Đọc truyện Hành Trình Sủng Phu FULL – Chương 76: Chỉnh Ác Cẩm Tú Y Các
Khi lâm triều, các tấu chương của đại thần phải trải qua cân nhắc, xem xét cực kỹ càng mới được đưa lên cho nữ hoàng bệ hạ.
Hôm nay, nội dung các tấu chương đều là trị lũ lụt Hoàng Hạ và xử lý án tham ô của huyện lệnh Mục Ninh Ngôn.
Bây giờ, huyện lệnh Mục Ninh Ngôn đang ở trong đại lao Hình Bộ, tuy rằng chứng cứ hối lộ cực kỳ rõ ràng, nhưng bởi vì bản thân bà nhất định vẫn không nhận tội nên án này vẫn cứ kéo dài tới bây giờ.
Lúc này, không ít đại thần dâng tấu chương mong có thể sớm định án.
Riêng Hình Bộ Thượng Thư Phương Thanh lại vẫn duy trì lời nói phản đối, cho rằng trong án này có vấn đề, mong nữ hoàng bệ hạ cho thêm một ít thời gian đề điều tra chân tướng.
(Candy: Đọc đến chương này, nghe lời nói của nữ hoàng mới biết tên bà là Phương Thanh, sửa lại nha.)
Kiếp trước, bởi vì Phương Thanh là người chính trực, thanh liêm nên mới khiến cho trầm oan của Mục Ninh Ngôn được giải, bắt được tham quan sau màn.
Nhưng kiếp này khác khác với kiếp trước, nữ hoàng không tự mình ra trận, cho nên chủ mưu sau án này muốn dâng tấu sớm hơn, hy vọng diệt sớm trước khi xảy ra vấn đề.
Sở Thiên Duyệt nhìn bốn phía xong, ánh mắt phát lạnh.
Đột nhiên bà phẫn nộ mở miệng: “Phương ái khanh không cần nhiều lời.
Mục Ninh Ngôn tham ô nhận hối lộ, kéo dài tình hình tai nạn, lại không báo khiến cho mấy người ở khu Hoàng Hà chết, hành vi này là tội ác nghiêm trọng, xứng đáng chém đầu thị chúng!”
Tiêu Vãn nheo mắt, lập tức biết được ý đồ nữ hoàng nói như vậy.
Sau khi hạ lệnh nhanh chóng xử quyết Mục Ninh Ngôn xong, Sở Thiên Duyệt tuyên bố bãi triều, cũng ngoài dự đoán của mọi người, giữ Tiêu Vãn đeo bộ mặt như ăn mướp đắng để đi nói về dự án mở kênh đào.
Tiêu Vãn bị nữ hoàng gọi tên trước mặt mọi người, lập tức nàng nhận được ánh mắt nóng rát từ bốn phía.
Trời mới biết bây giờ nàng rất đau khổ, rất chột dạ nha!
Bởi vì việc này, chỉ mình nàng biết tiền căn hậu quả, làm thế nào mở kênh đào, làm thế nào khơi thông lũ lụt Hoàng Hà, kiếp trước nàng không quan tâm lắm, bây giờ đúng là trình độ văn hóa thấp, hết đường xoay xở.
Thấy Tiêu Vãn muốn nói lại thôi, biểu cảm đầy ai oán nhìn mình, Sở Mộ Thanh lắc đầu, buồn cười: “Công Bộ là vị trí ai cũng muốn nhảy vào, tài lộ còn cực kỳ lớn.
Ngươi thì ngược đời, lại còn ghét bỏ.
Đây là vị trí tứ phẩm đó nha! Chẳng lẽ ngươi còn nhìn trúng vị trí Công Bộ Thượng Thư nữa?”
Tiêu Vãn sợ hãi mở miệng: Cảm tạ bệ ái hậu ái, nhưng vi thần tài hèn học ít, chỉ sợ là không thể đảm nhận trọng trách này……!Mong bệ hạ thứ lỗi.”
Kiếp trước, Quý Hiểu Phong trăm phương ngàn kế muốn đưa đại nữ nhi Quý Thiên Như vừa vô học lại tham tài vào Công Bộ, mà kiếp trước Tiêu Vãn vì muốn giúp việc này, không tiếc trở mặt với mẫu thân.
Cuối cùng vẫn thuyết phục được Tiêu Ngọc Dung để Quý Thiên Như vào Công Bộ.
Sau khi sống lại, Tiêu Vãn không thỏa mãn bất cứ yêu cầu vô lý nào của Quý gia, làm cho Quý Thiên Như tới giờ vẫn là tứ cửu phẩm của Hàn Lâm Viện, mà chức Công Bộ thị lang này lại bị trống.
Công Bộ thật ra là một vị trí kiếm lợi cực tốt, đảm nhiệm các loại công trình, thợ thủ công, đồn điền, thủy lợi, giao thông.
Chỉ là tương lai sẽ có đủ các loại tai nạn kéo tới, ở trong mắt Tiêu Vãn, đây chính là làm cu li……!Nhất là bây giờ, thấy nữ hoàng bệ hạ cười tủm tỉm, tâm trạng cực tốt, nàng biết ngay là nữ hoàng cố tình đưa mình vào hồ! Bị nữ hoàng coi như cu li! T^T
Lỡ sau này bị nữ hoàng bệ hạ phái tới Hoàng Hà làm khâm sai đại thần giám thị kênh đào, chẳng phải là nàng phải cách xa Tạ Sơ Thần nửa năm sao? Vậy thì sinh hoạt hạnh phúc một tháng rưỡi sau của nàng chẳng phải lại phải chờ thêm mấy tháng?!
Thấy Tiêu Vãn lo lắng quỳ xuống đất, Sơ Thiên Duyệt thu lại nự cười, trầm giọng mở miệng: “Ngày đó ngươi từng nói Mục Ninh Ngôn vô tội, trẫm nghĩ rất lâu mới cho rằng có khả năng là vậy.
Cho nên hôm trước, trẫm đã dặn Phương Thanh điều tra lại án này, hy vọng có thể tìm ra chân tướng.
Nhưng Phương Thanh là Hình Bộ Thương Thư, một khi điều tra thì sẽ làm cho tham quan phía sau màn cảnh giác, cho nên hôm nay trẫm mới diễn một màn kịch với nàng, làm cho chúng thần tận mắt thấy trẫm nổi giận mắng Mục Ninh Ngôn là tham quan, định tử tội cho nàng.”
“Một khi đã định tội Mục Ninh Ngôn rồi, vậy thì tham quan thật sự sẽ hành động tiếp ngay sau đó, lộ ra dấu vết.
Đến lúc đó nhân chứng vật chứng đều có đủ, có thể rút ra toàn bộ răng nọc độc trong triều đình này.
Nhưng trẫm đã nghĩ tới rất nhiều người cũng vẫn không thể chọn được người điều tra án này giúp trẫm, lại trong khoảng thời gian ngắn như vậy, không biết phải tin ai.
Nhưng chỉ có ngươi……”
Tiêu Vãn cúi đầu lắng nghe, nhất thời không dám nói gì.
Nhưng, Sở Thiên Duyệt lại nâng Tiêu Vãn dậy, lộ ra sự nghiêm túc và thận trọng.
“Trẫm nghĩ ngươi sẽ không lừa trẫm, mà danh tiếng ăn chơi trác táng vô dụng của ngươi bất cứ ai cũng biết, kể cả bây giờ là Trạng Nguyên, ngươi cũng chỉ là kẻ mới ra đời, không hề có tính uy hiếp nào cả, bất kể là ai cũng sẽ không đề phòng ngươi.
Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ, trẫm quyết định phái ngươi giữ chức Công bộ thi lang này, giúp trẫm điều tra rõ chân tướng.
Mà các nàng chỉ biết rằng trẫm coi trọng ngươi vì chuyện mở kênh đào, phá cách đề bạt ngươi là Công Bộ thị lang, chứ sẽ không hề biết được trẫm ủy thác trọng trách nặng như vậy cho ngươi.
Đây là một cơ hội rất tốt để trẫm dùng một lưới bắt hết, không biết Tiêu ái khanh có nguyện ý trợ giúp trẫm một tay không?”
Không ngờ nữ hoàng lại coi trọng nàng, ủy thác cho nàng với trọng trách lớn như vậy, trong lòng Tiêu Vãn nảy lên một cỗ nhiệt huyết đầy xúc động.
Nhưng xúc động qua đi, Tiêu Vãn lập tức bình tĩnh lại.
Mục đích của nàng là báo huyết hải thâm thù kiếp trước của Tiêu gia, nếu thật sự vào Công Bộ, so với kế hoạch nàng đã định ra là khác nhau trên trời dưới đất, vậy thì sao có thể ăn miếng trả miếng độc kế Sở Mộ Thanh bày ra ở kiếp trước đây? Liệu có thể bứt dây động rừng, làm Sở Mộ Thanh cảnh giác mình không?
Khi thấy Tiêu Vãn nhíu mày im lặng, Sơ Thiên Duyệt hơi mỉm cười, nói: “Hôm qua, Tiêu ái khanh lợi dụng danh tiếng của trẫm tóm được không ít khách phải không.
Nếu Tiêu ái khanh đáp ứng chuyện này, trẫm sẽ tự mình viết lưu niệm cho Y Phô Tạ Tưởng, cung trang sau này sẽ giao cho Y Phô Tạ Tưởng thiết kế.
Có chiêu bài trẫm tự viết, sau này sinh ý của Y Phô Tạ Tưởng nhất định sẽ rực rỡ, khách khứa tràn ngập.
Không biết ý Tiêu ái khanh thế nào?”
Tiêu Vãn ngốc ra nhìn nữ cười đầy phúc hắc của nữ hoàng bệ hạ, cuối cùng cũng hiểu vì sao nữ hoàng lại sai thị nữ gióng trống khua chiêng tới Y Phô Tạ Tưởng chọn vải.
Nàng một bên ban ơn để nàng ngượng ngùng cự tuyệt, một bên dùng Y Phô Tạ Tưởng dụ nàng cắn câu, đúng là bắt chẹt tử huyệt của nàng, ngay từ đầu đá tính kế nàng vào trận bắt tham quan này rồi.
Đúng là đê tiện, quá vô sỉ!!!
Nhưng thật đáng xấu hổ là, Tiêu Vãn thành công bị dụ hoặc rồi.
“Thần nguyện vì quốc gia phân ưu, nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực, nhất định sẽ không để bệ hạ thất vọng.”
Nghĩ đến sinh ý thịnh vượng sau này của Y Phô Tạ Tưởng, trên mặt Tạ Sơ Thần vẫn luôn ngập đầy tươi cười hạnh phúc, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa, Tiêu Vãn cũng sẵn sàng đi giành.
Dù sao cũng có ký ức của kiếp trước, tuy không biết rõ làm thế nào họ tham ôn, nhưng nàng nhớ rất rõ mấy tên tham quan kia, chỉ cần tập trung vào mấy nhân vật trọng yếu đó, chắc chắn sẽ có thời điểm các nàng lòi đuôi!
Sáng sớm tinh mơ hôm nay, trước cửa Y Phô Tạ Tưởng kéo theo thảm đỏ, tuy rằng biển người vẫn tấp nập như trước, nhưng so với hôm qua thì gọn gàng ngăn nắp hơn rất nhiều.
Mà ở Cẩm Tú Y Các chỉ có một vài vì khách hàng cũ tới thăm, làm cho chưởng quầy Cẩm Tú Y Các cắn răng, oán hận chờ nhóm chuột dậy, chạy loạn tàn sát bừa bãi trong Y Phô Tạ Tưởng, dọa toàn bộ khách hàng của Y Phô Tạ Tưởng bỏ chạy.
Nhưng bà ta còn chưa chờ được Y Phô Tạ Tưởng ở đối diện làm ầm ĩ lên, chính trong tiệm mình lại có tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Chỉ thấy một nữ tử trung niên đang chỉ vào quần áo bày trên bàn, đầy căm phẫn kêu: “Các ngươi bán thứ quần áo rách nát gì thế này, trên mặt toàn cứt chuột thôi!”
Trong cửa hàng chỉ có vài vị khách hàng cũ, nghe thấy tiếng rống như vậy, lập tức dừng động tác lại, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn vào bộ quần áo nàng ta chỉ vào.
Màu sắc quần áo khá đậm nên không thấy gì khác thường, nhưng vừa mở ra cẩn thận nhìn, lập tức đã thấy mấy viên cứt chuột trên lớp áo lót trong, thậm chí còn có mấy cái lỗ rách nát.
“Đã nghe rằng Cẩm Tú Y Các là Y Phô tốt nhất trong kinh thành, mệt ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây chuẩn bị hỉ phục cho nữ nhi, không ngờ lại vào loại cửa hàng rách nát thế này, thật đen đủi!” Nữ tử trung niên hùng hổ gào thét, “Ta thấy loại vải này thối như thế mới dẫn được bọn chuột kéo vào!”
Tiếng gầm giận dữ lại lớn đến thế, hấp dẫn sự chú ý của các người dân qua đường.
Bọn họ tò mò vây xem, thấy trên quần áo có cứt chuột thì lập tức ồ lên một mảnh, ghét bỏ lùi lại.
Thâm chí, vài người khách quen chọn xong đồ định trả tiền đều chần chừ.
“Đúng là cứt chuột a, không ngờ Cẩm Tú Y Các lại có chuột!”
Mọi người vốn không muốn mua sắm trong cửa hàng có chuột ghé vào, bởi vì ý chỉ là cửa hàng bẩn thỉu, còn có lời đồn rằng nếu mặc đồ bị chuột cắn rồi, sẽ gặp xui xẻo suốt ba năm!
Chưởng quầy Cẩm Tú Y Các sau cơn kinh hoảng, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Bà ta gào lên: “Vị tiểu thư này, Cẩm Tú Y Các chưa bao giờ có chuột lui tới.
Nếu ngươi lại phỉ báng cửa hàng của bản tiệm, chúng ta tới công đường gặp quan!”
Vừa nói xong, bỗng cửa hàng phát ra vài tiếng chít chít rất nhỏ.
Một bóng đen từ trên mặt đất bay vọt qua, chạy trốn không còn bóng dáng.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hai gã tiểu nhị hoảng loạn chạy ra, mặt tái nhợt: “Chưởng quầy, không hay rồi! Trong, trong kho hàng đều là……”
Khi các nàng đang nói, nhóm chuột bị giấu một đêm trong kho hàng vèo vèo chạy ra, vừa béo vừa to, cả người đen bẩn như mực, khiến cho toàn bộ Cẩm Tú Y Các nổ tung!
“Á! Chuột!” Các thiếu niên sợ hãi hét toáng lên, vội vã rời khỏi Cẩm Tú Y Các, bọn tiểu nhị liều mạng bắt đám chuột lại.
Nhưng lũ chuột quá thông minh, bỗng nhiên chui xuống bàn, nhảy lên cái bàn bày quần áo, khiến cho quần áo dính đầy dấu chân bẩn thỉu, khí thế vui vẻ nhảy nhót lung tung làm các khách nhân bị dọa chạy hết, chưởng quầy giận tới mức trừng mắt thổi râu, suýt nữa phun máu.
Cố tình lúc này, còn có người rải muối lên miệng vết thương của bà ta.
“Ta nói rõ ràng có chuột mà! Thế mà còn nói là ta phỉ báng!” Nữ tử trung niên hầm hừ, “Mọi người thấy rõ chưa, xem thử xem quần áo mua trong tiệm có bị vết chuột cắn không! Sau khi mua về phải giặt sạch, đừng để cứt chuột dính vào người đấy nhé!”
Trận ầm ỹ ở Cẩm Tú Y các hấp dẫn sự chú ý của biển người tấp nập tại Y Phô Tạ Tưởng, mà chuyện chuột quấy rối đã bị nhóm người Tiêu Vãn an bài sẵn lan truyền ra khắp kinh thành.
Nhìn thấy có người ở Cẩm Tú Y Các chạy ra, vẻ mặt ghét bỏ kinh sợ nói chuột của Cẩm Tú Y Các to béo bẩn thỉu cỡ nào, Tạ Sơ Thần sợ tới ngốc ra, rồi lo lắng nói: “Cẩm Tú Y Các đối diện có nhiều chuột như thế……! Cửa hàng của chúng ta lại cách họ gần như vậy, liệu có bị liên lụy gì không?”
Liếc mắt nhìn nữ tử trung niên do Họa Hạ dịch dung thành, Vân Yên trợn mắt nói dối: “Tạ công tử yên tâm, cửa hàng của ngài sạch sẽ, tất nhiên sẽ không hấp dẫn chuột đâu.
Hơn nữa, tiểu thư đã sắp đặt đủ các loại vũ khí bắt chuột rồi, kể cả nếu có chuột, cũng sẽ bị bẫy mà chết thôi.
Cho nên ngài cứ yên tâm, tiểu thư tuyệt đối sẽ không khiến cho lũ chuột ảnh hưởng đến cửa hàng đâu.”
Bàn bạc bí mật với Sở Thiên Duyệt về làm thế nào để thiết kế bẫy dụ tham quan xong, Tiêu Vãn xin Sở Thiên Duyệt rời cung, ai ngờ Sở Thiên Duyệt đột nhiên đánh giá nàng, mỉm cười: “Nghe nói Tiêu Ái Khanh và Mộ Thanh kết bạn tri kỷ, thật sự như vậy sao?”
Trong lòng Tiêu Vãn nhảy dựng, nhất thời không biết có nên cảnh báo một chút với nữ hoàng bệ hạ về việc Sở Mộ Thanh không giống như vẻ bề ngoài vô hại của nàng ta hay không.
Nàng ta đang âm thầm thành lập cơ nghiệp của mình, có ý muốn đả kích trầm trọng tới hai hoàng tỷ của nàng.
Nhưng nàng cũng không biết quan hệ của nữ hoàng bệ hạ với Sở Mộ Thanh như thế nào, lỡ như mình nói sai, làm cho nữ hoàng giận thì không hay, cho nên cẩn thận trả lời: “Thần và Tam hoàng nữ gặp nhau một năm trước, khi đó Tam Hoàng nữ ra rất nhiều ý kiến giúp thần theo đuổi Quý Thư Mặc, cho nên thần rất cảm kích nàng.
Nhưng mà hai chữ bạn tri kỷ này, thần thẹn không dám nhận.
Thân phận của Tam Hoàng nữ tôn quý, sao thần có thể xưng tỷ muội đươc.”
Sở Thiên Duyệt trầm mặc một lát, nặng nề mở miệng: “Nàng nếu có tỷ muội như ngươi, trẫm cũng không phải buồn rầu……”
Nhất thời không hiểu được thâm ý của Sở Thiên Duyệt, Tiêu Vãn đang muốn hỏi, lại thấy thần sắc của bà mệt mỏi, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Được rồi, lui đi.
Chuyện Công Bộ đành nhờ ngươi……”
“Dạ, bệ hạ.”
Rời khỏi ngự thư phòng không lâu, Tiêu Vãn gặp Sở Mộ Thanh.
“Chúc mừng Tử Uyên trúng Trạng Nguyên, cũng trở thành Công Bộ thị lang.”
Không ngờ được Tiêu Vãn lại nhảy thành tứ phẩm Công Bộ thị lang, trên mặt Sở Mộ Thanh là nụ cười chúc mừng, nhưng đáy mắt lại mang theo không cam lòng.
Bây giờ, trong kinh thành khắp nơi đều lưu truyền trang phục Trực Cư mới mẻ ngươi mặc khi thi đình.
Không biết có thể thiết kế giúp ta một bộ không?”
Nhìn như ngẫu nhiên gặp mặt, Tiêu Vãn lại biết đối phương là cố ý ở đây chờ mình, chỉ sợ là bởi vì trò hay ở Y Phô Tạ Tưởng đây.
“Đa tạ Tử Thanh khích lệ.” Nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt lúc này ở Cẩm Tú Y Các, Tiêu Vãn mỉm cười, mời nói, “Nói cũng vừa vặn, bây giờ ta phải tới Y Phô Tạ Tưởng, không bằng Tử Thanh ngươi đi cùng đi.
Ta sẽ nhờ sư phó may vá đo kích cỡ cho ngươi, đảm bảo thiết kế được cho ngươi một bộ Trực Cư độc đáo, làm cho ngươi anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng.”
Sở Mộ Thanh đang đợi những lời này đây! Nàng ta mỉm cười gật đầu, cùng Tiêu Vãn cười xe ngựa tới Y Phô Tah Tưởng.
Nàng muốn đi theo để thấy cảnh tượng Tiêu Vãn bị lũ chuột dọa ngốc.
Lúc đó nàng ta sẽ ra tay giúp đỡ, liền có thể khiến cho Tiêu Vãn ngu ngốc cảm kích nàng ta.
Nhưng khi vừa đến phố Cẩm Tú, Sở Mộ Thanh ngốc rồi, chỉ thấy đám chuột đang hoành hành, mà rõ ràng là mọi người đang tránh né Cẩm Tú Y Các chứ không phải Y Phô Tạ Tưởng?!
Thấy chủ tử đi tới, chưởng quầy Cẩm Tú Y Các lập tức đứng thẳng sống lưng, hùng hổ trừng Tạ Sơ Thần, sau đó ủy khuất với nhóm quan sai: “Đại nhân, Cẩm Tú Y Các của chúng ta đã mở năm năm rồi, chưa từng gặp chuột.
Hôm nay bỗng nhiên có nhiều chuột tới vậy, tiểu nhân nghi ngờ có người cố ý muốn làm Cẩm Tú Y Các sụp đổ! Mà gần đây nhất chỉ có Y Phô Tạ Tưởng mới khai trương! Xin đại nhân trả lại công đạo cho Cẩm Tú Y Các của chúng ta!”
Bỗng nhiên bị người khác hất nước bẩn, tâm trạng Tạ Sơ Thần không tốt, đang muốn mỉa mai đáp lời, bỗng thấy Tiêu Vãn từ trong xe ngựa đi xuống.
Ánh mắt hắn sáng ngời, nháy mắt Tiêu Vãn nói “Ta không sao”.
Nhìn Tạ Sơ Thần từ trên xuống dưới, xác định được hắn không bị bắt nạt xong, Tiêu Vãn liền ngẩng đầu, cười lạnh chất vấn: “Không nghi ngờ người khác, lại luôn miệng nói chúng ta muốn gây chuyện với các ngươi, các ngươi có chứng cứ gì?”
Không biết Tiêu Vãn đã là Công Bộ thị lang, chưởng quầy không cung kính với nàng, “Cẩm Tú Y Các của chúng ta là Y Phô lớn nhất kinh thành, mọi cung trang đều là Cẩm Tú Y Các thiết kế.
Các ngươi ghen ghét sinh ý thịnh vượng của Cẩm Tú Y Các nên hạ độc kế muốn bôi nhọ danh tiếng của chúng ta!”
Đám chuột đó bọn họ tự bắt, chọn toàn những con to đen béo mập.
Bây giờ số lượng lại gần như không khác biệt, đương nhiên bọn họ biết nhóm chuột đang nhảy nhót lung tung kia chính là đám bọn họ bắt!
Tiêu Vãn nghe vậy, cười khẽ, lắc đầu: “Hôm nay bệ hạ đã đưa toàn quyền thiết kế cung trang cho Y Phô Tạ Tưởng, chúng ta tại sao phải ghen ghét với các ngươi? Nhưng mà các ngươi không có chứng cứ đã tùy tiện hắt nước bẩn lên đầu chúng ta, đúng là vô cớ gây rối, giống hệt lần trước.”
Nàng nói xong, nhìn nhóm quan sai kia, nghiêm túc mở miệng: Quan sai đại nhân, lần trước các tiểu nhị của Cẩm Tú Y Các kích động một đám người muốn phá hoại danh tiếng của ta, lần này lại muốn làm bẩn danh tiếng của Y Phô Tạ Tưởng, có lẽ là căm hận ta, muốn liên tiếp hạ độc kế muốn bôi nhọ ta.
Bây giờ hung phạm còn chưa sa lưới, ta đề nghị áp giải chưởng quầy Cẩm Tú Y Các tới nha môn, tra tấn ép hỏi, nói ra chân tướng!”
Bây giờ, Tiêu Vãn đã là Công Bộ thị lang hàng tứ phẩm, một tiếng “quan sai đại nhân” của nàng khiến cho bọn họ hoảng hết cả rồi.
Mấy năm nay, Các Tú Y Các là Y Phô của hoàng gia, họ lại âm thầm hối lộ cho bọn họ, cho nên nếu là những chuyện bình thường, họ sẽ che chở cho Cẩm Tú Y Các.
Nhưng bây giờ thì khác, tân sủng của nữ hoàng đã là Y Phô Tạ Tưởng!
Hơn nữa Tam Hoàng Nữ và Công Bộ thị lang đều đứng ở bên Y Phô Tạ Tưởng, không thể nào đắc tội với họ được!
Vì thế, quan sai liền quát: “Người đâu, bắt chưởng quầy Cẩm Tú Y Các vào nha môn, nghiêm hình thẩm vấn.”
Lúc này, mặt Sở Mộ Thanh đen như than, rõ ràng bản thân là chủ tử Cẩm Tú Ý Các nhưng khổ là không thể nói nên lời, trong lòng Tiêu Vãn sướng vô cùng, lại đổ thêm dầu vào lửa: “Tử Thành, ngươi còn nhớ không? Lần trước ngươi nói sẽ giúp ta bắt hung thủ, trả lại công đạo cho ta.
Lần này bọn họ tới tận cửa bắt nạt, ngươi phải làm chủ giúp ta nha! Không thể đơn giản mà tha cho bọn họ được!”
Bởi vì nhân chứng vật chứng đều không có, tội danh chưởng quầy Cẩm Tú Y Các tố cáo không có kết quả, ngược lại còn dính vào tội vu oan.
Tội này ở Đông Ngụy bị phạt khá nhẹ, chỉ bị ngồi tù ba tháng, phạt thêm năm ngàn lượng bạc trắng thôi, nhưng mà ảnh hưởng của nó lại cực kỳ nặng nề.
Chuyện Cẩm Tú Y Các có chuột mà còn vu oan bị đưa lên công đường được truyền ra một cách cực kỳ ồn ào trong kinh thành, khi bản vẽ của nữ hoàng được treo lên ở cửa Y Phô Tạ Tưởng, càng như là gió truyền khắp kinh thành.
.