Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 9: Sự cố giờ thể dục


Đọc truyện Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 9: Sự cố giờ thể dục

Sáng hôm sau, Trần Viện đúng giờ có mặt tại lớp học. Đối với một số người không biết trước, đây chính là một điều chấn động. Phải biết rằng hai năm qua, chưa có lần nào Trần Viện đến lớp hai ngày liên tiếp. Trần Viện không để tâm nhiều đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ nhàn nhạt đi về chỗ ngồi của mình.

“Không thể tưởng tượng được, hôm nay cậu thật sự đi học.” Lý Nhã Hân ngồi bên cạnh nói.

“Cậu có thể nghi ngờ nhân cách của bất kỳ ai, nhưng không thể nghi ngờ nhân cách của mình, huyết thống cao quý trong người không cho phép mình phản bội lại những lời mình đã nói.” Trần Viện quay đầu sang trêu ghẹo. Từ chuyện ở nhà ăn lần trước, mối quan hệ của cô cùng Lý Nhã Hân đã có chuyển biến tốt. Cụ thể là cô có thể vô tư trêu ghẹo tiểu loli mà không sợ cậu ấy giận, Lý Nhã Hân đôi lúc cũng sẽ bất bình mà trả đũa lại một câu.

“Đi chết đi, Trần Viện.”

Trần Viện giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó đưa ra kết luận: “Một đề nghị thật tồi tệ.”
Buổi sáng hôm nay chỉ học những môn không quan trọng, không liên quan đến môn thi đại học của Trần Viện. Tuy cô quyết định học lệch nhưng không có nghĩa là cô sẽ lơ là những môn còn lại. Trong giờ học cô vẫn chú ý nghe giảng mà không hề xao nhãng. Lý Nhã Hân bên cạnh cũng bất giác phối hợp với Trần Viện, chăm chú vào bài mà không ngồi ảo tưởng như bình thường. Những học sinh trong lớp cũng nhận ra sự khác thường này, liền bàn luận không thôi. Họ chủ yếu là cá cược với nhau xem Trần Viện còn tiếp tục duy trì được mấy ngày nữa. Có người nói qua hôm nay Trần Viện sẽ không đến lớp, có người nói là ba ngày, năm ngày nữa. Nói tóm lại, trong mắt họ, biểu hiện mấy ngày nay của Trần Viện bất quá chỉ là tùy hứng nhất thời, không ai tin tưởng cô thực sự thay đổi. Trừ một vài người.

Thoắt một cái mà đã đến giờ giải lao, Lý Nhã Hân đổ người nằm dài lên bàn rên rỉ: “Ôi mệt thật, mười bảy năm qua chưa bao giờ mệt như hôm nay.”

Trần Viện bên cạnh cười nói: “Người không biết còn nghĩ cậu đang bị giai cấp tư sản bóc lột sức lao động.”

“Này, sao đột nhiên cậu lại chăm như vậy, đầu bị vô nước à?”

“Đầu cậu mới vô nước, mình là muốn thi đỗ đại học.”


Lý Nhã Hân kinh ngạc, sau đó liền nói: “Muốn học đại học cũng đâu có khó, cậu cần gì phải ép bản thân như vậy chứ.”

Trần Viện tặng cho Lý Hân Nhã một vẻ mặt khinh thường: “Chị đây là muốn dùng sức của mình để thi, hơn nữa đây không phải là ép buộc bản thân, mà là phấn đấu, hiểu chưa.”

Lý Nhã Hân bĩu môi, tuy thế vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy cậu định thi vào trường nào?”
“Đại học A.” Không hề do dự, Trần Viện trả lời ngay tức khắc.

“Không phải chứ, đại học A là đại học trọng điểm của thành phố đó, cậu có chắc là vào được không? Hay là bỏ cuộc sớm đi cho đỡ mệt.”

Trần Viện quay sang lườm Lý Nhã Hân một cái: “Cái miệng bậy bạ, không được nói lung tung.”

Trầm ngâm một hồi sau, Trần Viện lại hỏi: “Còn cậu thì sao, sau này muốn học ở đâu.”
Lý Nhã Hân có chút rầu rĩ nói: “Ba mẹ muốn mình qua Mỹ học, dù sao hai người vẫn đang ở bên đó.”

“Như vậy bạch mã hoàng tử của cậu thì thế nào?” Trần Viện hỏi, mắt khẽ lướt qua vị trí cuối lớp.

“Cậu nói gì vậy, mình đâu có nói là mình thích Hồ Anh Tuấn đâu.” Lý Nhã Hân phản ứng kịch liệt.

Trần Viện không nói gì, chỉ mỉm cười giảo hoạt: “Ơ, hình như mình không có nói bạch mã hoàng tử của cậu là Hồ Anh Tuấn nha.”


Lý Nhã Hân cúi im lặng, Trần Viện trông thấy vành tai cô ửng đỏ, ngay cả cái cổ cũng đỏ theo. Trần Viện mỉm cười, biết điều không trêu chọc nữa.

“Vậy cậu định thế nào?”

“Mình không biết, đến đó rồi tính. Dù sao vẫn còn hơn một năm nữa mà.” Cô rầu rĩ nói, đôi mắt như có như không nhìn về hướng cuối lớp.

Giờ cơm trưa hôm đó, Lý Nhã Hân không ăn cùng Trần Viện. Trần Viện cảm thấy biểu tình của cậu ấy rất kỳ lạ, có chút lấm lét tựa như sắp làm chuyện xấu. Ba năm làm phóng viên, bản chất chó săn trong người Trần Viện trỗi dậy, cô quyết tâm đi theo xem Lý Nhã Hân đang âm mưu điều gì.

Trong khi mọi người đến nhà ăn để ăn trưa, Trần Viện lặng lẽ theo sau Lý Nhã Hân, đi về hướng phòng thay đồ của lớp cô. Lý Nhã Hân lấm lét nhìn chung quanh, thấy không có ai, liền đi đến mở cửa một hộc tủ, lục lọi một hồi, lôi từ trong đó ra chiếc quần thể dục. Trần Viện nhìn không nổi nữa, cảm thấy hành động này của Lý Nhã Hân có chút giống mấy ông chú biến thái thích trộm đồ lót, nên từ trong góc khuất bước ra.

“Nhã Hân, cậu làm gì vậy?”

Lý Nhã Hân hoảng hốt thật thót người, chiếc quần thể dục trên tay cũng rơi xuống, khi phát hiện ra người đến là Trần Viện mới hoàn hồn, vuốt vuốt ngực.

“Là cậu à, hết cả hồn, cậu đến đúng lúc lắm, đứng ở đó canh cửa dùm mình.”

Trần Viện khó hiểu cau mày: “Rốt cuộc là cậu đang làm gì.”


“Mình đang trả thù.”

Trần Viện càng không hiểu nổi: “Cậu trả thù như thế nào mà lại trộm quần thể dục của Lê Lan Mỹ?”

Lý Nhã Hân cười giảo hoạt: “Cứ nhìn rồi biết, à không cậu ra canh cửa cho mình.”
Trần Viện không đi ra mà đứng bên cạnh, thấy Lý Nhã Hân từ trong cặp lôi ra một cục đá mài.

“Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?”

“Mình sẽ mài mòn đũng quần của Lê Lan Mỹ, chiều nay có tiết thể dục, nếu nó vận động mạnh sẽ bị…..ha ha ha.” Lý Nhã Hân nhếch miệng cười nham hiểm.

Trần Viện giơ tay đập lên trán, không nghĩ đến Lý Hân Nhã còn có cái suy nghĩ trẻ con này: “Cậu có chắc là  cái quần này kịp mòn trước khi tới giờ thể dục sao?”

Lý Nhã Hân thoáng sựng người lại, sau đó vẫn tiếp tục động tác mài, bừng bừng quyết tâm: “Hôm nay không được thì ngày mai, ngày mai không được thì ngày kia, mình nhất định phải làm Lê Lan Mỹ xấu mắt một lần.”

Trần Viện thở dài một hơi: “Cậu thật ấu trĩ.” Sau đó đi ra cửa phòng thay đồ đứng canh.
Mười phút trôi đi, quần thể dục của Lê Lan Mỹ vẫn chưa có dấu hiệu mòn, nhưng sự kiên nhẫn của Trần Viện đã bị mài sạch. Cô bước vào, giật cái quần trong tay Lý Nhã Hân.

“Cậu làm gì vậy, trả lại cho mình.”

Mặc kệ Lý Nhã Hân phản đối, Trần Viện vẫn không đưa lại cho cô: “Cậu có kéo không?”


“Có, nhưng mà không thể cắt, như vậy rất dễ bị phát hiện. Lê Lan Mỹ thấy quần này bị rách thì nó không mặc đâu.”

“Cậu cứ lấy ra.”

Trần Viện lộn bề trái của chiếc quần ra, dùng kéo cắt đứt mấy đường chỉ dưới đáy quần nhưng không rút hẳn nó ra, chiếc quần vẫn sẽ nguyên vẹn như thường, trừ khi người mặc vận động mạnh. Vừa vặn chiều nay có tiết nhảy cao….Mọi việc hoàn thành, Trần Viện thuần thục lộn ngược trở lại, gấp gọn gàng rồi trả nó về vị trí cũ.

Lý Nhã Hân một bên sùng bái nhìn Trần Viện, bị Trần Viện kéo đi ra khỏi phòng thay đồ. Hai người đến nhà ăn, vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Buổi chiều hôm đó, trừ việc Lý Nhã Hân thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào quần của Lê Lan Mỹ, thì buổi học xem như diễn ra một cách bình thường, cho đến khi….

“Ầm!” Lê Lan Mỹ hoàn thành một cú lưng qua xà tuyệt mỹ ở độ cao 1m2, sau đó thì….
Giáo viên thể dục có chút bất ngờ quay lưng đi, các nam sinh ngại ngùng đưa mặt sang chỗ khác, tuy nhiên, có một số người vẫn luyến tiếc quay lại nhìn. Còn đám nữ sinh cười khúc khích xầm xì bàn tán. Không ai có ý muốn nhắc nhở Lê Lan Mỹ, có thể thấy được cô ta trong lớp cũng rất không được lòng bạn bè.

“A, màu đen nha.”

“Quần ren nữa nha.”

Một số nữ sinh rất không nể mặt thậm chí cười đến khoa trương, trong đó có Lý Nhã Hân. Trần Viện ngồi bên cạnh không nói gì, chỉ tủm tỉm cười, thật ra trong lòng cô cảm thấy rất khoái trá.

Lê Lan Mỹ nghe mọi người bàn luận mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vừa thẹn vừa giận lại không dám đứng lên, ngồi bệt tại chỗ mếu máo. Giáo viên thể dục thấy tình huống không được tốt, mang đến một chiếc áo khoác để cô quấn quanh eo, sau đó để cô tan học sớm. Đương nhiên tất cả mọi người đều nghĩ đây là do Lê Lan Mỹ xuôi xẻo mà không có bất kỳ hoài nghi nào khác, ngay cả Lê Lan Mỹ cũng cho là vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.