Hạnh Phúc Ước Hẹn

Chương 3: Mênh mang


Đọc truyện Hạnh Phúc Ước Hẹn – Chương 3: Mênh mang

Nếu em là một giọt nước mắt trong mắt anh, vì sợ mất em, anh sẽ không bao giờ khóc.

– Hannah Jo Keen –

Chu Lập Đông dựa người lên ghế sô pha, gần đây mệt quá, công ty có nhiềuviệc, có nhiều tâm sự trong lòng nên anh cảm thấy hơi mệt mỏi.

Thẩm Lợi dựa vào gần anh, nũng nịu nói: “Lập Đông, lâu rồi mình không ở bên nhau, hay là tối nay về nhà mình?”

Anh giả vờ như đang ngủ, hơi thở nặng nề.

Thẩm Lợi đẩy anh, giận dỗi nói: “Anh cứ lạnh nhạt với em, ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!” Cô nói xong rồi bỏ đi.

Chu Lập Đông nhắm mắt lại, cảm thấy lòng mình trống rỗng đến đáng sợ, không thứ gì có thể lấp đầy được.

Vì sao đàn ông phải có nhiều dục vọng như vậy?

Anh cầm điện thoại rồi nói: “Tỉnh Thành, chọn thời gian để mọi người có thể tụ tập đi!”

Địa điểm tụ tập được chọn là nhà hàng Vương Phủ.

Tỉnh Thành đi một chuyến tới công ty của Tư Nguyên, thông báo cho cô việcgặp nhau, tiện thể nói với tổng giám đốc Châu, dự án Đông Khải đã đượcquyết định, anh sẽ giao cho họ làm một phần nhỏ.

Tổng giám đốc Châu rất vui mừng, liên miệng nói gần đây Tư Nguyên rất vất vả, đồng ý cho cô nghỉ phép hai ngày.

Hác Tư Nguyên nghe thấy địa điểm gặp nhau là nhà hàng Vương Phủ, cô hơi do dự: “Ở đó có xa xỉ quá không?”

Tỉnh Thành nói không chớp mắt: “Dù sao cũng là Lập Đông mời, bây giờ cậu ấycó tiền, thường hay bóc lột tôi và Yến Phi, cũng nên thưởng công chochúng tôi rồi.”

Tư Nguyên không biết phải nói gì nên nói: “Đến lúc đó, nêu có thời gian tôi sẽ đi.”

“Không phải có thời gian sẽ đi, mà là không có thời gian cũng nhất định phải đi!” Tỉnh Thành nghiêm túc nhìn vào mắt cô và nói.

Tư Nguyên hoang mang tránh ánh mắt của anh, nghĩ một lát rồi gật đầu.

Chu Lập Đông thay bảy, tám chiếc cà vạt, cảm thấy không chiếc nào phù hợpvới mình, cuối cùng anh đành mặc chiếc áo sơ mi kẻ, khoác chiếc áo lenmàu nâu nhạt trẻ trung mới cảm thấy hài lòng hơn một chút.

Anhlái xe đến nhà hàng Vương Phủ rồi mới nhớ ra vẫn còn sớm nên vào siêuthị gần đó mua một bao thuốc. Bình thường anh không hút thuốc, hút mộtđiếu là ho sặc sụa, ho đến mức chảy cả nước mắt,

Anh sờ trán tự hỏi mình: “Mình sao thế?”

Lúc Tỉnh Thành đến, Chu Lập Đông mới bước vào nhà hàng, bàn bạc với Tỉnh Thành công việc làm ăn.

Tỉnh Thành nhắc lại chuyện cũ: “Lập Đông, vài năm nay công ty của chúng takiếm được một ít tiền, cậu hoàn toàn có thể rời khỏi nhà họ Thẩm làm ănriêng, không cần phải ở đó nhìn sắc mặt của người ta.”

Chu Lập Đông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mình ở đó vẫn ổn.”

“Làm huynh đệ với nhau nhiều năm nay, có lúc thật sự không biết cậu nghĩ như thế nào, báo ơn cũng phải có giới hạn, hơn nữa, cậu cũng đã báo ơn quáđủ rồi” Tỉnh Thành nói.

“Mình nghĩ thế nào không quan trọng, dùsao năm đó là lúc mình khổ sở nhất, họ.. Chuyện này nói đến đây thôi.”Chu Lập Đông không muốn nói thêm nữa, người khác không cần hiểu những gì anh nghĩ, năm đó anh đã chọn con đường này nên quyết định chấp nhận mọi hậu quả.

Tỉnh Thành thở dài rất to, trong lòng không hiểu vì sao Lập Đông luôn muốn báo ơn, hà tất phải khổ như thế, anh nghĩ, tronglòng không thể vô lo vô nghĩ trên mặt vẫn lộ vẻ kiên định. Hai ngườilặng yên không nói gì nữa,

Hoắc Yến Phi và Tư Nguyên cùng bước vào nhà hàng.

Anh nhìn ánh mắt của Tỉnh Thành và Chu Lập Đông, bỗng nhiên toát mồ hôitrán, vội vàng giải thích: “Trên đường tôi gặp tiểu tài nữ, thây cô ấyđi bộ trên đường nên đưa đi một đoạn.”

Hác Tư Nguyên cười khẽ, để lộ hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, cô nói: “Đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi đẹp như thế này”

Chu Lập Đông đang cười, nghe thấy câu nói này của cô, nụ cười trên mặtdường nhu đông cứng lại, bỗng nhiên anh muốn rứt tóc mình, anh đang làmgì? Khoe giàu sang với cô sao? Chứng minh với cô lựa chọn năm đó của anh là đúng đắn sao?

Tỉnh Thành vội vàng phân bua: “Chọn đến đây chỉ là vì muốn yên tĩnh thôi.”

Tư Nguyên ngồi xuống cạnh Tỉnh Thành, bên phải là Hoắc Yến Phi, hai ngườikhông ngừng gắp thức ăn cho cô, cô chỉ cúi đầu ăn, yên lặng, đưòng nhưgiữa họ vẫn là tiểu tài nữ và tam kiêm khách như nhiều năm về trước.

Chỉ vài năm nhưng họ không bao giờ có thể quay về thời đó nữa.

Ngồi ăn được một lúc, bỗng nhiên Hoắc Yến Phi nói: Tiểu tài nữ, kể chochúng tôi nghe cuộc sống những năm gần đây của cô đi, để chứng tôi hiểuhơn.”

Tư Nguyên đặt bát đũa xuống, hỏi lại với giọng dịu dàng: “Anh muốn hiểu gì?”

Hoắc Yến Phi ôm đầu, có vẻ như suy nghĩ gì đó rồi mới nói: “Cô và Tổ Kế còn liên lạc với nhau không?”

Tư Nguyên cười, điều này rõ ràng không liên quan đến việc hiểu cô.

“Có!”

Hoắc Yến Phi vội hỏi: “Cô ấy vẫn khỏe chứ?”

“Rất khỏe.”

Yến Phi xoa tay: “Cô kể nhiều hơn một chút được không? Vì sao nói chuyện toàn nói một hai chữ là thôi?”

Tư Nguyên ôn tồn nói: “Tôi và Tổ Kế thường xuyên liên lạc với nhau, cô ây rất khỏe.”

Hoắc Yến Phi sốt ruột: “Cô ấy có nhắc đến tôi không?”

Tư Nguyên gật đầu.

“Cô ấy nói thế nào?” Hoắc Yến Phi chờ đợi với vẻ hơi đắc ý.

“Cô ấy thường xuyên kể với con trai về anh, cô ấy nói: Sau này lớn lên,đừng giống bạn học của mẹ là Hoắc công tử, ngu dốt và bất tài!”

Thái độ hưng phấn của Hoắc Yến Phi trở nên vô cùng thất vọng: “Con trai?”

Tỉnh Thành và Chu Lập Đông không nhịn được cười nhưng sợ làm tổn thương đến anh nên không thể để lộ ra trên mặt.


“Con trai thì làm sao?” Tư Nguyên hỏi

“Sao cô ấy lại lấy người khác?” Hoắc Yến Phi than thở, dường như không muốn nghe câu trả lời.

Tư Nguyên nói rành rọt từng chữ từng câu: “Rất đơn giản, cô ây quyết định không chờ đợi nữa.”

Trên mặt Chu Lập Đông vẫn có vẻ như đang muốn cười, nghe thấy vậy, anh ngạc nhiên đứng bật dậy: “Mình ra ngoài gọi điện thoại!”

Thấy anh vội vàng bước ra ngoài, mặc dù Hoắc Yến Phi vẫn chưa kịp định thầnlại nhưng anh nói không giấu giếm: “Lập Đông cũng thật là… gọi điệnthoại gì mà phải gọi sau lưng chúng ta?”

Tỉnh Thành nhìn anh, xua tay: “Cậu đừng can thiệp, cậu ấy có chuyện của cậu ấy.”

Chu Lập Đông đứng ngoài hành lang, không biết phải gọi điện cho ai, nhìndanh sách liên lạc trong điện thoại, anh chọn một cái tên quen thuộc,người kia rất nhiệt tình; “Phó tổng giám đổíc Chu, lâu rồi không gặp,hôm nào đó gặp nhau ngồi nói chuyện, đang có vụ làm ăn muốn bàn bạc vớianh.”

Anh đồng ý, cất điện thoại rồi cảm thấy mất mát điều gì đó. Con đường trước mắt trở nên nhạt nhòa mò ảo, không nhìn rõ được bất kỳđiều gì. Anh cố gắng lắc đầu rồi nói với chính mình: “Chu Lập Đông,ngươi đừng quên, ngươi phải tự mình đi con đưòng này!”

Lúc ChuLập Đông quay lại, anh đã lấy lại được nụ cười hiền hòa cùa mình, dườngnhư anh không tranh giành điều gì với bất kỳ ai, cả thế giới được thulại tận sâu đáy mắt anh.

Tư Nguyên nhớ lại nhiều năm trước đây,Chu Lập Đông cũng nhìn cô với ánh mắt như thế, nói lời tạm biệt cô, mặcdù không đủ kiên quyết, không đủ nhẫn tâm nhưng lại khiến cho người khác thất vọng đến mức trái tim tan nát.

Anh đã từng nói rõ ràng:”Anh phải theo đuổi tiền tài và quyền lực, em không hiểu, anh cần phảilàm Julien trong Đỏ và đen, anh không thể để bất kỳ ai ngăn bước châncủa anh”

Hơi nóng của trà Bích Loa Xuân rất lớn, mặc dù chỉ phamột tách nhỏ nhưng không biết vì sao, hơi nóng của nó cũng khiến ngườita cay mắt, Tư Nguyên không tiếp tục ngồi thêm được nữa, cô cầm túi đứng đậy, miễn cưỡng nở một nụ cười: Tôi có việc, phải đi trước.”

“Cô có thể có việc gi? Không phải Tỉnh Thành đã giúp cô xỉn nghỉ phép sao?” Hoắc Yến Phi không hài lòng.

Tỉnh Thành không nói nhiều, ôn tồn nói: “Đã như vây, để tôi tiễn cô.”

Tư Nguyên lắc đầu: “Nếu tiện, tôi muốn để Hoắc công tử tiễn tôi.”

Hoắc Yến Phi không hiểu, vội vàng nói: “Tiện, tiện!”

Tư Nguyên hướng về phía Tỉnh Thành khẽ gật đầu: Tỉnh sư huynh… Cảm ơn ba người đã tiếp đãi, tạm biệt!”

Nhìn theo bóng hai người bước ra khỏi nhà hàng Vương Phủ: “Lập Đông, đừng nhìn nữa, nêu nhìn tiếp mặt cậu sẽ úp xuống đất mất!”

Chu Lập Đông không bộc lộ thái độ gì, lạnh lùng nhìn anh, chỉ một ánh mắtmà khiên Tỉnh Thành cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòngkhiến anh run rẩy nhưng vẫn không sợ nói thêm một câu: “Ổ, thật khó coi, lần nào cũng đeo một lớp mặt nạ giả vờ cười, bây giờ mới để lộ bộ mặtthật vì ai đó.”

Quả nhiên Chu Lập Đông không cười, anh trầm giọng nói: “Tỉnh Thành, cậu đừng bận tâm vô ích.”

Tỉnh Thành yên lặng rồi ngẩng đầu cười lớn: “Lập Đông, mình nói chúng ta đúng là huynh đệ tốt!”

Chu Lập Đông vẫn không cười, chỉ nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ: “Tỉnh Thành, cậu đừng cười nữa, thái độ rất khó coi.”

Ngay lập tức Tỉnh Thành không cười nữa, bực bội nhìn anh nói: “Tên họ Chu kia! Có vẻ như cậu muốn nói câu này từ rất lâu rồi!”

Ở một nơi khác, Hoắc Yến Phi hỏi Hác Tư Nguyên: “Vì sao cô muốn tôi tiễn cô?”

Tư Nguyên chớp mắt: “Vì anh nợ tôi.”

“Lúc nào? Vì sao tôi không biết?” Hoắc Yến Phi không hiểu.

“Lâu rồi, tôi cũng quên rồi!” Tư Nguyên khẽ cười.

Thời đại học, chỉ cần không có giờ học, cô đều ở chỗ Chu Lập Đông, mặc dùTỉnh Thành và Hoắc Yến Phi quý cô, nhưng tắm giặt không tiện, lại khónói, nên mắng Chu Lập Đông coi trọng sắc đẹp mà quên bạn bè. Hoắc YếnPhi nói: “Đợi bao giờ hai người kết hôn đừng mong mình đến làm phù rể,ngày nào cũng thấy hai người ở với nhau, phiền lòng.”

Lúc đó, cô phản đối Hoắc Yến Phi: “Ai nói tôi và Lập Đông sau này sẽ kết hôn

“Nếu hai người không kết hôn thì lấy đầu tôi làm bóng đá!” Hoắc Yến Phi bực bội nói.

“Tôi nhớ rồi, Hoắc công tử!” Cô cười nói.

Bây giờ, cô và Chu Lập Đông đã mỗi người một ngả, Hoắc công tử không còn gì để nói, anh đã thua, vì sao không nợ cô?

Hoắc Yến Phi không nói lại được Hác Tư Nguyên, mồm miệng cô lanh lợi, tư duy nhanh nhạy, hồi học đại học anh đã không nói lại được cô, sau đó cho dù Tư Nguyên nói gì anh cũng nhất quyết không đối đáp lại.

Đưa Hác Tư Nguyên về nhà, cuối cùng Hoắc Yến Phi không nén được tò mò hỏi: “Tiểu tài nữ, bây giờ cô có bạn trai chưa?”

Tư Nguyên yên lặng một lát rồi lắc đầu.

“Bây giờ Lập Đông đã đính hôn với Thẩm Lợi rổi, cô đừng chờ cậu ấy nữa!” Hoắc Yến Phi nhất thời không giấu được nói với cô.

“Ai nói tôi đợi anh ấy?” Trong lòng Tư Nguyên cảm thấy đau đớn, nặng nề trả lời.

“Không phải thì tốt! Tiểu tài nữ, bây giờ tôi vừa chia tay với bạn gái hay là chúng ta cặp thành một đôi?”

Bỗng nhiên Tư Nguyên bật cười: “Hoắc công tử ơi Hoắc công tử, có vẻ như hồihọc đại học, sau khi đầu óc anh bị ngâm nước, nước không chảy ra đượcthì phải!”

Nhìn thây Hác Tư Nguyên bưóc đi xa dần, Hoắc Yến Phivỗ đẩu, thầm nghĩ: Đầu óc ngấm nước, sao anh không nhớ? Có phải cô đangchửi anh không?

Chu Lập Đông nhận được điện thoại của bố gọi từquê, bố anh nói: “Chú ba bị bệnh, phải đi Bắc Kinh khám bệnh, con tìmcho chú một nơi để ở.!

Chu Lập Đông đồng ý ngay: “Con sẽ liên hệ tìm khách sạn, mọi việc cứ để con lo.”

Ông Chu lớn tiếng nối với anh: “Khách sạn đắt đỏ! Con nghĩ tiền của conkhông phải là tiền sao? Không phải ở chỗ con cũng rộng sao? Một cáigiường là được.”

Chu Lập Đông là một người con hiếu thuận, anh nói: “Vâng, ở chỗ con cũng được.”

Chu Lập Đông và Thẩm Lợi có một căn phòng, đó là của nhà họ Thẩm mua cho họ ở sau khi kết hôn. Nhưng anh và Thẩm Lợi đi làm quá xa nên không thường xuyên đến đó ở, thường sống ở nhà bố mẹ của Thẩm Lợi, vì thế nên cănphòng bỏ không.

Hôm đó, Chu Lập Đông ra bến xe phía tây Bắc Kinh đón chú ba, đưa ông đến căn phòng ở ngoại ô.

Trên đường, chú ba không ngừng ca ngợi: “Lập Đông, bây giờ cháu là niềm tự hào của cả nhà!”


Trước đây, lúc người nhà nói như thế Chu Lập Đông cảm thấy rất tự hào, nhưngbây giờ anh lại cảm thấy hơi chua chát. “Để có niềm tự hào này, thật sựkhông phải đễ dàng!” Anh nói không biết để chú ba nghe hay để mình nghe.

Thẩm Lợi biết trong nhà có người ngoài đến ở, cô không vui, trách móc Chu Lập Đông: “Vì sao anh tùy ý để ai đến ở thì ở?”

Chu Lập Đông nói: “Ông ấy không phải là người ngoài, là chú ba của anh.”

“Anh kiếm ở đâu ra nhiều chú như thế?”

“Nhà ai chẳng có họ hàng?” Anh muốn từ tốn giải thích với Thẩm Lợi, nhưngThẩm Lợi không nghe, nhướn mày: “Ngày mai tìm cho khác cho ông ấy rangoài ở!”

“Em đừng bộc lộ tính cách tiểu thư như thế nữa, chú anh bị ốm, sao có thể để ông ấy ra ngoài ở được? Hơn nữa, căn phòng đó vẫnđể trống.” Anh cảm thấy hơi buồn.

“Em trẻ con ở điểm nào? Em nóicho anh biết, Chu Lập Đông, chỗ em không phải là chỗ tạm trú, ai muốnđến thì đến, muốn đi thì đi!” Càng nói Thẩm Lợi càng kích động, cổ côhơi đỏ lên.

“Chú ấy đã đến ở rồi, đợi khám bệnh xong rồi bàntiếp!” Chu Lập Đông không vui, không muốn tranh cãi với Thẩm Lợi nữa, đi vào phòng đọc sách, hôm nay là một ngày mệt mỏi, anh phải làm thêm giờ.

Thẩm Lợi cảm thây tủi thân, than thở: “Chu Lập Đông, có lúc em nghi ngờ không phải anh yêu em mà yêu cái nhà này.”

Chu Lập Đông không nói gì, cảm thấy một góc nào đó trong lòng mình đổ sụp.

Thẩm Lợi cầm chiếc bao tập thể hình rồi giận dữ bước ra ngoài, Chu Lập Đôngbiết cô đến phòng tập thẩm mỹ, anh cũng không ngăn cản, tối nay anh ởyên tĩnh một mình.

Nhìn thấy từng tập văn bản, Chu Lập Đông cảmthấy chóng mặt, vì sao các con chữ đều đang nhảy múa? Anh nhắm mắt hítthở thật sâu, muốn để lòng bình tâm lại nhưng tim càng lúc càng đậpnhanh hơn. Đẩu óc anh rối loạn, anh muốn xóa bỏ tất cả, nhưng cho dù cốgắng như thế nào, trong đầu anh vẫn vang lên giọng nói dịu dàng ấm áp và một gương mặt cuối mơ hồ.

Anh đã gần như không thở được nữa, dạ dày anh khó chịu, nếu tiếp tục ngồi như thế này anh sẽ không thở được nữa.

Anh vội vàng ra khỏi cửa, lái xe chạy hai vòng quanh đường vành đai, banđêm không tắc đưòng nên anh phóng nhanh như bay. Hạ cửa kính xuống đểgió thổi vào mặt, tìm đôi chút cảm giác kích thích và mạo hiểm.

Nhìn thấy những tòa nhà cao tầng và cầu vượt vụt qua trước mắt bỗng nhiênanh cảm thấy mình sống quá vội vàng, đến mức anh không kịp nhìn kỹ những cảnh vật xung quanh.

Thẩm Lợi đi chơi đến nửa đêm mới về, có lẽ uống nhiều rượu nên lảo đảo bước lên nhà.

Sau khi về nhà, Chu Lập Đông ngồi bên ngoài hóng gió, từ xa nhìn thấy cómột người đàn ông cao to, cơ bắp vạm vỡ đi theo cô từ phòng tập thểhình.

Thẩm Lợi!” Anh hét to sau lưng cô

Thẩm Lợi quay đầu lại, nhìn thấy Chu Lập Đông đúng bên ngoài đang nhìn cô với vẻ quantâm, trời lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, gió thổi khiến tócanh rung rung. Cô kéo tay anh, giọng hơi trách móc “Đứng lâu như thế,tay anh lạnh cóng rồi”.

Chu Lập Đông đỡ cô, dìu dàng nói: “Sau này ra ngoài đừng uống nhiều rượu như thế, phụ nữ đi một mình dễ bị bắt nạt”

Thẩm Lợi ngoan ngoãn gật đầu, dịu dàng nói: “Lập Đông, để chú anh ở cănphòng đó, đợi hôm nào có thời gian em sẽ đến đó thăm chú!”

ChuLập Đông cảm động, trong lòng cảm thấy một chút hối hận, anh còn có thểmuốn gì nữa? Anh ôm lấy Thẩm Lợi: “Cảm ơn em đã hiểu anh”

Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi là những người không chịu được nhàn rỗi, lúc không có việc gì làm họ thường đi tập thể dục.

Mọi ngày cuối tuần, Hoắc Yến Phi đề nghị như thường lệ: “Đi chơi gôn thôi!”

Bỗng nhiên Tỉnh Thành nói: “Lâu rồi không chơi cầu lông!”

Hoắc Yến Phi nói: “Phải, chúng ta hẹn nhau ở một phòng tập thể dục, quyết chiến một trận”

“Được, nhưng có hai chúng ta thì không có ý nghĩa gì, không giống như hồi đại học… “

“Vậy gọi Lập Đông và tiểu tài nữ đi” Hoắc Yến Phi không nghĩ ngợi gì, buộc miệng nói

“E rằng rất khó…” Tỉnh Thành thầm cười trong bụng, giả vờ thở dài

“Như vậy có gì khó, cậu gọi Lập Đông, mình gọi tiểu tài nữ, mình sẽ giấu côấy” Hoắc yến phi nghĩ đến đâu, nói đến đó, không e ngại gì

Tỉnh Thành nghĩ, đây cũng là một ý khiến hay, mình không cần phải làm người xấu

Chu Lập Đông rất bận, nghe nói đến việc đi chơi cầu lông liền thoái thác: “Mình không có thời gian”

Tỉnh Thành không hề hoang mang “ Dù sao cũng có Tư Nguyên, mình kêu thêm một người đàn ông khác là được”

Chu Lập Đông nghe thấy thế, vội vàng nói : “ Thôi để mình đi cũng được”

Lúc Hoắc Yến Phi gọi Hác Tư Nguyên, anh nói như thế này : “ Lâu rồi không chơi cầu lông nên muốn tìm ai đó đọ sức”

Tư Nguyên ý tứ hỏi : “ Có những ai?”

“Có tôi và Tỉnh Thành, cô đến đi, nếu cô thắng tôi sẽ mời cô đi ăn” Giọng của Hoắc Yến Phi nghe rất thành khẩn.

Gần đây Tư Nguyên không đượ nghỉ ngơi, cô đang muốn có cơ hội vận động một chút, nghe thấy vậy, cảm thấy cũng hay nên đồng ý.

Địa diểm hẹn nhau ở nhà tập thể dục của đại học Giao Thông, mọi người đều quen thuộc.

Mặc dù bận nhưng Chu Lập Đông vẫn đến sớm nhất. Anh nhớ lại thời đại học,anh, Tư Nguyên, Tỉnh Thành, Yến Phi thường hay chơi cầu với nhau. Anh và Tư Nguyên một nhóm, thi đấu với Tỉnh Thành và Yến Phi, nam nữ phối hợpnên thường bị thua.

Có lúc thua rồi, Tư Nguyên vô cùng thất vọngnói : “Lập Đông, sao chúng ta chưa bao giờ thắng, có phải vì chúng takhông biết phối hợp với nhau?”

Mỗi lần như vậy, Hoắc Yến Phi đều cười cô : “Lập Đông là gì có tinh thần chơi cầu, cậu ấy nhìn cô suốt, nên không thua mới lạ”

“Vậy chúng ta đổi, lần sau tôi với Tỉnh sư huynh một nhóm” Tư Nguyên đỏ mặt nói

“Đừng, lần sau chúng ta sẽ thắng!” Anh ngăn lại, không để cô và Tỉnh thành chung một nhóm.

“Nếu còn thua tiếp, em sẽ không chung một nhóm với anh nữa” Tư Nguyên dọa anh.


Nhưng lần sau, họ vẫn thua.

“Chu Lập Đông, lần sau cho dù nói như thế nào em cũng không chung nhóm với anh nữa!”

Nhưng, cho dù Tư Nguyên nói như thế nào. Mỗi lần chơi cầu cô vẫn cùng nhóm với anh.

Lúc Hác Tư Nguyên đến sân vận động đại học Giao thông, cô nhìn thấy Chu Lập Đông đang chuẩn bị khởi động, Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi đã thay quầnáo, đang háo hức muốn chơi.

Tư Nguyên đứng ở cổng nhìn họ, thờigian như quay ngược trở lạí, cô nhìn thấy tam kiếm khách nhiều năm vềtrước, sau giây phút hoảng hốt, định thần nhìn kỹ lại, cô mới thấy không phải, ngay cả chiếc vợt cầm trên tay họ cũng không còn là loại vợt rẻtiền như trước.

Cô cảm thấy mất mát, quay nguời muốn bỏ đi.

Hoắc Yến Phi tinh mắt nhìn thấy cô bèn gọi “Tiểu tài nữ, chúng tôi ở đây!”

Tư Nguyên đứng bất động, đi cũng không phải, ở cũng không phải.

Tỉnh Thành và Chu Lập Đông cùng nhau bước ra cổng, Tỉnh Thành cười nói: “Mau thay quần áo đi, chỉ còn đợi một mình cô thôi!”

Chu Lập Đông đứng sau lưng Tỉnh Thành, cũng cười rất hiền lành, trong ánhmắt anh chứa đựng biết bao sự chờ đợi và khẩn cầu không nói được thànhlời, dường như anh muốn nói: “Em ở lại đi!”

Tư Nguyên từ từ rúttay đang đặt trên cánh cổng, nắm chặt dây đeo cùa túi đựng vợt cầu lông, khẽ thở dài rồi nói với Tỉnh Thành: “Vậy đợi tôi đi thay quần áo.”

Tỉnh Thành gật đầu, nhìn theo bóng dáng của Tư Nguyên, anh cảm thấy cô vôcùng cô đơn và yếu ớt nhưng lại có một sự kiên cưòng mạnh mẽ không thểdiễn tả được bằng lời.

Anh quay lại nhìn Chu Lập Đông, ánh mắtanh buồn bã xa xăm, dù nụ cười vẫn ấm áp nhưng không giấu được tâm trạng buồn bã và thương cảm trong lòng.

“Lập Đông, chúng ta làm nóng người thôi.” Tỉnh Thành nói

Chu Lập Đông cầm vợt, tự tin cười nói: “Được! Lần này mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng mới đến, cậu phải cẩn thận.”

Bỗng nhiên anh lấy lại được năng khiếu chỉ đạo của một người chỉ huy, cảmgiác chán nản lúc trước hoàn toàn biến mất. Tỉnh Thành nheo mắt anh nghi ngờ không biết vừa rồi mình có nhìn nhầm không, Lập Đông luôn được đốithủ của anh gọi là “Tiếu Diện Hổ¹ trên thương trường!

Trình độchơi cầu lông của Chu Lập Đông thật sự có tiến bộ rất nhiều, Tỉnh Thànhcũng không kém hai người đều cố gắng không ai nhường ai, chơi mấy hiệpliên tục mà bất phân thắng bại.

Hoắc Yến Phi đứng cạnh nhìn, luôn miệng khen hay, nhưng sau một lúc bỗng cảm thấy có gì không đúng, vộivàng hét: “Này cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, giữ sức đã”

Tư Nguyênthay xong quần áo đi ra, trừng mắt nhìn Hoắc Yến Phi, khẽ nói: “Hoắccông tử, không phải anh đã nói chỉ có anh và Tỉnh sư huynh đến thôisao?”

Hoắc Yến Phi quay lại cười: “Dù sao Lập Đông cũng không phải người ngoài..”

Tư Nguyên không biết phải làm thế nào, nghiến răng nói: “Anh đã tự hủyhoại danh dự của mình! Sau này anh nói gì tôi cũng sẽ không tin nữa!”Nói xong cô bước thẳng về phía trước, không thèm đoái hoài đến anh.

Hoắc Yến Phi vội vàng đuổi theo Tư Nguyên; “Tiểu tài nữ, cô đừng tức giận,tôi chỉ cảm thấy trước đây chúng ta chơi với nhau rất vui, nếu không gặp nhau như thế này sẽ rất đáng tiếc”

Tư Nguyên không nói gì, chỉ chú tâm nhìn Chu Lập Đông và Tỉnh Thành,

Hoắc Yến Phi nhìn theo ánh mắt của cô, thận trọng hỏi: “Cô chơi bên nào?”

Tư Nguyên nhìn thấy Tỉnh Thành quay lại cười với cô bèn nói: “Tôi và Tỉnh sư huynh cùng một nhóm!”

Bốn người phân nhóm chơi như thời trẻ, chỉ có điều tâm trạng không còn giống như trước nữa.

Mọi người đều thận trọng không chỉ vì muốn chơi một trận đấu hay, dường như còn vì muốn tìm lạí những khoảnh khắc đã mất trong quá khứ.

Đềutừng là những cao thủ cầu lông lẫy lừng ở trường học động tác chơi cầucủa họ rất chuyên nghiệp, mỗi lần phát cầu, liệng vợt đều phải tập trung tinh thần, dù chỉ một giây không chú ý cũng biến thành cơ hội cho đốiphương.

Hoắc Yến Phi liên tục tấn công, Tỉnh Thành đành nhảy lêncao phát bóng cho Chu Lập Dông, vốn dĩ Chu Lập Đông có cơ hội đập bóngnhưng anh không làm, chỉ phát nhẹ cầu cho Tư Nguyên, Tư Nguyên cũng phát bóng rất nhẹ, quả cầu bay qua lưới rồi rơi xuống.

Hoắc Yến Phi vô cùng ảo não, trách móc Chu Lập Đông: “Vì sao không đập bóng để ăn điểm?”

Chu Lập Đông chỉ cười: “Mình sợ vướng lưới, ngay cả cơ hội quay người cũng không có!”

Tay cầm cầu của Tư Nguyên run rẩy, quả cầu bay nhanh trước mặt Hoắc YếnPhi. Hoắc công tử phản ứng rất nhanh, nhẹ nhàng đỡ cầu, quả cầu bayngược lại, Tư Nguyên đành đánh cầu lên cao để tìm cơ hội.

Cầu bay về phía Chu Lập Đông, Hoắc công tử đứng bên cạnh hét to: “Đập đi, Lập Đông, mau đập đi”

Chu Lập Đông không kịp suy nghĩ, đập cầu, cầu bay về phía Tư Nguyên. TưNguyên muốn chạy lên phản công nhưng bị trượt chân, trọng tâm không vững nên bị ngã.

Lúc ngã xuống , Tư Nguyên cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là một quả cầu thôi, vì sao phải cố sống cố chết như thế?

Thấy Tư Nguyên bị ngã, Tỉnh Thành vội vàng lao lại, Chu Lập Đông còn nhanh hơn anh

“Không sao chứ?” Chu Lập Đông đỡ Tư Nguyên, muốn giúp cô đứng dậy, Tư Nguyêngạt tay anh ra không do dự. Chu Lập Đông ngượng ngùng nhìn cô đang cốgắng đứng dậy.

Hoắc công tử cũng lao lại, nhìn thây vết thương trên tay Tư Nguyên, anh nói: “Tiểu tài nữ, cánh tay cô bị chảy máu rồi!”

Tỉnh Thành nhanh nhẹn cởi áo khoác cùa mình buộc một vòng trên tay Tư Nguyên rồi nói: “Hình như trên xe có bông băng, tôi đi lấy!”

Hoắc YếnPhi cũng đi theo, quay đầu lại dặn dò: “Tiểu tài nữ, cô cố chịu đựng một lát, tôi đi mua một chai nước lọc về rửa vết thương cho cô!”

Tư Nguyên dùng tay còn lại giữ cánh tay bị thương, cười nói: “ Không cần, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

“Đừng cố gắng tỏ ra dũng cảm, máu chảy thấm vào áo rồi! Hoắc công tử vỗ nhẹ lên tay cô.

Nhìn vệt máu trên nền đất, Tư Nguyên muốn chảy nước mắt không phải vì cảmgiác đau bởi vết thương mà vì cảm giác buồn bã trong lòng.

Chu Lập Đông yên lặng đứng bên, dường như bị thôi miên, sau một hồi anh mới cúi người nhặt chiếc vợt trên mặt đất.

“Em vẫn dùng nó sao?” Anh hỏi.

Trước đây anh củng có một chiếc vợt giống hệt như vậy, đó là vợt hai ngườicùng nhau chọn khi vào đội thi đấu của trường, tiếc rằng đã bị Thẩm Lợinghĩ là đồ bỏ đi nên vứt mất.

Lúc đó Thẩm Lợi nói: “Ai còn dùng vợt cầu lông bằng chất liệu này nữa? Bây giờ ngườỉ ta đều dùng thép các bon rồi”

Vì thế cô vứt nó đi rồi mua cho anh một chiếc vợt nhãn hiệu nổi tiếng giávài nghìn tệ, còn anh nhìn thấy tất cả những chuyện này xảy ra, không hề có bất kỳ sự phản đối nào.

Chỉ có điều, một chiếc vợt tốt hơn không giúp anh nâng cao trình độ, thậm chí sau này anh không muốn chơi cầu lông nữa.

Tư Nguyên không trả lời, hít thở một hơi thật sâu rồi nói; “Chu Lập Đông, anh tránh xa em một chút có được không?”

Lập Đông sững người ngạc nhiên.

Tỉnh Thành cầm băng gạc đến cuộn từng vòng quanh cánh tay của Tư Nguyên,Hoắc công tử đứng cạnh liên tục nhắc nhở: “Tỉnh Thành, cậu nhẹ tay mộtchút! Dừng làm đau tiểu tài nữ.”

Tư Nguyên cười: “Không sao, không đau chút nào, thật đấy!”

Hoắc công tử nhìn cô rồi không nói gì nữa.

Chu Lập Đông mặc áo khoác vào rồi nói: “Lát nữa hai người đưa Tư Nguyên về, mình có việc phải đi trước.”


Nhìn theo bóng dáng vội vã của Chu Lập Đông, Hoắc công tử bĩu môi: “Giả vờnhư thật. Làm gì có chuyện ngày nào cũng bận như thê?”

Tỉnh Thành chăm chú băng bó cho Tư Nguyên, lúc vô tình ngẩng đầu lên, anh nhìnthấy một giọt nước mắt chực rơi trên khóe mắt của Tư Nguyên rồi nhanhchóng biến mất.

“Tiểu sư muội!” Anh làm mạnh tay hơn, gọi cô 1 một tiếng.

“Sao?” Tư Nguyên lấy lại được nụ cười trong sáng rạng rỡ

“Đau thì nói một tiếng” Tỉnh Thành nói.

“Không đau, cảm ơn Tỉnh sư huynh!” cô cúi đầu thấy tay mình bị băng kín mít “Chúng ta chơi thêm một lần nữa!”

Tỉnh Thành vuốt mái tóc mềm mại của cô, đầy vẻ yêu thương: “Bị thương rồi còn chơi gì nữa? Nghỉ ngơi một lát đi”

Hoắc công tử cũng phụ họa; “Phải, ba người chơi thế nào được”

Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn Hoắc công tử, ánh mắt như cầu khẩn: “Anh chơi với Tỉnh sư huynh đi, tôi ngồi bên cạnh xem!”

“Thôi, hay là chúng ta đi bộ đến khuôn viên trường.” Tỉnh Thành đề nghị.

Ba người bước ra khỏi sân vận động, đi về hướng đông.

Lúc đi qua sân bóng rổ, Hoắc Yến Phi nói: “Lúc đầu tôi và Tỉnh Thành suýt chút nửa vào đội bóng rổ!”

“Vì sao không vào nữa?” Tư Nguyên tiện miệng hỏi

Tỉnh Thành cười lớn: “Hoắc công tử luôn để bụng một câu nói!”

“Câu gì?” Bỗng nhiên Tư Nguyên thấy tò mò.

Tỉnh Thành cười nói: “Có người nói cậu ấy đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển!”

“Ô?” Tư Nguyên nhìn Hoắc công tử, “Miêu tả rất chuẩn xác, ai nói thế”

“Còn có ai có thể hiểu cậu ta như thế? Chính là Tổ Kế” Tỉnh Thành càng lúc càng cười to.

Hoắc Yến Phi mặt mày ủ rũ đến mức Tư Nguyên cũng cười theo.

“Tên tiểu tử này, vì câu nói đó của Tổ Kế mà bảo thế nào cậu ấy cũng không chịu chơi bóng rổ nữa.” Tỉnh Thành than vãn.

Tư Nguyên nhớ hồi đó Tổ Kế là tổng thư ký của hội bóng rổ, thật ra Tổ Kếhy vọng Hoắc công tử sẽ vào đội bóng rổ nhưng trong một lần thi đấu,Hoắc công tử lấy bóng đập lên đầu cô nên cô mới cố tình khiến anh tứcgiận.

Vậy mà Hoắc công tử nhớ câu nói suốt bao năm.

TưNguyên thở dài, nếu hồi đó Tổ Kế không thầm yêu Hoắc công tử, có lẽ côsẽ không nổi giận, cũng không cố tình miêu tả một thiên tài thế thao như thế, Hoắc công tử sẽ không chuyển sang đội cầu lông.

Nếu lúc đó Hoắc công tử tham gia đội bóng rổ, liệu anh và Tổ Kế có thể viết nên một câu chuyện tình không?

Duyên phận đúng là kỳ diệu, có lúc bỏ lỡ không phải vì một lý do rất đơn giản mà vì mọi người không cố gắng giành lấy! Vì yêu không đủ nhiều hay vìsố mệnh?

“Đang nghĩ gì thế?” Tỉnh Thành vỗ nhẹ lên vai cô.

“Không có gì… Tôi chỉ đang muốn biết bể bơi trước đây có còn không?” TưNguyên quay sang nhìn Hoắc công tử rồi nói: “Anh đừng quên anh đã từngtrêu đùa tôi, lúc tôi mới học bơi anh luôn đề nghị sẽ dạy tôi”

“Lúc đó không phải là tôi sợ cô sẽ bị nước làm tổn hại sức khỏe sao?” Hoắccông tử giơ tay đầu hàng, “Nước trong bể bơi có rất nhiều thuốc khửtrùng.”

Tỉnh Thành chỉ Hoắc Yến Phi cười lớn: “Yến Phi, quen cậu lâu như thế, đây là câu chuyện cười buồn cười nhất mà cậu từng kể!”

Tư Nguyên chớp mắt: “Hóa ra sư huynh thích nghe chuyện cười? Tôi có rất nhiều chuyện cười liên quan tới Hoắc công tử”

Hoắc Yến Phi làm động tác bịt miệng Tư Nguyên: “Tiểu tài nữ, tối nay tôi mời cô đi hát!”

Tư Nguyên cười: “Được, nhưng không cho anh một mình độc chiếm micro, nếu không tôi sẽ không cho anh hát nữa!”

“Được, được, được!” Hoắc Yến Phi vội vàng gật đầu.

Chu Lập Đông rời khỏi sân vận động, lái xe đến công ty.

Vì là cuối tuần nên công ty chỉ có vài người đến để làm thêm, không khírất lạnh lẽo, anh muốn gọi thư ký mang đến một tách trà nhưng gọi điệnthoại hồi lâu mới nhớ ra hôm nay thư ký nghỉ

Văn phòng yên tĩnhlạ thường, tâm trạng của anh vô cùng phức tạp, muốn àm việc nhưng khôngthể tập trung. Trong lòng anh dường như đang có một con sâu độc đang gặm nhấm, vô cùng đau đớn.

Sợ rằng bi kịch sẽ tái diễn, trong số kiếp của tôi những điều càng tốt đẹp tôi càng không thể có.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mà anh không muốn nghe, trên đời này cònchuyện gì quan trọng nữa? Bây giờ tự mình tạo bi kịch cho mình, còn cóthể oán trách ai?

Chu Lập Đông thả mình ngồi dựa vào ghế ngẩngcao đầu chau mày, có lẽ anh bị ma quỷ nhập vào người, có lẽ vật gì đóđang làm mê muội lòng anh? Tóm lại, anh cảm thấy anh không còn là anhnữa!

Buổi tối, sau khi ăn cơm cùng Tỉnh Thành và Hoắc Yến Phi rồi đến hát ở Melody, Tư Nguyên về nhà rất muộn.

Đi chơi suốt cả ngày nên rất mệt, cô nằm trên giường nhưng không sao ngủđược, trong đầu cô luôn hiện lên hình bóng của một người, Tư Nguyên ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mớ rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài trời đêm mônglung, trên bầu trời đen thăm thẳm có vài vì sao rất sáng.

Cuộcđời con người trôi qua rất nhanh, không sánh được với sự tồn tại vĩnhhằng của những vì sao, tuy nhiên những vì sao xa xăm không giống nhưlòng ngưòi… Nhớ nhung, cũng may đời người chỉ được tính bằng chục năm, nêu nhớ một người suốt ngằn vạn năm không phải là đáng sợ sao?

Cảm giác cô đơn như những con kiến bò trong đầu cô, trong một đêm mất ngủnhư thế này, có lẽ cô sẽ phải ngồi đợi đến khi trời sáng?

Hôm sau đi làm, tổng giám đốc Châu thây Tư Nguyên mệt mỏi liền hỏi: “Tối hôm qua lại làm thêm giờ sao?”

Tư Nguyên xoa lên đôi mắt quầng thâm, ngại ngùng lắc đầu: “Không ạ, vì nhà tầng dưới bật ti vi ầm ĩ quá nên cháu ngủ không ngon.”

“Sau này dặn họ đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô nữa!”

Tổng giám đốc rất quan tâm đến đời sống của nhân viên. Tư Nguyên thầm nghĩ mình đã gặp được một người lãnh đạo tốt.

“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Chấu” Tư Nguyên quay người muốn đi nhưng bị gọilại, “Lát nữa có một vị khách rất quan trọng; cô đón tiếp giúp tôi, tôiphải đến Đông Khải”

“Không có gì!” Tư Nguyên đáp

Gần trưa, vị khách quan trọng mà tổng giám đôc Châu nói vẫn chưa xuất hiện, những người khác trong công ty bắt đầu đi ăn trưa, cô không có việc gì làmnên nằm bò ra bàn rồi ngủ quên mất.

Cô chỉ muốn nghỉ một lát, công ty không có người nên rất yên tĩnh, cô ngủ say và chìm vào giấc mộng.

Không biết từ lúc nào, Tư Nguyên đang ngủ yên bỗng nhiên hoảng hốt, trong giấc mơ cô hét lên: “Lập Đông!”

Cô bị giật mình bởi tiếng nói của mình rồi tỉnh giấc, cô ôm ngực, nhìn ra ngoài cửa sổ.

_______________________________

¹ Tiếu Diện Hổ (Hổ mặt curời) là một trong 108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm Thủy hử của tác giả Thi Nại Am


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.