Đọc truyện Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 40
“Cũng có chút ý tứ”
Tang thi Thần cấp cười ngả ngớn, trên khuôn miệng treo nụ cười nhưng khuôn mặt lại cứng ngắt khó dò, ánh nhìn đột nhiên đảo qua Thẩm Triệu Tôn rất nhanh đã đảo lại về phía Nhâm Thạch trong lòng của Thiệu Hác Nguyên.
Thiệu Hác Nguyên vốn không để tâm, tầm mắt vạn phần lạnh lẽo bắn về phía tang thi Thần cấp, hai tay luôn trong trạng thái bảo hộ Nhâm Thạch.
Một vệt ánh sáng lại tiếp tục bắn tới Thiệu Hác Nguyên, cuồng phong tứ phía nổi lên, lần này Thiệu Hác Nguyên có chuẩn bị trước, phi hẳn người lên, gió lốc từ bàn tay điên cuồng như lốc xoáy, bụi đất cát bay mù mịt không thấy trời đất, như dã thú cuồng nộ phóng tới.
Thẩm Triệu Tôn cơ hồ cũng không đứng yên, hắn chỉ vì Thẩm Thiên Lương mà phối hợp với Thiệu Hác Nguyên, mặc dù hắn còn thua xa cái tên Tang thi Thần Cấp này, sóng nước trên bàn tay còn chưa hình thành thì đột nhiên, một vệt ánh sáng vụt tới, Thẩm Triệu Tôn không hề phản ứng kịp liền bị đánh ập vào ngực, tựa như vạn khối đá ném vào ngực hắn, thân thể văng ra 3m rồi đập xuống nền đất, cảm giác như cơ thể bị tách rời, máu tràn ra từ khóe miệng, từ ngực áo nhiễm cả người, toàn thân đáng thương không thể tả, cảm giác thống khổ này giống như muốn lấy đi sinh mạng hắn, Thẩm Triệu Tôn tỉnh táo được vài giây mơ hồ liền đau đớn khôn cùng mà bất tỉnh không biết sống chết.
Bên này cả Thiệu Hác Nguyên lẫn Nhâm Thạch điều sững sờ một màn biến hóa trước mắt, rõ ràng vệt ánh sáng đó nhắm vào Thiệu Hác Nguyên, nhưng một khắc đó lại như ma chưởng mà chuyển hướng đột ngột phóng về phía Thẩm Triệu Tôn.
Nhìn một Thẩm Triệu Tôn đang yên lành đứng đó lúc này như cái xác trống rỗng toàn thân đầy máu, Nhâm Thạch không kiềm nén được điên cuồng tức giận, sát ý phủ khắp toàn thân, đồng tử giăng đầy tơ máu, không nghĩ gì liền phi lên trên Thiệu Hác Nguyên, lôi điện cũng hình thành, một chưởng dùng hết toàn lực đánh tới.
Chu Lưu Dương nhịn cơn đau não điên cuồng của hơi thở tàng thi Hoàng, như muốn quỳ rạp xuống đất, bản thân không hề muốn đối đầu với người này nhưng thân thể lại không nghe lời, ngay khắc đó, bất kể là Tang thi Thần cấp cũng phi chưởng ra đánh, Chu Lưu Dương đột nhiên phi tới trước tang thi Thần cấp, toàn bộ lôi điện đều phóng lên thân thể Chu Lưu Dương.
Chu Lưu Dương bị sét đánh đến tinh hạch cũng muốn vỡ, toàn thân điện chạy dọc, mỗi tất thịt đều bị tích điện, phải ném trải đủ loại cực hình, khói đen nghi ngút trên người Chu Lưu Dương bốc ra, ngã ầm xuống, đưới chân Tang thi Thần cấp.
Tang thi Thần cấp không kịp thu lại chưởng của mình cũng phóng mạnh về phía Chu Lưu Dương, tinh hạch sau não bỗng nhiên “rắc” giờ đây tang thi Thần cấp hiện ra về mặt cực kì hoảng sợ, nhìn lên về phía Nhâm Thạch vặn vẹo khó coi lẫn sự cuồng nộ của ác quỷ đến nỗi tung ra một chưởng cũng không có sức lực.
Thân thể “hắn” như tàn ảnh bế Chu Lưu Dương bất động lên, dị năng tốc độ vặn hết tốc lực, phóng đi như một làn khói.
Vậy là Tang thi Thần cấp bỏ chạy!
Nhâm Thạch tức điên vì không thể một chưởng đánh chết “hắn” ta được đồng thời khuôn mặt cũng dịu lại hơn, cậu lại chẳng hề thương cảm cho Chu Lưu Dương, từ đầu nếu biết nó ở cùng với tang thi Thần cấp kia thì cậu đã không mở lòng từ bi để cứu nó như vậy.
Nhâm Thạch xoay người lại chạm vào ánh mắt của Thiệu Hác Nguyên, cười cười ý nói mình nhất thời điên cuồng lên, hắn không nên lo lắng quá nhiều, Thiệu Hác Nguyên tiến tới, khuôn mặt nhăn nhó khó coi, lồng ngực phập phồng như đánh trống, bỗng nhiên hắn lại có một nỗi bất an nào đó rất lớn, làm cả cơ thể hắn không thể thoải mái, lo sợ đến hô hấp cũng khó khăn, hắn đều không muốn chuyện gì bất lợi xảy ra với Thẩm Thiên Lương,
Sẽ không bao giờ có chuyện này xảy ra, hắn thề!
Thiệu Hác Nguyên bước tới ôm cả người đầy mồ hôi của Thẩm Thiên Lương vào lòng, ôm chặt đến nỗi giống như cậu là một thứ gì đó mãi mãi bó buộc với hắn, Nhâm Thạch hơi khó thở, vỗ vỗ lưng trấn an hắn.
Thiệu Hác Nguyên khó khăn mở miệng: “Sau này đừng làm như vậy nữa được không? Cho dù em có mạnh hay gì đi nữa thì cũng không thể chủ quan, cứ để anh giải quyết là được rồi!”
Nhâm Thạch khẽ: “Ừ” một tiếng, ánh mắt từ bờ vai Thiệu Hác Nguyên nhìn đến thân thể Thẩm Triệu Tôn đang hấp hối, hù dọa cho cậu xanh mặt.
Cậu cùng Thiệu Hác Nguyên đồng thời chạy đến, may quá Thẩm Triệu Tôn vẫn còn sống chỉ là cạn kiệt sức lực mà thôi, máu nhiễm quá nhiều làm thân thể Thẩm Triệu Tôn có chút đáng sợ.
Nhâm Thạch không ngần ngại từ không gian lấy ra một chiếc xe đặc dụng, bỏ qua ánh mắt ngờ vực của Thiệu Hác Nguyên, bây giờ cứu mạng người quan trọng hơn, chuyện này sẽ nói với hắn sau.
Thiệu Hác Nguyên vác Thẩm Triệu Tôn lên xe, lập tức lái xe đưa cả ba về căn cứ.
Vừa tới liền có Uông Vũ Minh và Lưu Khải ra đón, đều giật mình nhìn “xác chết” Thẩm Triệu Tôn, nhưng không nhiều lời, đi tìm Bạch Hàn theo lời dặn của Trung Tướng.
Thẩm Triệu Tôn được chuyển vào phòng, Bạch Hàn nghe tin lập tức chạy tới, cũng giống như bọn Lưu Khải giật bắn cả người, y kiềm chế cảm xúc nổi loạn của mình, nói với Thẩm Thiên Lương: “Cậu có thể đi ra được không, máu chảy nhiều như vậy mà cậu lại là…ờ…tôi sợ trên người cậu có vết thương, như vậy thì sẽ xảy ra chuyện thật đấy!”
Nhâm Thạch hiểu, một khi trên người cậu có vết thương mà chạm vào Thẩm Triệu Tôn thì Thẩm Triệu Tôn lập tức giống như cậu, cậu đều hiểu, lủi thủi một mình đi ra.
Nhâm Thạch đứng ngoài của khoảng 20 phút thì Thiệu Hác Nguyên cũng bước ra nét mắt âm trầm.
Nhâm Thạch chạy tới, cầm tay hắn nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”
“Anh nghĩ nên chuyển anh của em về nhà, ở đây rất nguy hiểm”
Nhâm Thạch liền đáp: “Chỉ thế thôi sao?”
Thiệu Hác Nguyên cơ hồ cũng không muốn giấu cậu, khó xử nhìn biểu tình của cậu nói: “Hắn ta cơ thể bây giờ rất yếu ớt, có thể sẽ không sử dụng…dị năng được nữa, nhưng nghe anh nói, mất dị năng không phải là mất tất cả, anh sẽ cố gắng điều động lính đặc dụng để bảo vệ cho Thẩm Triệu Tôn”
Nhâm Thạch nghe hắn nói, nét mặt nhăn nhó lợi hại, mặc dù không phải anh ruột nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối
Mạt thế đâu đâu cũng nguy hiểm trùng trùng, rồi Thẩm Triệu Tôn phải làm sao?
Hai ngày tới, Nhâm Thạch đưa Thẩm Triệu Tôn về nhà Đại tướng, Thiệu Hác Nguyên không đi cùng vì hắn không có lý nào để bỏ mặc căn cứ, lúc nào đó tang thi thần cấp có thể quay lại, Thiệu Hác Nguyên rất muốn đi cùng cậu nhưng lực bất tòng tâm, nỗi lo lắng ngập tràn trong lòng không yên, lần này đi phải có đến 2 chiếc phi cơ hộ tống Nhâm Thạch rời khỏi, khoa trương như vậy cậu cũng không muốn nhưng Thiệu Hác Nguyên cứ nhất quyết một hai, cậu cũng không thể từ chối.
Thiệu Hác Nguyên nói hắn sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.
Trải qua cả chặng đường, Thẩm Triệu Tôn vẫn mắt nhắm để ngồi bên cạnh cậu, Nhâm Thạch cơ hồ cũng mệt mỏi, cậu quả thật không không biết nói sao với gia đình nguyên chủ, cơ hồ Cao Dung sẽ không để yên, tới lúc đó cậu lại nhức đầu.
Phi cơ đáp xuống, rồi qua một chiếc xe đặc dụng cuối cùng cũng tới nơi, một cậu lích bước xuống mở cửa cho hắn, Nhâm Thạch liền cõng Thẩm Triệu Tôn vào nhà chính, trước phòng khách không có ai, chỉ có mấy người giúp việc, họ định đi báo với Đại tướng nhưng cậu bảo họ im lặng và cứ đi làm việc bình thường đi, cậu lên lầu thả Thẩm Triệu Tôn xuống, đắp chăn cho hắn, đi ra cửa liền gặp Thẩm Diệu Lăng giữa hành lang, cô nhìn Nhâm Thạch trợn tròn mắt, một lát sau thì khóc rống lên, ôm chầm lấy Nhâm Thạch: “Anh bây giờ mới chịu về à?”
Nhâm Thạch bị nghẹt cổ: “Được rồi, được rồi anh thở hết nổi rồi”
Thẩm Diệu Lăng như vậy mới luyến tiếc buông ra, ánh mắt chớp chớp nhìn vào trong phòng liền thấy anh hai, Thẩm Diệu Lăng chỉ tay vào: “Anh hai cũng về à? Sao ảnh lại nằm đó vậy?”
Nhâm Thạch giật mình, qua loa giải thích: “Tại đi xe mệt quá nên anh ấy đã ngủ rồi” Nhâm Thạch bước ra, đóng cửa lại: “Đừng làm phiền anh ấy nghĩ ngơi”
Thẩm Diệu Lăng không nghi ngờ gì hết vui vẻ trở lại, vội nói: “Tới giờ ăn cơm rồi, anh xuống ăn luôn, gì và mẹ đang chuẩn bị ở dưới”
Nhâm Thạch: “ừ”
Bữa cơm hôm nay lại xuất hiện khuôn mặt Nhâm Thạch nên ai cũng mặt lạnh mày hầm, không khí lắng xuống, khuôn mặt ai cũng không được tự nhiên.
Cao Dung cùng Thẩm Tô cũng không hỏi thăm cậu thử một tiếng, làm Nhâm Thạch phỉ nhổ một trận trong lòng.
Thiệu Đường Thông không để cậu vào mắt vẫn không nói gì chỉ có Phương Minh hỏi cậu vài câu: “Cháu mới trở về đấy à? Con trai bác vẫn khỏe chứ?”
Nhâm Thạch khẽ cười nói: “Vẫn khỏe ạ!”
Cao Dung nén cảm xúc đến khó khăn, cơ hồ một giây nhìn thấy nó cũng khiến bà phát bệnh, Cao Dung ở đây được bảo hộ mà vẫn bệnh lên bệnh xuống còn nó ở căn cứ nguy hiểm khắp nơi mà vẫn sống dai như đỉa, con đỉa này cứ bám riết Cao Dung mơ hồ còn hút cả máu.
Cao Dung giảm vẻ mặt hung ác xuống hỏi: “Thẩm Triệu Tôn đâu? Sao lại không xuống ăn cơm?”
Thẩm Diệu Lăng nói: “Anh vẫn còn đang ngủ, đang rất mệt ạ”
Thẩm Tô chăn họng: “Như vậy thì còn ra thể thống gì, mệt như thế nào thì cũng phải lết xuống đây, Diệu Lăng con lên gọi nó xuống, phải biết nể mặt Đại tướng chứ”
Thiệu Đường Thông khách sáo đôi câu bị Thẩm Tô từ chối: “Không cần đâu…”
Nhâm Thạch vội đứng lên nói: “Để con bưng cơm lên cho anh ấy ạ”
Thẩm Tô bực mình nói: “Không cần”
Nhâm Thạch bất đắc dĩ, dù sao chuyện này không thể giấu ai được lâu, nên cậu ngồi xuống nhưng không hề động đũa.
Đến khi Thẩm Diệu Lăng hớt hãi chạy xuống mồ hôi nhễ nhại nói: “Con gọi anh mãi mà anh không tỉnh, chắc anh mệt lắm”
Ai cũng nhíu mày một cái, Cao Dung tức điên nói lại: “Sao lại không tỉnh?”
Cao Dung ngờ vực trong lòng đánh ánh mắt nhìn Thẩm Thiên Lương, bỏ đũa đi lên lầu.
Một lát sau bỗng có tiếng hét chói tai của Cao Dung vọng xuống làm cả nhà giật mình, biết chuyện không hay, Thẩm Tô cũng chạy lên lầu, theo sau còn có cả Thiệu Đường Thông cùng Phương Minh.