Đọc truyện Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh] – Chương 20: Yêu thần Triệu Lệ Dĩnh
Vừa có một giấc ngủ ngon đêm qua lại vui mừng vì món quà mới nhận được sáng sớm nên Lệ Dĩnh tâm tình rất tốt. Cảm thấy không khí hôm nay khác hẳn ngày thường, nhìn thấy mọi người trong đoàn từ xa đã chủ động chào lớn, hơn nữa còn tươi cười, dặn họ nhớ phải ăn thạch lựu, nếu không thời tiết nóng như ở Quang Tây, chẳng mấy sẽ héo hết. Ai cũng bất ngờ với hành động hôm nay của Lệ Dĩnh, bình thường đối với mọi người, cô đối xử vẫn rất đúng mực nhưng vẫn luôn nghe nhiều, nói ít, cái chính là quan sát, hôm nay đột nhiên lại hoạt ngôn như vậy, mọi người tuy khó hiểu nhưng ai nấy đều rất vui. Phim trường có tiếng cười không ngớt của cô, tinh thần mọi người cũng cảm thấy vơi bớt mệt mỏi.
Gần đến giờ quay, mấy nhân viên vẫn còn đang chỉnh sửa lại bối cảnh. Kiến Hoa đã thay xong trang phục, gương mặt hiện rõ căng thẳng. Cảnh quay sắp tới đây, anh hoàn toàn chưa từng đóng qua. Kiến Hoa bấm chạy hai nắm tay vào nhau, đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn về khu hóa trang, nóng lòng chờ đợi. Lệ Dĩnh vẫn còn đang ở bên trong. Yêu thần – anh tò mò không biết Lệ Dĩnh sẽ hóa yêu thần như thế nào.
Ngoài tổ phục trang và tổ chế tác thì hầu như mọi người đều chưa được thấy qua tạo hình yêu thần. Đây cũng trở thành một đề tài bàn tán sôi nổi trên weibo từ khi công bố dự án. Trong lòng Kiến Hoa, Lệ Dĩnh hẳn nhiên là Tiểu Cốt từ nguyên tác, đến tác giả còn công nhận như vậy. Nhưng còn một yêu thần kiều mị thì đúng là anh chưa thể nắm bắt được.
Chuyên viên hóa trang vén tấm rèm che dọn đường cho người phía bên trong. Lệ Dĩnh một thân y phục đỏ rực nhẹ nhàng bước ra. Bỗng nhiên Kiến Hoa cảm thấy nghẹt thở. Người trước mặt hoàn toàn không còn là Tiểu Dĩnh đáng yêu nữa mà là một dung nhan thập phần ma mị, quyến rũ. Tóc Lệ Dĩnh được bới cao tăng phần lạnh lùng, làm hiện rõ từng đường nét gương mặt cô. Hàng mi dày cong vút, đôi mắt phượng được hóa trang kĩ lưỡng hơi xếch lên phát ra một ánh mắt đủ ma lực cuốn hết những người đối diện vào bên trong nó. Cộng thêm đôi môi đỏ rực y như màu của bộ trang phục cô đang mặc, mi tâm xuất hiện dấu ấn như ngọn lửa, Lệ Dĩnh triệt để biến thành yêu thần.
Ra vẻ lạnh lùng không quá năm giây, thấy Kiến Hoa đang nhìn về phía mình với ánh mắt khác lạ, mọi người xung quanh đều hướng về phía cô, Lệ Dĩnh không cầm nổi cảm xúc, bật một tràng cười không ăn nhập gì với hình tượng yêu thần. Tiếng cười của cô cũng khiến Kiến Hoa chớp mắt dứt khỏi cảm xúc nghẹt thở bạn nãy. Toàn thân Lệ Dĩnh, từ trang phục tới nét mặt đều không phải là Tiểu Dĩnh mà đêm qua mơ màng ghé sát vào ngực anh, hình tượng này có chút không quen nhưng trống ngực anh lại đập liên hồi.
“Thần tôn vạn tuế” – Lúc này mấy nhân viên hậu trường cùng tổ chế tác cùng lên tiếng trêu đùa. Họ chuẩn bị quay một trong những cảnh chờ đợi trong phim.
Lệ Dĩnh đưa tay lên che miệng hắng giọng một tiếng, ánh mắt đánh ra phía những người vừa cung kính hành lễ với cô.
“Miễn lễ đi… Thạch lựu mới đem tới, lệnh cho các ngươi nội trong hôm nay phải ăn hết. Nếu không sẽ không có lần sau đâu” – Lệ Dĩnh vừa nói vừa kiềm chế không bật cười. Tâm tình của cô quả thực vẫn còn đang đặt ở món quà của sư phụ.
“Vâng” – Tiếng mọi người cùng đồng thanh. Một tràng cười âm ĩ xóa tan cảm giác nóng bức tại phim trường vang lên. Kiến Hoa cũng không giấu một nụ cười hài lòng. Đây mới chính là Tiểu Dĩnh.
…
“Được rồi, bối cảnh đã xong, ánh sáng chuẩn bị, cảnh 40
…Kiến Hoa, Lệ Dĩnh, cảnh này rất quan trọng, hai người phải đặt toàn bộ cảm xúc vào trong đó, được chứ?” – Đạo diễn tới động viên hai diễn viên chính trước môt cảnh quay rất khó. Lệ Dĩnh và Kiến Hoa cùng gật đầu, họ sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.
“Sẵn sàng…action!”
Một màn đen bao phủ căn phòng, ánh sáng chỉ le lõi từ những ngọn nến. Kiến Hoa nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, vô định hướng vào không khí. Lệ Dĩnh bên cạnh giường, dần hạ nửa thân mình lên người anh, tấm áo choàng đỏ bên ngoài đã tuột ra khỏi một bên vai Lệ Dĩnh, để lộ bờ vài trắng muốt tì lên ngực anh. Khi nãy anh hoàn toàn không để ý bộ trang phục này lại mỏng như vậy. Ngón tay Lệ Dĩnh lướt nhẹ trêu đùa trên gương mặt anh, từ sống mũi xuống bờ môi, Kiến Hoa vẫn chỉ mở mắt bất động, vài giọt mồ hôi rón rén rời trán anh rơi xuống bên gối. Đôi bàn tay Lệ Dĩnh nghịch ngợm lần vào phía trong ngực Kiến Hoa, cởi bỏ lớp bạch y bên ngoài, cảm nhận thân thể ấm áp của Kiến Hoa. Cứ như vậy cô cũng không thể làm gì thêm. Tấm áo choàng bên ngoài đã rơi ra gần hết, Lệ Dĩnh gần như đặt cả thân mình trên người Kiến Hoa, nép sát đầu vào ngực anh, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ….
“Cắt. Lệ Dĩnh cần thể hiện sự phóng túng, ma mị một chút nữa. Kiến Hoa, lúc này Bạch Tử Họa vẫn phải đang kiềm chế cảm xúc” – Phân cảnh vừa rồi có vẻ đạo diễn chưa hài lòng.
Lệ Dĩnh mặt hơi ửng hồng không dám nhìn lên còn Kiến Hoa gật đầu. Anh đương nhiên hiểu ý của đạo diễn, nhưng Lệ Dĩnh đang nằm trên người anh, toàn bộ đôi vai trần của cô đều ở trước mặt, anh còn thấy rõ từng khúc xương quai xanh, bảo bản thân sao có thể bình tĩnh mà không thể hiện cảm xúc được đây. Đấy là còn chưa kể, khoảnh khắc mà Lệ Dĩnh lần qua lớp áo vào ngực anh, toàn thân anh kích động nổi gai ốc. Vẫn biết chỉ là diễn, nhưng trong mắt anh luôn có cô, không thể coi như không có cảm giác gì.
“Đúp 2…action”
Kiến Hoa và Lệ Dĩnh người phải cố gắng kiếm chế, người thì phải phát tiết sự phóng túng, một bên tiến một bên lùi nhưng vẫn phải đảm bảo sự hòa hợp trong cảnh quay. Phân cảnh này thực sự rất khó. Phải quay đến đúp thứ 5 đạo diễn mới hài lòng. Hai người thở phào nhẹ nhõm. Kiến Hoa nhặt tấm áo choàng rớt xuống, quay đi khoác lên cho Lệ Dĩnh, cô như vậy, anh không dám nhìn thẳng.
—
“Đừng giết người nữa” – Rõ ràng là cầu khẩn nhưng thanh âm Kiến Hoa vang lên lại như ra lệnh
“Nếu chàng nguyện ý ngủ với ta một đêm, ta sẽ thả một người, thế nào?” – Giọng Lệ Dĩnh mị ảo thêm phần trêu tức. Kiến Hoa cố hết sức nén cảm xúc khi Lệ Dĩnh buông lời nói như vậy.
“Được, ta đồng ý. Người đừng giết người nữa”
Giọng điệu Lệ Dĩnh dường như có chút tức giận, đôi mắt ánh lên sự mỉa mai.
“Đừng có được voi đòi tiên, ta chỉ nói một đêm thả một người”
…
“Cắt. Rất tốt. Mọi người nghỉ một chút” – Tiếng hô “cắt” của đạo diễn đúng là cứu tinh cho tâm trạng của Kiến Hoa lúc này. Lệ Dĩnh tung tăng trở về ghế nghỉ, túm lấy quả lựu cô mang tới khi nãy, bẻ một nửa tươi cười đưa cho Kiến Hoa, cô cũng nhanh tay bỏ luôn vài hạt vào miệng nhỏ của mình.
“Sư phụ, rất ngon!”
Kiến Hoa cố nặn ra một nụ cười. Cảnh quay ban nãy vẫn quanh quẩn trong đầu anh. Yêu thần xuất thế, mấy ngày tới dự đoán sẽ không êm ả.