Đọc truyện Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy – Chương 27
H” Miên cũng đã sinh con, đứa con gái giống anh Khoa, anh Khoa vui lắm, ngày ngày chăm sóc mẹ con H” Miên. Còn H” Miên cũng cảm thấy lạ, sau ngần ấy thời gian mà H” Miên vẫn ko sao, ko lẽ cây ngải của mụ phù thủy đưa là dỏm. Tính đến bây giờ thì cây đã héo, sao H” Miên vẫn còn sống nhăn thế này.
H” Miên quyết định đi tìm mụ phù thủy hỏi cho ra chuyện.
Vẫn là con đường cũ, xa xôi, gập ghềnh rồi mới đến nhà mụ. H” Miên kể toàn bộ sự việc cho mụ ấy nghe.
– Tính đến nay cây đã héo mà sao con vẫn ko sao?
– Tao cũng ko biết, thường thì như thế mày bị ngãi quật rồi mới phải. Hay do cây ngãi đã dính máu của người khác?
– Con cũng ko biết ấy,mà sao hả mụ?
– Nếu cây ngãi dính máu người khác, mà người đó ko biết nuôi cây thì cây sẽ quật ngược lại người đó.
H” Miên mặt vui sướng, rơi cả nước mắt, đến nỗi giọng run run.
– Thật… thật ko ạ?
– Thế tao nói xạo mày làm gì.
– Vậy.. vậy cây ngãi ko quật con nữa à.
– Ko.
– Vậy… vậy con muốn nhờ mụ 1 việc ạ.
– Việc gì?
– Con muốn giải bùa con đã gieo cho chồng con.
Mụ nhìn H” Miên rồi lại bàn ngồi húp đi 1 ngụm nước màu đỏ, đặc quánh. H” Miên ngồi gần cũng nghe mùi tanh nồng bốc lên, H” Miên che miệng xém ói mấy lần.
– Sao lúc cất công đi thả bùa rồi lại đòi gỡ bùa. Có phải là nhiều chuyện lắm ko.
– Mụ à, cái đó là lúc trước. Bây giờ con đã có con với anh ấy rồi, con muốn anh ấy yêu thương con bằng tình yêu chân thật, ko phải sự điều khiển của bùa ngãi nữa.
Mụ lại nhấp 1 ngụm nước đỏ, rồi nhìn H” Miên.
– Phí cao đấy.
– Được ạ, nhà con giàu có nhiều nhất bản ấy. Mụ muốn bao nhiêu con cũng chịu?
– Ko cần nhiều. Chỉ cần cung cấp gà cho ta trong vòng 3 năm, gà trống sống.
– Cái gì chứ cái đó thì dễ.
– Mỗi ngày 3 con.
– Vâng, được được ạ.Nhưng mà gỡ bùa thì chồng con phải tỉnh báo bình thường ấy, chứ lơ ngơ là con ko chịu đâu.
– Vậy 3 ngày sau bùa sẽ hết.
– Vâng, vâng ạ. Con cảm ơn mụ, con có mang lên cho mụ 4 con gà đấy ạ. Chào mụ con về.
…..
Đúng thật, 3 ngày sau anh Khoa tỉnh hẳn, H” Miên cứ nhìn anh mà chờ đợi.
– H” Miên sao… sao… anh cảm thấy có gì đó ko đúng.
– Có gì ko đúng hả anh?
– Anh nhớ.. là…
Anh Khoa đưa tay lên xoa xoa đầu.
– Thôi anh đừng nghĩ nhiều lại đau đầu ấy.
Bỗng dưng anh Khoa đẩy H” Miên ra.
– Ko đúng… ko đúng… anh có vợ rồi, vợ anh… vợ anh.. anh phải đi tìm cô ấy đây.
– Anh ko được đi, anh đi rồi còn em và con thì sao.
– Anh… anh.. anh xin lỗi.
– Anh Khoa… anh Khoa…
Anh Khoa chạy đi khỏi nhà, tìm đường về nhà mình, tìm về với anh Bách.
Anh đi ngang qua căn nhà cũ, căn nhà ngày xưa ko còn nữa, giờ nhìn nó lạ lẫm quá. Anh đi qua nhà chú ruột tìm anh Bách.
Anh Bách cũng ko còn ở đó nữa, người chú ruột bảo anh ấy đã bỏ đi đâu rồi. Thôi vậy là hết, nhà ko còn, mẹ ko còn, vợ ko còn, ngay cả người anh trai cũng ko tìm thấy được nữa. Anh phải làm sao đây ” Linh ơi, anh xin lỗi, anh sẽ đi tìm em”.
…..
Còn chị Mai, sau khi bỏ đi với gã nhân tình, sống cuộc sống sung túc. Họ thuê 1 căn chung cư, họ mua 1 chiếc xe con, còn bao nhiêu tiền họ ăn chơi trác tán.
Sau khi cho con ăn xong chị Mai bàn với gã nhân tình.
– Anh, mình tìm gì kinh doanh đi, cứ thế này sẽ nhanh hết tiền lắm ấy.
– Ừ, anh đang kiếm việc đầu tư đây. Này chi thêm cho anh 100 triệu đi, chứng khoán dạo này xuống dốc quá.
Chị Mai nhăn mặt cáu kỉnh, bán cái nhà ấy được bao nhiêu lắm mà chi cho gã nhân tình biết bao nhiêu lần.
– Lại chi, vừa rồi mới chi 200 triệu, còn chưa lấy lại đồng nào.
– Thì chứng khoán mà, lúc lên lúc xuống ấy. Mình phải đầu tư chứ.
– Thấy mới lãi được có 20 triệu, lại phải chi rồi. Anh xem làm sao thì làm.
Gã nhân tình lại ôm chị Mai vuốt ve cưng nựng.
– Em xem, anh cũng lo làm ăn để tương lai mẹ con em được sung sướng còn gì.
– Hứ, biết nghĩ thế là tốt đấy.
– À, em này. Anh thấy đầu tư bất động sản cũng được ấy, hay mình đầu tư vào đấy, để thời gian bán đi lãi nhiều lắm. Hoặc mình mua rồi bán lướt sóng kiếm vài trăm.
Chị Mai có vẻ lưỡng lự, gã nhân tình lại vuốt ve.
– Anh thấy trên sàn ấy, bất động sản ổn định hơn giá chứng khoán nhiều.
– Vậy… vậy liều đầu tư vào đó đi anh.
– Phải vậy chứ, ko lại thua người ta đấy.
…..
Làm đĩ đâu phải sướng, đâu phải cứ dạng háng là có tiền đâu. Cũng cực lắm chứ, cứ phải học đủ thứ, học uống éo, học cách làm đàn ông thỏa mãn. Mỏi cả eo, mỏi cả hông, còn mỏi cả miệng ấy. Còn phải học cách nói chuyện, sao cho kiểu quý phái chứ ko phải ẽo ợt suồn sã. Còn phải tập thể dục để được săn chắc hơn, những phần cần to thì to, phần nào cần nhỏ thì nhỏ. Thậm chí chị Hiền còn dẫn tôi đi làm hồng nhủ hoa và cải tạo ” cô bé”. Chị ko cho tôi bơm ngực, tại chị nói ngực to cứng cũng ko thực. Họ nói đĩ khác kiều nữ là thật ấy. Vì còn đang phải học nên tôi chưa phải tiếp khách.
Tôi giờ đây ko giống như xưa nữa, đẹp hơn, đanh hơn. Sau kỳ huấn luyện ấy chị Hiền khá hài lòng về tôi.
Tôi ái ngại hỏi chị.
– Chị.. lần đầu, lần đầu lên giường với người lạ nó cảm giác như nào chị.
Chị Hiền vừa trang điểm vừa liếc mắt tôi qua gương.
– 1 chữ nhục.
Tôi lại cúi xuống viết chữ nhưng vẫn trả lời chị.
– Vậy à chị.
– Mà thôi mày hỏi làm gì, khi nào đi khách hẳn biết.
Chị Hiền xịt tí nước hoa nữa, ngoài đường chiếc xe 4 bánh tới, bóp còi tin tin.
– Ở nhà lo học hành đi, tự ăn uống đóng cửa ngủ, khi nào tao về tao gọi.
– Vâng chị.
…..
Trong quán bar Zero, quán bar nổi tiếng nhất Hà Nội này, khách đông đúc, nhạc sập sình. Lão Đại thả xì gà phì phò, tên đàn em ngồi nói chuyện gì đó với lão.
– Anh Đại, anh Long thu tiền bao kê mấy vùng dưới chuẩn lắm ấy. Vừa rồi còn kéo 1 đám qua dằn mặt bên bar TiTo đấy anh, vì nó dám thay bảo kê.
Lão Đại ko nói gì, rít hơi thuốc rồi cười mãn nguyện.
Rồi tên đàn em kê sát tai lão Đại.
– Anh Đại, chuyến hàng tới mình có nên đưa anh Long đi hàng ko anh. Chuyến tới rất quan trọng đó anh.
– Mày nghĩ sao.
– Em thấy đưa anh Long đi là hợp lý ấy, mà em sợ…
– Sợ gì?
– Sợ anh Long ko chịu, hồi xưa đến giờ anh ấy ko tham gia vào gái, ko tham gia vào… nên…
– Mày để tao.
Từ đằng xa, 1 người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ đen đi tới, cánh tay có săm hình con rồng quấn quanh. Người đàn ông ấy tiến lại gần lão Đại.
– Chào anh Đại.
– Ừ, vất vả cho chú em quá. Nào anh mời.
Lão Đại đích thân rót cho anh Long 1 ly. Anh Long nhận lấy ly rượu và uốn cạn.
– Anh gọi em tới có chuyện gì vậy?
– À, có chút chuyện, lần này anh muốn mày đi giao hàng cho anh.
– Hàng gì vậy anh?
– Thì nàng tiên ấy.
– Anh, anh biết em ko tham gia vào mấy thứ đó.
– Tao biết, nhưng lần này hàng lớn nên tao muốn mày chuyển giúp tao.
– Anh, anh biết tính em mà, em xin lỗi. Chào anh em về.
Anh Long rời chỗ đi ra khỏi quán bar, lão Đại nhìn theo rồi uống cạn ly rượu mà ko nói gì.
Bước ra khỏi quán, lái xe về, anh Long dừng lại 1 chỗ bên cầu hóng gió. Làn gió mát phả vào gương mặt sương gió của anh. Nếu năm đó ko có lão Đại cứu thì anh đã bỏ mạng ngoài kia rồi. Anh theo lão Đại bao nhiêu năm, bán mạng cho lão nhưng anh có quy tắc của anh. Lời đề nghị đó khiến anh mệt mỏi.