Đọc truyện Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy – Chương 19
Vùng núi phía Bắc xa xôi, anh Khoa cùng những người cộng sự miệt mài công việc của mình. Mấy cô thôn nữ trong bản làng hay ra mang nước, mang thức ăn cho đội của anh Khoa. Trong đó có 1 cô gái bản, trắng trẻo, xinh xắn đã rất rất thích anh Khoa. Cô ấy chăm lo cho anh đủ thứ, nhưng anh nào dám nhận, vì anh đã có vợ ở nhà rồi.
Bao nhiêu lần cô tỏ tình với anh, nhưng anh đều từ chối. Khoảng tuần nữa thôi anh lại được về nhà rồi. Cô gái bản buồn lắm, vẫn cố níu chân anh.
– Anh Khoa ơi, anh đừng về nữa có được ko? Ở lại với em, làm người trai của núi rừng.
– H” Miên à, ko được đâu, anh phải về, anh đã nói rồi, anh còn vợ ở nhà đang chờ.
– Vợ thì sao chứ, bỏ vợ đi, yêu em này. Nhà em giàu có nhất bản, nhiều trâu bò nhất bản, nhiều rẫy ngô nhất bản.
– H” Miên ko được đâu, em đẹp, em kiếm ai phù hợp với em ấy.
– Nhưng em thích anh.
Nói rồi H” Miên quay lưng bỏ đi, mấy người cộng sự cười to lắm, chọc anh Khoa.
– Chú Khoa ngó thế mà ngon trai phết, đi đâu cũng có gái theo.
– Thôi anh ạ, cứ chọc em.
1 người khác cũng hùa lây.
– Anh Khoa ơi, coi chừng người ta bỏ bùa là ko thấy đường về nhà đấy.
Rồi cả bọn cứ đùa nhau cười ha hả.
…..
H” Miên đã nhắm anh Khoa rồi, đã thích anh Khoa rồi thì làm sao buông anh được chứ. Vài hôm nữa anh về rồi, H” Miên phải làm sao đây. H” Miên cứ nhìn miên man ra rẫy ngô nhà mình suy nghĩ. Mắt cô trợn lên, sáng rực, đúng rồi, cô biết phải nhờ đến ai rồi.
Cô chạy nhanh xuống sàn, lấy theo 1 cặp gà to nhất, 1 hũ rượu ngon nhất rồi cầm theo con dao to đi vào rừng sâu. Tìm đến nhà phù thủy nuôi con thuốc độc, phù thủy H” K Drak.
Vượt qua bao nhiêu ngọn đồi, vượt qua mấy con suối, sâu tít tắp ấy H” Miên cũng đến được nhà của mụ H” K Drak. Từ ngoài ngỏ đi vào nhà mụ, 2 bên trồng nhiều loại cây, cây gì lạ lắm H” Miên chưa từng biết đến. Nó còn có hoa nở đỏ rực, đỏ như màu máu con người, H” Miên cúi người xuống định đưa tay sờ vào hoa đỏ. Tiếng nói ở đâu từ đằng sau vọng tới khiến H”Miên giật nảy người. Một người phụ nữ già nua, xấu xí, tóc bạc phơ. Áo quần dơ bẩn, tay cầm theo 1 cái cây lạ khác. Mụ ấy đi vào nhà, H”Miên đi theo. Căn nhà tối tăm, hôi thối như mùi xác chết lâu ngày, cô đã cố kiếm nén nếu ko cô đã ói từ lâu. Mụ ấy đặt cây lên bàn, lấy dao cắt trên tay mình rồi nhỏ vào từng cây có trên bàn, sau đó mụ bẻ cổ con gà, cho vào 1 cái hủ. Rồi mụ mới bắt đầu nói chuyện với H” Miên.
– Mày đến đây tìm tao có việc gì?
– Con đến tìm mụ xin nhờ 1 việc ạ.
– Tao ko có giúp ai cả.
H” Miên nhanh chóng đưa cặp gà và hủ rượu ra làm quà.
– Con có chút quà cho mụ, mụ giúp con, sau con còn báo đáp mụ.
Mụ ấy khui hủ rượu ra húp 1 hơi thật đã, rượu còn chảy xuống cổ, xuống chiếc áo nhếch nhác, cũ sờn của mụ nữa.
– Nói đi, việc gì?
– Con thích 1 anh dưới miền xuôi, nhưng anh ấy có vợ rồi, con muốn anh ấy bỏ vợ theo con.
– Chuyện đấy thì dễ, nhưng sao ko chọn trai bản mà thích.
– Thôi mụ ạ, trai bản chán lắm, trai bản ko bảnh, nói chuyện ko dễ thương.
– Đồ mê trai.
– Mụ ơi, con năn nỉ mụ giúp con đi mà.
– Được rồi. Mai mang cho tao 7 sợi tóc, 1 cái đồ gì của thằng đó, và máu kinh ngày đầu của mày.
– Ôi chết, cả tuần nữa con mới có kinh.
Mụ bỏ hủ rượu xuống, đi vào 1 góc tủ, mở tủ ra rồi gói trong miếng giấy 1 ít bột giấy.
– Tối nay 12h khuya, mày pha nó với 1 ly rượu nhỏ, uống hết. Sáng hôm sau 5h sáng mày lấy cái lọ nhỏ hứng máu kinh đầu tiên ấy.
– Dạ, con cảm ơn mụ. Nhưng làm sao mà lấy tóc được hả mụ, khó lắm.
Mụ ấy nhai nghiến cái đầu con cóc phơi khô, lần này H” Miên chịu ko nổi nữa mà chạy ra ngoài ói, ói thốc ói tháo.
– Mụ ơi… con xin lỗi.. con chịu ko nổi… ọe.. ọe
Mụ nhìn H” Miên nhẻn miệng cười khinh.
– Mày ko lấy được tóc, thì mày máu của nó, máu khô hay tươi gì cũng được.
– Vâng.. con xin chào mụ, con về.
H” Miên đi nhanh ra ngoài, nói là đi chứ thực ra là chạy nhanh khỏi cái nơi đáng sợ, hôi hám ấy.
…..
Đúng như dự định H” Miên đã lấy được máu kinh đầu tiên của mình, còn máu của anh Khoa thì tính sao đây?
Cô mới nghĩ ra 1 ý kiến, cô xuống nhà xách đi cặp gà mái mơ và thêm 1 hũ rượu ngon nữa. Mẹ cô ở trên nhà dòm xuống, thấy con gái lại lấy gà đi, bà nói vọng xuống.
– Mày lại mang đồ đi đâu đấy?
– Con qua chỗ anh Khoa.
– Khi nào mày cưới nó về?
– Sắp rồi mẹ ạ.
H” Miên vui vẻ nhảy chân sáo ra ngoài.
Nơi đơn vị Khoa công tác, mọi người đang cùng nhau chuẩn bị nấu ăn, có người thì nhặt rau, có người lại vo gạo.
– Anh Khoa ơi, anh Khoa, em lại đến đây.
H” Miên đưa gà lên cao khoe khoe. Ai nấy trong đơn vị đều nhìn ra.
– Nhờ chú Khoa mà anh em tôi lại sắp có lộc ăn rồi đây.
– Thôi, mấy anh cứ chọc em.
H” Miên đưa hủ rượu cho 1 anh cùng đơn vị, rồi đem gà lại chỗ anh Khoa.
– Anh.. anh làm gà ăn đi, ngon lắm đấy.
– Thôi, ngại lắm. Em hay mang đồ ăn lên mãi thế này.
– Ngại gì. Em mang lên cho anh ăn mà.
1 anh cùng đơn vị chọc anh Khoa.
– Phải đấy, chú ko ăn, em nó buồn.
Anh Khoa nhìn mấy anh đang cười đùa mà mặt anh ỉu xìu. Rồi Khoa đành lấy dao cắt cổ gà, đợi đến lúc thích hợp, H” Miên ngã nhào vào người Khoa.
– Ôi, rắn, rắn kìa…
Anh Khoa nhìn sang chỗ H” Miên chỉ, rồi cười nhẹ.
– Gái bản mà cũng sợ rắn à, chỉ là cành cây thôi. Vấn đề là em ngã vào làm anh đứt tay rồi này.
H” Miên mặt hoảng hốt, lấy caia khăn tay trong túi cầm máu cho Khoa.
– Ôi chết, em bất cẩn quá, em xin lỗi.
– Thôi được rồi, chờ 1 lát anh vào kia băng vết thương đã.
– Vâng anh ạ.
Anh Khoa đi vào trong, H” Miên đưa chiếc khăn cất cẩn thận vào túi. Rồi dùng dao, chặt phập bay đầu con gà còn lại, máu văng tung tóe ra nền đất.
…..
Chị Mai mang cơm vào đút cho mẹ chồng ăn, có 1 ít rau luộc và thịt rang cháy cạnh. Mẹ chồng tôi nhìn nhìn rồi nói với chị bằng giọng ú ớ.
– Mai ơi, mua gà cho mẹ ăn đi con, ăn mãi rau luộc với thịt rán thế này, mẹ ngán quá.
– Mẹ ăn đỡ đi, nhà mình đang lúc khó khăn, làm gì còn tiền mà ăn gà. Tiền thuốc cho mẹ với anh Bách là đã hết rồi. Lương của con còn ko đủ đây này.
Mẹ chồng tôi im lặng nào dám nói gì, chị Mai đút đến đâu, mẹ chồng tôi ăn đến đó. Rồi những câu ” Mai ơi”, làm chị Mai thật sự khó chịu.
– Mai ơi, con lấy khăn lau người cho mẹ với, mẹ rít khó chịu quá.
– Mai ơi, con gội cho mẹ cái đầu, cả tuần rồi con chưa gội cho mẹ.
– Mai ơi..
– Mẹ thôi đi, suốt ngày Mai ơi, Mai ơi. Mẹ ko để con được yên mà. Sao mẹ ko gọi cái Linh nó làm cho, suốt ngày Mai ơi, Mai ơi.
– Mẹ xin lỗi, thôi con đừng giận nữa, để mẹ gọi thằng Bách làm vậy.
– Sao mẹ ko gọi cái Linh đi.
– Mẹ ko thích con bé đó.
– Thích hay ko quan trọng gì, mẹ phải gọi nó phụ bớt. Trăm dâu đổ đầu tằm, sao con chịu nổi.
Chị Mai bực bội, ngúng nguẩy đi ra ngoài. Mẹ chồng tôi thoáng lên chút buồn. Mẹ chồng tôi thương chị Mai quá, bao nhiêu việc thế kia, ko trách khỏi con bé bực tức mà.