Hành Trình Quyến Rũ Đàn Ông

Chương 24: Muốn Bị Điểm 0 À


Bạn đang đọc Hành Trình Quyến Rũ Đàn Ông – Chương 24: Muốn Bị Điểm 0 À


Tiết Ngọc Ninh phát bài thi, cô còn gõ gõ vào chân của “ông thần” đang ngồi vắt vẻo trên bàn, nhàn nhã nghịch móng tay.

Giáo viên muốn gây áp lực cho học sinh thực ra không cần dùng quá nhiều thủ đoạn, một là làm bài tập, hai là thi, ba là gọi điện cho phụ huynh, chiêu nào cũng rất lợi hại.Nhưng mà, trong lớp nào cũng sẽ có một vài thành phần cá biệt, không sợ trời không sợ đất, bọn chúng ỷ vào gia đình có quan hệ và địa vị, hơn nữa còn đang trong thời kỳ nổi loạn nên nói gì cũng không chịu nghe.

Có cô gọi điện cho bố mẹ học sinh nhưng bọn họ đều bận, không có thời gian rảnh, muốn gặp còn phải gọi điện hẹn lịch trước.Bài nghe phát được một nửa, mọi người đều đang viết đáp án, nhưng cậu ta vẫn chống tay lên bàn, người thẳng tắp, đến bút cũng không thèm lấy ra.Lúc đầu, Tiết Ngọc Ninh mặc kệ tên nhóc đó, nhưng đến phần thi đọc, cậu ta vẫn như vậy, cô cuối cùng phải bước tới hỏi:“Không muốn viết.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cô, nói.Tiết Ngọc Ninh mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan, đường viền của chiếc áo ngực màu đen lấp ló bên trong.


Nếu vừa rồi Tiết Ngọc Ninh không tránh kịp, xô nước trên cửa thực sự tạt vào người cô thì…“Muốn bị điểm 0 à?” Câu nói của Tiết Ngọc Ninh đã phá vỡ dòng suy nghĩ của cậu ta, cô không đủ nhẫn nại để đứng đây tận tình khuyên bảo cậu học sinh kia, dứt khoát thành toàn cho cậu ta.Cô thu bài thi của cậu ta lại, không quan tâm đến chuyện vẫn còn một phần thi tiếp theo.Trông dáng dấp cậu cũng không tệ, Tiết Ngọc Ninh thầm nghĩ.

Nếu không thể vào đại học thì đi làm “Ngưu Lang*” cũng rất có tiền đồ.*Ngưu Lang là cách gọi những người trong đội ngũ “trai đẹp” tiếp rượu tại các quán bar, có nhiều người thì lại dùng với nghĩa “trai bao”.Cậu ta vẫn không hề nhúc nhích, đưa mắt nhìn cô quay trở lại bục giảng.“Tên cậu là gì?” Tiết Ngọc Ninh phát hiện cậu còn không thèm viết tên lên giấy thi.


Cô mới chỉ đến đây dạy thay được mấy ngày, vẫn chưa nhớ mặt được từng học sinh trong lớp.“Đới Du.”Đầu bút trên tay cô hơi dừng lại, đây chính là người mà tất cả giáo viên đều nhắc tới, cũng chính là học sinh nổi loạn nhất trường sao? Cô cau mày: “Du trong du nào?”“Du trong Hà bất yểm du*.”Hà bất yểm du, du bất yểm hà” 瑕不揜瑜, 瑜不揜瑕: Tì vết không che lấp ngọc, ngọc không che lấp tì vết.“Kinh vị lưu chung dị á, hà du tự bất đồng.” Cô viết tên cậu ta, hàm ý có chút mỉa mai.

Cái tên Đới Du này so với đám con nhà giàu chỉ biết ăn chơi kia cũng không có gì khác biệt.Đới Du vẫn im lặng.Bạn bè của cậu ta nhịn không được nói: “Thưa cô, cô có biết ba của cậu ấy là ai không ạ?”Theo trí tưởng tượng của bọn họ, nếu Tiết Ngọc Ninh thực sự cho cậu ta điểm 0, ngày hôm sau hiệu trưởng sẽ đích thân đến và nói cô làm giáo viên không được tự cao, phải hiểu rõ các quy tắc.Nhưng Tiết Ngọc Ninh không phải là người dễ bị trêu chọc, nhóm “tam thái tử” kia còn bị cô cho 3 điểm, lẽ nào cô lại sợ mấy tên nhóc này sao?Cô cầm bài thi của Đới Du lên , viết vào cột điểm số một số 0 tròn trĩnh, sau đó đóng nắp bút lại, nói: “Tôi không biết bố của cậu là ai và cũng không quan tâm.

Nhưng nếu bố của cậu thật sự là một nhân vật tiếng tăm nào đó, vậy ông ta nhất định sẽ biết tôi là ai”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.