Đọc truyện Hành Trình Cưa Đổ MC – Chương 26: 22 – Cái Kết Thực Sự
Như các bạn đã biết, Mc theo chồng bỏ cuộc chơi vào ngày 5/4 vừa qua… Mình đã thất bại, thất bại triệt để và không còn có thể dùng một từ ngữ đẹp đẽ nào để ngụy biện hay trốn tránh nữa.
3h30 phút ngày 14/5. Phải nhờ đến một lượng lớn chất kích thích (rượu thôi) thì mình mới đủ dũng khí để viết ra cái note này. Hèn nhát lắm phải không?
Từ ngày Mc đi, mình bắt đầu tập hút thuốc. Chỉ có rượu và thuốc lá mới có thể giúp mình quên đi hình ảnh người ấy đeo chiếc nhẫn cưới vào tay Mc. Mình hận là cái giây phút tồi tệ chết tiệt ấy mình đã không đủ dũng khí để quậy banh cái đám cưới đó ra và biến mất cùng Mc mãi mãi.
Bạn biết không? đám cưới là một cái gì đó rất thiêng liêng chứng giám cho tình yêu nam nữ. Để có một đám cưới, người ta phải chuẩn bị cả tháng trời, suy tính mọi trường hợp và cái chuyện cướp dâu nó chỉ có thể xảy ra trên phim ảnh mà thôi.
Ngoài đời thực, để có thể cướp Mc khỏi tay chồng chưa cưới thì mình cần nhảy lên cái bục cao tầm 1.5m, đấm vào mặt chú rể một nhát đủ mạnh để làm hắn bất tỉnh hoặc ít nhất là choáng váng vài phút. Sau đó mình phải nắm tay Mc chạy ra ngoài trong bộ váy cưới dài loằng ngoằng trước sự chứng kiến của hàng trăm vị khách mời. Nếu Mc hợp tác (tức là đồng ý đi theo) thì mình tin kế hoạch có thể thành công đến bước này vì chú rể bất ngờ không kịp đề phòng đâu. Khách mời cũng có kịch hay để xem chứ có phải việc của ho đâu mà xen vào. Nhưng khó ở chỗ liệu mình và Mc có thể đột kích thành công qua mấy chục anh bảo vệ to con lực lưỡng đang chờ sẵn bên ngoài không??? chưa kể đến việc taxi sẽ không chờ sẵn bên ngoài để giúp mình và Mc bốc hơi khỏi cái nơi quỷ quái ấy. Mà bây giờ nói đơn giản hơn đi, cứ coi như bảo vệ là bù nhìn rơm, taxi mình đã chuẩn bị sẵn thì với cái tình trạng tắc đường ở HN thì chắc mình cũng chỉ ra được đến Trường Chinh là bị túm lại liền…
Đôi lúc mình đã nghĩ đến đá, thuốc lak hay những viên ma túy tổng hợp. May mắn thay mình không biết chỗ mua nên đã không dính vào nó. Nhưng có 1 điều mình cảm nhận rất rõ là dù chỉ có thuốc và rượu thôi thì sức khỏe của mình ngày càng tồi tệ. Điếu thuốc đầu tiên, mình đã ho và không hiểu sao mọi người lại thích cái thứ đắng ngắt và nhạt nhẽo này. Nhưng điếu thứ 2 rồi thứ 3,… nó bắt đầu thơm hơn và đem lại ình một chút gì đó kích thích, bay bổng. Cái cảm giác này giống lúc viết truyện và cần cảm hứng. Đúng, rượu và thuốc đã truyền cảm hứng ình để viết ra những điều mà khi tỉnh táo mình không bao giờ có thể viết…
Chồng của Mc, đó là một doanh nhân thành đạt. Mình không biết nhiều về anh ta nhưng từ những gì đã trải qua thì đó là một người quyết đoán, mạnh mẽ và chịu chơi và quan trọng là anh ấy biết rõ về quá khứ của Mc – trong đó có cả mình
Anh ấy đã hạ gục mình trên bàn nhậu kèm lời hứa sẽ yêu Mc suốt đời, không bao giờ để cô ấy phải chịu thiệt thòi và nếu 1 ngày Mc muốn, nàng hoàn toàn có thể trở về bên mình mà không gặp phải bất cứ sự cản trở gì từ phía anh ấy.
Tâm sự hai người đàn ông
Đôi lúc mình thấy đó là một sự giao kèo, trao đổi hơn là tâm sự. Anh ấy mở ình một đường lui, một tia hy vọng rằng một ngày nào đó Mc sẽ là của mình. Để đổi lại hy vọng đó, mình phải tránh xa Mc và chấm dứt câu chuyện tình yêu điên rồ trên mạng – Đây cũng là lý do chính mình ngừng viết
Kết thúc buổi nhậu hôm đó, mình và anh ấy đã choảng nhau một trận tơi bời. Buồn cười lắm phải không? Khi uống đến một mức nào đấy thì con người ta không thể làm chủ được bản thân và đề cao cái tôi của mình lên trên tất cả. Lúc đó mình vẫn tập tành chạy bộ rồi gym các kiểu chưa yếu như bây giờ nên chỉ sau vài quyền là chồng Mc đã nằm sàn.
Dám thể là lúc đó trong đầu mình đã lóe lên ý định giết chồng Mc nhưng nhìn vào khuôn mặt be bét máu mà trên môi vẫn nở nụ cười ngạo nghễ của kẻ chiến thắng thì mình không thể nào xuống tay được.
Rồi mình tự hỏi sao anh ấy không đáp trả mà chỉ đứng yên chịu đòn? Lịch sử đã ghi nhận bao vị anh hùng, tướng tài sẵn sàng bỏ đi sự nghiệp vì mỹ nhân. Từ Hải vì Thúy Kiều mà bị bắt. Lữ Bố vì Điêu Thuyền mà tan tành sự nghiệp,… Như vậy anh ấy chịu đòn vì Mc cũng đâu phải là chuyện quá bất ngờ.
Vậy đó, cú đấm sau cùng của mình đã trở thành cái nắm tay kéo anh ấy dậy. Cả 2 không thù hằn gì nhau cả. Mình dám chắc điều đó vì khi đứng lên anh ấy đá nói
“Khi xác định theo đuổi Mc anh đã nghĩ đến những việc này rồi. Em không phải người đầu tiên làm vậy và nếu điều đó làm em được giải tỏa quên đi Mc thì đáng lắm”
Sau tất cả, mình nhận ra một sự thật khá đơn giản rằng mình quá trẻ con, háo thắng hay theo cách mọi người vẫn gọi thì đó là trẻ trâu. Có lẽ sự ra đi của mình sẽ tốt cho Mc, cho những tình cảm nông nổi nhất thời của nàng.
Mình tin rằng sau 20 năm nữa, khi đã có một gia đình thì mình sẽ biết quyết định ngày hôm nay là đúng hay sai. Hoặc có thể không, mình sẽ vẫn chỉ là 1 thằng lông bông nhưng chỉ cần Mc có một gia đình hạnh phúc thì đó đã là một niềm an ủi lớn với mình rồi.
P/s: Cái note này mình viết khi say và viết bằng tất cả tình cảm của mình. Không hoa văn màu mè cần nhắc câu chữ thiệt hơn. Có thể nó không hay như các bạn mong đợi nhưng sẽ là một bài học đáng giá cho những ai có hoàn cảnh tương tự. Luôn nhớ 1 điều rằng yêu là cho đi mà không cần nhận lại, hiểu được điều đó thì bạn sẽ không còn thấy khó chịu khi thất tình nữa đâu