Đọc truyện Hành Trình Cướp Nam Chính Về Tay Nam Phụ – Chương 21
Về tới sơn cốc Huyết Ma giáo, Đàm Liệu Thạch thả Văn Ý xuống.
Tường Lục Thương cực phấn khích, chạy ra như thể không tin vào mắt mình, la lớn: “Ta vừa nhìn thấy cái gì? Xem kìa, xem kìa, giáo chủ của các ngươi lần đầu tiên dẫn người về sơn cốc còn là một tiểu cô nương xinh đẹp”
Nhưng khi y nhìn thấy vết thương rướm máu nơi cánh tay hắn thì á khẩu: “Cái quỷ gì đây?”
Đàm Liệu Thạch nét mặt âm u phun ra hai chữ: “Nội gián”
Phút chốc Tường Lục Thương hiểu ra, một hai đòi kéo hắn qua chữa thương, băng bó xong Tường Lục Thương cũng âm u theo luôn, y nào biết võ công gì chỉ biết độc dược, chui rúc ở đây đã được bảy năm, khi y đang lấy “người” thử độc thì Đàm Liệu Thạch đang đánh nhau với nội gián, y cũng hoàn toàn không hề hay biết.
Đàm Liệu Thạch liếc nhìn cô nương hắn vừa cứu ban nãy, sắc mặt âm trầm nói: “Nàng ta rất có thể dính líu đến nội gián, khi tên kia bỏ chạy thì nàng ta đúng lúc xuất hiện”
Tường Lục Thương khẽ ồ lên một tiếng, không nói hai lời, sai thuộc hạ, tha nàng ta vào giam trong đại lao.
Đàm Liệu Thạch: “…”
Văn Ý bị người tha đi đôi mắt tròn xoe nhìn Đàm Liệu Thạch, nàng không biết hai người ngồi trước mặt là ai nhưng nàng không phải người ngu xuẩn, nàng ta xuất kiếm lao vào đánh với người thuộc hạ, bộ dạng hung hãn rất không giống với vẻ mặt kiều diễm kia, khiến Tường Lục Thương trố mắt nhìn phun ra hai từ đáng yêu: “Mèo con”
Văn Ý: “…”
Sau một hồi thì nàng thua thảm hại triệt để bị tha đi.
Sau đó hai người ngồi trên bàn đá châm trà, Tường Lục Thương bỗng nhiên nhớ đến việc gì, nói với hắn: “Cái người bị ngươi đuổi về bãi nô lệ kia không thấy đâu nữa”
Y cũng chỉ là rảnh rỗi nghe hạ nhân nhiều chuyện nói, thật ra cũng không phải đáng nói mà là trước giờ một là chết trẻ hai là chết già chứ cũng đừng hòng trốn khỏi Huyết Ma, người kia coi như cũng không tầm thường nha, y có một ý nghĩ thú vị có thể “hắn” chính là nội gián thứ hai.
Đàm Liệu Thạch bây giờ mới lóe lên suy nghĩ trong đầu, thử hình dung người mà Tường Lục Thương nhắc tới là ai, là cái người chân tay tùy tiện đó à?
Tường Lục Thương muốn xác minh nên đã phắc tay cho thuộc hạ gọi người hay tiếp xúc với Chu…gì đấy, y không nhớ tên lên.
Thuộc hạ kia làm rất nhanh, giải một người từ chỗ nô lệ lên, đá chân người nọ quỳ xuống
“Ý! không cần phải vậy đâu” Tường Lục Thương lên tiếng nhắc nhở
Nhưng A Lục vẫn run cầm cập hèn mọn quỳ xuống cuối thấp đầu, chỉ thấy được mũi giày của hai người, A Lục biết một trong hai người này chính là giáo chủ, A Lục thực sự sợ hãi, mồ hôi tứa ra như mưa.
“Nào! Bình tĩnh, ta bảo ngươi lên chỉ muốn hỏi một câu”
“D..ạ..”
“Cái người hay tiếp xúc với ngươi tên là gì, cái kẻ mà mới vô đấy?”
A Lục chậm chạp đáp: “Ý…của ngài là Chu..Lưu Dương?
“Ồ thì ra là Chu Lưu Dương” Tường Lục Thương trầm ngâm, Đàm Liệu Thạch thì mặt vẫn không có cảm xúc, một lát sau hắn mới âm u lên tiếng: “Chu Lưu Dương?”
“Sao thế?”
Ha ha Đàm Liệu Thạch cười lớn, trong mắt chỉ toàn là khinh thường nói: “Chả phải là cái vị Đại sư huynh tiếng tăm lừng lẫy Chu Lưu Dương, môn đồ hành tung bí ẩn của ngụy quân tử Cung Văn Vũ”
“Sao ngươi biết?”
“Tuy hắn hành tung bí ẩn, ít ai biết mặt hắn, nhưng tin đồn vang xa ngàn dặm, không thể không biết chỉ có ngươi mới mới không biết thôi”
Tường Lục Thương bĩu nuôi, không thèm so đo với Đàm Liệu Thạch chỉ nói: “Có chuyện này à? Người này diễn cũng tốt nhỉ, nhưng mà ta thấy hắn rất đáng yêu nha”
Đàm Liệu Thạch nhìn vết thương nơi cánh tay, đứng dậy, nhếch miệng: “Muốn bắt được chuột phải giăng bẫy thôi”
Con ngươi nhạt màu của Đàm Liệu Thạch nhìn xuống đất nơi A Lục quỳ, hắn mở miệnng lạnh tanh nói: “Nếu như Chu Lưu Dương có quay về thì ngươi phải nói ta đang bị thương rất nặng, không thể đảm đương ma giáo được”
A Lục không nói nhiều liên tục vâng dạ, sau một hồi thì bị thả về lại.
Sang vài ngày hôm sau Nhâm Thạch lại lén lút tới ma giáo, thần không biết quỷ không hay leo vào căn nhà đá, sáng sớm như thường lệ y đi hỏi thăm tin tức của Đàm Liệu Thạch, thấy A Lục đang nói gì với Nương A Lục, y lại gần, bỗng nhiên A Lục giật mình hoảng sợ làm Nhâm Thạch cũng giật mình theo.
“Ngươi làm sao vậy?”
A lục A một tiếng, tránh ánh mắt của Chu Lưu Dương, một lúc sau thì cười lớn khoát vai y
Nhâm Thạch cảm thấy A Lục hơi khác lạ, nhưng y cũng không nghĩ nhiều, cười cười, vội giải thích: “Ta bị lạc trong rừng hết hai hôm, cũng may gặp được đám người tuần tra nên mới về được”
A Lục có ngu mới tin lý do Chu Lưu Dương nói, ai lại trốn ra được mà muốn về lại bao giờ, A Lục có hơi sợ hãi Chu Lưu Dương, vì A Lục nghe được người này chính là Đại sư huynh của một môn phái lớn, A Lục kiềm chế thân mình, kéo Chu Lưu Dương đến góc khác rồi nói: “Ta có nghe nói…”
Nhâm Thạch cắt ngang rồi bỏ đi: “Nhiều chuyện”
A Lục: “…”
Đến trưa, Nhâm Thạch không lề mề như ngày đầu, là người đến sớm nhất, trong tay cầm cái màn thầu gặm một nữa, húp một chút canh lợ lợ này, A Lục ngồi bên, há mồm muốn nói lại khép lại, việc này lặp đi lặp lại những ba bốn lần, đến lần thứ năm, A Lục thừa cơ nói ra: ” Này trong lúc ngươi đi vắng, ta nghe nói giáo chủ một thân chật vật trở về bị thương rất nặng, hai ba ngày nay không hề ra cửa”
Nhâm Thạch đang nhai bỗng cứng ngắt, màn thầu trên tay “bạch” rơi xuống, ánh mắt nhìn A Lục tự dưng đỏ ngầu, y nói: “Có..chuyện này à?”
“Có chứ”
Nhâm Thạch đứng dậy bỏ đi, y miên man suy nghĩ, lúc ở trong rừng y cũng nhìn thấy vết thương nới cánh tay của hắn, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng như vậy, trái tim y không tự chủ được kêu gào, bây giờ y lo lắng cho hắn đến phát điên nào còn tâm trí gì nữa, sau một lúc đấu tranh dữ dội Nhâm Thạch đã đưa ra một quyết định sai lầm nhất lúc này.
Nữa đêm, mọi vật đều yên tĩnh chỉ là gió hơi lớn, rừng già xa xa vang vọng tiếng kêu như quỷ tru, làm đám quạ bay tứ tán.
Nhâm Thạch đứng trước tĩnh thất của Đàm Liệu Thạch, gió rất lớn mơ hồ có chút lạnh, mái tóc đen dài mượt tung bay, vạt áo y cũng cũng bay phành phạch, hiện ra bóng hình hơi gầy gò, có chút thê lương, bàn chân y đứng mãi do dự không muốn bước tới.
Đắn đo một hồi, Nhâm Thạch quyết định bước vào, y cũng nhớ hắn lắm rồi, định nhìn hắn một chút thôi, Nhâm Thạch nén khí tức, hơi thở nặng nề của y cũng yếu ớt đi, bước chân trên nền nhà không một tiếng động, đi qua nhiều bức tranh phong thủy, bây giờ Nhâm Thạch yên vị đứng trong một gian phòng, nhìn xuống người đang nằm hơi thở ổn trọng, cánh tay còn băng vải lớn, cửa sổ gió lùa vào phấp nhơ màn cửa.
Nhâm Thạch không hiểu tại sao run rẩy liên hồi, rung động mãnh liệt trong trái tim y không cách nào ngăn lại được, sợ mình phát ra tiếng nức nở, y nhìn cửa sở định bước tới đóng lại.
Mà lúc này người trên giường đáng lẽ ra phải ngủ sâu lại hé mắt âm trầm ra nhìn bóng lưng y một hồi lâu, không động đậy.
Nhâm Thạch bàn tay khựng lại giữa không khí, tiếng đóng cửa lớn như vậy e là Đàm Liệu Thạch sẽ tỉnh dậy nên y cũng dẹp phăng đi, quay lưng lại nhu hòa nhìn Đàm Liệu Thạch, y khẽ móc một thứ gì đó trong ngực ra.
Người dưới giường cũng nắm chặt thanh kiếm trong chăn, chuẩn bị hành động thì nhận ra người nọ vẫn không có động tĩnh gì, nhưng hắn lại nghe được những từ khiến hắn toàn thân chấn động.
Nhâm Thạch móc ra một tờ giấy đã bị vò nát, nhìn trên bức tranh một bồi lâu sau đó mở miệng nói khẽ chê bai: “Đây là ngươi vẽ ta đó hả? Hầy sao ta lại không nhìn rõ ngũ quan thế này, xấu chết đi được”
“Không nhớ ra ta thì thôi đi còn bốp cổ ta nữa, ngươi trước kia đâu có bạo lực như vậy?”
Nhâm Thạch đang trầm ngâm bỗng dưng nhớ đến vết thương của Đàm Liệu Thạch, y dơ tay khẽ chạm nhẹ vào vết băng hàm hồ nói: “Ta thấy lúc đó ngươi bị thương không ngờ ngươi bị nặng tới vậy…a xém chút nữa quên mất, lúc đấy là ta cứu ngươi đó, là ta đó không phải Văn Ý đâu, khi thấy ngươi mang nàng ta đi ta có chút buồn nhưng mà ta vẫn ổn”
Nhâm Thạch nói nhiều quá, nước mắt cũng rơi xuống, y chửi thề Má! Y đâu có yếu đuối như vậy, sau hôm nay thôi y sẽ không như thế nữa, nhận thấy không còn sớm nữa Nhâm Thạch dán mặt lại gần sát Đàm Liệu Thạch, nín thở nỉ non như người yêu nói: “Ta rất nhớ ngươi!”