Hành Tinh Đảo Ngược

Chương 29


Đọc truyện Hành Tinh Đảo Ngược FULL – Chương 29


29.

TRƯƠNG HIỂU GIA, THẦN TAI HỌA.
Sau khi team building kết thúc, Hề Hàn trở về cuộc sống vất vả năm ngày đi làm hết bốn ngày tăng ca.

Nguyên nhân cũng không phải do Lâm Di Đông.

Sáng thứ hai Lâm tổng thân ái đưa thông báo ngắn gọn, đi tỉnh lân cận bàn chuyện hợp tác, phải đến cuối tuần mới về.

Theo lý thuyết sếp không ở văn phòng hẳn phải sướng lắm, mò cá té nước vui vẻ nguyên cả tuần.

Nhưng với Hề Hàn mà nói, loại cuộc sống lý tưởng này hiển nhiên không dành cho y.

Khi các đồng nghiệp trong bộ phận công khai chơi game hết nửa ngày, thì thời gian của y bị ba gã khổng lồ Excel, Word, PPT chiếm đóng, như thể cắm cái giắc cắm trên cổ, từ sáng đến tối chả ngẩng đầu được mấy lần.

Vì Trần Vãn xin nghỉ bệnh, chuyện tổ A tạm thời gác lại, dự án hợp tác với tổ B được đẩy lên trước.

Mỗi ngày đối phó với tên Trương Hiểu Gia phiền phức này quả thật là khổ chết, Hề Hàn dựa theo nguyên tắc không chọc được cũng không trốn được, nhanh chóng hoàn thành công việc của mình, giao cho tổ B lên ý tưởng hoạch định phương hướng, rồi Hề Hàn lại hỗ trợ hoàn thành đề án.

Thường Đức là một công ty chuyên về hàng thủ công bằng gỗ, không quá lớn mạnh trên thị trường.

Mọi người cũng không quá quen thuộc, nên Lâm Di Đông đã sắp xếp cho người đại diện hai nhóm đi đến một số cửa hàng để điều tra.


Trụ cột tổ A đang đi công tác, Trần Vãn có năng lực cũng xin nghỉ, thêm một thực tập tiểu Mạc không trông cậy được, Hề Hàn bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình xuất thân.

Y không thích ra ngoài làm việc, tuy lịch trình khá là rảnh rỗi, nhưng nhiệm vụ còn đó, không làm xong thì cũng thành đòi mạng.

Nhớ tới lịch sử đáng buồn hai ngày qua mà lòng chua xót, Hề Hàn cảm giác mỗi một tế bào trên người đều lâm vào trạng thái chết máy.

Ban đầu không hiểu sao tổ B lại phái Trương Hiểu Gia đi, sau mới biết Trương “Sơn Nhân” người ta có diệu kế để hành người.

Cậu ta phụ trách lang thang, khoác lác và tán gái, Hề Hàn phụ trách điều tra, hội họp và báo cáo.

Mới đi hai cây số đến cửa hàng đã hô đau chân, ung dung vào cửa hàng tiện lợi ngồi một phát nửa ngày không nhúc nhích, hỏi thì bảo sức khỏe không tốt không chịu được.

Deadline thì sắp tới, tối hôm sau đã phải báo cáo online, Hề Hàn dù có điên máu cũng chỉ có thể tự thân làm.

Trừ lúc học thể dục cần chạy một ngàn mét, đã mấy năm rồi Hề Hàn chưa trải qua cảm giác đi vạn dặm thế này.

Hậu quả trực tiếp của việc tiêu hao thể lực là chán ăn, tối về nhà trước khi lăn quay ra giường leo lên cân, hay lắm, giảm được vài kg.

Hề Hàn không nói nên lời, đôi khi công việc là liều thuốc giảm cân hiệu quả hơn bất kỳ loại nào.

Vất vả làm được cái báo cáo, đại gia này lại làm ra chuyện thiêu thân.

Ỷ có quan hệ với Thi tổng, lâm thời một hai phải đổi phương án.

Cái miệng nhỏ của cậu ta chóp chép, tất cả tư liệu của Hề Hàn bên này phải làm lại lần nữa.

Rõ ràng chỉ là một nhiệm vụ mang tính hỗ trợ, không biết sao lại biến thành lò sát sinh.

“Trời! Tui thấy tui đang sống trong [Les Misérables], Jean Valjean mẹ nó cũng đết khổ bằng tui.” Trưa thứ năm, Hề Hàn tức sôi ruột, tàn bạo bùm bùm gửi tin cho Đình Thần.

Đình Thần rep trong vài giây, “Sao dị sao dị, Lâm tổng nhà ông lại bắt ông tăng ca?”
“Tui chỉ nói ba chữ thôi – Trương Hiểu Gia, hiểu không?” Hề Hàn dùng tay trái không mấy thuận gõ chữ.

Gần đây dùng chuột nhiều quá, tay phải hơi nhức gân, giờ cầm đũa cũng không được như trước.

Đình Thần gửi sticker đau khổ, “Cá mè một lứa với Thi tổng thôi, người anh em số ông thật khổ.

Nói chứ thằng ngu thế này Lâm Di Đông coi được à? Đại lão như ổng trong mắt không nên chứa nổi một hạt cát chứ.”
Hề Hàn bất đắc dĩ nói, “Ảnh cũng có nhiều điều không thể mà, với cả mấy nay ảnh đi công tác, không duỗi tay dài vậy được.”

“Chậc chậc chậc, xem giọng điệu ai oán chưa kia.” Đình Thần hoàn mỹ phát huy bản chất bạn xấu, “Được rồi, làm không nổi nữa thì đổi việc thôi.”
Đó giờ cậu chàng là phú nhị đại tùy tính tự tại, Hề Hàn không làm được chuyện hào hiệp như thế, vừa phải trả ba tháng tiền thuê nhà đây này, nhân dân lao động nghèo khó nào dám nói đi là đi.

Đình Thần không sợ chết gửi một tin dài, “Cơ mà khẳng định ông không nỡ lòng bỏ, khà khà.”
“Người ta đi công tác rồi không thèm liên lạc à? Cứ thủ thỉ bên tai đi! Không nghĩ tới luôn sao?” Nói tới nói lui chỉ tiếc mài sắt không thành thép, cứ như cậu chàng chưa từng do dự trong tình cảm.

Nhớ sao?
Hề Hàn mở khung wechat của Lâm Di Đông ra.

Hai chữ [học trưởng] sáng loáng treo đó, nói lên một điều mập mờ nào đó thuộc về hai người.

Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở một ngày trước, Lâm Di Đông hỏi y đã ăn tối chưa, y rep đã ăn pizza của Papa John rồi.

Có lẽ lịch trình rất nhiều, Lâm Di Đông thật sự rất bận, khó mà rảnh rỗi để trò chuyện cùng nhau, thường rất lâu anh mới rep được, chuyện để nói cũng không nằm ngoài những điều vụn vặt hằng ngày.

Chữ trên màn hình đương nhiên không có nhiệt độ như khi tiếp xúc gần gũi, nhưng cả hai đều ngầm hiểu không đề cập đến nụ hôn tình cảm khi ấy.

Hề Hàn lờ mờ mà đoán được nguyên nhân hôm đó Lâm Di Đông khác thường – chẳng lẽ vì ghen sao?
Thật khó mà tưởng tượng, người lãnh tĩnh như anh cũng sẽ có những cảm xúc bình thường như thế?
Hề Hàn nghi ngờ bản thân suy nghĩ nhiều, thế nhưng lại không ngăn được trực giác vi diệu ấy.

“Đang làm gì thế?” Khi phản ứng lại y đã gõ mấy chữ vào trong khung chat.

Do dự vài giây vẫn là gửi đi.

Một con nhện nhỏ màu xám đang leo dọc theo góc bàn, nhanh chóng di chuyển xung quanh, gần như hòa thành một thể với hoa văn nhạt nhẽo.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, một màu vàng rực rỡ chiếu trên mặt mặt kính cao tầng phồn hoa.


Thời tiết bên anh có nắng ấm thế này không? Hề Hàn nghĩ.

[Ting.]
Lâm Di Đông ngắn gọn đáp, “Đang uống cà phê.”
Mấy giây sau một bức ảnh được gửi đến, các tòa cao ốc ở khu trung tâm san sát nhau, xe cộ dưới cầu vượt đông đúc, còn bóng anh thì phản chiếu trên kính.

Quả thực trời cũng đang nắng.

.

Truyện mới cập nhật
Hề Hàn không kềm lòng được mà cười, voice chat, “Đi công tác có mệt không?”
“Cũng được, nhưng muốn nhanh về.” Lâm Di Đông cũng voice chat lại, có lẽ bởi vì xung quanh có người nên anh nói rất nhẹ, truyền vào tai như tiếng thì thầm trầm thấp.

Hề Hàn đưa điện thoại lên tai, không nhịn được nghe đi nghe lại.

Tác giả: Gần đây bị quá tải, cảm giác sắp không xong.

Ngoài đời có những đồng nghiệp còn đáng ghét hơn cả Trương Hiểu Gia, nhưng không có Lâm tổng.

Hi vọng cuộc sống mọi người suôn sẻ XD..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.