Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 40: Dẫn Sói Vào Nhà
Dẫn sói vào nhà
Edit: Hana
Beta: Smiley
************
Tiếng hét bất ngờ không kịp đề phòng vang lên trong phòng.
Vu Mân Hàm trợn tròn mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Tô Minh Viễn.
“Ông cứ luôn miệng nói yêu tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng đến cả một cái danh phận cũng không cho tôi.” Bà ta chỉ vào Tô Sầm Sầm, đầu ngón tay siết chặt: “Bởi vì nó đúng không? Một đứa luôn gây rắc rối, cái gì cũng không bằng Hoàn Hoàn của tôi, nói không đăng ký kết hôn ông liền không đăng ký kết hôn!”
Vu Mân Hàm vừa nói vừa khóc: “Ai cũng chỉ trỏ sau lưng mắng tôi là nhân tình của ông!”
Bà ta từng yêu Tô Minh Viễn bao nhiêu, thì bây giờ ghét ông bấy nhiêu.
Chỉ vì một câu không đồng ý của Tô Sầm Sầm, ông liền để bà ta và Vu Hoàn không danh không phận theo mình nhiều năm như vậy.
Lúc mới đầu bà ta còn có thể chịu đựng được, nhưng thời gian lâu dài, Vu Mân Hàm không khỏi suy nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào đâu mà chỉ một câu nói của Tô Sầm Sầm đã có thể quyết định địa vị của hai mẹ con bà ta?
Cô có tài cán gì mà lại được Tô Minh Viễn sủng ái như vậy, rõ ràng là Hoàn Hoàn của bà ta xuất sắc hơn không phải sao?
Vậy thì để cho Tô Minh Viễn ghét Tô Sầm Sầm là được rồi.
Chỉ cần ông ghét bỏ Tô Sầm Sầm, vậy thì sự sủng ái của Tô Minh Viễn cùng với tất cả mọi thứ trong nhà họ Tô đều là của mẹ con bà ta rồi.
Đó là những gì mà Vu Mân Hàm đã nghĩ lúc ban đầu.
Bà ta cũng luôn cảm thấy kế hoạch của mình diễn ra rất thuận lợi, nhưng có một ngày bà ta phát hiện ra, Tô Sầm Sầm thay đổi rồi.
Cô không còn cáu kỉnh nóng tính nữa, ngược lại còn trở nên hoạt bát vui vẻ, luôn là tiêu điểm trong mắt người khác.
Trong khoảng thời gian đó, bà ta cũng giống như Vu Hoàn, đều cảm thấy một nguy cơ trước đây chưa từng có.
Mà sự thiên vị nhiều lần của Tô Minh Viễn, cũng làm cho bà ta nhận ra được, bản thân mình trong lòng người đàn ông này không bao giờ có thể sánh bằng Tô Sầm Sầm.
Vậy nên bà ta mới cùng Vu Hoàn lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện.
Những bài viết tràn ngập ở trên mạng và cả “người thần bí” xúi giục Điền Cần, tất cả đều do bà ta đứng sau lửa cháy thêm dầu.
Bắt đầu từ khi bà ta quyết định làm những chuyện này, bà ta đã biết không thể quay đầu lại được nữa rồi.
Vu Mân Hàm cười phá lên, thần sắc điên cuồng, tư thế như rất muốn cùng họ đồng quy vu tận: “Đều là tôi, đều là tôi làm đó, vậy thì đã làm sao.
Tô Minh Viễn, ông tưởng là bây giờ tôi còn cần ông sao?”
Trước sự khiêu khích của Vu Mân Hàm, Tô Minh Viễn bình tĩnh đến bất ngờ: “Không cần đến tôi, vậy thì ai sẽ chống lưng cho bà đây? Trần Quảng Đức sao?”
Vẻ mặt Vu Mân Hàm cứng đờ, sự hoảng sợ lan ra toàn thân mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy: “Ông, sao ông biết?”
Nhưng sau đó vài giây, sự hoảng sợ đó dần dần lắng xuống, bà ta chống tay xuống đất chậm rãi đứng lên: “Ông biết thì đã làm sao? Chúng ta cũng chưa có đăng ký kết hôn, tôi tìm đến người khác không phải là chuyện bình thường sao?”
Vu Mân Hàm cây ngay không sợ chết đứng, sau khi nói rõ mọi chuyện, ngược lại bà ta còn rất thoải mái, lúc này vẫn có thể nhàn nhã chỉnh trang lại dung mạo.
“Quảng Đức nói rồi, ông ấy sẽ ly hôn để lấy tôi, không qua bao lâu nữa, tôi sẽ là một bà Trần danh chính ngôn thuận rồi!”
Mất đi Tô Minh Viễn thì đã sao, với thủ đoạn của bà ta, còn không phải là đã dỗ được Trần Quang Đức cưới bà ta rồi sao.
Tô Minh Viễn cười giễu một tiếng, thong thả ung dung ngồi lại ghế sofa: “Cưới bà?”
Không còn vẻ ôn hoà nho nhã thường ngày nữa, mỗi một hành động của ông đều mang vẻ lạnh nhạt, kiêu ngạo của người ở cấp bậc khác, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cho chân Vu Mân Hàm bất giác mềm nhũn.
“Làm gì có cái xuân thu đại mộng* đấy.” Tô Minh Viễn hờ hững nói: “Gần đây vốn của công ty ông ta đang gặp một chút vấn đề, là lúc cần đến sự giúp đỡ của vợ ông ta.”
*Gốc là 春秋大梦: những ý tưởng, ý nghĩ (ảo tưởng) phi thực tế.
Ngoài ra còn có nghĩa là giấc mơ lớn.
(nguồn: hanzii)
“Vào thời điểm mấu chốt này, ông ta sẽ bằng lòng từ bỏ một công ty lớn để cưới một người đẹp hết thời như bà sao?”
Lời này vừa nói ra, cả phòng khách nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Tô Sầm Sầm rất ngạc nhiên với khả năng chế nhạo người khác của bố mình, còn Vu Mân Hàm chỉ cảm thấy hoảng sợ không thể tin được.
Lời bảo đảm của Trần Quảng Đức dường như đang văng vẳng bên tai bà ta, nhưng lời nói của Tô Minh Viễn đã kéo bà ta về thực tại.
Sự phập phồng lo lắng trong những ngày qua khiến bà ta buông lỏng cảnh giác, lại quên mất vợ của Trần Quảng Đức có đức hạnh* gì.
*Gốc là 德行: từ này còn mang nghĩa để chế nhạo, mỉa mai ai đó về ngoại hình, tác phong cử chỉ, cách cư xử,…!
Tuy nhiên chuyện đã đi đến tận hôm nay rồi, không còn cơ hội để xoay chuyển được nữa.
Vu Mân Hàm nghĩ, bà ta đã không danh không phận sống qua nhiều năm như thế, không còn bận tâm đến việc lại phải trải qua những ngày tháng không danh phận thêm một thời gian nữa.
Chỉ là chờ đợi mà thôi, thứ mà bà ta có chính là thời gian.
“Vậy thì cũng không phiền Tổng giám đốc Tô phải nhọc lòng.” Vu Mân Hàm ưỡn thẳng lưng, khi bà ta cúi mặtt xuống đã lau sạch những giọt nước mắt trên mặt.
“Đồ đạc tôi không cần nữa.”
Ánh mắt căm thù của Vu Mân Hàm lướt qua Tô Sầm Sầm, cố ý khống chế giữ cho giọng nói vân đạm phong khinh*: “Chúng ta, ngày tháng còn dài.”
*Gốc là 云淡风轻: vân đạm phong khinh/mây trôi nước chảy, biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, bình tĩnh…!
Bóng lưng của người phụ nữ biến mất sau cánh cửa.
Khí thế mà Tô Minh Viễn ngụy trang ra cũng lập tức biến mất.
Ông như mất hết sức lực ngồi thụp xuống ghế, nhắm nghiền mắt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Không biết qua bao lâu, Tô Minh Viễn mới mở mắt ra lại, ông nhìn về hướng Tô Sầm Sầm không biết đã ngồi cạnh ông từ khi nào, trong đôi mắt trải qua năm tháng tràn đầy sự áy náy đối với Tô Sầm Sầm.
“Là bố có lỗi với con.”
Dẫn sói vào nhà, mà lại không biết.
Ngày hôm sau Tô Minh Viễn hiếm thấy không đến công ty.
Quầng thâm dưới mắt của ông rất nặng, nhưng không còn thấy sự tức giận của ngày hôm qua nữa.
Sau khi cùng Tô Sầm Sầm ăn sáng xong, thậm chí ông còn rất thích thú mời cô đi xem phim.
Hiếm khi có được nửa ngày nghỉ, Tô Sầm Sầm cũng muốn ở bên cạnh ông bố đang đau buồn của cô, nhưng hiện thực lại không cho phép.
“Hôm nay con…!có chút việc.” Tô Sầm Sầm vẻ mặt khó nói: “Nhưng con bảo đảm buổi trưa con sẽ về nhà ăn cơm.”
“Có được không ạ?”
Tô Minh Viễn trìu mến sờ mặt cô: “Được.”
Một tiếng sau, Tô Sầm Sầm theo địa chỉ mà tổ tiết mục đưa cho, đi tới địa điểm quay chụp.
Đương nhiên, còn có Bách Thanh đi cùng.
“Trợ lý nhỏ giới hạn cuối tuần hả?”
Bách Thanh cười nhẹ búng vào trán cô: “Có thể nói như vậy.”
Chỉ còn tám ngày nữa là vòng chung kết bắt đầu.
Sau vòng phỏng vấn ngày hôm qua, ba thí sinh góp mặt trong vòng chung kết đã nhanh chóng được chọn ra.
Tô Sầm Sầm là một trong số đó.
Mục đích đến đây hôm nay, chính là để quay phim tuyên truyền trước khi bắt đầu trận chung kết.
Không gian quay chụp đã được sắp xếp xong một lúc rồi.
Tô Sầm Sầm vừa bước vào cửa thì bị đạo diễn ở đối diện thúc giục: “Đến rồi hả, phòng trang điểm ở bên kia, đi mau đi, sắp bắt đầu chụp rồi.”
Dáng vẻ vô cùng lo lắng của ông lây sang Tô Sầm Sầm, cô kéo theo Bách Thanh nhanh chóng tìm được phòng trang điểm, ngồi xuống chỗ có bảng tên của mình.
Bách Thanh ngồi đằng sau đợi cô.
Không giống với dáng vẻ vội vàng của đạo diễn, động tác của chuyên gia trang điểm thong dong điềm tĩnh, vừa đánh phấn nền cho Tô Sầm Sầm vừa nói chuyện phiếm với cô.
“Học sinh cấp 3 hả?”
Trên mặt đang được trang điểm, Tô Sầm Sầm không dám gật đầu, chỉ đành nén một từ “dạ” từ trong cổ họng ra.
Cô ấy nhướng mày ngưỡng mộ: “Quả nhiên, da mượt căng bóng thật khiến người ta phải ghen tị.”
“Da cũng trắng, cũng không cần dùng đến che khuyết điểm.”
Cô phải trả lời câu nói này thế nào đây?
Tô Sầm Sầm kéo môi: “Da của chị cũng rất đẹp mà.”
Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa thì dẻo miệng không bao giờ sai.
Cô ấy được cô nịnh nên rất vui vẻ, kỹ thuật cũng tỉ mỉ hơn rất nhiều.
“Người ở phía sau…” Lợi dụng lúc thoa phấn mắt, cô ấy đến gần cô: “Là bạn trai của em hả?”
Thông qua tấm gương ở trước mặt, Tô Sầm Sầm liếc nhìn Bách Thanh đang cúi đầu chơi điện thoại ở phía sau, mang chút kiêu ngạo gật đầu: “Dạ vâng!”
“Này, đừng có nhúc nhích.” Chuyên viên trang điểm nhanh chóng chỉnh đầu cô quay thẳng lại: “Tí nữa thì bị lệch rồi.”
“Em xin lỗi.”
Cô ấy trêu đùa ánh mắt của cô, ngừng hỏi chuyện riêng tư của cô gái nhỏ, rồi nói sang chuyện khác: “Hôm nay có khá nhiều người đến đây chụp ảnh đấy.”
Tô Sầm Sầm bị cô ấy khơi lên chút hứng thú: “Còn có ai vậy ạ?”
Có khi nào là ngôi sao lớn, nói không chừng còn có thể xin được chữ ký?
“Là chương trình rất hot gần đây, ”
Chuyên gia trang điểm dừng lại, ngẫm nghĩ một lát: “Nếu chị nhớ không nhầm thì sắp đến chung kết rồi thì phải? Hôm nay họ cũng đến để chụp ảnh tuyên truyền đó, ở ngay bên cạnh phòng chúng ta.”
“Còn không phải sao.” Một chuyên gia trang điểm cho thí sinh khác cũng tham gia vào câu chuyện: “Vừa nãy tôi ra ngoài đi vệ sinh còn nhìn thấy họ đó.”
Nói xong, cô ấy lấy từ trong túi ra một món đồ: “Xem này, tôi còn xin được cả chữ ký.”
Thị lực 5.2 của Tô Sầm Sầm, khi cô vừa quay đầu lại thì có thể nhìn thấy rất rõ hai chữ trên đó.
Vu Hoàn..