm kiểm tra được mấy ngày, Tiêu Vãn lập tức đưa kết quả điều tra của mình lên cho Tiêu Ngọc Dung.
“Mẫu thân, con phát hiện ra trong chương trình phát gạo của Hộ Bộ có lỗ hổng.” Chỉ điều tra mấy ngày đã phát hiện ra hiện tượng rối loạn kỷ cương, Tiêu Vãn thật sự không dám tưởng tượng nếu mình tiếp tục điều tra sâu hơn thì sẽ phát hiện được điều gì, có lẽ sẽ tra được chân tướng gốc rễ, người tham ô còn nhiều hơn so với những kẻ bị phát hiện ở kiếp chước, hơn nữa chức quan ngày càng cao.
Nàng nhăn mày, trầm giọng: “Đã nhiều ngày không ngừng có kẻ giả mạo đi lấy thêm gạo, chỉ sợ là trong Hộ Bộ có người báo lại tình hình tai nạn, âm thầm cắt xén lương thực cứu tế.

Thậm chí việc kho lương thiếu gạo trước đó, con cho rằng cũng có những quan viên cấu kết với gian thương, đầu cơ trục lợi.

Nhưng lại không có chứng cứ rõ ràng, con sợ nếu tùy tiện báo cho bệ hạ thì sẽ rút dây động rừng, thậm chí khiến họ cảnh giách, cắn ngược lại……”
Lật xem bản danh sách Tiêu Vãn đã sao chép, thật sự có rất nhiều hộ nghèo bị giả mạo.

Tiêu Ngọc Dung im lặng rất lâu, nghiêm túc nói: “Vãn nhi, con được bệ hạ giao cho chức quan đốc chẩn, nếu cảm thấy trong Hộ Bộ có người tham ô thì cứ tra đi.

Nhưng mẫu thân cho rằng dù sao kinh thành cũng dưới chân thiên tử, người tham ô rối loạn kỷ cương sẽ rất cẩn thận, nếu như con muốn tra tận chân tướng thì có lẽ sẽ phải bắt đầu từ nơi bắt nguồn tai nạn là Thần Châu.
Đôi mắt Tiêu Vãn sáng lên, thông suốt: “Chỉ cần tra cụ thể số lượng lương thực và con đường ra vào gạo của cửa quan, sau đó tính toán số lương thực lúc đầu, ngay lập tức sẽ có chứng cứ trong Hộ Bộ có kẻ cấu kết với gian thương, đầu cơ trục lợi! Nếu có thể lấy được khẩu cung từ miệng bốn tên gian thương kia, vậy thì đủ cả nhân chứng!”
Thấy Tiêu Vãn tự tin ngẩng đầu, Tiêu Ngọc Dung vỗ vai nàng, nghiêm túc mở miệng: “Vãn nhi, mẹ tin tưởng bây giờ con đã khác xưa, làm gì cũng suy nghĩ kĩ.

Vậy nên không cần do dự, cứ yên tâm mà tra đi, cho dù tra được kẻ nào, kể cả chức quan còn cao hơn mẹ thì mẹ cũng sẽ giúp con chịu trách nhiệm.

Bất cứ lúc nào, đừng bao giờ lo thế lực của mình kém, toàn bộ Tiêu gia sẽ chống lưng cho con.”
Lời nói đầy tin tưởng của mẹ là lòng Tiêu Vãn xúc động.

Kiếp trước mình bất hiếu lại ngu xuẩn, mắt mù không nhìn rõ đường, khiến nàng không nhịn được mà rơi lệ.
“Cảm ơn mẹ, con biết mình phải làm gì!”
Đêm đó, người của Tiêu gia lập tức phân ba đường.

Mười thuộc hạ của Tiêu Vãn được Tiêu Vãn phái bảo vệ Tạ Sơ Thần, một đường tới khu tai nạn để điều tra tình hình cụ thể, một đường khác âm thầm tới theo dõi Hộ Bộ.
Năm ngày sau, Tiêu Vãn nhận được thư, chứng thực Hộ Bộ cân thiếu, rõ ràng lượng lương thực đi ra từ kinh thành là hai ngàn thạch gạo, những thực tế đi qua cửa khẩu thì chỉ còn 1500 thạch! Tận năm trăm thạch gạo đã biến mất không rõ tung tích!
Mà Vương Yến từng nói các nàng có ba trăm túi gạo, ví dụ một túi gạo hai trăm cân, ba trăm túi gạo chính là năm trăm thạch* gạo!
(Candy: Một thạch tương đương 150 cân gạo.

Tức ở đây là bảy ngàn năm trăm cân gạo bị tham ô! )

Số lượng gần như ăn khớp!
Càng khiến Tiêu Vãn bất ngờ chính là Vương Yến là người thân của Hình Bộ Thượng Thư Vương Nham.

Kể từ đó, hành động Vương Nham chủ động xin thẩm vấn Vương Yến trở nên kỳ quặc, mà Tiêu Vãn sớm biết Vương Nham và Sở Mộ Thanh cấu kết làm việc xấu càng nghi ngờ, phải chăng ngoài Sở Mộ Thanh, còn có kẻ khác âm thầm tham ô ăn bớt lương thực cứu tế?
Bỗng nảy ra một ý, Tiêu Vãn nắm chặt tay Tiêu Ngọc Dung, kích động nói: “Mẫu tân, ta có một kế có thể vạch ra chân tướng từ trong miệng mấy kẻ gian thương! Vọng Phương Thượng Thư có thể sẽ giúp được chúng ta!”
Trong nhà lao của Hình Bộ rất lạnh lẽo, bốn gã Lương Thương bị giam quần áo tả tơi, thần sắc uể oải.

Tiêu Vãn cẩn thận quan sát, trong bốn gã Lương Thương, Vương Yến là tâm phúc của các nàng, cho nên trong lúc bọn họ còn đang mơ hồ, Tiêu Vãn đã đưa con cáo già xảo quyệt này ra khỏi tù, còn đưa một vị quan đầu tóc bù xù, giống như đang hôn mê vào ngục giam ngay bên cạnh các nàng.
Bị nhốt hơn mười ngày trong ngục, lại còn bị đánh ba mươi roi, tinh thần và thể xác ba gã Lương Thương khác đã gần tới cực hạn.

Vừa bị tách ra thẩm vấn, lại thấy Vương Yến bị lôi ra ngoài một cách thô lỗ, họ đều thấp thỏm và sợ hãi.
Bởi vì các nàng biết Vương Yến có người chống lưng trong Hình Bộ cho nên mấy ngày nay các nàng ngậm miệng là để chờ Vương thị lang nghĩ cách cứu mình ra ngoài.
“Các ngươi đang đợi Vương thị lang tới cứu mình sao?” Dưới ánh mắt hoảng sợ của các nàng, Tiêu Vãn lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng, “Không cần đợi nữa! Vương Nham đang bị nhốt trong nhà giam ngay bên cạnh các ngươi kia kìa.”
Ba người kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía nữ tử đầu tóc bù xù, thật sự thấy được bộ quần áo người này mặc chính là của Hình Bộ thị lang! Lập tức kinh hoàng hô lên: “Vương thị lang, Vương thị lang!”
Giơ lên bản tội trạng đã đóng dấu tay, Tiêu Vãn cười lạnh lùng: “Vương Nham đã thẳng thắn nhận tội rồi, hơn nữa cũng đã đóng dấu.

Bây giờ Phương Thượng Thư đang thẩm vấn Vương Yến, sau đó sẽ điều tra ra manh mối các ngươi cấu kết với Hộ Bộ, đầu cơ trục lợi.

Dựa theo luật pháp nước ta, tăng giá gạo ngồi tù một năm, nhưng các ngươi bị nghi có liên quan tới việc hối lộ rối loạn kỉ cương, dựa theo tội danh phải bị xử bảy năm tới hai mươi năm!”
Thấy Tiêu Vãn chuẩn xác nói ra chân tướng các nàng đầu cơ trục lợi, mà cứu tinh của họ cũng đã vào tù, ba người lập tức hoảng sợ, mặt trắng bệch khóc cầu: “Đại nhân, là Vương Yến nói nạn đói sắp tới, Hộ Bộ và Công Bộ đã âm thầm chuẩn bị cứu tế, chúng tra mới đi thu mua, tăng giá gạo.”
“Thu mua gạo, muốn nói dối nữa?!” Tiêu Vãn nheo mắt, ba gã Lương Thương giật mình, run run nói: “Ngay từ đầu chúng ta cũng không biết số gạo nàng giữ là gạo phát cứu tế, là Vương Yến nói nàng quen người trong Hộ Bộ và Hình Bộ, đây là cơ hội kiếm một món hời lớn, chúng ta mới nhập bọn!”
“Thủ phạm chính là Vương Yến, xin đại nhân nhẹ tay!”
“Tiêu đại nhân, chúng ta sai rồi……!Không dám nữa……”
Tiêu Vãn liếc mắt, nhàn nhạt nói: “Bệ hạ nhân từ, sẽ nhẹ tay với người thẳng thắn.

Bây giờ, các ngươi hãy viết tất cả tội trạng ra, có lẽ bệ hạ thấy thái độ của các ngươi biết lỗi thì sẽ cho các ngươi cơ hội sửa chữa.

Nhưng cơ hội chỉ có một, nếu trong lời khai của các ngươi có một câu dối trá, vậy lập tức xử lý theo luật!”
“Dạ, dạ……” Sắc mặt ba người trắng bệch, gật đầu lia lịa, giống như một câu nói của Tiêu Vãn liền có thể quyết định sống chết của các nàng vậy.
Dựa theo thư nhận tội và địa chỉ giữ gạo, quan Hình Bộ đã điều tra được nơi giấu gạo.

Trừ bỏ bán được giá cao một chút, còn dư lại hơn bốn trăm thạch.

Mà trên túi đều có dấu ấn đỏ của quan, đây chính là bao tải cứu tế của Hộ Bộ.
Trước đó, bốn người các nàng luôn khẳng định gạo của mình là thu mua, bởi vì thông qua thuế mà tăng cao, cho nên nhất thời nổi lòng tham tăng giá gạo.

Bây giờ bị ba người khác vạch trần chân tướng, còn lục soát ra vật chứng, Vương Yến bị điểm huyệt câm tái mặt, giận mà không mắng ra lời.
Đưa ba bức thư nhận tội ra trước mặt Vương Yến, dưới vẻ mặt xám như tro tàn của nàng, Tiêu Vãn lạnh lùng hỏi: “Vương Yên, bây giờ nhân chứng vật chứng đã đủ, ngươi có nhận tội không?”
Cho rằng Vương Nham cũng sa lưới, Vương Yến ngã ngồi trên mặt đất, uể oải khai toàn bộ.
Ai ngờ, nàng vừa mới đóng vân tay nhận tội xong, “Vương Nham” nằm trong ngục bỗng phủi quần áo đứng dậy.
Nàng duỗi người, sửa lại mái tóc bù xù, ghét bỏ nói: “Tiểu thư, nhà tù này vừa bẩn vừa hôi……!Quần áo này giặt đến bao giờ mới sạch đây……”
Âm thanh xa lạ làm mặt Vương Yến xanh mét, mà người vừa nói xong đã nhảy nhót khỏi ngục, đưa tay xé mặt nạ trên mặt.
Khuôn mặt thanh tú lộ ra, còn ai khác ngoài thuộc hạ đắc lực của Tiêu Vãn – Họa Hạ.
“Ngươi, ngươi!!!” Vương Yến nghẹn họng mắt mở to, ba gã Lương Thương khác cũng bị sốc.
Tiêu Vãn cười phúc hắc: “Vương Nham bị Phương Thượng Thư phái đi rồi, đây là quan phục của ta.

Bây giờ, thư nhận tội của các ngươi đã có, nhân chứng vật chứng đều có, chuyện tham ô này nàng ta cũng sẽ không chối tội được nữa, chắc chắn sẽ rơi vào lưới pháp luật.”
Vương Yến giận mắng: “Tiêu Vãn, ngươi lừa chúng ta! Đồ hèn hạ này!”

“Lừa?! Hèn hạ?!” Tiêu Vãn lạnh mặt, bước tới gần Vương Yến, giọng nói khiến người ta sợ hãi: “Kẻ âm hiểm dối trá chính là các ngươi! Thiên tai, các ngươi lại đầu cơ trục lợi, cướp đoạt lương thực của dân chúng, chẳng những tăng giá gạo kiếm lời mà còn dám ra điều kiện với triều đình! Loại gian thương không còn tính người như các ngươi có chết cũng đáng!”
Vốn để Tiêu Vãn điều tra án Công Bộ, ai ngờ Tiêu Vãn lại tra được lỗ hổng trong việc cứu tế, có thể tìm ra rất nhiều những quan viên cấp cao kiếm tiền từ việc tham ô!
Mặt Sở Thiên Duyêt tái mét, vỗ bàn mắng: “Từ Vi, thế này là sao! Không chỉ chuyện cứu tế phát gạo bị đầu cơ trục lợi, phiếu phân phát ra cũng có lỗi! Bản thân là Hộ Bộ Thượng Thư, rốt cuộc ngươi quản lý Hộ Bộ như thế nào, vì sao lại xuất hiện vấn đề tham ô như thế này!”
Không ngờ Tiêu Vãn lại lén lút kiểm tra cửa quan và kiểm phiếu, Từ Vi sợ tới mức ngã ngồi trên đất, vội vàng nói: “Bệ hạ, thần sẽ kiểm tra lại toàn bộ Hộ Bộ, xin bệ hạ cho thần một cơ hội!”
“Bệ hạ.” Tiêu Vãn bỗng lên
tiếng, ngắt lời giải thích của Từ Vi, “Bây giờ, việc Hộ Bộ phát gạo là từ dựa theo mức độ nghèo của các hộ.

Nhưng cứu tế cụ thể ra sao, số lượng người nghèo của các hộ như thế nào lại chưa từng thông báo.

Rốt cuộc Hộ Bộ xác minh nạn dân thế nào, phân chia cấp độ nghèo và bình thường, dân ngụ cư ra sao không rõ, cũng không đối chiếu kiểm tra đúng sai lại mới có thể xuất hiện hiện tượng rối loạn kỉ cương như bây giờ.”
Lời nói của Tiêu Vãn vừa dứt, toàn bộ quần thần tái mặt, lời nói của nàng không chỉ thẳng thắn chỉ trích Hộ Bộ mà còn vạch trần những chỗ sai lầm trong công đoạn cứu tế.
Sở Thiên Duyệt nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “Ái khanh có cách nào để phòng chống tệ nạn này không?”
Tiêu Vãn khom người bước lên: “Thần cho rằng phương pháp phòng ngừa thì có, nhưng việc rối loạn kỉ cương thì lại rất khó.

Nếu muốn thật sự ngăn chặn tham ô và những kẻ mạo danh nhận gạo, phòng ngừa quan lại báo sai tình hình tai nạn, âm thầm cắt xén lương thực cứu tế, cải cách chương trình phát gạo của Hộ Bộ thì phải làm theo kiểu xét phiếu đối chiếu.”
Phương pháp đối chiếu là do Tiêu Vãn thấy trong lúc lơ đãng nhìn Tạ Sơ Thần ghi sổ, bỗng nàng thông suốt, nghĩ ra kế sách.
“Khi điền thông tin phiếu, phải ghi tên hộ, số người trong hộ, số lãnh lương, quê quán, tên.

Một tờ chia cho nạn dân để họ nhận cứu tế, một tờ giữ lại để đối chiếu.

Sau khi phụ trách địa phương kiểm tra xong thì đưa lên cho quan phía trên kiểm tra đúng sai.

Chỉ tới khi kiểm tra không có sai sót xong thì mới tiền hành cứu trợ.

Như vậy có thể phát hiện ra người giả mạo, những người giả mạo thì lập tức cắt bỏ quyền trợ cấp.”
Hiện tượng này trong Đông Ngụy xảy ra suốt mấy năm, Tiêu Vãn biết rõ, việc phát lương và bạc là một miếng thịt mỡ cực lớn đối với các nàng.

Cho nên lần này bệ hạ lệnh cho nàng làm quan đốc chẩn thì nàng tuyệt đối sẽ không cho bọn họ cơ hội muốn làm gì thì làm nữa, mà lập tức điều tra ngọn nguồn, phòng ngừa cắt xén.

Tuy không thể hoàn toàn ngăn họ kiếm lời nhưng ít nhất cũng không làm cho họ thoải mái!
“Phòng ngừa giả mạo lấy gạo lần nữa, thần còn cho rằng sau khi phát cháo xong, nên đóng dấu lên phiếu, trong sổ cứu tế cũng phải đóng dấu.

Mỗi khi phát cháo phải có quan đích thân tới giám sát.

Sau khi cứu trợ, phải báo số lượng phát lương, hộ khẩu, tên họ, ngày phát, còn có thể nhờ dân chúng quan sát.

Nếu trong lúc cứu tế có hành vi sai trái, dân chúng có quyền tới Đô Sát Viên báo cáo.”
Còn để cho dân chúng giám sát?!
Quân thần trái phải nhìn nhau, bị lời nói của Tiêu Vãn làm cho kinh ngạc.
Sở Thiên Duyệt nghiêm túc nói lớn: “Lời của Tiêu ái khanh thật sự rất đúng! Làm hai bản hồ sơ để điều tra, so sánh thì sẽ khó bị sai sót.

Lúc phát cháo cần đóng dấu cũng sẽ tránh được kẻ khác giả mạo.

Sau này, việc phát lương của Hộ Bộ cứ theo Tiêu thị lang mà làm.

Các ái khanh phải nhớ, trong quá trình phát lương, chỉ cần có quan lại làm sai, tham ô, không làm tròn trách nhiệm thì lập tức nghiêm trị, không được nhẹ tay!”
“Chúng thần tuân chỉ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.