Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 6: Tô Sầm Sầm Thật Sự Không Xấu Xa Như Trong Lời Đồn Ư


Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 6: Tô Sầm Sầm Thật Sự Không Xấu Xa Như Trong Lời Đồn Ư


Edit: Tư Đằng
Beta: Cánh cụt biết bay
**********
Dù hiện tại Trình Lẫm là người đại diện vàng trong giới, chạm tay có thể bỏng nhưng anh ta cũng từng trải qua thời kỳ thung lũng*.
*Nguyên văn là thời kỳ thung lũng/thời kỳ đáy: tả một thời kỳ không đạt yêu cầu nhất trong một quá trình phát triển nhất định.
Cách đây bảy tám năm khi mới vào nghề, trong tay anh ta chỉ có một nghệ sĩ.

Anh ta bôn ba khắp nơi, dốc hết tài nguyên mới có thể đưa cô ấy lên vị trí nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim điện ảnh.

Mà trong quá trình đó, Trình Lẫm đã không khống chế được bản thân yêu cô ấy.
Hai người ở bên nhau ba năm, Trình Lẫm chỉ hận không thể đưa cho cô ấy mọi tài nguyên tốt nhất.

Nhưng những ngày vui chẳng kéo dài được bao lâu, có một ngày anh ta đi công tác về, bản thân vẫn còn đang ở sân bay đã thấy tin tức dồn dập xuất hiện trên điện thoại.
[Mối tình của Giang Ảnh hậu và ông trùm bất động sản bị đưa ra ánh sáng!]
Rõ ràng tối hôm qua hai người còn ngọt ngào chúc nhau ngủ ngon, vậy mà chỉ chưa đầy hai tư giờ tất cả đều thay đổi.
Kể từ đó, Trình Lẫm không bao giờ liên hệ được với cô gái kia nữa.
Công ty cũng nhanh chóng thay đổi người đại diện của Giang Ảnh hậu.

Bắt đầu từ đó, sự nghiệp của Trình Lẫm gặp phải trắc trở khắp nơi.
Những người trước kia gặp anh ta đều tươi cười chào hỏi thì bây giờ tránh còn không kịp, chỉ sợ anh ta làm liên lụy đến mình.
Nhưng có câu nói không bao giờ sai, là vàng thì sẽ luôn luôn sáng.
Trong hoàn cảnh như vậy, Trình Lẫm dứt khoát rời công ty tự gây dựng sự nghiệp.

Anh ta ôm hết tất cả mọi việc từ lớn đến bé, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã tạo ra ba ngôi sao nổi tiếng, thành tích nổi bật hơn hẳn so với quá khứ.
“Bị người thân cận nhất bỏ rơi.” Tô Sầm Sầm thở dài: “Cũng thật là đáng thương.”

Hệ thống: [Đúng vậy đó.]
“Chuyện này…” Tô Sầm Sầm bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, giọng điệu hơi nôn nóng: “Vu Hoàn có biết những thông tin này của Trình Lẫm không?”
Hệ thống kiêu ngạo nói: [Đương nhiên là không.]
[Hệ thống của cô ta chỉ là một sản phẩm không hoàn chỉnh bị đào thải.

Ngoài việc cung cấp tư liệu về cuộc đời của các nhân vật chủ yếu và một số đạo cụ nhỏ ra thì chẳng còn tác dụng nào khác.]
[Mà tôi chính là một hệ thống cao cấp hơn nhiều! Có thể cung cấp cho ký chủ thông tin chi tiết nhất của nhân vật, trợ giúp cô hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, cuối cùng còn có thể trực tiếp đóng gói cô gửi về nhà!]
Tô Sầm Sầm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vậy thì tôi an tâm rồi.”
Cô thoáng nhìn thấy Trình Lẫm đã quay lại nên đứng thẳng người lên, nở nụ cười như trước.
Trình Lẫm: “Thật ngại quá, công ty hơi nhiều việc.”
Anh ta hỏi thẳng: “Người mà em nói là ai thế?”
Tô Sầm Sầm mỉm cười, đôi mắt cong lên: “Vu Hoàn.”
Lúc này các bạn học vẫn đang ở sân thể dục chưa đi lên, Tô Sầm Sầm dẫn Trình Lẫm ra ngoài hành lang, từ xa nhìn lại có thể thấy một bóng dáng xinh xắn đứng dưới tán cây, cô gái đó đang đứng nói chuyện cùng một vài bạn học khác cũng không học thể dục vì không khoẻ.
Do khoảng cách hơi xa nên Trình Lẫm không nhìn rõ mặt Vu Hoàn, nhưng chỉ xem thoáng qua bóng lưng cũng có thể thấy tỉ lệ cơ thể của cô gái đó rất cân đối.
Chỉ là…
Trình Lẫm đảo mắt nhìn qua Tô Sầm Sầm, anh ta vẫn muốn kí hợp đồng với cô hơn.
Dường như biết được suy nghĩ trong đầu anh ta, Tô Sầm Sầm nghiêng người thành khẩn nói: “Hôm kỷ niệm thành lập trường vốn là do cậu ấy biểu diễn, tôi chỉ tạm thời lên thay cậu ấy thôi.”
Nói xong, Tô Sầm Sầm lấy điện thoại ra: “Nếu không phiền thì anh cứ lưu số điện thoại của cậu ấy trước, sau khi gặp mặt rồi xem xét có kí hợp đồng hay không cũng được mà.”
Cô gái nhỏ nở nụ cười, thái độ vừa khiêm tốn lại lễ phép.
Bởi vì buổi biểu diễn tối hôm qua mà ấn tượng của Trình Lẫm với Tô Sầm Sầm cực kỳ tốt, hơn nữa nhìn qua thì điều kiện về cơ thể của Vu Hoàn cũng khá tốt, anh ta đồng ý.
“Đợi một chút.” Thấy Trình Lẫm chuẩn bị rời đi, Tô Sầm Sầm nhanh chóng gọi anh ta lại: “Anh có thể giúp tôi một việc được không?”
Đôi mắt của cô trong sáng thuần khiết, lúc nhìn người khác dường như còn long lanh đầy nước làm cho người ta không thể nào từ chối được.
Trong lòng Trình Lẫm hơi rung động: “Em nói đi.”
Tô Sầm Sầm cúi đầu, ngượng ngùng vặn ngón tay: “Anh có thể đừng nói cho Vu Hoàn biết là tôi đề cử cậu ấy được không?”
“Tôi và cậu ấy mới cãi nhau, gần đây…”

Trình Lẫm thản nhiên cười: “Tôi còn tưởng là chuyện gì lớn lắm.

Được rồi, tôi đồng ý.”
Sau khi hai người nói chuyện xong, các bạn học ở dưới cũng đang lục tục lên lầu.
Tô Sầm Sầm đi giữa đám người, hai tay đút túi, tư thế lười biếng.
Trình Lẫm là một người đáng tin, đã đồng ý với cô thì sẽ không đổi ý, huống hồ với điều kiện của Vu Hoàn thì anh ta nhất định sẽ kí hợp đồng với cô ta.
Việc Tô Sầm Sầm cần làm bây giờ chỉ là chờ đợi.
Mấy tiết tiếp theo Tô Sầm Sầm đều nghe giảng rất nghiêm túc.
Nếu muốn sắp xếp lại cốt truyện bị Vu Hoàn thay đổi thì không thể để phương diện học tập bị thụt lùi.
Nhưng không biết có phải do đã lâu không chăm chỉ học tập hay không mà sau vài giờ tập trung cao độ, đầu của Tô Sầm Sầm đau muốn ngất.
Cô đẩy quyển sách viết đầy ghi chú ra, đứng dậy đi vệ sinh.
Lúc ra ngoài hành lang đã thấy ở đó có khá nhiều người đang đứng, họ đều ra ngoài hít thở không khí giống như Tô Sầm Sầm.
Mấy học sinh nam đang vui vẻ đùa giỡn trên đường, biên độ của động tác còn rất lớn.
Tô Sầm Sầm cẩn thận tránh họ, chậm rãi đi về lớp lại đột nhiên nghe thấy có tiếng hô ở phía trước.
Một nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn ôm một chồng sách bài tập đã chấm xong trong tay bị đám học sinh nam kia đụng phải, hơn nửa chồng sách trên tay cô ấy rơi xuống đất.

Có một quyển còn văng tới tận dưới chân Tô Sầm Sầm.
Cậu học sinh đụng phải người ta cũng chẳng phát hiện, vẫn vui vẻ nói chuyện với bạn bè rồi đi mất.
Tô Sầm Sầm dừng lại nhặt quyển sách dưới chân lên, ngồi xổm bên cạnh cô gái kia cùng thu dọn, cô còn tốt bụng ôm giúp cô ấy một nửa.
“Cảm ơn.” Cô gái ấy ngẩng đầu, nhưng lúc nhìn thấy gương mặt Tô Sầm Sầm thì hơi ngừng lại.
Đồng phục của trường Tam Trung đều có thêu tên học sinh và tên lớp ở bên trái, Tô Sầm Sầm thấy cô ấy đứng bất động thì nghiêng đầu nhìn qua: “Dương Khả, sao lại không đi tiếp?”
Nghe cô gọi một tiếng Dương Khả mới định thần lại vội vã đuổi theo, tuy hai người đi song song nhưng ở giữa vẫn cách nhau một khoảng, cực kỳ xa cách.
Dương Khả không khống chế được nhìn trộm sang.

Tô Sầm Sầm thật sự…!không xấu xa như trong lời đồn ư?

Trong đầu cô ấy vô thức hiện lên dáng vẻ của thiếu nữ trên sân khấu ngày hôm qua, xinh đẹp lấp lánh, mỗi một động tác đều có thể thu hút ánh mắt của vô số người.
So với Tô Sầm Sầm kiêu ngạo ác độc luôn khiến người khác chán ghét trước kia thật sự như hai người khác nhau vậy.
Đương nhiên Tô Sầm Sầm không biết những suy nghĩ phong phú trong đầu Dương Khả.

Cô vô ý liếc mắt nhìn qua cô gái đi bên cạnh mình, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là – cô ấy thật đáng yêu!
Rõ ràng là bằng tuổi nhau, Tô Sầm Sầm cao 170 cm mà Dương Khả khó khăn lắm mới đứng tới cằm cô, tóc ngắn ngang tai, đôi mắt vừa tròn vừa sáng, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, rất dễ khiến cho người khác vừa nhìn đã có ấn tượng tốt.
Giọng điệu của Tô Sầm Sầm cũng không tự giác mà mềm mỏng hơn: “Lần tới nếu cậu muốn lấy bài tập có thể nhờ thêm người tới giúp.”
Tay chân gầy gò như vậy, sức lực chắc chắn rất nhỏ.
“Hả?” Dương Khả chớp chớp mắt, cô ấy chưa kịp hiểu ra câu nói của Tô Sầm Sầm có ý gì thì đã vào lớp rồi.
Tô Sầm Sầm đặt sách bài tập lên bàn trên bục giảng rồi về chỗ ngồi.
Vốn dĩ cô đã là tâm điểm chú ý của mọi người rồi, do buổi biểu diễn tối hôm qua nên giờ đây lại càng được mọi người thảo luận nhiều hơn.
Thế mà hôm nay người chưa bao giờ tham gia vào hoạt động nào của lớp lại ôm bài tập về?
Mọi người chẳng hiểu tại sao nhưng không ai dám hỏi thẳng Tô Sầm Sầm, vì thế liền đặt chú ý lên người đi sau cô là Dương Khả.
“Ê, sao lại thế này? Tô Sầm Sầm giúp cậu ôm sách bài tập về á, quan hệ của hai người trở nên tốt như thế từ bao giờ vậy?”
Dương Khả bận rộn sắp xếp lại, cũng chẳng thèm ngẩng đầu: “Tớ bị người ta đụng phải nên cậu ấy giúp đỡ một chút.”
Lời nói này làm nữ sinh kia càng ngạc nhiên hơn.
Tô Sầm Sầm mà cũng chủ động giúp người khác? Đều là cô ấy luôn ức hiếp người khác ấy chứ!
Cô nghĩ như thế, cũng hỏi luôn ra miệng.
Không ngờ Dương Khả lại phản bác: “Đừng nói thế, tớ cảm thấy cậu ấy không xấu như vậy đâu.”
Bản chất của con người thể hiện trong những việc nhỏ nhặt nhất.

Dương Khả cảm thấy một người chủ động giúp đỡ người khác, hơn nữa còn cẩn thận dặn dò cô đừng làm một mình như Tô Sầm Sầm sẽ không phải là một người quá xấu xa.
Bạn nữ kia bĩu môi đi mất.
Năm phút trước giờ tan học, trong nhóm chat càng thêm sôi nổi.
Quy định của trường Tam Trung là học sinh lớp mười hai chỉ được nghỉ nửa ngày trong tuần, từ tối thứ bảy đến trưa chủ nhật.

Sắp đến ngày nghỉ nên mọi người đều không tránh khỏi háo hức.
Một người trong nhóm chuẩn bị lễ kỷ niệm ngày thành lập trường lên tiếng: [Tầng hai toà nhà Đức Dật, cứ đi lên là được.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Dương Khả quay đầu liếc nhìn Tô Sầm Sầm một cái.

Từ trước đến nay Trường Tam Trung đều rất hào phóng, lễ kỷ niệm thành lập trường lần này thành công tốt đẹp, ban lãnh đạo đặc biệt chi một khoản kinh phí để chiêu đãi những học sinh tham gia.
Lúc trước Tô Sầm Sầm không tham gia nên đương nhiên không ở trong nhóm, nhưng tối hôm qua cô cũng lên sân khấu…
Lúc chuông reo lên, Dương Khả do dự một lúc rồi đứng dậy.
“Bạn học Tô.” Cô ấy ngẩng đầu, gương mặt mang vẻ không chắc chắn: “Tối nay có một bữa tiệc dành cho những người tham gia lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cậu có muốn đi không?”
Tiệc? Theo bản năng, Tô Sầm Sầm định từ chối.
Đến đó làm gì? Sức lực này thà để cô ngồi cân nhắc xem nên đối phó với Vu Hoàn thế nào còn hơn.
[Tôi kiến nghị cô nên đi đến đó thì hơn.]
“Vì sao?”
Hệ thống vui vẻ lên tiếng: [Độ thiện cảm của nam chính cũng sẽ ảnh hưởng đến độ mạnh yếu của hào quang của nữ chính đó.]
Khá lắm, con mẹ nó chứ khá lắm.
Tô Sầm Sầm không biết đang thở dài hay là trả lời nữa: “Tôi đi.”
Nhà trường trực tiếp bao toàn bộ tầng hai.
Bách Thanh bị Tần Thân kéo đi cực kỳ không vui vẻ.
Từ trước đến nay anh chẳng ham hố gì mấy hoạt động thế này, thời gian này thà ở nhà chơi hai ván game còn hơn.

Nhưng Tần Thân cứ ồn ào nói có anh thì mới dễ đi tán gái được.

Bách Thanh bị cậu ta làm phiền không chịu nổi nên chỉ có thể đồng ý.
Anh tới không sớm lắm, bên trong đã có rất nhiều người ngồi.

Tần Thân bên cạnh anh đang rướn cổ tìm chỗ.
Bách Thanh chán nản lôi điện thoại ra, Tần Thân vẫn nói liên hồi bên tai: “Nhiều người đến thế nhỉ, có lẽ đều đến đây chiếm hời của trường học.”
Anh cũng chẳng để ý đáp lời, cất điện thoại, lười biếng nâng mắt.
Sau những bóng người đông đúc kia, không hiểu sao anh lại đụng phải tầm mắt Tô Sầm Sầm.
Cô vẫn mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa, trên môi vẫn còn nụ cười chưa tắt.
Dưới ánh đèn sáng ngời, dường như làn da của cô càng trắng hơn, đôi mắt trong sáng thuần khiết.
Cô chợt mím môi nở nụ cười.
Trong chớp mắt ấy, tim Bách Thanh lỡ mất nửa nhịp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.