Đọc truyện Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 26: Hoàn thế giới thứ hai
Nhâm Thạch khẽ ho, bộ mặt nghiêm nghị nói: “Vẫn chưa thấy có động tĩnh gì”
Cung Văn Vũ như có điều suy nghĩ nhìn thật lâu vào Chu Lưu Dương: “Vậy à?” Cung Văn Vũ phất tay áo đứng dậy, lãnh tĩnh vòng qua Chu Lưu Dương bước một chân ra cửa, ngay khi Nhâm Thạch tưởng Cung Văn Vũ định rời đi thì ông ta lại từ kẽ tay búng ra một hạt châu vừa vặn trúng ngay bình phong chỗ Đàm Liệu Thạch đang ấn nấu làm Nhâm Thạch giật mình.
Cung Văn Vũ nét mặt hết sức khó coi: “Là ai?”
Biết không thể giấu được Cung Văn Vũ, y nhanh tay đấm gã sai vặt bất tỉnh trách gã chạy đi báo cho người khác, từ phía bình phong Đàm Liệu Thạch hắc y thập phần phong lưu, thong thả bước ra cứ như thể nhà của mình, cười lạnh đáp lại: “Là ta”
Nhâm Thạch thầm mắng, tự tin quá xá chỉ có thể là người của y.
Cung Văn Vũ cũng như bị dọa, dù sao ông vẫn là chưởng môn nhiều năm làm sao tránh được ánh mắt của ông, nhưng không ngờ lại là người ông hận nhất, đối lập với chính phái, giáo chủ ma giáo Đàm Liệu Thạch, cư nhiên, cư nhiên vị đồ đệ này của ông thật ra chẳng phải tốt đẹp gì hết, thật ra đã cấu kết ma giáo phản bội ông từ lâu rồi, ông đã bị dắt mũi thành cái lỗ to lôi đi vạn dặm mà không hề hay biết, Cung Văn Vũ nhớ đến Tống Lương, ông vô cùng hối hận cùng ngu xuẫn, đặt vào tình cảnh ấy ông chỉ biết tin tưỡng Đại để tử này của ông thôi, nghĩ đến đây nét mặt Cung Văn Vũ đen thui, có thể bốc cháy ra lửa, nhìn Chu Lưu Dương bằng ánh mắt chết chóc rợn người, nếu đã phản bội thì không nên giữ lại làm gì, ông phải kết liễu người này rồi mới giải quyết Đàm Liệu Thạch sau, giải quyết với súc sinh phản bội này Cung Văn Vũ không hề nương tay, Cung Văn Vũ phi qua tung chưởng lên người Chu Lưu Dương dùng hết toàn lực cơ hồ muốn Chu Lưu Dương tan xương nát thịt, đau đớn khôn cùng.
Nhâm Thạch bị hành động mau lẹ của Cung Văn Vũ hơi bất ngờ nhưng phản ứng lại rất nhanh, không những thân hình lưu loát trách được cú chưởng kinh người của Cung Văn Vũ mà còn ra tay phản lại làm cho Cung Văn Vũ phải thối lui vài bước, Nhâm Thạch vẫn còn có nhã hứng cười được, giả bộ nói: “Sư phụ thứ lỗi đồ nhi bất nghĩa!”
Cung Văn Vũ bị đau mà tức điên, từ bao giờ đồ đệ coi như mình đã thấu hiểu hết thảy lại như không hiểu gì, từ khi nào Chu Lưu Dương có công lực thâm hậu như vậy? Đến sư phụ như ông cũng thối lui, ông hận đến muốn phanh thây Chu Lưu Dương ngay lại chỗ mà không biết còn có một người đứng đằng sau ông, dùng chân đạp vào hông Cung Văn Vũ, khiến ông chút nữa là ngã xuống: “rắc rắc” mơ hồ là tiếng xương kêu vang.
“Chúng mày, chúng mày là các thứ súc sinh chỉ biết phản bội, đánh lén, Chu Lưu Dương nếu mày không chết thì uổn công người sư phụ như ta đây”
Nhâm Thạch nhờ hệ thống công lực tăng lên rất nhiều có thể cũng linh hoạt theo, nhưng đấu với Cung Văn Vũ vẫn là bất phân thắng bại, bất quá hôm nay phải giải quyết vị sư phụ này rồi, người này già rồi y và Đàm Liệu Thạch phải đánh nhanh thắng nhanh thôi, y đã có ý định giải quyết Cung Văn Vũ nhanh gọn từ lâu rồi, lỡ đâu hệ thống đùng một cái nói hết thời gian ở thế giới này thì y chết toi à.
Cung Văn Vũ lộ ra bộ mặt sảo trá âm hiểm, Nhâm Thạch lại đánh giá quá thấp ông ta nên y đành vô thế bị động, bị Cung Văn Vũ nện một cú vào bụng, cơ hồ đến lục phủ ngũ tạng cũng phải nát bét.
Đàm Liệu Thạch đỡ y qua một bên, thân ảnh động nhanh đến nổi chỉ thấy tàn ảnh, đao phong lưu loát mạnh mẽ lóe ánh quang vùn vụt chẻ đôi bàn trà, đồ vật bể tan tành, vì đây là tĩnh thất Chu Lưu Dương nằm tách biệt với bên ngoài toàn là trúc, nên dù có động tĩnh lớn cũng mấy ai nghe được, cái bàn chẻ đôi vồ đến Cung Văn Vũ, ông cũng dơ kiếm lên đỡ nát bét chỉ còn lại mảnh vụn.
Cung Văn Vũ nhiều lần muốn phá cửa bay ra nhưng lại bị Nhâm Thạch và Đàm Liệu Thạch ngăn cản, nên ba người chỉ ta đấu ngươi chém ngay trong phòng nhỏ này mà thôi, đồ vật rơi xuống phá hủy đến không còn một mảnh, chiếc bình phong to cũng bị Đàm Liệu Thạch phang “Rầm rầm” chói tai.
Cung Văn Vũ bị sức mạnh tấn công như vũ bão của Đàm Liệu Thạch làm cho kiệt sức, nếu không được cứu viện ông cơ hồ sẽ bỏ mạng tại đây, vì Chu Lưu Dương không tha cho ông, nỗi hận ý điên cuồng trỗi dậy, nếu như thua bởi một tên súc sinh phản bội thì Cung Văn Vũ cũng sẽ tự giết chính mình, có một điều ông thể nào ngờ được Chu Lưu Dương lại học ở đâu những kiếm pháp xa lạ mà sức mạnh kinh người như vậy trong khi ông hoàn toàn không hề dạy nó, Cung Văn Vũ ánh mắt lơ đãng xuyên qua rừng trúc, một tay vừa cản trở đao phong của Đàm Liệu Thạch, vừa từ kẽ tay phóng hai hạt châu nhỏ ra bắn về phía rừng trúc.
Nhưng không ngờ được Nhâm Thạch như chớp mắt xuất hiện ở đó, nắm hai viên ngọc khẽ vò chỉ còn bột vụn bay theo gió ra từ kẽ tay Nhâm Thạch, Nhâm Thạch cười không đứng đắn, chỉ là nụ cười này khiến cho Cung Văn Vũ cả đời không quên: “Phải để sư phụ thất vọng, không truyền tin được rồi
Cùng lúc đó Cung Văn Vũ cũng hộc máu vì tức quá, lại bị Đàm Liệu Thạch đâm cho một nhát chếch tim, máu lan ra nhanh chóng nhiễm từ y phục ông, hoàn toàn dồn vào thế bị động không nhúc nhích được, tín hiện truyền tin cũng đã bị chặt đứt, khóe miệng Cung Văn Vũ chảy máu tươi, cả khuôn mặt đỏ gắt thống khổ bất lực bị giam cầm: “Ngươi…”
Cung Văn Vũ bị Đàm Liệu Thạch điểm huyệt vị không thể cử động, không thể nói, chỉ biết trơ mắt đầy tơ máu, miệng thở từng ngụm như muốn phụt thêm một đống máu nữa vì tức.
Nhâm Thạch xoa xoa hông bị đau, thật sự rất đau đến nỗi y phải đổ mồ hôi, cuối cùng cũng áp được Cung Văn Vũ mặc dù hơi khó khăn.
Đàm Liệu Thạch phủi phủi tay, nhìn y đau đớn hắn cơ hồ cũng không dễ chịu, Đàm Liệu Thạch bước về phía y nói: “Ngươi không sao chứ?”
“Ta không sao, chỉ là…” Nhâm Thạch nhìn Cung Văn Vũ chật vật dưới đất: “Cung Văn Vũ này không thể giết hắn được”
“Tại sao?”
“Hắn chính là chưởng môn của một môn phái lớn, giết hắn thì sẽ nổi lên cuồng phong đấy, mặc dù hắn ta rất đáng chết, dám phủi sạch tội đổ hết về ma giáo, hắn có thể lên chức chưởng môn đã ra tay triệt đường sống của sư đệ mình, Cung Văn Khương không phải vì không muốn xuất hiện mà là đã bị Cung Văn Vũ sai người cấm túc, cấp độc dược vào trong cơ thể Cung Văn Khương khiến hắn không thể vặn nội công mạnh, đồng nghĩ với việc triệt để thu phục Cung Văn Khương”
Nhâm Thạch càng nói càng hận, chính phái người người ngưỡng mộ, đứng trên đỉnh nhân sinh mà tâm tư lại dơ bẩn như đống rác rưởi bị vứt bỏ, Đàm Liệu Thạch cũng phải bị khí thế của y lây nhiễm, không để tâm bất kì ai bây giờ lại đâm ra hận Cung Văn Vũ.
Nhâm Thạch là người tốt cũng không muốn tạo nghiệt gì trước khi rời đi, y cho Cung Văn Vũ uống một thứ thuốc dọa người của Tường Lục Thương, y này nỉ mãi mà hắn nhất quyết không đưa, Đàm Liệu Thạch nói một tiếng là hai tay dâng lên làm Nhâm Thạch ăn cả một thau dấm chua lè.
Thứ thuốc này sẽ khiến Cung Văn Vũ chìm vào ngủ sâu, rất lâu mới tỉnh dậy, cơ hồ phải đến năm năm, cơ não cũng phải đình trệ theo, khi ông tỉnh dậy chẳng khác nào người thiểu năng, chẳng nhớ mình là ai cả.
Giải quyết xong Cung Văn Vũ y cho người đem ông về, với quần áo xột sệt bôi nhiều mảng phấn màu tím trong thê thảm vô cùng, y nói, y và sư phụ gặp phải thích khách, vì đỡ cho y mà Cung Văn Vũ đã bị trúng động bất tỉnh nhân sự, mọi người ai cũng hết sức lo lắng, thích khách nào mà khiến chưởng môn phải bị hạ độc cũng rất ghê gớm, toàn bộ đệ tử đều khuyên y dưỡng thương, chưởng môn cứ để bọn họ lo, cơ hồ tận tâm tận sức, ảnh đế Nhâm Thạch cảm động nhỏ vài giọt nước mắt với sư phụ đã cứu mình.
Ít lâu sau Nhâm Thạch cùng Đàm Liệu Thạch rời đi về ma giáo, trước khi đi, Nhâm Thạch đã đến gặp Cung Văn Khương, giải trừ phong bế cho hắn, khiến hắn hồi phục công lực, Cung Văn Khương mơ hồ cũng đoán được gì nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ hướng y nói lời đa tạ.
Ma giáo, đêm tối mù mịt, hắc ám bao trùm.
Lá liễu như mọi khi vẫn rũ rượi rơi xuống làm lòng Nhâm Thạch cũng trầm theo, Nhâm Thạch đã làm xong nhiệm vụ sớm hơn dự đoán nên sẽ rời khỏi thế giới này ngay ngày mai.
Hệ thống mới vừa réo inh ỏi nãy giờ làm Nhâm Thạch cũng nhức đầu theo, bất quá Nhâm Thạch không biết vì cơ duyên gì vẫn có thể gặp lại hắn ngay ở thế giới tiếp theo.
Nhâm Thạch đang ngồi nhấp rượu bên phải là Đàm Liệu Thạch khuôn mặt âm trầm, Nhâm Thạch vì men say mà đê tiện xích lại gần lồng ngực Đàm Liệu Thạch, mơ hồ nói: “Trăng sáng ha”
Thâm ý như vậy mà Đàm Liệu Thạch không nhận ra thì quá ngu ngốc rồi, nhưng Nhâm Thạch không ngờ tới Đàm Liệu Thạch vẫn ung dung không vì tư thế khác thường của hai người lại nói: “Ngươi nhầm rồi, hôm nay không có trăng”
Nhâm Thạch buồn bực, mất hứng cuối đầu xuống, đúng là đồ ngốc, giáo chủ gì mà ngốc như quỷ, đã ra ý như vậy rồi mà vẫn không có một chút phản ứng, hay là tại ta không phải là mỹ nhân như Tường Lục Thương, nhắc tới Tường Lục Thương là làm Nhâm Thạch chết đuối trong biển dấm chua nồng nặc, mà không biết rằng, khuôn mặt Đàm Liệu Thạch ẩn nhẫn như cố nhịn cái gì đó, miệng khẽ khếch, một lúc sau thì không thể nhẫn được, Nhâm Thạch cứ cà cà lồng ngực hắn, làm tâm hắn ngứa ngáy khó chịu, Đàm Liệu Thạch bỗng dưng choàng nắm bả vai Nhâm Thạch, kéo y phi như bay vào tĩnh thất, ném y lên giường, cả người đè lên y, làm Nhâm Thạch hoảng hốt, có chút ngơ ngác.
“Là ngươi tự làm tự chịu” Nhâm Thạch chỉ nghe Đàm Liệu Thạch nói, còn lại thì sa vào lưới mình tự giăng bẫy đến kêu trời kêu đất cũng không thấu.
Ai biết Đàm Liệu Thạch lại như dã thú thế này, Nhâm Thạch bị Đàm Liệu Thạch làm đến ngất lên ngất xuống, ai biết loại chuyện này lại đau như vậy, cơ hồ cũng có một chút thoải mái.
______
Chưởng môn Cung Văn Vũ một đời oai phong giấu cho mình một chiếc mặt nạ đã bị Nhâm Thạch và Cung Văn Khương lột trần áp đảo đến phản kháng cũng không thể nào, Cung Văn Khương làm rõ mọi chuyện trước chính phái, nói rằng mình bị Cung Văn Vũ lấy thế, vì muốn đoạt hết thảy nên đã không từ thủ đoạn, bây giờ chính là quả báo đáng đời nhất của chính ông, làm chúng đệ tử, và người trong chính phái trước đây từng ngưỡng mộ, coi trọng ông ta thì bây giờ lại rất muốn phỉ nhổ mình một phen, chỉ vì ngụy quân tử này mà muốn làm chưởng môn, ma giáo có khi còn tốt đẹp hơn gã, cũng may Đại sư huynh vì biết được Cung Văn Vũ hại người nên đã không ngại sống chết ngăn cản Cung Văn Vũ, khiến bản thân phải bỏ mình, đây là tin tức làm người người rúng động cùng phẫn nộ, Đại sư huynh của bọn họ uy phong anh dũng đến khi chết cũng phải uy phong anh dũng, cơ hồ cái tên Chu Lưu Dương đã vang xa tứ phía, người trong giang hồ không người nào là không biết, những người nô lệ trước kia ở Đoàn gia còn sống sót cũng đập đầu với Chu Lưu Dương một cái tỏ rõ sự biết ơn cùng kính nể.
Cung Văn Khương lên làm chưởng môn, một người chính trực hết lòng vì nhân sinh, Văn Ý cũng được trở về làm tam muội như trước kia chỉ là địa vị nâng cao một bật được Cung Văn Khương sủng ái vô cùng, ai cũng muốn gia tăng qua hệ với nàng.
Mà rất nhiều năm qua đi, trong căn nhà nhỏ như chỗ của nô lệ ở, một ông già nua teo tốp tỉnh lại, không biết mình là ai, đi theo bọn khất cái lưu lạc đầu đường xó chợ, trong đó có một khuôn mặt hết sức quên thuộc không ai khác chính là Chu Lưu Văn, một thân quần áo rách nát, bốc mùi hôi thối đi lượm những cái bánh thiu, bẩn thiểu bị người ta vứt, ăn ngon lành, Chu Phủ bị Đàm Liệu Thạch triệt hết con đường sống, tan nhà nát cửa, cả nhà ba người sống vật vờ như những thây ma di động.
Trở về hiện tại, Nhâm Thạch đau đớn ở đầu và mông li khai thế giới thứ hai, Đàm Liệu Thạch ngủ một bên với một cái xác rỗng.
Ma giáo bị tiếng gào của Đàm Liệu Thạch làm cho hoảng sợ tột độ, đồng tử Đàm Liệu Thạch đỏ ngầu như máu nhìn khuôn mặt tái nhợt lạnh ngắt, một cỗ thi thể không hơn không kém, mặc cho là vậy Đàm Liệu Thạch vẫn ôm thi thể Nhâm Thạch, âu yếm vì người yêu.
Một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra từ hai người, bao phủ xung quanh, khung cảnh thập phần kì diệu cùng mỹ lệ, Đàm Liệu Thạch cũng “ngủ” lúc nào không hay.
Chỉ có Tường Lục Thương là người chứng kiến hết thảy biết hai người họ như hòa làm một, không xa không rời, mãi mãi ở bên nhau.
_______
Hoàn Thế Giới Thứ Hai.