Hành Trình Cưa Đổ MC

Chương : 10


Bạn đang đọc Hành Trình Cưa Đổ MC: Chương : 10

Trại trẻ mồ côi và tình cảm nam nữ có liên quan gì đến nhau? Đến tận bây giờ mình vẫn chẳng thể trả lời được câu hỏi đó… Nói thật là mình không hứng thú lắm với các hoạt động xã hội và mình cũng chưa bao giờ thích trẻ con. Vì vậy khi viết chap này mình phải suy nghĩ rất nhiều… thực sự thì chẳng có gì để kể cả. Nếu không có nàng thì đây chắc chắn sẽ là trung thu nhạt nhẽo nhất từ trước đến nay…
Có một điều thú vị mà mình tin đại đa số tất cả mọi người theo dõi thớt này đều lầm tưởng hoặc biết nhưng giả vờ không biết. Mình nằm trong loại thứ 2 cho đến khi được nàng khai sáng.
– Trung thu là tết thiếu nhi, là ngày sum họp gia đình chứ không phải ngày Valentin 14/2. Thế nhưng trong ngày này các đôi nam thanh nữ tú đều rủ nhau đi hú hí… Và rồi ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác… lâu dần người ta coi đó là sự thật hiển nhiên mà quên mất ý nghĩa thực sự của ngày trung thu.
Với những người có điều kiện, gia đình quây quần cắt bánh trung thu chém gió chẳng phải rất tuyệt vời sao? Vậy còn những em nhỏ kém may mắn hơn sinh ra đã không có cha mẹ thì phải làm thế nào? Chính vì lẽ đó mà mình và nàng có mặt ở đây ngày hôm nay.
Mục đích cao cả không? Tốt đẹp không? Chắc chắn là có rồi nhưng sao mình chẳng thể nào có cảm giác thích thú với bọn trẻ con cả. Nhất là những đứa hay khóc nhè, tè dầm thì mình chỉ muốn đạp ỗi đứa một phát im mồm lại. Nhưng cũng đừng vội trách mình độc ác bởi vì mình cũng có em… Chỉ có điều năm nay mình 20t thì nó mới có 6t. Tính nhẩm cũng biết trong thời kì hoàng kim tung hoành ngang dọc của mình thì đứa em ra đời.
Bạn có biết cảm giác của một thằng con trai đang tuổi ăn tuổi chơi bị trói chân ở nhà ra sao không? Trong khi lũ bạn lân la trà đá chém gió hay đá bóng chơi game thỏa thích thì mình phải ở nhà thay tã cho em. Mà con em mình cũng đanh đá lắm, mấy lần thuê osin về trông mà nó không chịu, nhất quyết đòi anh với bố cơ. Nhớ có lần mình đang bế nó xem hoạt hình thì tự nhiên một cảm giác rất Yomost ấm nóng dễ chịu lan tỏa khắp cơ thể… Cái đệch hóa ra nó đái dầm các thím ạ.

Vậy đấy, tuổi trẻ của mình gắn liền với tã lót và giấy vệ sinh thì thử hỏi làm sao mình có thể quý trẻ con được. May mà con em mình ốm đau bệnh tật chứ nó mà khỏe mạnh bình thường thì chắc suốt ngày mình táng cho u đầu.
Lan man quá, trở lại với trại trẻ mồ côi. Đoàn của mình có 6 người tất cả. Nàng, mình và 2 đôi nam nữ nữa. Vẫn biết trung thu là ngày tết thiếu nhi nhưng các anh chị đến đây với mục đích tốt đẹp, cao cả thì chắc cũng không có vấn đề gì.
Điều đầu tiên mà mình muốn nói đó là mình chưa hề có 1 khái niệm nào về trại trẻ mồ côi. Chuyến đi này của mình cũng không hề có chủ định. Mc rủ thì mình đi và mình cũng chẳng thèm hỏi chương trình, kế hoạch ngày hôm nay ra sao … thành ra cả buổi mình cứ lóng ngóng nàng bảo gì làm đấy như chân osin sai vặt…
Lúc mới đến đoàn mình gặp mấy người quản lí và một số giáo viên dạy bọn trẻ đề nghe giới thiệu sơ qua nắm bắt tình hình. Thấy bảo có hơn 80 nhóc “lang thang cơ nhỡ” và 6 cụ già “neo đơn không nơi nương tựa”. Cá biệt còn có các “sky angel” được giải cứu trong nạn buôn bán người qua biên giới. Gớm, trại trẻ mồ côi mà quy tụ nhiều thành phần bất hảo quá…
Tiết mục đặc sắc nhất không thể thiếu trong các lễ hội trung thu đó là múa lân. Ở đây cũng không ngoại lệ. Hồi cấp 3 mình cũng có múa lân, nhảy nhót cả tiếng đồng hồ mệt bở hơi tai được 200k. Lúc này nhìn nàng thi ai bảo nàng đang đi hoạt động tình nguyện chứ… trông chả khác gì bọn trẻ con háo hức xem múa lân. Nhất là lúc con lân phun lửa thì nàng tròn mắt … Woaaa đáng yêu kinh khủng. Mà dạo này nàng mới chuyển qua để mái ngố chả thua kém gì mấy em xiteen cả.

Tiếp theo đó là tiết mục văn nghệ của mấy nhóc ở trung tâm biểu diễn. Mình phát hiện ra một điều là dù trẻ hay già thì cái tính mê gái nó vẫn ăn sâu trong máu như là bản năng và dù trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không hề thay đổi. Lúc con bé mình nhìn khá nhất lên hát là cả lũ con trai trong trại hò hét ấm ĩ. Mấy ông già già từ đầu đến giờ uống trà đàm đạo cũng phải quay sang nhìn chăm chú. Chỉ có mấy nhóc bé xíu thì chơi với nhau không thèm nghe hát. Riêng mình đã đứng cạnh ngôi sao sáng nhất đêm hôm nay rồi nên cũng chẳng mất công ngó đi ngó lại làm gì
Một lúc sau Mc và mấy người bạn của nàng lên hát. Nàng bảo mình lên cùng nhưng mình từ chối vì nói thực là giọng mình dở tệ. Nói chuyện bình thường thì giọng rất ấm, tình cảm và được nhiều người khen hay, lừa tình… nhưng khi mình cất tiếng hát thì sâu bọ cũng phải lăn ra ngất. Có lần nàng bảo giọng mình chỉ hợp với những bài trầm, buồn như người đi ngang đời tôi hay cô bé mùa đông. Về thử thu âm nghe lại thì đúng là không đến nỗi vỡ tim nhưng cũng chẳng thể gọi là hay được…
Ngoài tiết mục hát đồng ca còn có một anh chơi beat box hay phết. Có lẽ nhiều tài lẻ cũng là 1 cách ghi điểm với gái. Có thím khuyên mình học guitar để tỏ tình với nàng nhưng mình thấy không ổn. Thứ nhất là mình hát không hay nên chỉ sợ hát xong nàng ngất cmnr. Thứ 2 là mình từng nghe nàng nói :”90% con trai học guitar là để cua gái còn 90% con gái học guitar là vì niềm đam mê”. Với một con người quá sành sỏi như nàng thì những chiêu trò tán gái cơ bản hay nâng cao đều không có tác dụng. Tốt nhất là hành động theo con tim.
Sau màn Beat box là đến lượt nàng hát đệm đàn organ. Không khoe khoang, nâng bi nhưng thực sự theo cảm nhận của mình thì nàng hát rất hay. Giọng cao, trong và tạo cảm giác rất ngây thơ thánh thiện… Trước có up bài ngôi nhà hạnh phúc do nàng hát. Thím nào chưa nghe tò mò thì có thể xem lại. Hình như ở chap ” Suy Nghĩ Trong Anh “…
Lúc nàng hát xong 1 đám nhóc lít nhít lên tặng hoa. Mà bọn này cũng khôn thật, cứ nhằm người đẹp mà tặng thành ra nàng ôm hoa không hết trong khi hai đôi kia được lèo tèo vài bông. Lại nói về những người bạn của nàng, 2 đôi dấy theo mình thấy thì khá đẹp đôi. Không đẹp rạng rỡ như nàng nhưng cũng có duyên và dễ nhìn. Nếu mình và nàng tiến một bước xa hơn thì mình chắc chắn mình sẽ xuất hiện nhiều trong cuộc sống của nàng. Việc gặp gỡ bạn bè của nàng là điều không thể tránh khỏi. Mà con gái thì mọi người biết rồi đấy… dễ tự ái và ưa sỹ diện. Bạn của nàng mà chê mình 1 câu thì đường đến trái tim nàng dài ra cả trăm bước. Thế nên việc lấy lòng b .ạn bè của nàng là điều tất yếu. Chính vì vậy mình phải tạo ấn tượng tốt trong lần gặp đầu tiên này.

Chờ đám đông tản ra bớt mình cầm chai c2 lên đưa ọi người. Vừa hát xong chắc khát nước lắm mà ở đây lại nóng nữa. Dưới ánh đèn sân khấu mờ ảo, nàng như một thiên thần làm say đắm trái tim hàng trăm người khắp khán phòng… nhưng mấy ai biết được khi đến gần thì những giọt mồ hôi chảy dài làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi…
Có một thằng nhóc chạy lại kêu nàng cúi xuống. Thằng nhỏ ranh ma thật, chỉ đợi nàng cúi người xuống là nó thơm chụt vào má nàng ngay. Mình đầu tiên ngỡ ngàng rồi bàng hoàng giận dữ. Còn nàng chỉ cười rồi xoa đầu nó. Đợi nàng quay đi mình xách cổ thằng nhóc ra ngoài anh em tâm sự luôn. Sau vụ đó nó sợ xanh mắt mèo không dám bén mảng đến gần nàng nữa. Biết là kể ra trên đây thì ngày mai kiểu gì mình cũng ăn hành nhưng dám chơi dám chịu mà… hê hê.
Sau vụ văn nghệ là đến trao giải cho các em có thành tích học tập tốt và chấm giải các bức tranh theo trường phải pícasso. Nói vậy vì mình chẳng nhìn ra bọn nhóc vẽ cái gì hết… chỉ thấy mảng màu xanh đỏ tím vàng trộn lẫn vào nhau là ra bức tranh kiệt tác…
Màn cuối cùng là chơi trò chơi tập thể… quanh đi quẩn lại vẫn là làm theo tôi nói chứ đừng làm theo tôi làm hay đố vui có thưởng… bla bla… Quên không kể là bánh kẹo đồ uống linh tinh bày sẵn ngay từ đầu, mọi người vừa xem văn nghệ vừa oánh chén…
Đến cuối buổi nàng lấy một phong bì ra đưa cho quản lý để ủng hộ, giúp đỡ bọn trẻ. Do không chuẩn bị trước nên mình hoàn toàn không biết gì về việc này… Cảm giác như mình là người thừa đến ăn đến chơi rồi về chẳng phải làm một cái gì cả. Tiền không góp văn nghệ cũng không…
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, lúc về đưa nàng về mình mới thất bại toàn tập khi nàng đưa ình một hộp bánh trung thu. Chẳng biết nữa… Mình đã rất cố gắng để có một ngày lễ trung thu thật đẹp nhưng tất cả những gì mình thể hiện chỉ là đóng vai một anh hề. Những ý tưởng trốn đâu hết khi nghe đến trại trẻ mồ côi…

– Hết tiền rồi phải không? – Nàng hỏi khi mình dừng xe trước cánh cổng quen thuộc
– Hì ! – Mình chỉ biết cười trừ vì ngại.
– Về ăn đỡ bánh trung thu đi nhá hehe – Nàng cười lém lỉnh
Và các thím biết không… Khi về nhà mình mới phát hiện trong hộp bánh trung thu có kẹp tờ 500k… Đối với nàng mà nói thì nàng quá khéo léo và tinh tế trong cách đưa tiền. Còn với mình thì đây là sự thất bại thảm hại ột thằng con trai… Lần đầu tiên trong đời mình nhận tiền ăn của một người con gái khác ngoài mẹ mình.
P/s : Có thể các thím thấy chap này nhạt nhẽo… Có 2 lý do để giải thích cho việc đó. Thứ nhất là mình đang ốm, tâm trạng không thoải mái lắm và thứ 2 là rất khó để kể về một thứ mà bạn không thích. Vậy nên đừng gạch đá mình, những chap sau sẽ kịch tính hơn như phim hành động. Chap sau sẽ đánh dấu sự trở lại của thằng HKT dự kiến sẽ ra mắt vào ngày mai nếu mình đỡ mệt…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.