Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy

Chương 17


Đọc truyện Hạnh Phúc Trong Bùn Lầy – Chương 17

Sau khi đã đầy đủ đồ vật mà mụ phù thủy nuôi con thuốc độc nói. H” Miên mang lên cho mụ và ko quên kèm theo lễ vật nữa.

– Đây mụ, con mang theo những đồ mụ nói đây, và con có mang quà cho mụ.

Mụ H” K Drak nhìn vào cái lồng có 4 con gà, mụ tiến lại bắt 1 con rồi bẻ cổ cho vào cái hũ. H” Miên ko hiểu mụ ấy hay giết gà cho vào đó làm gì nữa.

– 3 ngày nữa đến lấy thuốc.

– Vâng.. con cảm ơn mụ nhiều lắm.

H” Miên đi về mà trong lòng vui sướng quá. Ở chỗ của H” Miên theo tục mẫu hệ, người phụ nữ trong nhà có quyên hành cao nhất. Khi lấy chồng là người phụ nữ mang trâu mang bò đi cưới chồng về. Đàn ông càng giỏi thì sẽ được đi cưới nhiều trâu bò nhất. H” Miên cũng vậy, đến tuổi lấy chồng nên cũng phải tìm cho mình người đàn ông giỏi. Đối với bộ tộc của H” Miên, con gái bao nhiêu tuổi lấy chồng cũng được. Chứ con trai mà qua 17 tuổi chưa được cưới thì số trâu bò sẽ ít dần theo.

…..

3 ngày sau H” Miên đem lên cho mụ nhiều vòng tay bằng bạc, bằng đồng để trả ơn mụ. Mụ nhận quà tạ lễ mà có vẻ hài lòng lắm.

Mụ lại mở 1 cái hủ nhỏ, lấy ra 1 gói thuốc bé lắm đưa cho H” Miên.

– Đây, cái này pha vào đồ ăn hay rượu cho nó uống.

– Vâng, đơn giản vậy thôi hả mụ?

– Chờ ta.

Mụ đi ra ngoài vườn, H” Miên nhìn theo. Mụ chọn lấy 1 chậu hoa đỏ mang vào đưa cho cô.

– Mày mang cái này về, tối nào cũng nhỏ vào đó 3 giọt máu rồi đọc tên, ngày tháng năm sinh của người đó, đọc cho đến khi người đó quay về với mày, đọc lúc 12h khuya nghe không.

H” Miên vui vẻ nhận lấy cây rồi cảm ơn mụ rối rít.

– Khoan hãy mừng, cây này là cây ngãi. Mà dính đến ngãi thì mày cũng biết rồi đấy. Thuốc bùa tao đưa cho mày đã có dụng ghê gớm lắm, nhưng cái đó sẽ có người giải được. Còn thêm cây ngãi này thì ko một thầy nào giải được, trừ tao, nhưng mày ko cho ngãi ăn máu đúng ngày, ngãi quật mày chết.


H” Miên mặc dù đã nghe đến vụ này rồi, vẫn thấy sợ sợ, nhưng lỡ phóng lao rồi theo lao thôi.

– Sợ quá mụ ơi, còn cách nào ko, chứ 1 phút mê trai mà 1 đời thúi quét thì thê thảm lắm… huhu…

– Làm gì mà khóc. Mày ko dùng nữa thì mày đốt nó đi thôi.

H” Miên gạt đi nước mắt, cười mãn nguyện.

– Sao mụ ko nói sớm, làm con sợ chết được. Con cảm ơn mụ, sau này con sẽ bù thêm lễ cho mụ.

H” Miên lấy cái bao đen ụp lên cây hoa đỏ, ôm về nhà.

…..

Đêm nay anh em trên đơn vị cùng với mấy người trong buôn được ăn chơi nhảy múa bên đốm lửa hồng. Nào là heo là gà, rồi cả ngô nướng, rượu cần. Người miền xui, người đồng bào hòa vào nhau, thân thiện.

Ai nấy cũng uống rượu cần rất nhiều, nhảy múa rất nhiều. Anh Khoa cũng đà ngà ngà say, H” Miên đem đến 2 xâu thịt xiên, đưa cho anh Khoa 1 xiên và cô 1 xiên.

– Anh Khoa ăn đi này, còn nóng ngon lắm.

Rồi H” Miên ăn xiên thịt của mình, anh Khoa cũng ko nghĩ gì mà ăn luôn xiên H” Miên đưa cho anh. Anh nhăn mặt.

– Hơi đắng.

– À, do hơi xém ấy. Ko sao ngon mà.

Đúng là ngon thật, chỉ hơi đắng chút thôi, rồi cùng H” Miên nhảy múa.

Ngày anh Khoa về, H” Miên đã khóc rất nhiều, còn ôm anh nữa.


…..

Chị Mai vừa nhận được điện thoại của lão nhân tình nên phải ” đi họp” gấp. Anh Bách thấy thương chị Mai lắm, trưa đi làm ko về, cuối tuần còn bắt đi họp đến tối mịt mới về. Công ty gì chán quá, anh mà có tiền nhiều nhất định cho chị Mai sống 1 đời sung sướng.

Chị Mai sau khi mây mưa với gã nhân tình xong, chị nằm lên bụng béo của gã ngắm đi ngắm lại sợi dây chuyền lão mua cho, vàng óng sáng lấp lánh.

– Này, em tính sao ôm tiền rồi mình đi trốn, ở mãi với con vợ già chán lắm ấy.

– Em đang tính đây, khổ.

Gã nhân tình lại đưa tay nghịch trên đầu ti của chị.

– Nghĩ nhanh đi nào, với cái đầu thông minh của em mà nghĩ lâu thế.

– Có rồi ấy, mà để tính sao cho hợp lý đã.

Rồi họ lại ôm nhau rồi lại mây mưa nhiều hiệp.

….

Lại tối mịt chị Mai mới về, toàn thân rã rời, chân đi ko nổi. Vứt xe ngay ngoài cổng, chị lên giường nằm dài, hơi thở mệt nhọc. Anh Bách thấy thương chị quá nên đến bóp chân cho chị.

– Mệt lắm hả em.

– Mệt chết đi được ấy, con hỏi…. có mình em làm nuôi cả cái gia đình này.

Anh Bách biết nên im lặng thôi, tự dưng chị Mai ngồi dậy, thái độ ân cần.

– Anh… hay là mình bán nhà với vườn này đi, hơn cả tỷ ấy chứ. Mua cho anh đôi chân robot, mình mua nhà bé hơn sống, vừa có tiền, anh lại vừa có chân đi lại thuận tiện.


– Nhưng đây là nhà ông bà anh để lại, ko bán được đâu.

– Nhà tổ tiên để lại thi có cào ra được đồng nào mà ăn không?

Chị Mai giận dỗi lại nằm.

– Anh biết em cực, anh thấy em nói có lý, hay em hỏi mẹ xem. Hồi xưa giờ mẹ thương em nhất mà.

Chị Mai lại ngồi dậy, ôm lấy anh Bách, dựa vào vai anh.

– Mình phải biết nhìn xa trông rộng anh ạ, chứ tiền nằm đây mà mình cứ phải sống cực thế.

– Um, tùy em.

Chị Mai lại cười, nụ cười đầy ma mãnh, gian xảo.

…..

Sáng nay chị Mai đi chợ sớm, mua hẳn con gà mái mơ to béo, về nấu cháo cho mẹ chồng ăn.

Nấu xong chị mang bát cháo nhiều thịt gà thơm lừng vào phòng mẹ chồng. Chị đỡ mẹ chồng chị dậy, lau rửa rồi còn gội đầu sạch sẽ. Mẹ chồng chị nhìn chị mà cảm động lắm. Bà biết mà, mà biết chị Mai là dâu ngoan, bà thương chị Mai là phải mà.

– Mẹ, con đút mẹ miếng cháo gà ăn nhé. Ngon lắm đấy.

Chị Mai thổi từng muỗng, từng muỗng cẩn thận đút cho mẹ chồng chị.

– Mẹ ơi ngon ko.

Mẹ chồng chị giọng ú ớ.

– Ngon lắm con.

– Mẹ này, con tính thế này mẹ thấy sao? Mẹ thì ốm nằm 1 chỗ, anh Bách thì thế kia. Hay là… mình bán nhà này đi, tầm hơn cả tỷ bạc lận ấy. Mua cho anh Bách đôi chân robot, còn bao nhiêu mẹ hưởng tuổi già. Chứ con thấy tuổi mẹ cần chỗ ăn ở thoáng mát, sạch sẽ. Có tiền rồi con cũng ko phải đi làm nhiều, có thời gian ở nhà phụng dưỡng mẹ.


Mẹ chồng chị nghe chị nói cũng có lý. Cái an nhàn tuổi già thì bà chưa rõ, chứ anh Bách mà có đôi chân đi lại thì bà cũng mừng lắm.

– Con hỏi bạn cin rồi ấy, đôi chân robot hơn tầm 300 triệu ấy mẹ. Mình mua nhà nhỏ hơn tí, khỏi phải lo cơm áo gạo tiền.

Mẹ chồng chị nói với chị bằng giọng ú ớ.

– Con tính thì tính, thấy ổn là được. Mà mai thằng Khoa về rồi, con bàn với nó xem.

Mặt chị hơi biến sắc 1 chút, chị quên mất là còn 1 người nữa phải giải quyết.

– À… vâng.. thôi mẹ ăn chút cháo nữa đi ạ.

…..

Sau bao ngày xa cách tôi cũng được trùng phùng với chồng mình. Ôm anh trong vòng tay mà tôi thấy anh ốm đi nhiều, đen hơn nhiều, chắc công việc trên đó vất vả cực khổ lắm.

Anh cùng tôi vào thăm mẹ anh, rồi vào thăm cả anh Bách nữa. Lâu lắm rồi tôi mới thấy bữa cơm của mình hôm nay ăn ngon đến thế.

Cũng như những người phụ nữ khác,nỗi nhớ tinh thần và nỗi nhớ thể xác ko khác nhau là mấy.

Anh đưa vội lên môi tôi nụ hôn vội vã, đưa qua cổ tôi nụ hôn cũng vội vã. Tay anh luồng nhanh xuống dưới cởi phăng đi chiếc quần nhỏ. Tay thì kích thích bên dưới, còn môi và lưỡi thì nghịch ngợm nơi khe hở của bầu ngực.

Không còn những cái mơn trớn nhẹ nhàng mà người ta hay gọi là “khúc dạo đầu”. Anh kéo mông tôi lên rồi đẩy vật to cứng vào đó, tôi đau rát nhưng vẫn cố nhịn. Anh sung sướng còn vỗ mông tôi đen đét, ko biết từ bao giờ anh lại có những biểu hiện khác lạ khi trên giường như vậy.

Vẫn như mọi khi, khi xong trận, anh thường ôm tôi, hỏi han tôi có đau ko, mấy ngày ko có anh có vất vả ko? Tôi thấy mọi thứ khi có anh đều trở nên bình thường và nhỏ bé lắm. Chúng tôi nói chuyện thêm 1 lúc, rồi đi rửa ráy và ngủ.

Bỗng dưng anh hét lên, ôm đầu đau đớn. Anh thấy người mình nóng rực, tim bồn chồn, có ai đó… có ai đó đang gọi anh.

Tôi thấy sợ quá lay lay anh.

– Anh ơi, anh sao vậy, đừng làm em sợ.

– Aaa… anh ko biết… tự dưng… tự dưng… anh đau đầu quá.

Tôi rót cho anh ly nước uống, anh cũng hất đổ đi, cứ ôm đầu thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.