Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 37


Đọc truyện Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 37

Nhâm Thạch khụy gối xuống sàn nhà lạnh ngắt, hai tay ôm đầu đau như búa bổ, Nhâm Thạch tưởng chừng như đầu mình sắp nổ tung mất, mặt cậu nhăn đến lợi hại, mồ hôi chảy ròng ròng xuống má, cả người vì đau mà đỏ bừng lên, khiến cho bàn tay và ngón chân cậu gập hết lại vào nhau, Nhâm Thạch tự hỏi tại sao lại đau như vậy, nếu còn tiếp tục nữa có lẽ nào cậu thăng thiên luôn quá.

Tình trạng của cậu trước khi tỉnh dậy điều bình thường không có dấu hiệu gì, Nhâm Thạch nghi là mình đã sử dụng linh trí để truyền tin mới để lại hậu quả như hôm nay, còn một việc nữa cậu không thể không lường tới là cậu sắp phải rời khỏi thế giới này, trong khi đó Nhâm Thạch vẫn chưa làm xong nguyện vọng của nguyên chủ, nếu không công sức của cậu ra đi công cóc hết.

Nhâm Thạch khó khăn lết cả cơ thể vặn khóa cửa, cách cửa hé mở, ánh nắng lọt vào trong tầm mắt Nhâm Thạch khiến cậu bỏng rát, lông mi nhíu lại đến khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, bây giờ trong đầu cậu chỉ xuất hiện hình ảnh Thiệu Hác Nguyên thôi.

“Thiệu Hác Nguyên anh chết ở xó nào rồi, tìm tôi đi chứ?”

Đến khi một bóng người hoảng sợ khi thấy Thẩm Thiên Lương nằm vật vã dưới đất như vậy thì nhanh chân chạy đến, khuôn mặt tràn đầy lo âu: “Thiên Lương em không sao chứ? Đừng làm anh sợ”

Thẩm Triệu Tôn vội đỡ Thẩm Thiên Lương lên, bàn tay run rẩy đặt sau Thiên Lương vì nhìn cậu ta cứ ôm chỗ này.

Nhâm Thạch ngước mắt chưa kịp vui mừng thì lại tràn trề thất vọng, tại sao không phải là hắn?,

Nhâm Thạch khàn cổ nói: “Mau đi tìm Thiệu Hác Nguyên”

Thẩm Triệu Tôn bất ngờ với cách xưng hô thân mật như vậy của Thẩm Thiên Lương, trong lòng đột nhiên có mạt không vui: “Trung tướng? tại sao phải gọi hắn ta?”

“Nhanh lên, xin anh”

Thẩm Triệu Tôn để ngoài tai lời Thẩm Thiên Lương nói, tự động bế Thẩm Thiên Lương lên: “Trung tướng rất bận em không thấy sao? Để anh tìm bác sĩ cho em”


Nhâm Thạch vì quá đau mà có muốn thoát khỏi bàn tay tự động bế lên của Thẩm Triệu Tôn cũng vô cùng bất lực, đầu đau như búa bổ đã làm Nhâm Thạch rơi vào trạng thái mông lung, thân hình như chia làm hai nữa, có lúc cậu còn tưởng rằng mình đã chết, thật sự ngu xuẫn đến cỡ nào.

Thẩm Triệu Tôn hớt hải bế Nhâm Thạch chạy điên cuồng, cả người cũng hoảng sợ tột độ, rốt cuộc em của hắn bị gì thế này?

Thẩm Triệu Tôn đúng lúc gặp Uông Vũ Minh đang từ phòng Trung tướng đi ra, Thẩm Triệu Tôn la lên: “Uông Trung tá cho tôi hỏi ở đây có bác sĩ không?”

Uông Vũ Minh cũng đánh giật mình nhìn gương mặt trắng xanh của Thẩm Triệu Tôn, người được hắn bế mặt cũng đã tím ngắt một mảnh dọa người, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ: “Ờ…có nhưng hắn ta đang khám cho Trung tướng, cậu ta bị sao đấy?”

Thẩm Triệu Tôn bỏ qua lời nói của Uông Vũ Minh lập tức hỏi: “Có nhanh không? Em của tôi sắp chịu không nổi nữa”

“Sao tôi biết được, rốt cuộc cậu ta bị gì? Nhưng Trung tướng vẫn đang được khám, các cậu chờ một chút đi”

Thẩm Triệu Tôn chịu không được nữa gào lên với Uông Vũ Minh: “Tôi không cần biết em trai tôi sắp chịu không nổi nữa, anh làm ơn báo cho bác sĩ một tiếng đi”

Âm lượng quá lớn mà làm cho Thiệu Hác Nguyên cùng Bạch Hàn ở trong cũng nghe thấy được, âm giọng của Uông Vũ Minh cũng lớn không kém: “Cậu là cái gì mà dám hét lên mặt tôi?”

Trong phòng Thiệu Hác Nguyên nghe đến từ em trai tôi đã đứng ngồi không yên lập tức vọt ra khỏi phòng nhìn thấy ba người đang đứng, đối diện với hắn là Thẩm Triệu Tôn đang ôm Thẩm Thiên Lương mà Thẩm Thiên Lương đang sắp như không chịu nổi nữa, mặt đã tím ngắt, đầu tóc rũ xuống, Thiệu Hác Nguyên trong lòng có phiền muộn nay lại gặp thêm tình cảnh này làm hắn hô hấp khó thở, một đường hắn đi, không nói gì lập tức ôm Thẩm Thiên Lương từ tay Thẩm Triệu Tôn.

Nhìn nét mặt cậu mà trong lòng hắn nóng như lửa đốt, hơi thở dần trở nên tàn khốc, ánh nhìn đưa tới Uông Vũ Minh làm Uông Vũ Minh sợ hãi lùi lại ba bước.


Thiệu Hác Nguyên nhanh tay bế Nhâm Thạch vào phòng, khóa trái cửa, đến khi Thẩm Triệu Tôn nhận thấy bàn tay mình trống trơ thì mới định hình lại, cả khuôn mặt trở nên bàng hoàng như không thể tin được, trong lòng như có một cây gai, mà cây gai đó chính là Thiệu Hác Nguyên, hắn không thể không nhìn ra được ánh mắt tràn đầy lo lắng hay là đốt cháy về phía Uông Vũ Minh, Thẩm Triệu Tôn liền biết hắn đã thất bại, không có Thẩm Thiên Lương cả đời hắn càng thất bại.

Vừa mới bắt đầu liền thất bại, ai cũng được tại sao phải là hắn?

Trong đầu Thẩm Triệu Tôn vang vẫn câu nói này, làm cho trái tim hắn nguội lạnh.

Uông Vũ Minh bị dọa cho sợ: “…”

Trong phòng Thiệu Hác Nguyên ôm Thẩm Thiên Lương đặt cậu xuống, không hiểu sao hắn lại khó chịu trong lòng, ngay cả thở cũng khó khăn, hắn âm trầm đến dọa người.

Bạch Hàn ở bên không đợi Trung tướng nhắc đã nhanh tay mở hộp cứu thương, tự khắc chế tâm tình còn run rẩy khi nhìn thấy Thẩm Thiên Lương, đeo bao tay kĩ càng rồi mới xem xét tình hình cho Thiên Lương, một chốc thì cả khuôn mặt hắn đều lấp kín mồ hôi, cái người này có quan hệ gì với Trung tướng? Tựa hồ như không thể cứu được, cái gì đây, não cậu ta động như vậy, sau gáy đã gù lên một cục, tinh hạch sắp vỡ nát…thực thảm, nhưng khi Bạch Hàn nhìn thấy khuôn mặt tử khí lượn lờ của Trung tướng thì thầm nghĩ, mình mới là người thảm nhất, có khi nào Trung tướng giết người diệt khẩu không vậy, không hắn chính là Trung tướng không thể có hình tượng thảm khốc như vậy.

Thiệu Hác Nguyên một bên nôn nóng hỏi: “Sao cậu lề mề quá vậy? Rốt cuộc thì cậu ta bị làm sao?”

Bạch Hàn không kiềm chế được bản thân lại phát run, chỉnh đốn lời nói: “Ngài có nghe mấy hôm trước tôi nói thì chính là…tinh hạch của cậu ta có dấu hiệu…rạn nứt…” có thể không sống được lâu, Bạch Hàn không có ngu mà đi nói câu sau.

Thiệu Hác Nguyên ngập tràn trong lòng một nỗi lo lắng nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Thẩm Thiên Lương, cơ mặt có lúc nhăn lại, Thiệu Hác Nguyên cũng không dễ chịu gì khi nghe Bạch Hàn nói càng nổi bão, nạn nứt là không thể chữa được nữa?

“Không có cách chữa trị sao?”


Bạch Hàn cũng không chắc, trước giờ cậu chỉ khám cho người có bao giờ khám qua cho tang thi đâu, không biểu cậu la lên quái vật đã là mừng lắm rồi, Bạch Hàn lại mông lung trả lời: “Chắc là thật nhiều tinh hạch…”

“Tinh hạch?”

“Đúng chính là tinh hạch”

Thiệu Hác Nguyên không nói hai lời từ chỗ kễ tủ vát ra một bao tinh hạch sáng chói, hắn cũng không để ý rằng hắn không có dùng mà chúng lại vơi đi, Thiệu Hác Nguyên đổ ra giường làm Bạch Hàn mắt sáng trưng lên.

Thiệu Hác Nguyên: “Nghĩ cũng đừng có nghĩ”

Bạch Hàn: “…”

Bạch Hàn xệ mặt: “Chắc là phải cần thêm rất rất nhiều nữa…”

Thiệu Hác Nguyên không biết có suy nghĩ gì mà lâm vào trầm tư, ra tay đuổi người: “Cậu có thể đi”

Bạch Hàn biết hắn đang nghĩ gì, nói thật trên mặt Trung tướng có khắc mấy chữ to đùng rằng “Bác sĩ vô dụng”

Khi Bạch Hàn đi khuất Thiệu Hác Nguyên mới ngồi xổm xuống, phát ra vài từ: “Thật khiến tôi để tâm, trước giờ cậu là người duy nhất”

Thật làm hắn nhớ về lúc chạm mặt lần đầu, thật ra cũng chỉ là mơ hồ thôi, nhưng bây giờ hắn không tin rằng Thẩm Thiên Lương mạnh như vậy mà lại bị tang thi đuổi theo khiến quần áo rách nát như thế kia được, hắn nghĩ Thẩm Thiên Lương tiếp cận hắn có mục đích…

“Nếu tôi nói là vừa gặp đã yêu anh thì anh có tin không?”


Thiệu Hác Nguyên vừa nhớ bỗng dưng muốn cười nhưng khuôn mặt lại rất nghiêm túc, hắn đã nói gì? Hắn đã nói rằng hắn không phải là Gay, mong cậu ta đừng lấy hắn ra đùa giỡn, sự thật thì hắn vẫn không chán ghét Thẩm Thiên Lương khi cậu ta nói mình Gay đến bây giờ càng không, lại hình như mơ hồ có thứ gì đó len lỏi trong từng ngóc ngách sâu thẩm tâm can hắn đã sớm nở rộ chờ ngày trĩu bông.

Không có gì để chế ngự được cơn đau đầu của Nhâm Thạch cơ hồ phải đợi khi nó hết đau cũng là lúc Nhâm Thạch từ từ hoang mang tỉnh dậy, kí ức cậu dừng ở lúc được Thẩm Triệu Tôn bế lên, cậu đảo mắt nhìn bóng lưng cao lớn khoanh tay lại trầm tư nhìn ngoài cửa, Thiệu Hác Nguyên? Thật sự là hắn ta! Nhâm Thạch vui mừng quá đổi, lập tức ngồi dậy, mà bỏ qua sau đầu chuyện kinh hoàng sáng nay, cậu khẽ hô: “Thiệu Hác Nguyên”

Thiệu Hác Nguyên có chút sửng sờ, đã lâu rồi hắn không được nghe cái tên của chính mình, hắn toàn được gọi là Trung tướng vì đây là chỉ rõ sự kính trọng với quân hàm lớn hơn, hắn cũng không quá rập khuôn nên không tức giận về vấn đề cách gọi của Thẩm Thiên Lương, hắn xoay người nhìn vào đôi mắt trong veo của Thẩm Thiên Lương tựa hồ như trong mắt chỉ có một mình hắn mà không có bất luận kẻ nào hay vướng bận gì, đơn thuần như vậy vì sao lại là tang thi rùng rợn ngoài kia? Cậu có bí mật gì? Hắn muốn biết nhưng một lời hắn cũng không nói ra, Thiệu Hác Nguyên đáp lại: “Tôi ở đây!”

Nhâm Thạch có chút thụ sủng nhượt kinh, kinh hách trong lòng, cả khuôn mặt ngập tràn nét xuân phơi phới: “Tôi biết”

Nhâm Thạch không đề cập tới vấn đề của cậu là vì cậu biết nó nghiêm trọng đến mức nào Nhâm Thạch nhìn mép giường, đầy rẫy tinh hạch lóe sáng, Nhâm Thạch khó hiểu nhìn Thiệu Hác Nguyên

Thiệu Hác Nguyên đơn giản nói: “Cho cậu, chữa bệnh cho cậu!”

Nhâm Thạch vui như mở cờ, này là tích góp mấy năm của hắn a, sao có thể nói cho là cho cậu được, Nhâm Thạch mặt dày nói: “Anh yêu tôi rồi đúng không?”

Thiệu Hác Nguyên nét mặt cực kì đen thui: “…”

Thiệu Đường Thông ngồi trong phòng rất tức giận Thiệu Hác Nguyên, ngữ khí đè nén vang lên: “Ta cho anh mấy ngày lập tức quay về làm hôn ước với Thẩm Diệu Lăng, qua loa cũng được, bây giờ cả thủ đô đang trông cậy hết vào anh, anh như vậy là phũ đi lòng tin của người dân đã tin tưỡng anh”

Thiệu Hác Nguyên bực bội không kém: “Hạnh phúc của con tự con quyết định, bây giờ con không muốn nghĩ tới chuyện này, ba muốn có lòng tin của dân chúng là có tư cách gì lấy đi hạnh phúc của người một người phụ nữ, hơn nữa cô ấy còn nhỏ hơn con tận 12 tuổi”

“Thì sao? Đâu có phải là Thẩm Diệu Lăng chưa tới tuổi vị thành niên đâu 20 tuổi đã đủ tuổi kết hôn, vì sao anh biết không có hạnh phúc, anh không cần phải để ý chuyện này”

Thiệu Hác Nguyên không muốn tranh cãi không có hồi kết với ba hắn nữa, hắn tựa hồ thật nhức đầu, mạt thế tới hắn cũng không được yên, khuôn khổ đó hắn không bao giờ muốn mình bị bó buộc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.