Đọc truyện Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá) – Chương 28: Sóng gió bất ngờ (tiếp theo)
Nó cố trấn an mẹ e mà trong lòng như lửa đốt. Cuối cùng thì đèn ở tấm biển phòng cấp cứu cũng tắt, cửa mở, ông bác sĩ đi ra, họ luống cuống tiến lại chỗ ông ấy
-Sao rồi bác sĩ? Chồng tôi sao sao rồi ạ? Mẹ e run rẩy nắm tay ông bác sĩ. Ông ta bỏ khẩu trang ra, thở dài
-Rất xin lỗi gia đình! Bác trai mất quá nhiều máu, não và nội tạng bị tổn thương rất nặng do va đập mạnh! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng bác không qua khỏi! Mọi người vào gặp mặt bác ấy lần cuối đi!
Ông bác sĩ nói xong lắc đầu rồi cúi mặt bước đi. Câu nói cuả ông như nhát dáo cứa vào lòng cuả nó và mọi người. Mẹ e không chịu được đã ngất lịm đi. Cô y tá bước ra
-Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có thể vào được rồi!
Nó vội vã đi vào, qùy xuống trước giường ba e
-Bác Long ơi!
Nó kìm nước mắt gọi ba e, thấy nó, ba cười tươi với đôi môi nhợt nhạt
-Ukm! Con trai!
-Bác thấy sao rồi ạ?
-Khà khà, sắp chết rồi nên ta thấy tiếc lắm!
-Bác đừng nói gở mà, bác sĩ không sao cả, chỉ cẩn nằm viện một tuần là khỏi! Nó nói mà nước mắt trào ra
-Người ta ta biết chứ! Bác không thể sống thêm được nữa! Ta có chuyện muốn nhờ vả con!
-Dạ hức hức! Nó không thể nói thêm được nữa rồi!
-Bảo Nam à! Ta không vòng vo! Ta trao công chúa cuả ta cho con! Yến Mi yêu con nhiều lắm, từ khi gặp cháu e nó đã đổi thay nhiều lắm, không chua ngoa tiểu thư nữa! Vì vậy con phải hứa yêu thương và chăm sóc con bé thật tốt có biết chưa!
-Dạ con hứa mà bác, con hứa hức! Nó nắm lấy tay ba e
-Tốt! Con trai, ta giao Thành Long cho con, vì ta chỉ biết tin vào con mà thôi! Ta biết đối với con là hơi khó nhưng ta chỉ biết tin vào con thôi Bảo Nam à! Hãy giúp ta quản lí và phát triển tốt nữa nhé, ta tin con sẽ làm được!
-Vâng vâng, con hứa, con hứa! Nhưng con vẫn cần bác chỉ giáo thêm ạ! Bác cố lên! Hức!
-Ta bjết nhưng ta xin lỗi!
Cánh cửa mở ra, mẹ e hớt hải đi vào, chạy lại nắm lấy tay ba e áp vào má, nước mắt bà tuôn rơi
-Bà xã a đừng khóc mà! Con người sớm hay muộn ai cũng phải chết thôi! A xin lỗi vì không thể bên mẹ con e được nữa! Giúp a chăm sóc và bù đắp yêu thương cho con gái chúng mình bà xã nhé!
-Ông xã nói bậy gì thế, ai chết hức hức! E ghét ông xã toàn nói gở không à! Hức hức!
Mẹ e áp chặt tay bác vào má hơn, ba e không nói gì lắc đầu cười xoa má bà âu yếm
-A tự hào lắm bà xã ạ! Ít ra thì người cha vô tâm này cũng đã làm được điều gì đó cho Yến Mi!
Mẹ e mắm môi lắc đầu nức nở
-Bảo Nam!
-Con đây bác! Nó quệt nước mắt rồi nắm lấy tay ông
-Con có thể gọi ta một tiếng ba được không? Hơi thở ba e yếu lắm rồi
-Ba..a.a! Ba..aa ơi!
Nó thốt lên trong tiếng nấc nghẹn ngào, tiếng ba thân thương hơn chục năm nay nó định nói trong dịp vui nhưng số phận trớ trêu đã ép nó nói ra từ thiêng liêng ấy khi một người thân như ruột thịt cuả nó sắp ra đi
-Hà hà Bảo Nam, con lại cho ba một món quà vô giá rồi đấy! Giọng cuả con y giọng Hoàng Thiên hồi nhỏ khóc đòi ba cõng! Bảo Nam con trai, con rể tốt cuả ba, Bống, vợ ta và công ty nhờ cả vào con đó! Hãy nhớ những gì con đã hứa nha! Ta chúc con và Yến Mi hạnh phúc! Ba….a….!
Nó và mẹ e chết lặng khi tay ba e buông thõng xuống tuột khỏi tay hai người, mặt ông gục xuống
-Điiiiiiiiiiiii….ii..ii!
Chiếc máy đo nhịp tim huyết áp ngân dài tiếng kêu tê tái, báo hiệu chấm dứt sự sống cuả một con người
-BA ƠI! BA ƠI! BA TỈNH LẠI NHÌN CON ĐI BA! BA ĐỪNG LÀM CON SỢ! BA CÒN CHƯA UỐNG RƯỢU MỪNG CUẢ CON VÀ BỐNG MÀ! BA TỈNH LẠI ĐI BA!
Nó lay mạnh vai ông, nhưng ông đã đi thật rồi, mẹ e khóc thét lên đau đớn, chị Xuân và chú Hai nghe tiếng đi vào, chị tiến lại ôm mẹ e, mẹ e ngất lịm đi, còn chú đứng như chôn chân xuống đất lau nước mắt bất lực. Mấy chị y tá vào tháo dây chuyên nước và đồ cuả máy móc y tế trên người ba e ra, cuối cùng, một tấm mền trắng toát phủ lên khắp người ông, mấy chị đó đẩy giường ba e nằm đi. Cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra, e xồng xộc đi vào, e mặc đồ áo bệnh nhân, trên đầu quấn băng. Thấy tình cảnh đau khổ ấy, e trợn mắt lắc đầu đẫm lệ bước lại dần
-Sao mọi người lại khóc? Ba có làm sao đâu? Ba còn chưa ăn chè bưởi con mua cho mà!
Rồi e nhìn vào mấy chị y tá
-Mấy chị đưa ba e đi đâu, sao lại phủ khăn lên người ba e thế, như vậy sao ba e thở được chứ? KHỐN KIẾP! BỎ KHĂN RA LŨ NGU!
E quát lên rồi xô tới, nhưng nó đã ôm được e
-Bình tĩnh đi e, ba đã không còn nữa rồi!
-Không! A nói dối e! Ba không thể bỏ e và mẹ được! E nũng nịu ba chưa đủ mà! THẢ E RA! Huhu!
E vùng vẫy, nó chỉ biết ôm e thật chặt. Chiếc giường ba e lại lăn bánh
-Mấy người đưa ba tôi đi đâu? BẢO NAM thả e ra, e phải gọi ba dậy! BA ƠI!……….