Hành Trình Ở Viễn Cổ

Chương 30


Đọc truyện Hành Trình Ở Viễn Cổ – Chương 30

Trong bộ lạc có không ít hài tử, đồng nam đồng nữ năm tuổi không khó tìm. Sau đó chọn được năm người, ba nam hài và hai nữ hài. Không ai muốn con mình bị tế Vu Thần, vì vậy đang chọn lựa ai, trên mặt mọi người nỗi lên sự nhốn nháo bất đồng.

Trình Y nghe nói vu y muốn thiêu sống đồng nam đồng nữ liền tức giận chửi ầm lên. Cô là người thế kỷ hai mươi mốt học qua khoa học tri thức nhân loại, giết đồng nam đồng nữ tế lễ vị thần nào đó thuần túy là việc làm không thể nói được. Đây là ôn dịch, cùng với cái Vu Thần gì đó không có nửa điểm quan hệ! Nhìn các tộc nhân bình tĩnh đến vẻ mặt chết lặng cô liền suy đoán chuyện thiêu sống hài đồng không phải là lần đầu xảy ra. Tất cả mọi người đều cho rằng như vậy không phải là chuyện quá đáng và kì quái gì, bằng sức của một mình cô càng khó thuyết phục đại chúng.

“A Man, không thể thiêu sống hài tử, vu y đang gạt người!” Trình Y như người chết đuối nắm lấy cọng cỏ cuối cùng là A Man nắm chặt lấy tay hắn lớn tiếng nói.

A Man lắc đầu, vỗ vào tay Trình Y nói: “Ta không làm chủ được.”

“Đây là ôn dịch! Cho dù có thiêu đồng nam đồng nữ cũng vô dụng!” Trình Y nóng nảy, trong lòng đem vu y ra nguyền rủa vô số lần. Vu y lưu lại cho mình một đường lui, nói cái gì mà nếu như đồng nam đồng nữ không làm cho Vu Thần hài lòng thì tai nạn vẫn còn tiếp tục, là lời nói không chịu trách nhiệm cỡ nào… Nếu như sau khi thiêu chết đồng nam đồng nữ mà ôn dịch không dừng lại, vu y sẽ nói hai hài tử không có đem đến niềm vui cho Vu Thần mà không phải bà vô năng! Sau đó thì sao? Bà sẽ tiếp tục tà thuyết mê hoặc người khác hoặc giựt dây các tộc nhân thiêu chết thêm hài tử thứ ba thứ tư. Vu y khốn khiếp, cho dù có đem tất cả hài tử thiêu hết cũng không ngăn được ôn dịch khuếch tán!

A Man vội vàng kéo Trình Y đang kích động không chịu nổi qua, khẽ vuốt lưng cứng còng của cô nói: “Chúng ta nghe vu y.”

“Không được!” Trình Y ngẩng đầu trong lồng ngực A Man, hai mắt nhìn thẳng vào hắn: “Vu y đang hại người, thiêu chết đồng nam đồng nữ căn bản không khống chế được ôn dịch!”

“Trình Y, tuyệt đối không được nói xấu vu y ở bên ngoài.” Vẻ mặt A Man nghiêm túc nhìn Trình Y, trong giọng nói lộ ra thập phần nghiêm cẩn.

“Ta hiểu rồi.” Trình Y gấp đến độ giậm chân, bọn nhỏ trong tộc một đứa so với một đứa rất hoạt bát đáng yêu, âm thanh bọn nhỏ gọi ‘Trình Y’ thanh thúy dễ nghe, thường xuyên quấn quýt lấy cô bện châu chấu cho bọn nó, mỗi một đứa nhỏ đều là Thiên sứ. Vừa nghĩ tới trưa mai sẽ có hai Thiên sứ sẽ bị đốt thành tro cô liền không chịu được. “A Man, ngươi đi tìm Ada ngăn cản chuyện này được không? Cho ta chút thời gian, ta đi nghĩ biện pháp trị ôn dịch.”

“Nếu như ngươi cố ý xen vào, sẽ trở thành kẻ địch trong mắt toàn tộc nhân.” A Man cau mày nhìn Trình Y nói ra sự thật tàn nhẫn.

Trình Y nghe vậy chân lập tức nhũn ra ngã phịch vào trong ngực A Man. Lời hắn nói đúng là chuyện cô lo lắng, các tộc nhân sẽ không nghe lời của cô. Nếu như muốn cản vu y, chỉ có thể tìm được nguồn gốc và phương pháp trị liệu ôn dịch trước trưa mai, nhưng mà chuyện này so với lên trời còn khó hơn. Cho dù vận khí của cô có tốt trong một ngày có thể tìm được phương pháp trị liệu, các bệnh nhân cũng không thể ngay lập tức khôi phục khỏe mạnh, đến lúc đó hai hài tử đáng yêu cũng sẽ phải chết!

Bây giờ không phải là thời điểm nhận mệnh! Trình Y chỉnh đốn tâm tình xong liền đẩy A Man ra, sau khi mang khẩu trang và bao tay liền chạy ra ngoài. Vì đề phòng ôn dịch khuếch tán, lúc nào cũng phải chú ý phòng độc và trừ độc. Ở đây không có thuốc trừ độc, da thú, nồi chén chỉ có thể rửa nước sôi nhiều lần, đây là chuyện không còn cách nào. Trong phòng thì không còn có cách nào trừ độc rồi, điều kiện có hạn chỉ có thể đem càng nhiều tinh lực đặt trên chuyện phòng ngự.


Gấp gáp làm ra hơn tám mươi cái khẩu trang phân phát ra ngoài, Trình Y không có tiếp tục làm khẩu trang nữa. Bởi vì các tộc nhân nghe xong lời nói của vu y cho rằng đeo cái khẩu trang này càng dễ ngã bệnh cho nên không dám mang nữa. A Thái và Miểu không sợ chết trước hết mang lên cái “nguy hiểm gì đó’ này. Những tộc nhân khác khi A Man thuyết phục mới miễn cưỡng mang lên, chỉ có hơn tám mươi người đeo. So sánh với Trình Y chỉ biết trị thương không biết vu pháp, những người khác càng tim phục lời nói của vu y.

Khẩu trang Trình Y làm dùng da thú có tính khá thông khí mà mà làm vì mang lên sẽ không sợ ngộp thở.

Người bệnh chiếm sáu gian phòng ốc, phụ trách chăm sóc họ ngoại trừ Trình Y một lòng cứu người còn có người nhà của họ. Những người này đều bị Trình Y bắt buộc đeo khẩu trang lên, khi bọn họ cho người bệnh ăn cơm uống nước xong phải lập tức rửa tay bằng nước nóng.

Thông qua A Man thuyết phục tộc trưởng, vì vậy ngay sau đó tộc trưởng liền ra lệnh mỗi ngày tộc nhân phải rửa tay nhiều lần, mỗi ngày tắm ít nhất một lần. Trước khi ăn cơm nồi chén đều phải được cẩn thận rửa qua nước sôi, quần áo mặc mỗi ngày phải thay đổi rồi giặt qua nước nóng phơi khô.

Gần bộ lạc còn có một nguồn nước từ trên núi đổ xuống, giống như là thác nước đổ từ trên xuống, chảy thành dòng suối nhỏ. Bởi vì chỗ này nguồn nước ít không có thể tắm rửa nên các tộc nhân có thói quen dùng nước sông. Hiện tại ôn dịch náo loạn, theo đề nghị của Trình Y, các tộc nhân bắt đầu tách ra dùng nước. Tất cả vật phẩm của nhóm người bị bệnh đều tẩy rửa trong sông, còn các tộc nhân không bị bệnh thì dùng nước suối.

Vì phòng ôn dịch, các tộc nhân chưa bao giờ chịu khó qua như vậy. Vì để không bị sinh bệnh, tất cả mọi người tận dụng khả năng vệ sinh hoàn cảnh xung quanh mình còn có dụng cụ hàng ngày, kể cả chính mình.

Đi vào phòng cách ly, chứng kiến tộc nhân bị ôn dịch giày vò gầy như que củi, Trình Y cắn chặt hàm răng, mệnh lệnh cho chính mình phải nhanh chóng tìm được phương pháp trị liệu, cứu thoát cho những người đáng thương này.

Trình Y bắt mạch cho người không ngừng ho khan, bệnh chứng của bọn họ giống như bị cảm mạo dẫn tới viêm phổi, nhưng cũng không giống với viêm phổi. Không muốn ăn, ho han không ngừng, mặt đỏ lên, toàn thân bị ngứa, ngủ không ngon giấc v.v… Quan trọng nhất chính là từ khi bệnh đến khi tử vong nhanh nhất cũng chỉ có thời gian ba ngày, chậm thì cũng chỉ có năm ngày mà thôi.

Một nữ nhân khi Trình Y bắt mạch thì chảy xuống dòng lệ, dùng âm thanh khàn khàn do bị ho khó khăn mà hỏi: “Ta sắp chết sao?”

Trình Y dùng sức lắc đầu, trấn an đôi mắt hàm chứa chờ mong rồi lại nhận mệnh của nữ nhân nói: “Ngươi không có việc gì, ta sẽ nhanh chóng tìm được phương pháp cứu ngươi!”

Không biết nữ nhân có tin hay không, nghe xong lời nói của Trình Y thì nhắm mắt cười chua xót, trong miệng thầm thì gọi tên con gái của nàng.


Ở đây có thể dùng Diệp tử trừ độc, hai ngày nay đều là Trình Y vất vả đập nát Diệp tử, lấy băng gạc lọc lấy chất lỏng rồi đem pha loãng, dùng da thú ngâm vào bên trong chất lỏng khoảng một phút rồi lấy ra lau cho người bệnh. Cô lau cho nữ nhân, về phần nam nhân thì để cho A Man và A Thái lau.

Mỗi ngày lau hai lần có chút tác dụng làm chậm lại chu kỳ phát tác bệnh tình, nhưng vẫn không thể trị tận gốc như cũ, cuối cùng người bệnh vẫn phải lục tục chết đi.

Lau chùi cho các bệnh nhân có thân thể khác thường nồng đậm, trong lúc làm không ngừng nói những lời cổ vũ cho bọn họ nghe. Sau khi hết bận rộn lại đi ra, Trình Y đi vào chỗ nước suối chảy ra từ trên núi rửa tay. Từ khi ôn dịch lan tràn cô chưa có một giấc ngủ ngon nào, dưới ánh mắt có quầng thâm rất rõ ràng. Đối với loại bệnh ôn dịch này cô không có một chút kinh nghiệm nào. Thời hiện đại trẻ con vừa sinh ra không lâu đã bắt đầu tiêm các loại vacxin dự phòng, căn bản không cần lo lắng nhiễm các loại ôn dịch hay cảm cúm các loại. Sở học của cô có hạn, sẽ không làm thí nghiệm lấy ra vacxin phòng bệnh ôn dịch. Lại nói cho dù cô có khả năng nghiên cứu ra vacxin phòng bệnh ôn dịch cũng không làm được, không bột đố gột nên hồ. Ở đây không có công cụ và dược vật, thần tiên đến đây cũng nghiên cứu không ra vacxin phòng bệnh.

Giặt xong bao tay quay trở về thì gặp mẹ con vu y cầm nồi đến lấy nước, Trình Y bắt buộc chính mình không nên trêu chọc các nàng. Có thể cuối cùng là không nhịn được, dừng bước lại nhìn qua vu y lớn tiếng nói: “Xin ngươi không cần thiêu chết đồng nam đồng nữ.”

Vu y nghe vậy dừng bước lại, nhíu mày không vui nhìn Trình Y: “Ngươi đi mà nói với Vu Thần.”

“Thiêu chết hài tử cũng chẳng có ích gì, ngươi so với ai khác càng hiểu rõ ràng.” Trình Y trừng mắt lớn tiếng nói với vu y.

Búp Bê đột nhiên mở miệng hét lớn: “Cái nữ nhân vừa xấu vừa ngu xuẩn không xứng chỉ đạo a mẫu của ta làm như thế nào, tránh ra!”

Vu y nhàn nhạt liếc mắt nhìn Trình Y, cái gì cũng không nói, xem như không có việc gì cùng Búp Bê song song đi qua người Trình Y.

“Hại chết quá nhiều người coi chừng bị thiên lôi đánh chết! Chết không yên lành! Một đôi mẹ con khốn khiếp!” Trình Y bị thái độ coi rẻ mạng người của mẹ con vu y tức giận mà chửi ầm lên. Chỉ là dùng ngôn ngữ hiện đại mắng, cô còn không có mất lý trí mà dùng ngôn ngữ viễn cổ mắng các nàng. Dù sau cô học ngôn ngữ ở đây có hạn, lời mắng chửi người quá khó khăm nên sẽ không nói.

Tức giận đi trở về, trên đường trở về Trình Y chứng kiến một con thỏ hoang màu xám trong bụi cỏ đang ôm một gốc cây bị đốt trọi mà gặm cắn. Sở dĩ chú ý đến nó là vì hành vi quái dị của nó, đã từng gặp qua con thỏ ăn củ cải lại chưa từng thấy qua con thỏ ăn cọc gỗ cháy xém.

Thỏ hoang thấy có người lại gần, há miệng ngậm cọc gỗ cháy xém ù té chạy, chỉ trong chớp mắt liền biến mất trước mắt Trình Y.


Việc này rất kỳ quái nhưng Trình Y cũng không quá mức để ý, lúc này tất cả tâm tư của cô đều đặt trên người đồng nam đồng nữ chết thiêu.

Trong tộc đã tuyển chọn được đôi đồng nam đồng nữ, một đứa bị chết cha, một đứa cha mẹ đều bị ôn dịch. Hai đứa nhỏ mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn qua tộc nhân cầm dây thừng trói bọn nó, đáng thương khóc cầu xin. Đành chịu, tiếng khóc của bọn họ cũng không ngăn cản được động tác của tộc nhân, rất nhanh đã trói chặt hai người bọn họ.

Mẹ của bé gái cao giọng khóc lớn, nàng muốn ôn con gái đang khóc một chút, kết quả bị tộc nhân ngăn cản không cách nào tiến lên được.

Trình Y thấy một màn như vậy liền kinh hãi, chạy băng băng tiến lên hô to: “Thả bọn chúng ra!”

A Man thấy vậy nắm chặt tay cô hét lớn: “Ngươi đừng can dự vào chuyện này.”

“Làm sao ta có thể mặc kệ? Vận mệnh của bọn nó không cứu vãn được cái gì!” Nếu như mệnh của hai hài tử vô tội này có thể cứu cả tộc nhân, cho dù có khó khăn hơn nữa thì Trình Y cũng sẽ không nói cái gì. Chỉ là hiện tại cô phi thường biết rõ biết chính xác như vậy là không có tác dụng, làm sao cô có thể thờ ơ!

Tộc trưởng đi tới, vặn lông mày nghiêm khắc khiển trách: “Không cho phép chậm trễ chúng ta tế thần! Nếu còn quấy rối thì cắt đứt chân ngươi!”

A Man nhanh chóng che miệng Trình Y, nói xin lỗi với tộc trưởng, cam đoan chính mình sẽ trông chứng Trình Y không cho nàng hành động thiếu suy nghĩ.

“Hừ.” Tộc trưởng hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trình Y rồi bỏ đi, mệnh lệnh tộc nhân mang đồng nam đồng nữ đến trước cửa phòng vu y để cho nàng xem có hài lòng hay không.

Tộc trưởng mang theo tộc nhân đi xa, A Man mới buông hai tay đang siết chặt Trình Y ra.

“Hu hu.” Trình Y ngồi liệt trên mặt đất che miệng khóc lên, tiểu nam hài chết đi song thân từng giúp cô rửa quả dại, khi nó cười rộ lên sẽ lộ ra hai cái răng khểnh rất là đáng yêu. Có lần A Man hôn trộm cô thì bị nó thấy được, dùng ngón trỏ cào cào trên mặt nhăn mặt nói với cô: “Xấu hổ!” Bây giờ nghĩ lại hình ảnh kia cứ như mới vừa hôm qua. Nhưng mà còn không tới hai mươi giờ nữa, cái hài tử đáng yêu vui vẻ giúp người sẽ bị thiêu chết…

A Man biết rõ Trình Y khổ sở, hắn cũng không muốn hài tử đáng yêu phải chết, chỉ là bọn nó không chết thì càng có thêm nhiều tộc nhân phải chết. Mặc kệ phương pháp này của vu y có thể cứu được tộc nhân hay không, nhưng chung quy phải thử một lần mới có thể biết rõ kết quả. Lúc này ai đi ngăn cản sẽ trở thành kẻ địch chung của cả tộc công kích, mà hắn không muốn Trình Y trở thành đối tượng các tộc nhân phẫn nộ đánh dẹp.

Bưởi tối Trình Y không muốn ăn cơm, cô không ngừng đi nhìn xem chung quanh bộ lạc. Biết rõ mình đi không mục đích như vậy cũng chẳng làm được việc gì nhưng vẫn nghĩ là thử một lần. Hai đứa nhỏ đáng yêu đang sống không thể để tộc nhân tàn khốc thiêu sống.


Trình Y không ăn cơm A Man cũng không ăn, đi cùng cô khắp nơi. Hắn không biết cô đang tìm kiếm cái gì, chỉ im lặng theo phía sau lưng cô đi tới, tư thái bảo vệ người.

Đi tới đi tới, đột nhiên toát ra một con thỏ nhỏ, hai chân trước đang vất vả ôm một nhánh cây bị cháy xém không biết tìm ở đâu mà gặm cắn. Nhìn thấy có người tới thì sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, chạy hai bước lại do dự lại bất chấp nguy hiểm mà lộn trở lại, ngậm lấy nhánh cây bị cháy xém vừa rồi không cẩn thận làm rơi trên mặt đất rồi phi nhanh chạy trốn.

Trình Y nhìn thấy cái này giống như là hình ảnh từng quen biết đột nhiên dừng bước lại. Đây không phải là con thỏ kì quái đầu tiên rồi, trong đầu linh quang chợt lóe lên. Cô nhớ tới ngày bọn họ mới từ trên núi trở lại bộ lạc, cô cùng với các nữ nhân cùng đi hái trái cây xa xa, có mấy nữ nhân bắt được mấy con thỏ hoang đi đường bị té ngã. Lúc ấy cô còn nghi ngờ mấy con thỏ bị bệnh còn khuyên các nàng ném đi, kết quả bị các nàng chế nhạo. Cô nhớ tới người đầu tiên bị chết chính là nữ nhân săn được con thỏ ‘bệnh’, chính là nàng! Cô nhớ rõ còn có hai nữ nhân khác cũng săn được con thỏ sau khi nữ nhân đầu tiên chết đi thì cũng lần lượt qua đời.

“A Man, A Man!” Trình Y kích động bắt lấy cánh tay A Man, âm thanh run run hỏi: “Mấy ngày nay ngươi có chú ý thấy con thỏ có gì khác thường?”

“Con thỏ?” A Man nghe vậy vặn lông mày suy tư một lát, không xác định nói: “Mấy ngày trước trên đường đi săn thấy vài con thỏ chết, rất gầy, trên người không có vết thương hình như là chết đói.”

“Hiện tại? Bây giờ có còn thỏ ‘chết đói’ không?” Trình Y thật kích động gắt gao bóp chặt cánh tay A Man hỏi tới.

“Hiện tại? Hình như là không còn.”

Trình Y cực kỳ vui mừng mà khóc, nhào vào trong ngực A Man, nắm chặt cổ A Man hét lớn: “Ta biết rõ làm sao để cứu tộc nhân rồi!”

Mấy phen dưới sự trùng hợp, Trình Y rất xác định tộc nhân nhiễm ôn dịch lần này có quan hệ với con thỏ. Thời gian trước con thỏ lục tục chết đi, hiện tại nhìn thấy con nào con nấy sinh long hoạt hổ, một điểm mấu chốt chính là chúng nó ăn đầu gỗ bị cháy xém! Nếu chúng nó như bình thường chỉ là ăn trái cây, Trình Y tuyệt đối không phát hiện điểm này. Đầu gỗ cháy căn bản không phải là thực vật, tất cả sinh vật sẽ không ăn nó, mà không chỉ một con thỏ coi nó như bảo bối mà gặm, điều này nói rõ đầu gỗ cháy ngoại trừ công dụng lấp đầy bụng còn có – chữa bệnh!

A Man vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trình Y, thật cẩn thận hỏi: “Thật sự? Ngươi có thể cứu được tộc nhân?”

“Ừ.” Trình Y gật đầu mạnh, kéo cánh tay A Man chạy về hướng trong tộc, kích động nói: “Chúng ta về nhóm lửa, để cho các bệnh nhân liếm cọc gỗ cháy.”

A Man cũng bị cảm xúc của Trình Y kích động, ngại cô chạy chậm, ôm cô lên rồi vội chạy nhanh về trong tộc, chỉ cần có thể cứu sống tộc nhân, dù chỉ là một tia hy vọng hắn cũng sẽ không buông tha!

***Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cái than củi này không thể ăn, chỉ là vì tình tiết trong lúc này nên mới có thể ăn đi. Mọi người có thể tưởng tượng thành cây cối ở đây cùng với hiện đại hoàn toàn không giống nhau. Cũng có thể tưởng tượng thành trong cơ thể người trúng ôn dịch là một loại bệnh khuẩn, than củi có thể hóa giải loại bệnh khuẩn có hại này trong cơ thể, hì hì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.