Đọc truyện Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy – Chương 7
Thật may quá, đứa trẻ của tôi rất ngoan và mạnh mẽ, nằm như thế đến tối nhưng ko sao. Tôi thấy ổn nên ngồi dậy vào bếp tìm đồ ăn, lục mãi cũng chỉ còn được ít cháo cháy xít đáy nồi, mì gói cũng ko có. Thấy mấy quả trứng gà trong thùng gạo, tôi luộc thêm 2 cái rồi ăn. Trời cũng khá tối rồi mà anh Bách với chị Mai cũng chưa về, mẹ chồng tôi nằm ngoài võng đu đưa với thằng ku con của chị Mai.
– Mẹ ơi, anh Bách và chị Mai chưa về ạ?
– Chưa, chiều mai tụi nó mới về. Cô ko sao rồi hả?
– Vâng ạ.
– Ko sao thì đi giặt mấy đồ lúc chiều đi, lấm lem hết cả, mai cái Mai lại ko có mà mặc.
– Vâng ạ.
Vì chiều mưa gió rất to nên tối lại không khí lạnh lắm. Cái đèn nhỏ cũng giở chứng ko bật được, tôi đành mang thêm áo khoác, đội thêm cái mũ rồi chong đèn ra giếng giặt đồ.
…..
Tôi có bầu nhưng thèm ăn và đặc biệt thèm ngủ ghê lắm. Cứ được ngủ là tôi ngủ giấc thật ngon luôn ấy. Tiếng quát the thé của mẹ chồng bên ngoài làm tôi giật nảy mình.
– Linh, Linh đâu? Mấy cái trứng tôi để trong thùng gạo sao thiếu thế này hả?
Tôi lật đật xỏ dép chạy ra, vừa chạy vừa buộc tóc.
– Dạ tối qua con đói bụng quá mà ko còn gì ăn, thấy có trứng nên con ăn đỡ.
– Mấy cái trứng tôi mua lúc sớm để hôm nay cái Mai nó ăn, cô ăn sao cô ko hỏi tôi hả? Mấy người bầu ốm yếu mới cần ăn bổ thôi, bực hết cả mình.
Mẹ chồng tôi lại bỏ xuống bếp, tôi cố nuốt đi cục gì đang nghẹn lại nơi cổ, giọt nước mắt cũng tranh thủ mà chảy ra.
– Làm gì mà còn ko lo xuống làm việc đi, xách giỏ theo tôi đi chợ, trưa cái Mai về biết ăn gì.
– Vâng con đi đây ạ.
Tôi rửa vội mặt rồi thay đồ theo mẹ chồng tôi đi chợ, buổi sáng cũng chưa có gì vào bụng.
…..
Bệnh viện thành phố lúc nào cũng đông đúc thế này đây, phải xếp hàng từ sớm mà hơn 2 giờ mới tới lượt khám. Chị Mai mặt mày hớn hở níu lấy tay chồng.
– Anh này, anh mong đứa trẻ này là trai hay gái?
– Tất nhiên là con gái rồi, dòng họ nhà anh toàn con Trai, có mỗi nhà bác Thảo có con gái. Mình có con trai rồi, anh lại muốn có đứa con gái.
Nói rồi anh lại vỗ vỗ tay mình vào tay chị Mai.
– Nói là nói thế thôi, chứ trai gái gì chả được, con anh mà.
– Gớm, bà nội lại thích có thêm thằng ku con đây.
– Vậy á, thế thì anh sao cũng được.
– Anh này, em mới vừa lên chức quản lý, lương cũng những 7 triệu. Hay anh xin việc gì gần nhà, đi làm xa mãi, em nhớ lắm.
– Chúc mừng em nhá. Anh biết thế, nhưng sức trai còn nhiều, anh tranh thủ kiếm thêm đồng sau cho mẹ con em sướng.
– Nhưng..
Chị y tá đọc rõ to tên chị Mai, nên chị Mai đành vào trong khám.
Anh Bách ngồi ngoài này cứ hồi hộp, anh thì trai gái gì ko được, miễn sao mẹ con chị Mai khỏe mạnh là anh vui rồi.
Nhát thấy bóng chị Mai đi ra, anh Bách vội tới ngay dìu chị.
– Ngồi xuống đây đi em, sao rồi.
– Lại trai nữa anh à.
Mặt anh Bách thoáng lên 1 chút thất vọng, nhưng nhanh thôi lại lấy lại thần thái bình thường.
– Ko sao, có anh có em cho vui cửa vui nhà.
– Hì, yêu anh quá, chờ tí lấy thuốc rồi mình về luôn, mẹ gọi điện bảo nấu cơm chờ mình về ăn đấy.
– Ừ, anh biết rồi.
…..
Mẹ chồng tôi cứ ngóng cổ ra cửa, đi đi vào vào.
– Linh, cô pha nước cam cho cái Mai chưa? Sao bọn nó chưa về.
– Dạ, con pha rồi mẹ ạ.
Thì từ đằng xa, mẹ chồng tôi thấy anh Bách nắm tay chị Mai đi về phía nhà. Mẹ chồng tôi liền lấy ô chạy ra che nắng cho chị Mai.
– Nắng ko hả con, mệt ko hả con?
– Ko sao mẹ ạ.
Chị Mai vừa bước chân vào thềm nhà mẹ chồng tôi đã lớn tiếng gọi tôi.
– Linh, mang nước cam ra đây.
– Vâng ạ.
Tôi xuống nhà dưới mang ly cam mát trong tủ lạnh ra.
– Nào uống đi cho mát.
– Gớm, ai là con của mẹ đấy?
– Ganh tỵ gì, anh là con mà anh đi suốt, có quan tâm tôi bằng nó đâu.
– Thôi chả ai dám động đến dâu yêu của mẹ đâu. Linh, em uống cam chưa.
Tôi liếc nhìn mẹ chồng rồi lí nhí trả lời.
– Em… em uống rồi ạ.
– Ừ, có em bé uống cam vào cho có sức đề kháng, cho khỏe.
Chị Mai uống cạn ly cam, à lên 1 tiếng đã khát.
– Ngon quá mẹ ạ.
– Ừ.
– Mẹ ơi, lại con trai nữa mẹ ạ.
– Thật ko?
– Thật mẹ ạ.
– Ôi phúc đức quá cơ, cái Mai của mẹ giỏi thế.
Chị Mai có bầu con trai, mẹ chồng tôi vui mừng khôn siết. Tôi cũng mừng lây cho chị Mai, tôi đưa tay lên xoa xoa bụng mình.
…..
Đứa trẻ chưa ra đời nhưng lúc nào tôi cũng tơ tưởng đến, lúc nó ra đời sẽ như nào, được ôm nó trong vòng tay sẽ như nào. Chỉ nghĩ thôi mà hạnh phúc cũng đã dâng tràn xiết bao.
Anh Bách mang đồ ra giếng ngâm, thấy tôi ngơ ngẩn cười cười nên cũng bắt chuyện.
– Gì mà cười vui thế em?
– À, ko có gì anh, anh giặt đồ hả?
– Ừ, tí anh đưa thuốc bổ cho uống. Bữa hôm trước mua cho Mai, anh cũng mua thêm cho em.
– Vâng, em cảm ơn anh nhiều ạ.
– Ko có gì, dù sao cũng là cháu của anh mà.
Câu chuyện của họ lại bị chị Mai nhìn qua 1 cách khác, khó chịu, bực dọc.
…..
– Ủa Mai, sao chưa ngủ hả con?
– Con chờ anh Bách, anh ý đang giặt đồ ngoài kia.
– Ừ, ngồi đây cho mát.
– Mẹ… con… con..
– Có chuyện gì đấy con.
– Con định sửa lại cái nhà vệ sinh, với bắt cái điều hòa nho nhỏ mẹ ạ. Chứ ngồi xổm nó cứ đau bụng mà sinh lúc nóng lại tội con con lắm ý.
Mẹ chồng tôi suy nghĩ rồi nghe cũng có lý.
– Ừ, vậy làm đi con.
– Nhưng con ko đủ tiền mẹ ạ, nộp biêu hết tới cả năm nữa mới rút ấy. Mà rút sớm rồi đóng tiền biêu chết cũng khổ, haizzz.
– Vậy phải làm thế nào. A có 1 số tiền lúc cưới thằng Khoa ấy, được đâu tầm 10 triệu, con cầm lấy rồi làm đi.
– Thôi mẹ ạ, cô ấy cũng có bầu, sợ đến lúc sinh cô ấy cần mà con chưa có trả thì ngại lắm mẹ ạ.
– Ngại gì mà ngại, mà tiền gì của nhà nó chứ? Toàn tiền nhà mình với bà con hàng xóm cho thôi.
– Nhưng cưới cô ấy là tiền của cô ấy mà mẹ.
– Kệ thây nó, ai quan tâm.
Mẹ chồng tôi lại mở tủ đưa cho chị Mai 1 số vàng và tiền.
– Cầm lấy mà lo việc của con đi, còn lại để mẹ lo.
– Vâng, vậy con cảm ơn mẹ ạ.
Chị Mai ôm lấy mẹ chồng, nhưng nét miệng chị cười đầy bí hiểm.
…..
Tôi đi làm đồng về thấy chồng tôi đang nấu đồ ăn thơm lắm.
– Mẹ, mẹ nấu gì mà thơm thế ạ.
– Tôi nấu cháo bồ câu cho cái Mai với thằng ku con, vẫn dành cho chị chén đấy.
Trong lòng tôi vui sướng lắm, nghĩ là mẹ chồng cũng có thương tôi.
– Vào rửa ráy đi rồi dọn lên đi.
– Vâng ạ.
Tôi vào rửa ráy xong thay đồ rồi ra dọn cơm, mọi thứ tôi múc cả vào mâm rồi. Đang định bưng cái nồi đi rửa, đột nhiên cái quần tôi bị kéo. Tôi hoảng, thả tay cái nồi rơi xuống đất, thằng ku con chị Mai hoảng nên khóc to. Mẹ chồng tôi chạy vào
– Ôi giồi ôi, chị làm gì thằng cháu đích tôn của tôi thế hả? Chết thằng bé mất thôi.
– Mẹ… ko có… ko có gì đâu mẹ.
– Ko là ko thế nào, thằng bé khóc to thế kia, phỏng chỗ nào rồi. Đúng là cái đồ vô dụng mà
Mẹ chồng tôi lật tới lật lui người thằng ku, nhưng vết nóng văng ra thì văng hết người người tôi mà.