Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính

Chương 24: Càng Ngày Càng Cảm Thấy Không Đủ


Đọc truyện Hành Trình Đoạt Lại Hào Quang Nữ Chính – Chương 24: Càng Ngày Càng Cảm Thấy Không Đủ


Show sống còn, ý nghĩa như tên, là cuộc thi tuyển chọn ra một nhóm người có thể đứng trên sân khấu giữa rất nhiều người dự thi.

Mà trùng hợp làm sao, chương trình mà Vu Hoàn tham gia lại chính là chương trình trên tấm áp-phích cỡ lớn hôm đó Tô Sầm Sầm nhìn thấy ở cửa hàng.

Cuộc thi nổi tiếng khắp cả nước trong những năm gần đây, lấy hình thức tuyển chọn nam nữ luân phiên, mỗi năm cho ra mắt một nhóm hoạt động hạn định*.

*Chỉ hoạt động trong một thời gian nhất định sau đó tan rã hoặc giải tán nhóm, đường ai nấy đi.

Khi bắt đầu tuyên truyền, độ nóng của nó cao hơn hẳn những chương trình chiếu cùng lúc khác.

Nhưng năm nay thể lệ dự thi lại có sự thay đổi, không chỉ kéo dài phần tuyển chọn thí sinh đến tận vòng gần đây, hình thức tuyên truyền cũng có sự thay đổi.

Cả những vòng thi đấu đầu tiên và những phần công diễn sau đó đều dùng hình thức phát sóng trực tiếp.

Làm vậy có thể tiếp cận với khán giả nhanh hơn, đồng thời đây cũng là thách thức rất lớn với năng lực của các thí sinh.

Người bên cạnh vẫn còn cảm thán: “Hóa ra gần đây cậu ấy hay xin nghỉ là để chuẩn bị cho cái này.”
Tô Sầm Sầm cũng lấy điện thoại ra xem.

Chín giờ sáng nay, chương trình đã đăng tải đoạn phim giới thiệu cá nhân của tất cả các thí sinh dự thi, mỗi người 30 giây, trong đó người được chú ý nhất chính là Vu Hoàn.

So với phần chuẩn bị rất kỹ càng tỉ mỉ của những thí sinh trước, phần tự giới thiệu của Vu Hoàn có vẻ đơn giản và mộc mạc hơn nhiều.

Trong phòng luyện tập trống trải, cô gái luyện tập không biết mệt mỏi, sống lưng thẳng tắp, ngoại hình cực chuẩn.


Máy quay tiến lại gần, có vài giọt mồ hôi chảy trên gương mặt, rơi vào mí mắt cô, đôi môi khẽ nhếch, miệng nhỏ thở gấp, lớp trang điểm nhẹ nhàng và một đôi mắt to sáng quá mức.

Tô Sầm Sầm lướt xuống xem bình luận.

[Chị gái nhỏ trong sáng không dính khói bụi trần gian, tôi pick!]
[Có hương vị của ánh trăng sáng* vườn trường.]
[Tôi đã tra tư liệu, cô ấy là thực tập sinh cá nhân…!Mặc kệ nói như thế nào, chị gái nhỏ cố lên!]
*Ánh trăng sáng vườn trường (bạch nguyệt quang vườn trường): ngôn ngữ mạng, ý chỉ Vu Hoàn giống như ánh trăng trong sáng thuần khiết, đẹp đẽ nhất trong lòng mỗi người thời học sinh, dễ hiểu hơn là cảm giác của bạn về tình đầu, đẹp nhất, thuần khiết nhất nhưng cao xa khó với.

Lướt xem xong bình luận, Tô Sầm Sầm nghĩ cô biết vì sao Vu Hoàn lại tham gia cuộc thi này rồi.

Sự tồn tại của cô đã uy hiếp tới Vu Hoàn, làm cô ta có cảm giác nguy cơ cho nên cô ta rất cần có độ yêu mến của những người qua đường.

[Ký chủ thật thông minh.] Hệ thống đồng ý với cái nhìn của cô: [Sau chuyến này Vu Hoàn sẽ đạt được rất nhiều độ yêu mến của những người qua đường, là điều bất lợi với kí chủ, ký chủ nên cẩn thận một chút.]
Không cần hệ thống nói, Tô Sầm Sầm cũng biết cô cần phải để ý nhiều hơn.

Dù sao thì hiện tại cô đang ở ngoài sáng, còn Vu Hoàn ở trong tối, điều duy nhất có thể làm hiện tại là án binh bất động, gặp chiêu phá chiêu.

Yên lặng vài phút, đột nhiên hệ thống xuất hiện: [Kiểm tra đo lường cho thấy ký chủ đã thay đổi phần lớn cốt truyện, tất cả nhiệm vụ đều sẽ tạm dừng.]
Tất cả nhiệm vụ…!tạm dừng?
“Nghĩa là sao?”
Hệ thống cười tủm tỉm: [Chính là không phát nhiệm vụ, học tập thật tốt, tập trung đối phó với Vu Hoàn.]
Tô Sầm Sầm đã hiểu.

Trước mắt, nguy cơ cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tô đã không còn, những đánh giá trên trường đã có những chuyển biến tốt đẹp, uy hiếp duy nhất còn dư lại chính là Vu Hoàn.


Cô duỗi người, nằm úp sấp trên bàn như người không xương: “Vậy nhìn xem, Vu Hoàn còn giấu chiêu trò gì.”
“Bé ngoan!” Đường Thấm vẫn nhiệt tình như ngày nào, vừa mới nhìn thấy Tô Sầm Sầm đã cho cô một cái ôm thật chặt.

Tô Sầm Sầm cũng cười rồi ôm lại bà, trong lúc nhất thời, Bách Thanh thân là con trai ruột lại bị xem nhẹ hoàn toàn.

Cũng may anh không để ý, sau khi chào hỏi với nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa thì dẫn đầu bước vào.

Sau đó Đường Thấm với Tô Sầm Sầm cũng đi theo.

Vì quan tâm tới hai học sinh lớp mười hai, Đường Thấm không muốn hai người đi một chuyến xa xôi về tận nhà ăn, nên bà chọn một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc được mọi người khen ngợi rất nhiều ở gần đó.

Bà nắm rõ khẩu vị của Bách Thanh và Tô Sầm Sầm như trong lòng bàn tay, chưa đầy một phút đã chọn xong món ăn.

Trong lúc chờ đồ ăn được dọn lên, bà trò chuyện câu được câu không với Tô Sầm Sầm.

“Vì sao hôm nay con lại muốn cùng ăn cơm với dì vậy, có phải nhớ dì rồi không?”
Nhìn động tác rót nước cho mình của Tô Sầm Sầm, khóe mắt đuôi mày của Đường Thẩm trần đầy ý cười dịu dàng.

Nhưng vừa nói xong, bỗng nhiên tay của Tô Sầm Sầm run lên, nước trong ly đổ đầy ra bàn.

Cô bối rối lấy khăn giấy lau, một lần nữa nghi hoặc đặt câu hỏi: “Không phải dì Đường…!mời cháu đến ăn cơm sao?”
Đường Thấm:?
“Bách Thanh nói là con muốn tới đây mà?”
Hai người đồng thời quay đầu.


Bị hai người nhìn như vậy nhưng Bách Thanh lại chẳng hoảng hốt chút nào, anh chậm rãi nuốt nước bọt, bình tĩnh đáp lại: “Tối hôm qua mẹ bảo con nói, mẹ quên rồi sao?”
Giọng nói của anh quá thản nhiên, gương mặt không hề hoảng hốt.

Đường Thấm nhìn anh một lúc rồi tự cảm thấy nghi ngờ bản thân mình.

“Tối hôm qua mẹ nói vậy sao?” Bà mù mờ nuốt nước bọt: “Hình như là có…!nhỉ?”
Nét mặt Bách Thanh không hề thay đổi: “Đúng ạ, có nói mà.”
Anh đặt tay lên mép bàn, khẽ đưa ánh mắt sang bên cạnh.

Lúc mới đầu, anh cảm thấy được học cùng lớp đã là rất tốt, nhưng mấy ngày nay càng ngày anh càng cảm thấy không đủ.

Đi đến đâu cũng có người khác, chưa nói dứt được hai câu đã có người xen vào, tìm cơ hội ở một mình với nhau lại càng khó hơn.

Không phải Tần Thân thì là Dương Khả, hình như hai con người này không đâu là không có mặt.

Những phút giây như hiện tại là rất khó có được.

Bách Thanh cụp mắt xuống, suy nghĩ bị gián đoạn bởi tiếng nói chuyện ở bên cạnh.

Đường Thấm đã chuyển từ chuyện học tập sang nói về sở thích rồi.

“Đã lâu rồi con chưa tới lớp học nhảy đúng không?”
Tô Sầm Sầm: “Vâng ạ.”
Việc học của lớp mười hai rất bận rộn, cô lại là học sinh văn hoá, không cần thiết phải tới đó.

Đường Thấm lại rất tiếc nuối: “Con là một mầm non rất tốt đấy.

Dì nhớ hồi con học lớp tám lớp chín gì đó còn tự biên soạn ra một bài vũ đạo đúng không, trông rất sinh động.”
Tô Sầm Sầm cẩn thận nhớ lại, chỉ tìm được một đoạn ký ức rất mơ hồ trong đầu.


Cô cười nói: “Con không nhớ rõ nữa rồi.”
“Vậy à.” Đường Thấm gắp một miếng cá vào bát của Tô Sầm Sầm: “Dì nhớ hồi trước có lưu lại trong máy tính cũ của Bách Thanh, lát nữa bảo nó tìm lại rồi gửi cho con.”
Nói thì nói như vậy, nhưng máy tính cũ từ năm sáu năm trước, không biết anh đã ném đi đâu rồi, có khi tài liệu đã bị xoá rồi cũng nên.

Nhưng nhìn vào đôi mắt tràn ngập chờ mong của Tô Sầm Sầm, Bách Thanh lại cảm thấy mình nhất định có thể tìm lại được.

Bị Đường Thấm gợi lên sự tò mò, buổi tối quay về nhà, Tô Sầm Sầm vội vàng mở máy tính lên.

Sau đó cô đã nghĩ, nếu nguyên chủ có gửi cả cho Đường Thấm, vậy nhất định bản thân cũng sẽ giữ lại đoạn phim.

Cùng là người học nhảy từ nhỏ, cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc thì cái cực kỳ sinh động mà Đường Thấm nói là như thế nào.

Có lẽ do đã qua quá lâu, cô tìm hơn nửa tiếng đồng hồ mới tìm được một thư mục tên là “Tuyển tập điệu múa”.

Trong đó có rất nhiều video, sớm nhất là từ thời tiểu học.

Tô Sầm Sầm ngồi xem xong toàn bộ video thì đã đến hai giờ sáng.

Cô ngáp một cái thật dài, tắt máy tính rồi lên giường.

Lúc sắp ngủ, cô còn đang suy nghĩ, không biết vì sao mà cô cảm thấy mỗi điệu nhảy trong đó đều rất quen thuộc, thậm chí là những động tác cơ bản, hay là mức độ nâng lên của tay chân, tất cả đều khiến cô cảm thấy quen thuộc.

Nhưng đồng thời cô cũng phát hiện ra một điều, trong đây không có video mà Đường Thấm đã nói.

Vì sao nhỉ?
Lúc chuẩn bị rơi vào giấc mộng, đột nhiên trong đầu Tô Sầm Sầm hiện lên một ý nghĩ.

Liệu có phải nó đã bị ai đó…!xoá mất rồi không?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.