Đọc truyện Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 11: Kế hoạch du lịch
Ngày hôm sau, quả nhiên Nguyễn Bác Học hoàn thành bản kế hoạch du lịch, in ra giấy sau đó phát cho mỗi người một bản. Chuyến du lịch này kéo dài ba ngày hai đêm, nơi ở chính là khu resort năm sao Wonder Land của tập đoàn Tân Tạo, chi phí ăn ở sẽ được nhà của Nguyễn Bác Học chiết khấu 40 phần trăm.
“Theo như ý kiến của các bạn học, chuyến đi chơi lần này sẽ kéo dài ba ngày hai đêm, chúng ta bắt đầu nghỉ lễ từ thứ hai tuần tới, vậy sáu giờ sáng thứ hai sẽ tập trung tại trường, sau đó lên đường đi, khoảng 11 giờ trưa sẽ đến nơi, các cậu được tự do sinh hoạt đến 7h chúng ta sẽ đốt lửa trại. Do yêu cầu của các bạn, đêm thứ hai chúng ta sẽ tổ chức một buổi văn nghệ nho nhỏ, các bạn có thể tự do đăng ký tiết mục biểu diễn, 11 giờ trưa hôm sau sẽ tập trung trở về thành phố. Tất cả có đồng ý với bản kế hoạch này không?”
Cả lớp không có ý kiến gì, kế hoạch được thông qua.
“Nếu vậy bạn nào đăng ký tiết mục biểu diễn thì liên hệ với Anh Tuấn, hạn chót là chủ nhật tuần này. Còn đến năm ngày, các cậu cố gắng tập luyện. À đúng rồi, chúng ta sẽ có một buổi tiệc nho nhỏ, các cậu chuẩn bị nhé.”
Nguyễn Bác Học vừa nói xong, cả lớp liền xôn xao bàn tán về buổi văn nghệ, có người muốn hát, có người muốn biểu diễn ảo thuật, có người chơi nhạc cụ, nhảy….không khí vô cùng sôi nổi.
Lý Nhã Hân cũng hưng phấn, lôi kéo tay Trần Viện: “Trần Viện, tụi mình cái gì biểu diễn đi.”
Trần Viện suy nghĩ một hồi, cô hát không hay, nhảy không giỏi, không biết chơi nhạc cụ, vậy còn biểu diễn được cái gì nữa đâu.
“Mình diễn kịch đi, hôm qua cậu đóng vai sát nhân biến thái giết người hàng loạt rất đạt mà, phải phát huy chứ.” Lý Nhã Hân cực lực đề cử.
Trần Viện tối sầm mặt, cô diễn là nữ cường nhân, nữ cường nhân mạnh mẽ, không phải là sát nhân biến thái.
Thấy Trần Viện không có phản ứng, Lý Nhã Hân rầu rĩ: “Không được sao, mình thật sự muốn biểu diễn mà.”
“Cậu có thể hát hoặc nhảy gì đó.” Trần Viện đề nghị.
“Nếu mình biết thì đã đăng ký rồi.”
“Vậy chơi nhạc cụ đi.”
“Cái này có người biểu diễn rồi, mình không muốn đụng hàng đâu, mình muốn một tiết mục độc nhất vô nhị cơ.”
Trần Viện suy nghĩ một chốc, sau đó bừng tỉnh. Đúng vậy, cô không thể diễn kịch thì vẫn có thể viết kịch bản cho người khác diễn mà: “Cậu có muốn diễn kịch không?”
Lý Nhã Hân khuôn mặt sáng rỡ, gật gật đầu: “Muốn muốn, cậu diễn cùng nhé.”
“Không, mình không diễn, nhưng mình sẽ làm biên kịch với đạo diễn, như thế nào?”
“Tốt thôi, nhưng cậu làm được không đó, hay là mướn người viết cho rồi.”
“Hừ, cậu im miệng, tối nay mình sẽ về viết, ngày mai mang vào lớp tuyển diễn viên, còn nói nhiều thì không cho cậu vai nào hết.”
Lý Nhã Hân biết điều ngậm miệng lại, trong lòng vẫn không tin tưởng cho mấy, cứ đợi đến ngày mai, nếu Trần Viện không viết được kịch bản thì thuê người cũng không muộn. Dù sao lần này biểu diễn chủ yếu vui là chính.
Trần Viện không để ý đến việc Lý Nhã Hân không tin tưởng mình. Hiện tại trong đầu cô đang dần dần hình thành ý tưởng kịch bản. Buổi văn nghệ này chủ yếu là để mọi người có thể thư giản, có những giây phút thoải mái cùng bạn bè, cho nên cô quyết định dựng một tiểu phẩm hài.
Tối hôm đó, cả nhà sau khi ăn cơm liền ra phòng khách xem ti vi. Trần Viện nói ý tưởng này cho ba Trần. Ba mẹ rất ủng hộ, nói là cô mấy tháng nay học tập vất vả nhiều rồi, hiện tại nên vui chơi cho khuây khỏa. Ba Trần còn hào phóng tài trợ phòng tập, đạo cụ và trang phục diễn. Trần Viện vui vẻ đáp ứng, cảm thấy như vậy sẽ đỡ phải lo nhiều việc.
Tuy nhiên mẹ Trần vẫn có một chút thất vọng, bà vẫn hy vọng bảo bối của mình làm diễn viên chính xuất hiện trên sân khấu thay vì chỉ đạo trong cánh gà. Ba Trần cười ha ha an ủi: “Không có biên kịch làm sao có được một vở kịch hay, còn đạo diễn thì lại là linh hồn của cả vở kịch, nói tóm lại con gái chúng ta đóng vai trò vô cùng quan trọng, chúng ta phải ủng hộ con bé chứ.”
Mai Bảo Phượng suy nghĩ một lát sau, liền gật gật đầu: “Được rồi, lúc đó có nhớ quay phim lại cho mẹ xem đó.”
Đêm đó, Trần Viện thức đến khuya để hoàn thành kịch bản, vở kịch cô viết lấy lên là “Romeo và Juliet”, một phiên bản hoàn toàn khác của “Romeo và Juliet” của Shakespeare.
Do thức khuya nên sáng hôm sau Trần Viện dậy muộn. Khi cô đến lớp thì vừa lúc thầy bước vào, may mắn không trễ. Lý Nhã Hân sốt ruột chờ từ sớm, thấy Trần Viện tới thì cuống quýt: “Sao rồi sao rồi, viết xong chưa, nhớ phải cho mình vai chính đó nhé.”
Trần Viện cười tủm tỉm, gật gật đầu: “Xong rồi.”
“Tuyệt quá, đưa mình xem.” Lý Nhã Hân hấp tấp nói.
“Đợi đã, vào học rồi, tí giải lao mình đưa cho, sáng nay học văn, thầy nghiêm khắc lắm.”
“Không sao cả, cậu cứ lấy ra.” Lý Nhã Hân kiên quyết, thật ra cô chính là một tay chuyên nghiệp đọc tiểu thuyết trong giờ học.
Trần Viện do dự một hồi, rút một xếp giấy vừa in còn nóng hổi ra cho Lý Nhã Hân: “Cậu cẩn thận đó.” Sau đó bắt đầu chăm chú làm con ngoan trò giỏi.
“Romeo và Juliet à? Vở kịch này có quen thuộc quá không, sao cậu không viết thứ gì độc đáo một chút chứ.” Lý Nhã Hân thấy tựa đề vở kịch liện khều khều Trần Viện thì thào.
Trần Viện không nể tình, quay qua làm một dấu hiệu giữ im lặng với Lý Nhã Hân.
Bị hất hủi, Lý Nhã Hân chỉ biết hậm hực cúi đầu vào kịch bản.
Một lúc sau trong lớp đột nhiên truyền tới một âm thanh kỳ quái. Mọi người khó hiểu nhìn xung quanh tìm kiếm, phát hiện ra nguồn gốc âm thanh đó chính là Lý Nhã Hân. Cô đang gục mặt xuống bàn, đôi vai run run, tiếng cười cố kiềm nén vẫn tiếp tục truyền đi.
“LÝ NHÃ HÂN!” Thầy chủ nhiệm giận dữ kêu lên.
Lý Nhã Hân đang đắm chìm trong thế giới riêng, ngay lập tức bị âm thanh xuyên thủng này kéo ra, giật mình theo quán tính đứng lên: “Dạ có.” Có thể rõ ràng trông thấy khóe mi cô còn vươn một giọt nước mắt.
“Lấy cái đó ra.” Thầy chủ nhiệm nghiêm nghị nói.
Lý Nhã Hân hoảng hồn, cầm quyển kịch bản trong hộc bàn giấu ra sau lưng. Trần Viện đập tay lên trán, ngán ngẫm lắc đầu, đây không phải lạy ông tôi ở bụi này thì còn là gì nữa.
“Đưa cho tôi.”
Lý Nhã Hân không chống nổi sự sát thương của ánh mắt thầy chủ nhiệm, đành đưa tay đầu hàng giao trả khí giới.
“Đây là cái gì?” Thầy chủ nhiệm cầm tập giấy trên tay, hỏi Lý Nhã Hân.
“Dạ…là kịch bản.”
“Đừng để tôi bắt gặp lại lần nữa.” Nói xong thầy bước lên bục giảng, sẵn tiện tịch thu luôn tập giấy đó.
Lý Nhã Hân rầu rĩ nhìn Trần Viện ánh mắt hối lỗi, Trần Viện mỉm cười lắc lắc đầu, ý bảo không có gì, cô biết thầy sẽ không tịch thu quyển kịch bản đó.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm, không ảnh hưởng nhiều đến buổi học hôm nay. Sau tiết học đầu tiên, chuyển sang tiết thứ hai, thầy cho cả lớp làm một bài kiểm tra nho nhỏ, viết một bài văn nghị luận 300 chữ về lòng dũng cảm. Đám học sinh cúi đầu chăm chú làm bài, không phát hiện ra trên bàn giáo viên, thầy chủ nhiệm cũng đang chăm chú xem quyển kịch bản vừa tịch thu, thỉnh thoảng thầy lại cúi đầu, hai vai run run, chỉ thấy được vành tai thầy một mảng đỏ ửng.
Hết giờ làm bài, lớp trưởng đứng dậy thu bài, chuông báo giờ giải lao cũng reo lên. Thầy chủ nhiệm đi xuống trả lại quyển kịch bản cho Lý Nhã Hân, sau đó còn hỏi: “Cái này là ai viết?”
Lý Nhã Hân giơ ngón tay chỉ chỉ người bên cạnh.
Thầy chủ nhiệm nhìn Trần Viện một chút rồi nói: “Chừng nào diễn, nhớ quay lại cho thầy xem.”
Trần Viện gật đầu, vui vẻ đáp ứng: “Dạ được.”
Sau khi thầy chủ nhiệm bước ra khỏi lớp, Lý Nhã Hân phấn khích ôm lấy cổ Trần Viện: “Cái này thật tuyệt vời, Trần Viện, mình xem mà không nhịn được cười luôn.”
Trần Viện vẻ mặt ghét bỏ, gỡ lấy con bạch tuộc đang bám trên người ra: “Không phải lúc nãy chê sao, không có vai của cậu đâu.”
Lý Nhã Hân vẻ mặt rưng rưng như con chó nhỏ bị bỏ rơi: “Mình sai rồi, mình sai rồi, cho mình một vai đi, để mình làm Juliet, à không, làm Carolina cũng được. Ôi trời, vai nào cũng hay hết, mình không biết chọn cái nào.”
Trần Viện tặng cho Lý Nhã Hân một khuôn mặt khinh bỉ, sau đó phủi mông đứng dậy, bắt đầu đi tìm diễn viên cho kịch bản. Vở kịch này có bảy nhân vật, hai nữ và năm nam, bao gồm Romeo, Juliet, tu sĩ Lawrence, hai đại diện cho dòng họ Montague và Capulet, Carolina – tình nhân của Romeo, Abraham – tình nhân của Juliet, đương nhiên hai nhân vật sau cùng là do Trần Viện hư cấu.
Dựa vào nhân duyên hiện tại, Trần Viện không khó để tìm diễn viên, phần lớn các học sinh trong lớp đều trở nên hòa nhã với cô hơn nhiều. Chỉ một lúc sau cô đã tìm đủ số lượng. Đặc biệt, trong số các diễn viên nam, còn có Hồ Anh Tuấn. Người này là do Trần Viện cố tình mời, ban đầu cậu ta không đồng ý, nói là mình đã có tiết mục, nhưng sau khi nghe Trần Viện bật mí sẽ được đóng cặp với Lý Nhã Hân, liền gật đầu như trống bỏi.
Trần Viện phát cho mỗi người một cuốn kịch bản, dặn đến giờ nghĩ trưa mới được xem, chiều tan học tất cả sẽ tập trung lại, đến phòng tập mà ba cô đã sắp xếp để tập kịch.
Đúng năm giờ chiều, y như hẹn, mọi người tập trung đầy đủ tại cổng trường rồi cùng nhau xuất phát. Họ đều cảm thấy vô cùng phấn khích với kịch bản trong tay, chắc chắn đây sẽ là một màn biểu diễn vô cùng hấp dẫn.
Mọi người khá kinh ngạc khi xe dừng trước cửa cao ốc giải trí Ban Mai. Tuy bọn họ đều là những người có gia thế tốt, không thua kém gì Trần Viện. Nhưng dù sao họ đều là những người trẻ tuổi, mà người trẻ tuổi lại không có sức miễn dịch với với hai từ “ngôi sao”.
“Này, đó hình như là diễn viên Mai Vũ, ôi trời ơi, tôi không nhìn lầm đâu.” Lý Nhã Hân kêu to, khiến đám bạn học cũng tò mò nhìn theo.
“Đâu đâu?”
“Đằng kia kìa.”
“Ôi, thật sự là Mai Vũ.”
“Đằng kia hình như là Bernardo Trịnh, trời ạ, anh ấy ở ngoài còn đẹp trai hơn cả trên ti vi.” Nữ sinh tên Đặng Thanh Huê kêu lên, sau đó liền đề nghị: “Hay là chúng ta đến xin chữ ký đi.”
Trần Viện thấy vậy liền lên tiếng trấn an: “Các cậu bình tĩnh, chúng ta sẽ đến đây dài dài, không sợ không gặp lại, muốn chữ ký mình sẽ xin dùm các cậu, chúng ta nên tập kịch thôi, thời gian chúng ta không có nhiều.”
May mắn mà đám người trẻ tuổi này rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Trần Viện dẫn đầu, đưa mọi người đến phòng tập mà ba Trần đã sắp xếp. Phòng tập khá lớn, bốn phía xung quanh đều là gương, lại càng tạo cảm giác rộng rãi.
Mọi người bắt đầu chia nhân vật. Phân công hết thảy, Juliet là do Đặng Thanh Huê đảm nhận, mà vai nữ còn lại hiển nhiên là của Lý Nhã Hân. Nhưng Trần Viện lại đề nghị để tạo tiếng cười, nên đổi lại một chút giới tính nhân vật, ví dụ như nam sẽ đóng vai nữ, còn nữ thì đóng vai nam. Thế là Lý Nhã Hân vui vẻ đồng ý đóng vai Abraham, còn Hồ Anh Tuấn bị Trần Viện uy hiếp, vừa đấm vừa xoa, cuối cùng mới chấp nhận vào vai Carolina.
Mọi người ngồi bệt tại chỗ bắt đầu tập lời thoại, Trần Viện hóa thân thành một đạo diễn khắt khe, luôn luôn bắt lỗi từng câu từng chữ, cứ như vậy đến bốn ngày sau, mọi thứ cơ bản đã hoàn thành, các diễn viên diễn khá ăn ý và lưu loát, dù sao đây chỉ là một buổi biểu diễn nho nhỏ, không có yêu cầu quá cao về kỹ thuật diễn xuất, trang phục và đạo cụ cũng đã được Trần Viện chuẩn bị đầy đủ. Buổi tập cuối cùng, mọi người nhìn nhau, trên gương mặt của mỗi người đều là sự phấn khích và tràn đầy tự tin.