Đọc truyện Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt – Chương 17: Uyên thành
Uyên thành là một toà thành nằm trên núi, trước sau được sông nước vây quanh, nếu như không có chiến tranh, nơi này là một nơi vô cùng xinh đẹp, núi cao hiểm trở, sách sử có ghi chép lại kỳ danh “Tiếp Thiên Sơn”, đoán chừng kia là vì núi khá cao so với mặt nước biển, phảng phất liên tiếp ngày càng cao, cho nên được đặt tên. Đỉnh núi quanh năm tuyết đọng, mùa xuân chân núi lại rất ấm áp, Tiểu Nguyệt cảm thấy nơi này giống như Xuân Thành Tế Nam.
Trong nội thành có một cái hồ, được gọi là Yển hồ, nước trong hồ là do tuyết trên núi tan ra chảy xuống mà thành, hết sức trong suốt, cùng sông đào bên ngoài thành tương liên bảo vệ. Mặc dù thành trì không lớn, phong cảnh lại rất đẹp, địa thế hiểm trở dễ thủ khó công, đến Uyên thành, Tiểu Nguyệt giờ mới hiểu nguyên nhân Tư Mã Tuấn lui giữ thành này, có thể thấy được Tư Mã Tuấn đích thực là một Nguyên soái. Tiểu Nguyệt mặc một bộ quần áo vải thô lính quèn đi qua đi lại ở cổng thành Uyên thành, bên cạnh là phong thái như ngọc Hách Liên Chi.
Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn qua bạch y cẩm bào Hách Liên Chi, không khỏi âm thầm buồn cười, người này hẳn là mắc bệnh sạch sẽ, hôm nay dù theo quân đi đánh giặc, lại vẫn một thân sạch sẽ tinh tế như xưa, cả người hết sức phóng khoáng, khiến Tiểu Nguyệt không thể hiểu nỗi. Nhớ sáng hôm đó, Tiểu Nguyệt cuối cùng vượt qua đại quân phía Bắc, vờ xưng là bạn cũ của Hồ Tử, vì vậy rất thuận lợi được dẫn đến trước ngựa Hồ Tử. Không phải lần đầu tiên nhìn thấy Hồ Tử cưỡi ngựa, bất quá khắp người chiến giáp cao lớn làm cho Hồ Tử lập tức trông thật khác lạ, còn khiến Tiểu Nguyệt có chút rung động, cảm thấy trang phục như vậy dị thường phù hợp với Hồ Tử, dường như bản thân hắn vốn trời sinh uy vũ hùng tráng.
Mưu sĩ do triều đình phái đi theo lần này là Hách Liên Chi, lúc thấy rõ mặt Tiểu Nguyệt, Hồ Tử kinh hãi, vội vàng xuống ngựa kéo Tiểu Nguyệt qua một bên vội la lên: “Đại Nha, tại sao muội lại tới đây, đại ca đi đánh giặc chứ không phải chơi đùa, lần này không thể dẫn muội đi”
Khẩu khí tựa như đối với một đứa trẻ, làm Tiểu Nguyệt không khỏi lộ ra một tia cười nhạt yếu ớt, Hồ Tử càng nóng nảy, thấp giọng nói: “Chiến trường nguy hiểm khó lường, một nha đầu như muội đi theo làm gì?”
Tiểu Nguyệt đáp: “Ca đi, muội cũng phải đi, đừng quên cưỡi ngựa bắn cung của muội cũng vượt qua kiểm tra rồi”
“Nhưng một cô gái ở trong doanh trại sẽ có rất nhiều bất tiện, muội trở về đi, chờ ca ca đại thắng trở về, muội cũng không cần buồn nữa”
Tiểu Nguyệt không khỏi sửng sốt, vội vàng hốt hoảng nhưng cũng không nghĩ ra, cho dù Hồ Tử cưỡi ngựa bắn cung binh pháp tinh thông, nhưng bảy năm qua cũng không lỗ mãng, nhưng lần này vì sao lại mạnh dạn đứng ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Hồ Tử nói: ” Ca ca, ca nói thật cho muội, lần này trong lòng ca đang nghĩ gì?”
Hồ Tử ánh mắt chợt lóe, sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt nói:” Ca ca chỉ vì tương lai của muội và Thế tử suy nghĩ mà thôi”
Tiểu Nguyệt không khỏi kinh hãi, nguyên lai là vì vậy, câu hỏi kế tiếp Tiểu Nguyệt cũng không cần hỏi nữa, Hồ Tử nhất định biết mình cùng Vân Tử Xung là thân phận cách xa, cho là mình thích Vân Tử Xung, vì vậy nhân cơ hội tranh thủ chút bối cảnh vì mình thôi. Được ca ca quan tâm như vậy, không khỏi làm hốc mắt Tiểu Nguyệt nóng lên, nước mắt chậm rãi chảy xuống mặt, Hồ Tử vội vàng hỏi:” Đại Nha, muội đừng khóc, nói cho ca ca, có phải Thế tử khi dễ muội hay không, muội mới chạy đến đây”
Hồ Tử khẩu khí dị thường tức giận, làm cho Tiểu Nguyệt không khỏi bật cười, xoa mặt nói: “Trong lòng ca là vậy, nhưng muội và Thế tử không phải như ca nghĩ, muội chỉ coi huynh ấy là ca ca mà thôi, nên lần này ca làm chuyện dư thừa rồi”
Hồ Tử chân chất khả ái nhức đầu nói: “Phải không! Minh Tuệ rõ ràng nói hai người là lưỡng tình tương duyệt mà”
Tiểu Nguyệt trợn mắt nói: “Nghe nha đầu kia nói bậy làm gì, trong lòng muội chỉ có cha mẹ và ca, một nhà bốn người chúng ta là quan trọng nhất, ca chỉ nghĩ đến ta, còn cha mẹ thì sao. Nếu như ca có sơ suất gì, cha mẹ sẽ đau lòng như thế nào. Nhớ muộ đã từng nói không? Một nhà bốn người chúng ta phải ở bên nhau vui vẻ, đó mới là mơ ước của chúng ta đúng không?”
Hồ Tử suy nghĩ một chút rồi nói: “Trừ nguyên nhân muội ra, ca ca còn nghĩ đến việc quốc gia gặp nạn, dân thường cũng phải có trách nhiệm, đây không phải là những gì mà muộn vẫn nhắc tới khi kể chuyện sao?”
Tiểu Nguyêt không khỏi âm thầm hối hận, Hồ Tử đúng là cứng đầu, cùng hắn nói không thông, vì vậy kéo cánh tay của hắn nói: “Ca đáp ứng muội, hết lần này, ca liền từ chức tướng quân theo muội trở về Nguyệt thành, nếu không sau này muội vẫn đi theo ca, ca ra chiến trường, muội cũng đi theo”
Tiểu Nguyệt gương mặt vô lại, Hồ Tử chỉ đành phải đáp ứng Tiểu Nguyệt, thật cao ngồi trên ngựa là Hách Liên Chi, quan sát huynh muội ở phía xa, trong con ngươi sâu xa lại u ám. Cuối cùng Tiểu Nguyệt vẫn thuyết phục được Hồ Tử, đi theo một đường đến Uyên thành, thấy triều đình phái đến là Hồ Tử, Tư Mã Tuấn lúc đấy có chút nóng nảy, tuy nói cùng chung huyết thống có khác, bất quá tâm tư của khuê nữ mình, Tư Mã Tuấn vẫn biết một chút, cho dù thành toàn không được, nhưng cũng không muốn nữ nhi thương tâm. Dù nói huynh muội Kỷ gia thật là xuất sắc, nhưng Chiêu vương Vân Tử Liệt là người ra sao chứ, người khác không biết, nhưng trải qua ba lần đối chiến trước đây, Tư Mã Tuấn thấu hiểu, trận đánh này mà bên mình thắng tuyệt đối là hy vọng nhỏ bé, cho dù Kỷ tiểu tử cưỡi ngựa bắn cung võ thuật tinh tiến, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Vân Tử Liệt.
Cho dù Tư Mã Tuấn vạn lần không hài lòng, nhưng hôm nay ván đã đóng thuyền, huống chi thương thế của hắn nghiêm trọng, cánh tay phải bị thương, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá sau này không thể cố hết sức, cho nên đơn giản giao xong hết mọi việc, Tư Mã Tuấn liền bị đưa về kinh thành. Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi phụng bồi Hồ Tử dò xét xung quanh Uyên thành suốt ba ngày, Tiểu Nguyệt nhất thời hiểu nguyên nhân Vân Tử Liệt không công thành. Uyên thành địa thế rất cao, tương đương vơi xây dựng ở trên sườn dốc, hai bên đều là núi cao, thành này muốn đánh hạ quá không dễ dàng, cho nên Vân Tử Liệt không hoàn toàn nắm chặt, đoán chừng sẽ không dễ dàng công thành, để tránh hao binh tổn tướng.
Thật ra thì Tiểu Nguyệt liền xem ra, người này đúng là đánh vào tâm lý, phải biết hai quân đối chọi, tinh thần của quân mới là quan trọng nhất, mà nam binh ở Uyên thành thậm chí bị ba lần chiến trận trước làm hoảng sợ, tinh thần uể oải, lòng quân tan rã. Đối phương lại hoàn toàn ngược lại, ba trận thắng liên tiếp, ỷ vào tinh thần đang thịnh, lần thứ tư này chưa cần đánh, phía bên mình đã thua tám phần. Về phần chủ soái hai thành, so điểm này Tiểu Nguyệt không đứng về phía Hồ Tử, dù biết Hồ Tử có chút thiên phú đánh giặc, nhưng Vân Tử Liệt là người nào, một vương giả năm tuổi lớn lên trong khổ cực, tâm cơ nhạy bén, kinh nghiệm kia, đều là Hồ Tử vỗ ngựa đuổi không kịp, cho nên trận đánh này phần thắng cơ hồ là số lẻ.
Nhưng là thân nhân, Tiểu Nguyệt sẽ vắt hết óc giúp đỡ, dù sao thứ mình có bọn họ không có, chính là trí khôn kết tinh trong mấy ngàn năm, điểm này chính là cơ hội thắng lớn. Tiểu Nguyệt đứng trên thành lâu, xuất thần nhìn doanh trướng bên ngoài thành. Trải dài mười mấy dặm, nhìn không thấy bờ, khoảng chừng hai mươi mấy vạn người, hoàng hôn màu hoàng kim chiếu vào chiến kỳ của đối phương vù vù lay động trong gió, trên chiến kỳ Hùng ưng như muốn giương cánh bay, mắt nhìn xuống chúng sinh, cao ngạo tựa như chủ của nó Vân Tử Liệt.
Hách Liên Chi âm thầm quan sát thần sắc khó lường của Tiểu Nguyệt, trời chiều làm cho quanh thân nàng thêm một tầng cạn hoàng vầng, nhìn không rõ lại như ảo mộng, mặc một bộ quần áo của tiểu giáo binh vẫn hay dùng, có chút dài rộng, gió đêm di động, có chút cảm giác phiêu phiêu muốn bay, trên đầu búi tóc dùng một khối vải bố thô màu lam, trên mặt không chút son phấn, mi mục đang lúc linh khí dày, làm người ta vừa thấy khó quên, trong mắt xuất thần nhìn đối diện quân phương Bắc ở đối diện, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Không quá nửa tháng sống chung, nàng và mình đã thân cận không ít, mặc dù đối với khoảng cách lý tưởng của mình vẫn còn xa không thể với, bất quá mình đã đem nàng cùng Vân Tử Xung kéo ra xa, hiện tại đứng bên người nàng, không phải là Vân Tử Xung mà là y Hách Liên Chi. Qua thời gian không biết bao lâu, trời chiều dần dần rơi xuống, trên thành lâu cây đuốc đã đốt lên, Tiểu Nguyệt nói: “Hách Liên, ngươi nói trận đánh này ca ca sẽ ứng phó như thế nào?”
Hách Liên Chi vẫy chiết phiến trong tay nói: “Hôm nay chúng ta ở thế bị động, nhất định cần thắng trận đầu tiên, lấy đó làm khích lệ tinh thần binh sĩ, mới là thượng sách. Nếu như không ngoài sở liệu của ta, giằng co gần một tháng, Chiêu vương mấy ngày gần đây nhất định sẽ phát động công thành, tới thử thực lực của quân ta, lần này chúng ta nhất định phải thắng, nếu không sau này khó có thể thắng”
Tiểu Nguyệt không khỏi cả kinh, thì thào nói:” Nhanh như vậy”
Một trận gió thổi tới, Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng run lên, thời tiết mặc dù còn là mùa hè, nhưng nơi này gần phương bắc, vẫn có chút lạnh, một cái áo khoác màu đen khoác trên vai Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt quay đầu hướng Hách Liên Chi cười một tiếng nói: “Cảm ơn”
Hách Liên Chi lắc đầu một cái, nhẹ nhàng câu khởi nụ cười: “Không cần gấp, chúng ta lâm trận đổi tướng, lấy tính tình Chiêu vương chắc chắn sẽ lâm trận thử một chút sâu cạn”
Tiểu Nguyệt âm thầm gật đầu, ngắm nhìn quân địch đã chuẩn bị sẵn trận địa đón đại quân, thật thấp thở dài, xoay người đối diện Hách Liên Chi, cây đuốc chiếu rọi xuống, Hách Liên Chi ánh mắt ôn nhu mông lung, có lẽ ngọn đèn dầu mờ tối, có lẽ là gió thổi trên thành lâu, trong nháy máy Tiểu Nguyệt có chút ảo giác, thế nên cảm thấy trong mắt y là vô vàn cưng chiều mình. Tiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, chuyển mắt quan sát phòng bị khí giới trên thành lâu.
Thời đại hiện nay vũ khí thô sơ, trên thành lâu trừ mũi tên, chính là gỗ lăn Lôi Thạch, nói thật so với hiện đại, đừng nói là hạt nhân, chỉ thời kỳ kháng Nhật, mìn hay lựu đạn, cũng khác nhau một trời một vực. Trong đầu Tiểu Nguyệt thật nhanh xẹt qua một tia sáng, lựu đạn tay và mìn, những thứ này mặc dù mình sẽ không làm, nhưng đơn giản là gói thuốc đất nổ cũng không khó lắm. Mấy năm trước trong lễ mừng năm mới, phụ thân Kỷ Thanh Sơn luôn mua được rất nhiều pháo đốt đơn giản cho Hồ Tử chơi, mặc dù thanh âm trầm muộn, nhưng cũng có thể là lửa thuốc tạo thành, đã có thuốc pháo, thuốc nổ có thể làm thành, dù sao kỹ thuật cũng không cao, dùng làm công kích không được, nhưng phòng thủ thì dư dả.
Nghĩ đến chỗ này Tiểu Nguyệt không khỏi mừng rỡ. đưa tay bắt lấy cánh tay của Hách Liên Chi kích động nói: “Hách Liên Chi, ta có chủ ý, lần này chúng ta có thể thắng”
Hách Liên Chi có chút thất thường ngóc đầu lên, tay nhỏ bé của Tiểu Nguyệt không mềm, có lớp chai thật mỏng, cầm bàn tay to của mình, lại làm trong lòng Hách Liên Chi xuất hiện một chút tư vị khó tả, bị bàn tay nhỏ bé như vậy nắm cả đời thật tốt, không đợi Hách Liên Chi hồi thần, Tiểu Nguyệt đã lôi kéo hắn trở về thủ phủ trong thành.
Thủ phủ Uyên thành không coi là quá lớn, lại tinh xảo xinh đẹp, hậu viện có một vườn hoa nho nhỏ, trong hoa viên dẫn đến một hồ nước nhỏ, trong ao hoa sen nở rộ thoáng chốc xinh đẹp, trước hồ nước là một nhà thủy tạ tinh sảo, đây là nơi Tiểu Nguyệt bắt đầu cuộc sống hàng ngày. hiện tại trong phòng để một đống pháo đốt, Tiểu Nguyệt Hách Liên Chi và Hồ Tử đang đem pháo đốt từng cái mở ra, bên trong là thuốc pháo đen kịt.
Bận rộn từ đêm tới trưa hôm sau mới miễn cưỡng chế được một gói thuốc nổ, khi giữa trưa lúc mặt trời chiếu vào nhà thủy tạ, ba người cũng đã chật vật không chịu nổi. Tiểu Nguyệt cùng Hồ Tử còn may, mặc trên người là y phục màu đậm, mà Hách Liên Chi một thân cẩm bào, hôm nay đã trở thành hắc bạch hoa, trông giống như da chó đốm, hợp với khí chất như ngọc, vô cùng buồn cười, Tiểu Nguyệt cùng Hồ Tử liếc mắt nhìn, không khỏi chỉ vào Hách Liên Chi cười ha ha.
Hách Liên Chi xưa nay rất ưa sạch sẽ, mặt nhăn cau mày xem một chút mình thân nhiễm bẩn, thật nhanh đi ra ngoài, đến trong phòng mình, cởi cẩm bào ra, Hách Liên Chi nhìn mình cũng không khỏi mỉm cười, mặc dù chật vật nhưng bất quá giai nhân cười một tiếng cũng đáng giá. Nửa khắc đồng hồ sau, Hách Liên Chi đã dọn dẹp thỏa đáng, nói thật mình bất quá là theo nha đầu kia lăn qua lăn lại, vẫn không biết làm cái đó thì có ích lợi gì, Hồ Tử cùng hắn bất đồng, từ nhỏ liền đối với Tiểu Nguyệt là môt loại tín nhiệm mù quáng, cho nên Tiểu Nguyệt nói làm vật này hữu dụng, Hồ Tử sẽ tuyệt đối ủng hộ.
Hôm nay làm xong, đến tột cùng làm cái gì, đáp án rốt cuộc nên công bố thôi. Hách Liên Chi cùng Hồ Tử tò mò nhìn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt khẽ mỉm cười, nhìn môt chút vườn hoa nhỏ ngoài cửa sổ, phía sau vườn hoa là một núi giả không lớn, bồn phía cũng rộng rãi, Tiểu Nguyệt gật gật đầu nói: “Hách Liên Chi ngươi ra lệnh không cho phép binh sĩ nào đi vào, ta sẽ cho các ngươi xem một chút uy lực của vật này”
Vừa nói vừa cẩn thận cầm gói thuốc nổ ra khỏi nhà thủy tạ, Hách Liên Chi vội vàng phân phó gã sai vặt của mình đi truyền lệnh, mình đi theo hai huynh muội ra khỏi nhà thủy tạ. Tiểu Nguyệt đi đến trước núi giả, suy nghĩ rồi nhét vào khe hở ở giữa núi giả, chừa lại ngòi nổ thật dài, Tiểu Nguyệt để cho Hồ Tử dùng đá lửa đốt, ngòi lửa tê tê nhánh chóng lan tràn, Tiểu Nguyệt vội vàng kéo Hách Liên Chi cùng Hồ Tửu chạy về phía nhà thủy tạ.
Tuy nói nhìn không xa, thực tế nhà thủy tạ cách núi giả khoảng năm thước, Hồ Tử cùng Hách Liên Chi bị kéo trở lại, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, liền nghe một tiếng “đông” nổ ở phía sau, ồn ào vang động, ngay cả thủy tạ cũng lay động mấy cái. Ngoài cửa sổ một trận khói mù nồng nặc, đợi khói mù từ từ tan hết, hai người bất giác thất kinh, mới vừa rồi núi giả còn đứng vững vàng, trong nháy mắt đã biến mất, còn dư lại chung quanh chỉ là đá vụn sắc lẹm.