Hành Trình Sủng Phu

Chương 85: Con Đường Phấn Đấu Của Tiêu Vãn


Đọc truyện Hành Trình Sủng Phu FULL – Chương 85: Con Đường Phấn Đấu Của Tiêu Vãn


Bị Quý Thư Mặc vạch trần suy nghĩ, Quý Hiểu Phong xấu hổ cười, nói: “Thư Mặc, sao ngươi lại nghĩ như vậy? Ngươi luôn là nhi tử bảo bối của ta nha, sao mẹ có thể không thương ngươi được? Vừa rồi là mẹ nhất thời xúc động, không cẩn thận đánh ngươi, mẹ sai rồi……!Ngoan, đừng giận, bây giờ mẹ đưa ngươi đi bôi thuốc……”
Im lặng nghe Quý Hiểu Phong an ủi, mặt Quý Thư Mặc tái nhợt, biểu cảm lại quay vè lạnh lùng không chút cảm xúc như trước.

Hắn vô cảm nhìn mẫu thân trước mắt đang an ủi mình một cách dối trá, âm thanh lạnh như băng: “Mặt trời cũng sắp lặn rồi, hài nhi nên về Tiêu phủ.

Bây giờ, hài nhi là người của Tiêu gia, mong mấy tỷ tỷ đừng hơi chút thì tới Tiêu gia làm phiền ta.

Ta cũng không muốn vì chuyện của phường nhuộm Quý Ký lần này mà ảnh hưởng tới danh tiếng trong kinh thành và địa vị của ta trong Tiêu phủ.”
“Hài nhi đi trước, tạm biệt.”
“Ngươi!” Quý Hiểu Phong trợn mắt nhìn, Quý Thư Mặc lạnh lùng không quay đầu lại mà rời khỏi Quý phủ.
“Thẳng nhãi ranh không có lương tâm này!” Không ngờ nhi tử ngoan ngoãn luôn nghe lời lại dám chống đối mình! Quý Hiểu Phong nổi giận lôi đình, lửa giận ngập trời quay cuồng, “Nuôi hắn lớn đến bây giờ, vậy mà không chỉ không biết báo ân, còn dám nói ra lời hỗn láo như vậy!”
“Vậy……!Vậy tiền bồi thường thì làm sao đây……?” Nghĩ đến việc mình thiếu nợ, Quý Hân Đồng liếc Quý Như Vân, tức giận bất bình: “Chuyện này đều là do nhị tỷ tự nhiên đi nói với Tứ đệ, nếu không thì tứ đệ cũng sẽ không cãi nhau với chúng ta.”
“Dựa vào hắn thì có ích gì! Tiêu Vãn sẽ lại tiêu tiền cho hắn nữa sao? Nếu nàng chịu tiêu tiền cho hắn thì đã sớ chủ động bồi thường giúp chúng ta sớm rồi.

Bây giờ Tiêu Vãn đã bị Tạ Sơ Thần hút hồn, ngươi còn cho rằng Quý Thư Mặc dùng một hai câu thì có thể giải quyết được sao?”
Chính xác, Tiêu Vãn của bây giờ đã không còn là nữ nhân ăn chơi trác táng có thể để các nàng lợi dụng tùy ý như hai tháng trước nữa.

Trong hai tháng này Tiêu Vãn đã cự tuyệt lời mời của các nàng rất nhiều lần, bây giờ còn đứng cùng hạng quan với Quý Hiểu Phong nữa.
Mẫu thân, lần này phường nhuộm Quý Ký gặp khó khăn, trong một thời gian ngắn mà kiếm đủ bốn ngàn lượng bạc thì rất khó khăn.

Những năm gần đây, ngài luôn cất giữ rất nhiều các loại đồ cổ và tranh chữ mà, mỗi loại đều có giá trị ngàn vàng, không thì……?”
Quý Hiểu Phong có sở thích sưu tầm tranh chữ và đồ cổ, bà ta còn có một căn phòng riêng chuyên để giấu những món bảo bối bà ta sưu tầm vất vả.

Chuyện tài chính của Quý gia bị khủng hoảng hai năm trước thực ra là do Quý Hiểu Phong tham lam mua đồ cổ, làm cho Quý gia thu không đủ chi.
Mà sau khi Tiêu Vãn biết được sở thích này của Quý Hiểu Phong, nàng từng bỏ ra một số tiền lớn để lấy lòng mẹ vợ.

Cuối cùng Quý Hiểu Phong đáp ứng việc cầu hôn của Tiêu Vãn là do Tiêu Vãn ngu ngốc đã mua tặng bà rất nhiều các loại đồ cổ và tranh chữ giá trị ngàn vàng, khiến cho bà ta biết rằng cái đứa con dâu ngu ngốc này sẽ sẵn sàng tiêu tiền vì Quý gia! Cho nên Quý Hiểu Phong tham lam, tuy khinh thường người ăn chơi trác táng như Tiêu Vãn nhưng vẫn vui sướng nhận lấy sính lễ đính hôn của Tiêu Vãn.
Bây giờ, thấy hai nữ nhi không chịu phấn đấu của mình bắt đầu để mắt lên bảo vật của mình, mặt Quý Hiểu Phong xanh mét, cực kỳ tức tối: “Chỉ được chọn một ít, những thứ khác cấm động vào.”
Ở trong một gian phòng của Tụ Bảo Trai, Tiêu Vãn mỉm cười híp mắt, nhanh nhẹn bóc vỏ nho.
Chiêu Nhi khó chịu nói: “Rõ ràng có thể để nàng ta ăn đòn và ngồi tù, tại sao tiểu thư ngài lại tha cho họ vậy!”
Tiêu Vãn phát hiện Chiêu Nhi cũng đã thay đổi, xưng hô “Nữ nhân hư hỏng” đã trở thành “Tiêu tiểu thư” rồi “Đại tiểu thư” giờ trở thành “Tiểu thư”.

Dù chỉ khác đi mấy chữ, nhưng chứng tỏ hắn đã thừa nhận thân phận chủ tử của họ.

Điều này khiến Tiêu Vãn thụ sủng nhược kinh, cảm thấy quan hệ giữa mình và Tạ Sơ Thần ngày càng gần.
Chờ sau này khi Tạ Sơ Thần có thể công khai mang thân phận Chính Phu, Chiêu Nhi cũng không thể gọi Tạ Sơ Thần là “Công tử” nữa mà phải gọi là “Thiếu quân” hoặc “Chính quân”.
“Trước đó, Tụ Bảo Trai không chịu nhường nhịn, nhưng sau khi giải quyết rõ ràng chuyện của Quý Thư Mặc xong, từ bảy ngàn lượng bạc giảm xuống còn bốn ngàn lượng.

Rất rõ ràng, vị Triệu công tử này nhớ rất rõ thù với Quý Thư Mặc, cho nên cố ý bắt nạt họ.

Mà hôm nay, Quý Như Vân chịu nhục như thế, chắc chắn sẽ phát tiết lên người Quý Thư Mặc.

Thả họ về đánh nhau mới hay chứ ~”
“Hơn nữa……” Tiêu Vãn cười phúc hắc, nói tiếp, “Bọn họ muốn tiền, chắc chắn sẽ bán những món đồ cổ của Quý Hiểu Phong lấy tiền mặt, nhưng mà Quý Hân Đồng không phải là người biết an phận đâu, bạc mà đến trong tay nàng ta, liền có trò hay để nhìn……”

Tiêu Vãn nói xong, lại vui sướng, bóc từng quả nho trong suốt trong tay.

Quả nho màu hồng nhạt trong suốt, Chiêu Nhi nhìn mà thấy thèm, không nhịn được vươn móng vuốt trộm một ít bỏ vào túi.
Khi tát Quý Thư Mặc, Chiêu Nhi đã dùng hết sức mạnh, bây giờ trong lòng bàn tay thấy hơi rát.

Khi đang vụng về trộm nho, Vân Yên đứng một bên cũng nhìn thấy.
Thấy Vân Yên trầm mặt nhìn mình trộm nho, mặt Chiêu Nhi đỏ lên, ngượng ngùng trả lại chỗ cũ, lại thấy Vân Yên nhíu mày, hỏi: “Sao lòng bàn tay đỏ lên vậy, bị thương sao>”
“Không sao đâu.” Chiêu Nhi lắc đầu, đỏ mặt không nói nữa.
Tuy từ cái miệng ồn ào của Họa Hạ mà nghe được những chuyện xảy ra sáng nay, Vân Yên lại không ngờ được Chiêu Nhi đánh tới mức tay cũng đỏ lên.

Vân Yên im lặng một lúc, sau đó lấy một lọ thuốc mỡ nhỏ từ trong lòng ra, lén lút đưa.

Rất lâu sau đó, nàng lại rửa một đĩa nho yên lặng đưa cho Chiêu Nhi.
Chiêu Nhi bất ngờ, đôi mắt to trong vắt chớp động nhìn Vân Yên.
Vân Yên khụ một tiếng, giải thích: “Ta mua rất nhiều nho, tiểu thư không ăn hết thì cũng hỏng, ngươi cũng giúp đỡ ăn một chút đi……!Dù sao ăn không hết thì cũng hỏng……”
“Cảm ơn ……”
Lần đầu tiên thấy Vân Yên ân cần như thế, Tiêu Vãn đang bóc nho không nhịn được mà dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn qua nhìn lại hai người.

Nhìn trái nhìn phải nhìn kiểu gì cũng thấy không khí giữa hai người này có gì đó rất mờ ám, Chiêu Nhi lúc nào cũng tỏ ra hung dữ trước mặt Họa Hạ, thế tại sao ở trước mặt Vân Yên đến ngẩng đầu cũng không dám vậy?
Ai ui, hai người này có gian tình nha!
(Candy: “Ai ui” Từ này mọi người hay nghe thấy từ miệng ai trong truyện cổ đại? =))) )
Giờ Dậu, Họa Hạ chờ bốn người cùng về Tụ Bảo Trai, sau đó báo cáo sự việc ở Quý phủ.

Bây giờ, trong tay Tiêu Vãn không chỉ còn mỗi hai thuộc hạ là Vân Yên và Họa Hạ nữa.

Sau khi biết được Tiêu Vãn đang thành lập sự nghiệp riêng thuộc về mình ở bên ngoài, Tiêu Ngọc Dung lại tặng cho nữ nhi thêm mười thuộc hạ để bảo vệ an toàn cho nàng.
Trong đó có hai người bảo vệ ở Y Phô Tạ Tưởng, năm người được Tiêu Vãn phái đi giám sát mọi cử động ở bên Sở Mộ Thang, chỉ tiếc là phủ của Sở Mộ Thanh được canh giữ vô cùng chắc chắn, còn khó tiếp cận hơn so với tưởng tượng của nàng, không thể nào xếp người vào phủ được.

Trừ việc xếp người để theo dõi ở bên ngoài, người của Tiêu Vãn đã thành công trà trộn vào Cẩm Tú Y Các và Trà Tiên Cư.
Bây giờ, Tiêu Vãn cũng vô cùng cẩn thận, Sở Mộ Thanh muốn xếp mật thám vào cũng khó vô cùng.
Thấy Tiêu Vãn đoán được rất chuẩn xác, mắt to của Chiêu Nhi sáng ngòi, đầy sùng bái nhìn Tiêu Vãn: “Tiểu thư, Chiêu Nhi trước kia nhìn lầm ngài rồi, đúng là có mắt không tròng mà! Quả nhiên ánh mắt của công tử quá chính xác!”
Lại bọc thêm một quả nho đã bóc xong vào vải trắng, Tiêu Vãn cười trêu ghẹo: “Con mắt của công tử nhà ngươi quá tinh, chọn được Thê Chủ tất nhiên là phải hoàn hảo rồi.”
“Tiểu thư, da mặt ngài càng ngày càng dày……” Họa Hạ không biết nói gì, chửi thầm: “Rõ ràng đều là chúng ta chạy khắp nơi làm việc nha……”
“Đúng vậy đúng vậy, các ngươi vất vả rồi, tới đây ăn nho đi.”
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Tiêu Vãn vội vàng lái xe ngựa chạy về Tiêu phủ.
Mặt trời lặn, Tạ Sơ Thần ngồi trong viện đọc sách.

Hôm nay hắn mặc một bộ Trực Cư bằng gấm màu lam, khoác một chiếc áo nhỏ in hình đám mây.

Gió mùa thu nhẹ nhàng thổi, lướt qua tay áo dài của hắn, một mùi hương hoa quế chậm rãi lan tỏa.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên làn dan trắng như sứ, tản ra ánh sáng nhạt nhòa.
Hắn cúi đầu, nhẹ lật trang giấy, một đôi mắt phượng trong vắt nhìn vào sách, mang theo sự nghiêm túc và chăm chú không nói nên lời.


Tạ Sơ Thần khi học tập có một khí chất cứng cỏi tràn ngập, khiến cho Tiêu Vãn nhìn mà cảm thấy trái tim đập mạnh, nhịn không được nhón chân, lén lút đi từ sau lưng hắn bước tới.
Đang chuẩn bị uống một ngụm nước, trong miệng bỗng nhiên được nhét vào một quả nhỏ thơm ngon ngọt miệng, Tạ Sơ Thần kinh ngạc trừng hai mắt, nhìn Tiêu Vãn từ sau lưng xông ra, chỉ thấy nàng đang bưng một đống nho đã được bóc vỏ, cười tủm tỉm hỏi: “Sơ Thần, ăn ngon không?”
Vị chua ngọt đánh thẳng vào vị giác, giữa môi răng tràn ngập một mùi vị ngọt ngào đầy hạnh phúc.

Tạ Sơ Thần liếm môi, nháy mắt nói: “Lúc nãy lỡ nuốt luôn, chưa nếm được vị gì cả.

Không bằng Thê Chủ, ngài lại đây đút cho ta đi.”
Hắn nói, hé môi, đi tới gần Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn nheo mắt, cầm một quả nho mọng nước đặt bên môi Tạ Sơ Thần.

Tạ Sơ Thần thích ăn nho, mà nho vừa bổ máu lại tốt cho sức khỏe, vì thế sau khi Tiêu Vãn mua nho xong, lập tức nhanh nhẹn bóc một đống, sau đó vội vàng chạy về.
“Ăn ngon, thật ngọt……” Hương vị ngọt ngào lan ra giữa răng môi, Tạ Sơ Thần hưởng thụ nheo mắt, giống như con mèo nhỏ đầy thỏa mãn mà liếm môi.
Bỗng nhiên, hắn lại sáp vào Tiêu Vãn, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh lóe lên, hạnh phúc cười: “Thê Chủ, ta cũng đút cho ngài nha.”
“Được.” Tiêu Vãn cười buồn bã, cắn quả nho hôn qua.

“Như vậy, đút cho ta.”
Đã từng, Tiêu Vãn cũng lấy lòng Quý Thư Mặc như thế, vì hắn mà đi ngàn dặm xa xôi chỉ để mua chùm vải hắn thích ăn, chỉ mong hăn có thể vui vẻ.

Nhưng bây giờ nghĩ tới, lại phát hiện ra sự hèn mọn lấy lòng và tình cảm đối với Tạ Sơ Thần không hề giống nhau.
Bởi vì, nhìn nụ cười ngọt ngào của Tạ Sơ Thần, trong lòng nàng phát ra sự hạnh phúc xưa nay chưa từng có, càng tỏa ra một cỗ ý chí chiến đấu tràn đầy.
Giờ khắc này, toàn thân nàng giống như được ánh sáng mặt trời gột rửa, ấm áp mà ngọt ngào.
Tiêu Vãn ở trước mặt Tạ Sơ Thần chỉ cảm thấy trong ngoài đều là sự vui sướng, nụ cười xinh đẹp như thế khiến cho Quý Thư Mặc đi ngang không thể không ngừng bước.
Hắn lẳng lặng đứng trên cầu, ngóng nhìn nữ tử đối diện tươi cười, mắt phượng xinh đẹp tràn nước.
“Tiêu Vãn……!ngươi từng nói……!Sẽ vẫn luôn yêu thương ta……”
Tháng chín, nạn hạn hán ở bắc bộ vẫn giống kiếp trước, không ngừng bạo phát.

Mưa rơi rất ít, độ ẩm lại liên tục tăng cao, có nhiều nơi lương thực thiếu thốn, súc vật cũng thiếu lương thức, mà giống như Tiêu Vãn từng đoán trước, ở Thần Chây xảy ra nạn châu chấu.
Nạn châu chấu đột kích cực nhanh, không thể chống nổi.

May mắn thay, nửa tháng trước Tiêu Vãn đã cùng các quan đồng nghiệp bắt đầu lập kế hoạch chống mất mùa, sử dụng gà, vịt để tiêu diệt châu chấu, nhanh chóng thu hoạch lúa gạo sớm.
Kiếp trước, bởi nữ hoàng mang quân ra trận, lặn lội đường xa mang rất nhiều lương thực, tạo thành cảnh tài chính và lương khố gặp nguy nghiêm trọng.

Đối mặt với đủ các loại tai nạn bất ngờ ập tới, triều đình không thể cứu tế và an trí cho nạn dân cùng lúc được, khiến cho tình hình hạn hán trong nửa tháng này liên tục bùng nổ, phạm vi mở ra cực rộng, không khống chế nổi.
Mà trong lúc tình hình hạn hán nghiêm trọng như thế, đại nạn châu chấu ở Thần Châu bùng nổ, tạo thành nạn đói và ôn dịch cực lớn.

Chỉ trong nháy mắt, Thân Châu trở thành khu đói, dân chúng trôi giạt khắp nơi, đào vong về kinh thành, hơn nữa còn có hàng ngàn người đói chết giữa đường chạy trốn.
Chờ tới khi nữ hoàng ở Nam Cương biết được tình hình tai nạn nghiêm trọng như thế thì dân chúng cả nước đã cực ky bất an, nhiều tỉnh xảy ra hạn hán nghiêm trọng, hai trăm triệu mẫu đất gặp họa, trong đó một trăm triệu mẫu đất bị hỏng nặng.

Mà khô hạn dẫn tới nạn đói rất lớn, lương thực thiếu thốn nghiêm trọng, khiến cho kinh thành vốn phồn hoa trở thành nơi chen chúc của đủ các loại nạn dân, mà đám gian thương lại lợi dụng chuyện này đẩy giá gạo lên gấp mười lần.

Không ít dân chúng ăn mặc đói rách, oán hận nữ hoàng và triều đình.
Tháng chín bùng nổ hạn hán, giữa tháng mười nữ hoàng mới về được, lập tức hạ lệnh an bài chỗ ở cho dân chúng, nhanh chóng khống chế tình hình tai nạn.


Nhưng phải tới hơn hai năm sau mới thật sự giải quyết được toàn bộ ảnh hưởng của hạn hán, hơn nữa nó còn mang tới hậu quả xấu kịch liệt, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình tượng và sự tin tưởng của nữ hoàng trong lòng dân chúng, càng làm cho Nam Cương như hổ rình mồi bắt được cơ hội rất tốt.
Nhưng kiếp này, ngay trước khi tai nạn bùng nổ, nữ hoàng đã bỏ ra ngân sách năm mươi vạn bạc trắng cho Công Bộ dùng để cứu tế.

Cho nên trước khi tai nạn xảy ra thì nhiệm vụ cứu tế đã được tiến hành rồi.
Không thể không nói, kế sách phòng chống tai nạn lần này của Tiêu Vãn cực kỳ có tác dụng, khiến cho nhóm quan đồng nghiệp trước đó còn nghĩ Tiêu Vãn lo lắng quá mức cảm thấy vô cùng bội phục nàng là người nhìn xa trông rộng.
Nhưng một ngày nọ, khi Tiêu Vãn ra khỏi thành làm việc, nàng phát hiện ra hai bên đường có rất nhiều dân chạy nạn, đủ các loại già trẻ, sắc mặt xanh xao vàng vọt xếp hàng trước những lều cháo cứu tế.

Nhưng cháo này lại không phải là nấu bằng gạo trắng, mà là gạo lức, cháo nhạt, toàn nước, phía trên chỉ có mấy hạt gạo lơ lửng, ăn như vậy thì làm sao mà no được!
Thảm cảnh nạn đói kiếp trước không ngừng hiện ra trước mắt Tiêu Vãn, làm nàng tái mặt.
Nàng tới gần lều cháo, cầm một chén nước cháo nhạt nhẽo, lạnh lùng mắng: “Ngươi nấu cháo cứu tế hay là nấu canh cứu tế thế?!”
Thấy Tiêu Vãn hung dữ như hổ ép hỏi, vị quan nấu cháo đau khổ nói: “Thư Tiêu thị lang, rất nhiều những người buôn gạo đang tới Thần Châu, không cung cấp đủ cho kinh thành.

Mấy ngày gần đây, giá gạo trong kinh thành lại tăng đột ngột, đã từ một đấu gạo ba đồng thành một đấu gạo mười lượng bạc rồi.

Hôm nay phát cháo xong, ngày mai là không có gạo.”
“Không có gạo?” Sau khi biết tình huống cấp bách này, Tiêu Vãn nghiêm túc nói, “Tiệm gạo Tạ Tưởng còn có gạo trắng, ngươi đi lấy mấy túi trước đi.

Những chuyện còn lại để ta giải quyết nốt.”
Kiếp trước, lương thực bị bọn gian thương đem ra bán với giá gấp mấy chục lần, kiếm được lợi nhuận kếch xù.

Cho nên kiếp này, tuy Tiêu Vãn dẫn dắt Công Bộ mang gạo tới Thần Châu, nhưng nàng cũng biết rõ gạo trắng trong kinh thành còn phát được hơn một tháng nữa, tuyệt đối không thể hết sạch trong mấy ngày như vậy được!
Sau khi qua mấy tiệm gạo, Tiêu Vãn phát hiện ra nửa tháng trước đã có rất nhiều nhà bắt đầu tích gạo, chuẩn bị cứu tế.

Mà sau khi tai nạn xảy ra, các tiệm gạo tồn rất ít lương thực, chỉ có tứ đại Lương Thương nắm giữ nhiều gạo trắng nhất.
Thừa dịp kinh thành không có gạo, các nàng tăng giá gạo lên ào ào, tạo thành gánh nặng thiếu thốn gạo trong kinh thành, ngược lại những lều cháo kia, vốn nấu cháo để phát cho dân chạy nạn thì bị chia cắt không còn một mảnh.
Vì mua gạo trắng cứu tế, thậm chí để lấy đủ lương thực, chắc chắn triều đình sẽ phải phái quan viên đi tìm nhóm thương nhân lương thực này để đàm phán.

Lúc đó, nhóm gian thương kia sẽ nâng giá lên tận trời!
“Tiêu thị lang, bây giờ mất mùa khắp nơi, giá lương thực tăng lên cũng là bị bắt buộc nha……” Thương nhận đứng đầu tên là Vương Yến, là một kẻ mập mạp, mặt đầy dầu mỡ bóng loáng, nụ cười dối trá, thịt mỡ khắp người bà ta run rẩy theo tiếng cười.

“Ngài bảo chúng ta duy trì giá gốc, làm sao làm vậy được!”
Tiêu Vãn nhíu mày, trầm mặt: “Nâng lên vài đồng thì còn nghe được, nhưng các ngươi lại nâng giá gạo lên gấp mười mấy lần thì quá quá đáng rồi.

Một đấu gạo tận mười lượng bạc, là tiền bạc tích tụ mấy tháng trời của một người dân chứ đừng nói tới những người dân chạy nạn không có nhà để về.”
“Mua không nổi thì đừng có mua.” Vương Yến buông tay, chẳng thèm để ý: “Mua bán vốn là phải thế, chẳng lẽ mong chúng ta làm bố tát chắc?”
“Phải! Đúng thế!” Những nhóm thương nhân lương thực khác cũng phụ họa theo.
Thấy bọn họ đồng dạng đều tham lam như thế, Tiêu Vãn nghĩ tới thiên tai kiếp trước, cảnh tượng chết đói của dân chúng, nỗi giận trong lòng bùng phát không kiềm chế nổi.
Nàng vỗ mạnh bàn, nghiến răng nói: “Bây giờ, dân chúng đang đứng trước nạn đói nước sôi lửa bỏng, các ngươi chẳng những không giúp họ vượt qua khó khăn mà còn ở đây muốn kiếm lợi nhuận! Nhìn dân chúng ăn mặc đói rách, các ngươi ở đây ăn no mà không tháy xấu hổ sao??”
Nhóm thương nhân lương thực tăng giá gạo lên mười lượng bạc là để nhắm vào những quan to quý tộc, trận đói này còn kéo dài mấy tháng nên rất nhiều quý tộc thi nhau mua gạo tích trữ, cho dù là giá gạo tăng gấp mấy lần cũng mua.

Còn những nạn dân chết đói ngoài kia thì họ không quan tâm.
Cho nên dù Tiêu Vãn có quát họ, bọn họ cũng chẳng biết xấu hổ, chỉ cảm thấy chuyện nâng giá kiếm tiền là đương nhiên rồi.
“Tiêu thị lang à, ngài đừng giận chứ, đâu phải chúng ta không muốn bán gạo cho triều đình đâu.” Nhóm thương nhân cũng không muốn đối nghịch với triều đình, nhưng họ sẽ nắm lấy thời cơ để mưu lợi.

Bây giờ, triều đình vì giải quyết nạn đói mà rất gấp rút, tất nhiên phải đáp ứng với yêu cầu bất công, vô lễ của họ rồi.
Bây giờ trong tay chúng ta có hai kho hàng gạo, khoảng ba trăm túi.” Vương Yến cười nham hiểm, nói ra mục đích của mình, “Chúng ta sẽ bán với giá năm ngàn lượng bạc trắng.

Đồng thời triều đình phải hủy bỏ các lệnh cấm của thương nhân bán gạo, hơn nữa phong bốn chúng ta làm quan thương, chuyên môn buôn bán gạo trong kinh thành.:
Ba trăm túi gạo giá hai trăm lượng là cùng, thế mà bọn họ dám đòi năm ngàn lượng! Hơn nữa còn không sợ chết mà tuyên bố muốn nắm trọn lương nghiệp*!
(Candy: Lương nghiệp: Ở đây là tất cả các nghành nghề liên quan tới gạo, lương thực.


Dịch chương này mà Candy tức kinh khủng -_- )
Hai vị quan cùng đi với Tiêu Vãn hoảng sợ mà hô lên.
Muối, trà, sắt đều là những nghành nghề đứng đầu của nước Đông Ngụy, nhưng lương nghiệp là của người dân kinh doanh, việc tóm gọn nó trong tay bị cấm.

Nếu hôm nay mà đồng ý với yêu cầu của nhóm thương nhân này, vậy thì sau này, gạo thóc được bán ra trong kinh thành phải trải qua tay họ, sau này có thể kiếm chác rất nhiều lợi nhuận, còn nhiều hơn so với bây giờ!
Nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của họ, vậy thì dân chúng sẽ không có gạo để ăn, ai oán.

Mà bọn họ dám cao ngạo trước mắt nữ hoàng như thế, chứng to sau lưng họ có thế lực không nhỏ, hơn nữa đã chuẩn bị rất kĩ, giấu ba trăm túi gạo này đi.
Hoặc đáp ứng yêu cầu hà khắc của nhóm thương nhân, hoặc bắt họ lại để tra khảo, ép hỏi nơi giấu gạo.

Nhưng lựa chọn sau rất dễ khiến cá chết lưới rách*, làm cho chuyện này phát triển tệ hơn.

Dù sao thì nếu nhốt họ lại, gạo trong kinh thành vẫn thiếu.

Mà nếu họ không chịu thú nhận, vậy thì nạn đói sẽ bùng phát càng mạnh.
(Candy: Cá chết lưới rách: Cả hai bên đều thiệt, không có lợi, giống như selfdestruct vậy, muốn hủy diệt kẻ thù thì bản thân cũng sẽ bị hủy diệt)
“Nếu đáp ứng yêu cầu của chúng ta, chúng ta sẽ nói vị trí kho hàng gạo cho các ngài, lần này — –” thấy các vị quan đều khó xử, Vương Yến cảm thấy việc lần này chắc chắn thực hiện được rồi, liền cười sung sướng, ai ngờ vừa mở miệng, đã bị Tiêu Vãn dùng một chân đạp xuống bụng, thân mình bụ bẫm lăn từ trên ghế xuống.
“Đại nhân!” Mọi người đều bị hành động của Tiêu Vãn làm họ bất ngờ, mà những lời nói lạnh buốt phía sau lập tức khiến họ sững sờ.
“Hôm nay, hành động của các ngươi đã xúc phạm nghiêm trọng tới điều thứ 60 trong quốc pháp.

Dựa theo luật, phải bị ngồi tù ba tháng, chịu 60 roi, phạt một ngàn lượng.”
Pháp luật thứ 60 của Đông Ngụy có quy định, chỉ cần ý kiến hai bên mua bán không hợp, một bên lại cậy thế mà ép bán, ép giá, thông đồng với kẻ khác, mê hoặc hay lừa gạt đối phương để chiếm lợi, vậy thì bị phạt roi, nếu như tình tiết nghiêm trọng như trộm cướp hay làm con dấu giả thì theo tội mà xử.
Vương Yến bị đạp ngã trên mặt đất liền nâng giọng phản bác: “Bốn phía kinh thành đều mất mùa, muốn vận chuyển lương thực cứu tế thì chỉ có thể lấy từ phía nam, lộ trình đi mất một tháng.

Chẳng lẽ Tiêu thị lang ngu ngốc cho rằng chỉ dựa vào mấy cái túi gạo trắng của tiệm gạo trong kinh thành thì có thể duy trì cho dân đói khắp nơi trong một tháng sao?”
Ba tên thương nhân khác cũng phụ họa: “Nếu Tiêu thị
lang không muốn thấy cảnh dân đói ở khắp nơi, trở thành tội nhân thiên cổ, vậy thì đáp ứng yêu cầu của chúng ta đi, đối với chúng ta đều có lợi!”
“Nếu cảm thấy giá quá cao, vậy……!Vậy bốn ngàn lượng bạc đi……!Không thể thấp hơn nữa.”
“Trong thời gian ngắn, đúng là rất khó để lấy được lương thực từ nơi khác về kinh thành.

Nhưng……” Một chân dẫm lên bụng Vương Yến, Tiêu Vãn mỉm cười: “Lần này, cho dù ta phải bỏ sạch toàn bộ vốn, cũng sẽ không để cho các ngươi kiếm được một xu.”
Nhìn thấy nụ cười u ám của Tiêu Vãn và tiếng kêu như giết heo của Vương Yến, ba người còn lại sợ tới mức mặt không còn chút máu, vội bỏ chạy.

Ai ngờ vừa ra cổng lớn đã bị Vân Yên và Họa Hạ bắt lại.
Thấy bốn người đều bị tóm, hai vị quan đi bên cạnh Tiêu Vãn lo lắng nói: “Tiêu thị lang, bây giờ ngài bắt được họ, nhưng lỡ họ nhất quyết cứng miệng không chịu nói ra nơi giấu lương thực thì sao đây? Năm ngàn lượng đối với quốc khố thì không nhiều, hay là cứ tạm đáp ứng trước, sau đó…….”
“Bây giờ mà đáp ứng bọn họ, vậy bọn họ sẽ càng được thể lấn tới, sau này càng đưa ra yêu cầu ngang ngược hơn nữa.”
“Nhưng nếu như vậy, lỡ nữ hoàng trách cứ ngài……”
“Từ ngày mai, chuyện mở lều cháo cứu tế cứ để ta phụ trách đi.”
“Đại nhân, nhưng bây giờ gạo……”
Chuyện kiếp này và kiếp trước có một điểm khác nhau rất nhỏ, nhóm thương nhân buôn gạo này có thể chuẩn bị gạo trước, chứng to có người trong Công Bộ để lộ.

Nhưng bởi vì chuyện này mới được xác định nửa tháng trước, hơn nữa cũng chưa chắc chắn nên họ cũng không chuẩn bị được quá nhiều gạo, chỉ có hai kho hàng.

Đợi tới khi thời cơ chín mùi, bọn họ sẽ giở công phu sư tử ngoạm, bắt đầu nhắm tới triều đình để xẻ thịt.
Nhưng bọn họ tính đủ nước đi, lại quên mất Tiêu Vãn.
Nửa tháng trước nhóm thương nhân mới bắt đầu thua mua gạo, nhưng Tiêu Vãn đã thu mua gạo từ hai tháng trước rồi.

Từ tháng bảy ngày thứ mười một sau khi sống lại đã bắt đầu, nàng và Vân Yên cùng Họa Hạ chậm rãi thu mua gạo là để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.