Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 49: Phiên Ngoại Về Việc Yêu Đương Bị Cha Mẹ Phát Hiện
Phiên ngoại: Về việc yêu đương bị cha mẹ phát hiện
Edit: Tư Đằng
Beta: Heloaphr
**********
Ngày mười chín tháng bảy, tám giờ sáng.
Bên ngoài cửa vang lên từng tiếng đập cửa rất có tiết tấu.
Đầu tóc Tô Sầm Sầm rối bù, ngái ngủ đi ra mở cửa.
Sau khi thấy rõ người bên ngoài, Tô Sầm Sầm ngáp một cái: “Bố ạ, sao lại…”
Tiếng nói đột nhiên im bặt.
Tô Sầm Sầm không thể tin nổi, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Minh Viễn vài lần, giơ tay sờ sờ chiếc tạp dề trên người ông: “Bố…!vào bếp á?”
“Đúng vậy.” Tô Minh Viễn cười giòn giã: “Mau đi rửa mặt đi, mì trường thọ nguội mất.”
Theo lời ông, Tô Sầm Sầm lắc lắc đầu đi vào phòng tắm.
Cô vừa đánh răng vừa gọi hệ thống trong đầu: “Hôm nay sao lại yên lặng vậy.”
Hỏi xong, Tô Sầm Sầm mới nhớ ra, rạng sáng nay hệ thống đã đi mất rồi.
Cô đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống cũng không cần tiếp tục ở lại nữa.
Dù sao cũng từng làm bạn một khoảng thời gian, trước khi hệ thống rời đi đã dùng âm thanh máy móc của nó hát cho Tô Sầm Sầm nghe một bài hát chúc mừng sinh nhật.
Thôi thì cũng coi như là đến nơi đến chốn rồi.
Dưới nhà, Tô Minh Viễn đã đợi trong phòng ăn khá lâu.
Ông đã cho giúp việc nghỉ từ hôm qua, sáng sớm hôm nay đã dậy bận bịu cả sáng, cố gắng cho Tô Sầm Sầm một buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi thật hoàn hảo.
Tô Sầm Sầm cầm đũa: “Bố à, thực ra bố không cần phải miễn cưỡng bản thân thế đâu.”
Đặc biệt là mấy việc nấu cơm vào bếp thế này.
“Thất thần cái gì thế, con mau ăn đi.”
Trước ánh mắt cực kỳ chờ mong của Tô Minh Viễn, Tô Sầm Sầm ăn một miếng.
Cảm nhận đúng như đã dự đoán…!mặn.
Nhưng vẻ mặt cô không hề thay đổi, còn diễn xuất rất tốt ra vẻ khen ngợi: “Ăn ngon lắm ạ.”
“Kỹ năng nấu nướng của bố tiến bộ lên nhiều lắm luôn!”
Nói xong, Tô Sầm Sầm ăn hết nguyên một bát mì.
Được cô khen ngợi, mặt mày Tô Minh Viễn vui vẻ hớn hở.
Ông cảm thấy việc được con gái khen ngợi kỹ năng nấu nướng con vui hơn cả khi ký được mấy hợp đồng vài chục triệu.
Tô Minh Viễn hứng thú bừng bừng nói: “Vậy cơm trưa cũng để bố làm hết nhé.”
Nói là làm, ông lập tức đứng lên, cởi tạp dề đi ra ngoài cửa.
Trong lúc đó còn không quên dặn dò Tô Sầm Sầm: “Bố ra ngoài mua ít rau, Tiểu Sầm đợi ở nhà, lát nữa dì Đường của con sẽ đến.”
Tô Sầm Sầm: “…”
Cô hung hăng rót một cốc nước đầy, lôi điện thoại ra gọi điện cho Đường Thấm.
Tuyệt đối không thể để bố cô vào bếp nữa!
Có điều không ngờ là Bách Thanh lại tới trước cả Đường Thấm.
Lúc đó Tô Sầm Sầm còn đang ăn dưa hấu, đôi môi đỏ hồng toàn nước dưa hấu, xinh đẹp ướt át.
Bách Thanh chưa nói câu gì đã cúi xuống hôn cô.
Mấy động tác thân mật này càng ngày anh càng làm trôi chảy, thường xuyên nhằm lúc Tô Sầm Sầm mất cảnh giác, làm cô ngại ngùng đến mức mặt đỏ tai hồng.
Cũng may hiện giờ lực chú ý của cô không đặt lên cái này.
“Đồ em bảo mang đến đây đâu rồi?” Tô Sầm Sầm đi quanh người anh: “Mau mau mau em khát lắm rồi!”
Vừa rồi cô lục tung phòng bếp lên cũng không thấy có đồ uống gì lạnh, cửa hàng tiện lợi gần đây nhất cũng phải đi bộ mất mười phút, Tô Sầm Sầm thật sự không còn cách nào khác mới gọi cho Bách Thanh nhờ anh mang hai cốc trà trái cây qua.
Nước uống mát lạnh trôi xuống bụng, trong nháy mắt Tô Sầm Sầm cảm thấy mình đạt đến tuyệt đỉnh thăng hoa rồi.
“Anh không biết đâu, bố em nấu mặn muốn chết, hic, em còn tưởng ông ấy cho nửa bịch muối vào nữa chứ.”
Cô hỏi một đằng Bách Thanh lại trả lời một nẻo: “Em nói xem, kỹ năng nấu nướng này có phải sẽ di truyền không nhỉ?”
“Có khi…!có?” Tô Sầm Sầm nghiêng đầu tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng vẫn bỏ cuộc: “Ơ kìa anh có thể đừng bàn luận vấn đề chuyên sâu thế này với em được không?”
Đã đến tuổi thi đại học xong rồi, sao người này vẫn còn cái tính như vậy chứ!
Bách Thanh rũ mắt nhìn cô, nụ cười trên miệng không có ý tốt: “Nếu thế thì, vì hạnh phúc nửa đời sau của em, vẫn nên để anh nấu cơm thì hơn.”
Đây rõ là khiêu khích một cách trần trụi!
Tuy đúng là từng tuổi này rồi Tô Sầm Sầm vẫn chưa một lần xuống bếp nấu cơm, nhưng việc đó chẳng ảnh hưởng gì tới sự tự tin của cô cả.
Cô cảm thấy bản thân chính là một thiên tài bếp núc!
Tô Sầm Sầm: “Ừm! Em đi nấu một bàn đồ ăn ngay bây giờ cho anh xem!”
Cô hấp tấp đứng dậy muốn đi vào phòng bếp lại bị Bách Thanh nhanh tay nhanh mắt túm chặt lấy.
Anh hơi dùng lực một chút, Tô Sầm Sầm đã xoay tròn tại chỗ 90 độ, ngã ngồi luôn trên đùi anh.
Bách Thanh nhướng mày, khuôn mặt tràn ngập ý cười, cũng càng ngày càng dán sát vào mặt cô: “Anh cảm thấy…”
Ngay lúc đó, ở huyền quan truyền đến tiếng nói chuyện.
Sau đó là tiếng đồ vật rớt xuống đất.
Hai người đồng thời quay đầu qua, nhìn thấy ba gương mặt đang ngây ra như phỗng.
Tô Sầm Sầm vội vàng đẩy Bách Thanh ra: “Bố.”
Bách Thanh lại chẳng hoảng hốt chút nào, tiện tay nhặt lên củ hành tây lăn đến cạnh chân anh, sau đó nắm tay Tô Sầm Sầm thong thả đứng lên: “Bố, mẹ, chú Viễn.”
Tô Minh Viễn: “…”
Đường Thấm: “…”
Bách Hồng: “…”
Không biết đã qua bao lâu, Bách Hồng mới lên tiếng trước tiên: “Ừ thì, cũng không còn sớm nữa, mau…!mau mau nấu cơm thôi, đừng để cho bọn trẻ đói bụng.”
Đường Thấm cũng phụ hoạ theo: “Đúng vậy, đúng vậy.
Minh Viễn, chúng tôi, chúng tôi đi nấu cơm trước, có gì để ăn cơm xong lại, lại nói.”
Có thể khiến cho hai vị phụ huynh nói lắp thành như vậy, đúng là bản lĩnh rất lớn.
Mắt thấy ba người đã đi vào phòng bếp, Tô Sầm Sầm lại càng hoảng loạn: “Làm sao bây giờ, bố em sẽ không chém chết em chứ?”
Bách Thanh nhìn vào phòng bếp, bình tĩnh nói: “Không đâu.”
Nghĩ nghĩ, anh lại bổ sung thêm một câu: “Nếu sợ hãi, đêm nay em có thể qua nhà anh.”
???
Cứ như anh đang có âm mưu gì vậy.
Tô Sầm Sầm tự động phớt lờ đề nghị của Bách Thanh, bả vai gục xuống, ngã lên ghế sô pha.
Mông còn chưa kịp đáp xuống ghế, phía sau đã vang lên tiếng hét: “Từ từ!”
Tô Minh Viễn mặc tạp dề chạy ra từ phòng bếp: “Hai đứa mau ngồi xa nhau ra!”
Tô Sầm Sầm bị ông làm cho giật nảy mình, nhưng vẫn nghe lời ông dịch sang bên cạnh hai bước.
Tô Minh Viễn vẫn cảm thấy chưa đủ, bắt Tô Sầm Sầm ngồi ở góc sô pha xa nhất có thể với Bách Thanh.
Cuối cùng, ông còn trừng mắt cảnh cáo với Bách Thanh một cái.
Ý đồ rõ ràng “cậu mà dám động vào con gái tôi thì hai chúng ta liều mạng với nhau”.
Dù sao cũng là bố vợ tương lai, Bách Thanh rất nể tình không ho he gì.
Nhưng anh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, đây mới chỉ là sự khởi đầu.
Tiếp đó, anh chỉ cần có một động tác nhỏ nào, trong phòng bếp sẽ ló ra một cái đầu cực kỳ cảnh giác, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
Ngẫu nhiên sẽ có người cố ý tăng tiếng bằm thịt lên thớt.
Tiếng dao phầm phập đập vào thớt, Bách Thanh còn chưa cảm thấy gì, Tô Sầm Sầm đã chịu không nổi.
“Bố.” Tô Sầm Sầm chạy vào phòng bếp, nhẹ nhàng nói với Tô Minh Viễn: “Con không thích nghe tiếng này đâu.”
Tô Minh Viễn cứng đờ người, trong nháy mắt không còn âm thanh khó chịu nào cả.
Vẻ bình thản bên ngoài miễn cưỡng duy trì được tới sau bữa cơm trưa.
Trò chuyện được một lát là đến lúc Tô Sầm Sầm muốn ra ngoài.
Mấy ngày trước cô đã lên kế hoạch hết rồi, buổi trưa sẽ ở nhà ăn cơm với các vị phụ huynh, buổi chiều sẽ ra ngoài đi chơi với bạn bè.
Lúc trước Tô Minh Viễn đã đồng ý rồi, nhưng đến cuối cùng lại đổi ý.
Ông kéo Tô Sầm Sầm qua một bên hỏi: “Nhất định phải đi hả?”
Tô Sầm Sầm rất bất đắc dĩ: “Con đã hẹn hết với các bạn rồi.”
“Thế thì được rồi.” Ông cũng rất bất đắc dĩ, nhưng nhớ ra bên cạnh có một con sói nhỏ đang mơ ước đến con gái bảo bối của ông thì trong lòng lại lên tinh thần: “Không được gần gũi với Bách Thanh quá nhé, tuy rằng bố cũng không phải kiểu người cổ hủ gì, nhưng…”
Tô Minh Viễn thao thao bất tuyệt mất mười phút, cuối cùng vẫn là Đường Thấm nhân hậu giải cứu Tô Sầm Sầm từ trong nước sôi lửa bỏng.
Lúc tiễn hai người họ ra ngoài, Tô Minh Viễn vẫn chưa từ bỏ, cực kỳ sợ hãi Tô Sầm Sầm vừa ra cửa đã bị Bách Thanh lôi kéo bỏ trốn một đi không trở lại.
Cho đến khi đi khỏi tầm mắt của ông, hai người mới không hẹn mà cùng nhẹ nhàng thở ra.
“Từ trước tới giờ em không phát hiện ra bố em lại dong dài như vậy đấy.”
Tô Sầm Sầm túm tay Bách Thanh, lải nhải bên tai anh những lời mà Tô Minh Viễn vừa dặn dò.
“Bảo em đừng tin tưởng anh quá, còn nói nam sinh độ tuổi này đều là sài lang hổ báo…”
Bách Thanh khẽ cười một tiếng: “Sài lang hổ báo?”
“Đúng vậy!” Tô Sầm Sầm lại hỏi: “Hai người dì Đường nói gì với anh vậy?”
Ánh nắng mùa hè tươi sáng, lá cây rụng xuống, từng tia nắng rơi xuống trên gương mặt tuấn tú của chàng trai.
Bách Thanh cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng nói mang rõ ý cười: “Dặn anh là, không được chia tay.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Đến đây thì bài viết đã chính thức kết thúc rồi!
Quyển sách đầu tiên vẫn còn rất non nớt và nhiều thiếu sót, cảm ơn các thiên thần nhỏ vẫn ủng hộ tôi đến tận bây giờ!
Trong quá trình này tôi nhận ra rất nhiều vấn đề, cũng nhận ra để hoàn thành một quyển sách thực sự không dễ dàng.
Tóm lại, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Hẹn gặp lại các bảo bối lần tới nhé!!.