Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 19: Múa kiếm


Đọc truyện Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt – Chương 19: Múa kiếm

Vân Tử Liệt nhìn chằm chằm thứ trên án, nếu như không phải mình kịp thời ra lệnh thì hai mươi vạn đại quân đã thương vong hết, sợ rằng còn tiếp tục sẽ không phải chỉ là thứ này. Tử Nguyệt ôm kiếm đứng ở bên người Vân Tử Liệt, thấy phía dưới không ai trả lời, liền lặng lẽ đến bên tai Vân Tử Liệt nói: “Không bằng xin sư phụ rời núi xem môt chút” 

Ánh mắt Vân Tử Liệt sáng lên, thầm nghĩ: Đúng vậy, cả Nghiêu Quốc ai có thể so sánh kiến thức với sư phụ mình đây. Y khoát tay, mọi người lúc này mới thối lui ra khỏi đại sảnh, trầm tư chốc lát, Vân Tử Liệt nói: “Tử Nguyệt, ngươi tự mình đi một chuyến, thỉnh sư phụ tới đây” 

Tử Nguyệt đáp ứng, bóng dáng chơt lóe rồi biến mất trong đại sảnh, Vân Tử Liệt quan sát vật nọ, đưa cho gã sai vặt đứng bên, chờ đợi sư phụ đến giải thích cho y. 

Lại nói đến Uyên thành, hôm nay một mảnh vui vẻ, tướng sĩ suy nhược đã lâu vì không có chiến thắng, một trận đánh liền thắng lần này, tất cả như được thuốc trợ tim. Hôm nay đối phương lui binh, nhưng mọi người đều biết, Vân Tử Liệt chỉ thối lui năm mươi dặm ngoài thành, mắt thì luôn gắt gao theo dõi, tình thế vẫn không lạc quan. Nhưng như thế cũng đáng ăn mừng không phải sao, dù sao cũng là trận đầu thắng lợi.

Tiểu Nguyệt ngồi ở cạnh ao nước trong hậu viện nhìn xuất thần, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, Tiểu Nguyệt nhíu mày thật chặt. Tư Mã Minh Tuệ đã đi trước, cả hậu viện chỉ có mình nàng, có vẻ an tĩnh dị thường. Tối nay trăng rất sáng và tròn, có câu trăng tròn người đoàn tụ, thật không biết bao lâu mình mới có thể trở về Nguyệt thành. Trong nước một đóa sen lẳng lặng nở, cánh hoa ở giữa mặt nước bung ra một nửa, như lớp phấn trên mặt mỹ nhân, vuốt cằm lả xuống không kiều mị nói không nên lời.

Tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên, chậm chạp thong dong, mang theo hơi thở của gió đêm chậm rãi mà đến, Tiểu Nguyêt không khỏi quay đầu lại cười một tiếng. Hách Liên Chi nhất thời sửng sốt, ánh trăng chiếu toả cành hoa sen, Tiểu Nguyệt nháy mắt nở nụ cười kinh tâm động phách, Hách Liên Chi không khỏi hơi thất thần. Trời không sáng lắm, nhìn không rõ vẻ mặt Tiểu Nguyệt chỉ mơ hồ nhìn thấy gương mặt Hách Liên Chi hơi hướng lên, cùng hai tròng mắt sáng ngời, Tiểu Nguyệt nói: “Ngươi sao không ở lễ ăn mừng, là quân sư mà vắng mặt thì không tốt lắm” 

Hách Liên Chi chậm rãi đến, ở khối đá bên cạnh Tiểu Nguyệt ngồi xuống, nhẹ lay động quạt giấy nói: “Tại hạ cho là công thần chân chính cũng ngồi ở phía sau viện, vì vậy tới tìm”

Tiểu Nguyệt thở dài thật thấp nói:” Cái gì công thần bất quá là trợ tay giết người mà thôi, vô số sinh mạng chỉ một buổi sáng mất hết, ta vốn là một đại phu cứu người, hiện nay sao có thể coi là công thần” 

Trong giọng nói ẩn chứa mâu thuẫn buồn bả, còn có cả hối hận, Hách Liên Chi từ phía sau lấy ra một vò rượu, phía trên để sẵn hai cái chén, nhẹ giọng nói: “Tới đây chúng ta cùng say, khó có được ánh trăng đẹp thế này, không nghĩ quá khứ, không lo tương lai, chỉ nói hiên tại, chỉ nói tối nay”


Ánh mắt Tiểu Nguyệt sáng lên thầm nghĩ: Hách Liên Chi này có mấy phần phong thái của một hiệp khách, mình vẫn cho rằng y chỉ là một công tử nho nhã, thì ra cũng hào hùng như vậy, không khỏi gợi lên hăng hái của Tiểu Nguyệt. Nàng đưa tay cầm lấy vò rượu gỡ ra vỏ giấy dán, một hương thơm nồng nặc xông vào mũi, rượu thời kỳ này hoàn toàn khác với rượu Nhị Oa Đầu do lão Bạch làm, phần lớn men rượu là tự mình làm, trên cùng là đường phèn uống rất ngon, có chút giống sâm banh cùng hiện đại, tinh khiết và thơm ngọt.

Tiểu Nguyệt rất thích, bất quá trước kia Vân Tử Xung không cho nàng uống nhiều. Nhắc đến Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt không khỏi có chút ảm đạm, bây giờ nghĩ lại, trong cuộc sống của mình, dường như sâu trong ký ức, không thể rời bỏ cái tên này, trước kia còn không cảm thấy gì, rời khỏi nhau mới biết, thì ra hắn chiếm tỉ trọng lớn như vậy trong đời mình. Thở dài, tỉnh, đừng nghĩ đến hắn. Tiểu Nguyệt rót đầy hai ly rượu đưa cho Hách Liên Chi nói: “Tới đây! hôm nay ta với ngươi không say không về” 

Hách Liên Chi bất giác cười khẽ, Tiểu Nguyệt như vậy vô cùng xa lạ, trong ấn tượng của y Tiểu Nguyệt là cây dâm bụt cứng cỏi, là nha đầu cơ trí thông minh hài hước, là cô gái ôn nhã trong rừng đào, chưa từng thấy qua nàng mang khí chất như vậy, có chút ưu phiền của thiếu nữ, tuy mới mẻ lại rất khả ái. Theo yêu cầu của nàng nhấp một ngụm, uống vào loại rượu gạo đơn giản thô kệch, sau khi vào miệng vô cùng ngọt ngào, tựa như ngọt đến tận sâu nội tâm của Hách Liên Chi.

Hai người ngươi một chén ta một chén, rất nhanh vò rượu chỉ còn thấy đáy, Hách Liên Chi vẫn chưa thấy gì, nhưng Tiểu Nguyệt đã có chút say, cảm giác mĩ nam trước mắt biến thành hai người, liền cười ha hả. Nàng tiến lên cầm lấy tay áo Hách Liên Chi, kéo đến trước mặt mình, có thể nghe thấy cả tiếng thở, Hách Liên Chi không khỏi có chút ý loạn tình mê. Môi Tiểu Nguyệt đỏ thắm trơn bóng, dường như đang đợi y thưởng thức, nhưng Hách Liên Chi không dám vọng động, dù sao mình phí hết tâm tư mới đưa được nha đầu này đến đây. Chỉ vì nhất thời mà làm hỏng chuyện, không phải là phong cách của Hách Liên Chi. 

Ánh mắt Tiểu Nguyệt mông lung nhìn Hách Liên Chi suy nghĩ một chút cười nói: “Dáng dấp ngươi thật tốt, bất quá ngươi không phải là mĩ nam đẹp nhất mà ta từng thấy, trước kia ta từng gặp một người so với ngươi và Vân Tử Xung đều đẹp hơn rất nhiều, có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành”

Tiểu Nguyệt khẽ lướt qua mặt Hách Liên Chi, rũ xuống chạm vào bội kiếm bên hông Hách Liên Chi. Tiểu Nguyệt không nhịn được cười một tiếng, tiến lên rút bảo kiếm ra, lui về sau hai bước theo ánh trăng mà nhìn, một mảnh bạch kiếm sắc bén, để kiếm gần da có thể thấy hơi lạnh bức người. Hách Liên Chi vội đoạt lại kiếm trong tay nàng, sợ nàng làm tổn thương chính mình, nhưng nàng thân mình uyển chuyển tránh ra mà Hách Liên Chi còn chưa đụng được tới chuôi kiếm. 

Hách Liên Chi không khỏi sửng sốt, võ công của mình không tồi, người bình thường sao trốn được, nha đầu này bất quá ở học viện Phong Hoa học một chút cưỡi ngựa bắn cung đơn giản thôi, mà thân thủ hôm nay làm Hách Liên Chi kinh ngạc. Thế nhưng Tiểu Nguyệt lúc say trông rất đẹp, có một loại quyến rũ bình thường không thấy được, thoáng chốc mê người. Tiểu Nguyệt giơ kiếm, tà tà tiêu sái bước tới, đến khối đất trống bên cạnh ao, cầm kiếm đứng nói: “Này trai đẹp, ta múa kiếm cho ngươi xem được không?” 

Mặc dù không biết trai đẹp là thứ gì, Hách Liên Chi vẫn đáp: “Được”.


Dưới ánh trăng Tiểu Nguyệt một thân áo trắng, xinh đẹp yểu điệu cầm kiếm mà đứng, men say quyến rũ làm tăng thêm mấy phần chí khí nam nhi. Tay trái nàng giơ lên hai ngón tay, xa xa đưa tới, tay phải cầm kiếm theo thân hình vừa động, kiếm khí xẹt qua bầu trời một tia hàn quang, Tiểu Nguyệt trong men say mở miệng nói: 

“Say khướt khêu đèn ngắm kiếm, mộng về còi rúc liên thanh.”

Thân hình nghiêng ngã, tay áo phiêu phiêu, mũi kiếm tà tà chỉ một cái về phía trước, trong miệng lại tiếp tục: 

“Tiệc mở lộc khao đều quân tướng, đàn sáo lừng vang khúc quân hành, sa trường thu điểm binh.”

Thân thể nghiêng về phía trước, chân nhẹ nhàng bước, tư thế vô cùng uy mĩ, ánh mắt hướng về phía Hách Liên Chi lưu chuyển rực rỡ cười một tiếng. Vừa quay đầu lại nhảy lên, tóc đen theo động tác thả xuống phất phới bay trong gió, làm lay động lòng Hách Liên Chi, quẩn quanh thành một vòng không hồi kết. Hách Liên Chi bất giác có chút ngây dại, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm giai nhân trước mắt, kiếm quang chợt lóe, Tiểu Nguyệt khom lưng một cái nói:

“Ngựa tựa Đích Lư lao vút, cung như sấm sét đùng hoành.”

Nhẹ nhàng lay động thân kiếm, thanh âm dễ nghe, thân thể nghiêng nghiêng nằm trên nền đá xanh, mũi kiếm chỉ xéo lên trên:

“Phù tá giúp vua thu đất cũ, để ngàn thu chói lọi thanh danh. Tiếc thay! Tóc đã bạc nhanh!”


Âm thanh Tiểu Nguyệt chợt ngưng lại, tầm mắt nhìn tường rào phía trước hậu viện, bên cạnh có một cây hòe dị thường rậm rạp, thấp thoáng trong lá cây, Tiểu Nguyệt đối diện một ánh mắt dị thường sắc bén. Dưới sự kinh hãi chợt nổi lên, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa, đôi mắt đen ấy quen thuộc vô cùng, phảng phất đã nhìn thấy nơi nào, Tiểu Nguyệt đứng dậy, vội vàng hướng tường rào nhìn quanh, nhưng không có bóng người.

Hách Liên Chi lấy lại tinh thần, thấy hành động của Tiểu Nguyệt vội vàng theo tầm mắt nàng nhìn về phía tường rào, từ ánh trăng chỉ thấy lá cây rung động, không có gì bất giác nghi ngờ hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”

Tiểu Nguyệt cầm kiếm chỉ một cái nói: “Mới vừa rồi hình như có người”

Hách Liên Chi tiện tay nhặt lên hòn đá, bắn một phát về hướng cây hòe, vang lên tiếng âu âu ngắn ngủi, một con Dạ Oanh bay ra, Hách Liên Chi không khỏi bật cười nói: “Dạ Oanh mà thôi, có ai đâu”

Tiểu Nguyệt đưa tay day day huyệt thái dương, không khỏi rên rỉ một tiếng nói: “Xem ra ta thật sự say”

Hách Liên Chi cười một tiếng trầm thấp, tiếng cười trong đêm yên tĩnh thật dễ nghe, “Ngươi không say, ta thấy ngươi múa kiếm pháp lay động lòng người, như tinh linh đang nhảy múa”

Tiểu Nguyệt bị y chọc cười bảo: “Chỉ là múa kiếm mà thôi, theo ta thấy võ công của ngươi rất tốt, có thể hái hoa phi lá mà đả thương người”

Hách Liên Chi bất giác mỉm cười ngẩng đầu nhìn sắc trời không còn sớm, Tiểu Nguyệt đưa bảo kiếm cho Hách Liên Chi nói: “Cám ơn ngươi, để ta quên hết ưu phiền, tối nay ta rất vui vẻ, trời không còn sớm, ngươi đi nghỉ đi” 

Vừa nói vừa nhẹ nhàng rời đi, cho đến khi bóng dáng biến mất ở thủy tạ, Hách Liên Chi cúi đầu quan sát bảo kiếm, hiển nhiên cười nhẹ một tiếng tra kiếm vào vỏ, ánh mắt trong suốt chợt lóe, thấp giọng thì thào nói: ” Ta cũng rất vui” rồi ngẩng đầu nhìn trăng sáng “Hi vọng mỗi ngày đều như vậy” 


Y chậm rãi ra khỏi vườn hoa, qua hồi lâu tán cây nhúc nhích, từ phía trên nhảy ra một nam tử áo đen, đứng ở chỗ Tiểu Nguyệt múa kiếm lúc nãy, như có điều suy nghĩ. Đương lúc cúi đầu, chợt nhìn thấy ánh sáng lóe lên, nhìn kỹ là hạt châu sáng ngời, khom người nhặt lên, hạt châu mượt mà bóng loáng, là thượng phẩm khó có được, xem ra không phải thứ nhà bình thường có được. Nắm thật chặt trong lòng bàn tay, nam tử gạt ra khăn che mặt, lộ ra gương mặt yêu nghiệt dị thường xinh đẹp, chính là người mới bại trận Vân Tử Liệt.

Nhìn thuỷ tạ cách đó không xa, con ngươi bất giác thấp thoáng ý cười, giai nhân khuynh thành như vậy, nên thuộc về Vân Tử Liệt ta. Nhìn hạt châu trong lòng bàn tay, đặt ở trong ngực, thân hình chợt lóe rồi biến mất. Ngày thứ hai, đến trưa Tiểu Nguyệt mới tỉnh dậy, cảm giác đầu như muốn nổ tung, chuyện ngày hôm qua cơ hồ cũng không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ mình cùng Hách Liên Chi có nói chuyện gì đó, gõ gõ đầu mình vô cùng ảo não.

Ngẩng đầu nhìn Tư Mã Minh Tuệ cùng Hồ Tử đang liếc mắt đưa tình, Tiểu Nguyệt không khỏi trợn mắt một cái nói: “Muội nói này, hai người đừng làm vậy trước mặt muội, xin hiểu cho muội muội ta đây không chịu nổi”

Tư Mã Minh Tuệ hai gò má chợt nóng rực, xì một tiếng khinh miệt nói: “Chúng ta thế nào, chỉ ở đây nói chuyện thôi mà” 

Hồ Tử có chút nhức đầu xin lỗi nói: “Đây không phải là có chuyện tìm muội sao?”

“Chuyện gì? Chẳng lẽ hai người muốn gấp gáp thành thân, cái này hai người yên tâm, ta làm muội muội tuyệt đối giơ hai tay hai chân ủng hộ” 

Tư Mã Minh Tuệ đứng lên nói: “Nhìn ta xé miệng ngươi, để ngươi không có miệng nói bậy”

Tiểu Nguyệt vội vàng né tránh, hai người ngươi đuổi ta đánh, thỉnh thoảng truyền ra trận cười réo rắt, làm Vân Tử Xung vừa đi vào hậu viện bất giác khẽ mỉm cười, xem ra nha đầu này trôi qua không tệ.

Nhị Oa Đầu [二锅头] là một loại rượu mạnh, nước rượu trong. Rượu này không mắc tiền, và do đó rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Hoa. Đây có lẽ là loại rượu trắng Bạch Tửu được uống nhiều nhứt ở Bắc Kinh và do đó thường được liên hệ đến thành phố này. 

Phá trận tử của Tân Khí Tật, người dịch: Nguyễn Khắc Phi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.