Đọc truyện Hạnh Phúc Tìm Về – Chương 32: Nghi ngờ nội gián
“Ten ten…”, một tràng dài tiếng chuông hẹn giờ, Hà Vân mắt nhắm mắt mở ngồi dậy. Hôm nay là đầu tuần, bắt đầu một ngày làm việc mới. Cô bước xuống giường, đến mở tung cửa sổ. Ánh nắng ban mai mùa hè chói lọi chiếu thẳng vào mắt, Hà Vân nheo nheo, dần thích nghi ngắm cảnh sắc tươi đẹp buổi sáng sớm. Cô vặn vẹo người, làm một vài động tác khởi động thân thể, hít một hơi thật sâu, kế tiếp vệ sinh cá nhân, thay quần áo.
Hà Vân bước vào phòng ăn, mẹ và anh boss đón cô bằng một nụ cười thật tươi. Hà Vân hít hít mũi, ngọt ngào:
– Chào mẹ, chào anh boss.
Khung cảnh ở nhà ăn ngày nào cũng thế, ấp áp. Đăng Lâm rời mắt khỏi Hà Vân, mở miệng nói với mẹ mình:
– Mẹ, chúng con muốn làm lễ đính hôn vào giữa tháng này, mẹ thấy như vậy có được không?
Bà Khánh Loan mắt sáng ngời, kích động:
– Ờ, thế thật tốt, mẹ rất chờ mong hai đứa tiến tới ngày này, mẹ sẽ giúp hai đứa, có cần gì cứ nói với mẹ.
Hà Vân có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng, cuối đầu ăn sáng. Đăng Lâm gõ nhẹ vào bát cô, trêu chọc:
– Em không có ý kiến gì sao? Hay là không thích…
Hà Vân không để Đăng Lâm nói hết câu, nhanh nhảu:
– Ai nói không thích, chỉ là người ta có chút xấu hổ…
Mẹ con hai người còn lại cười “ha ha”, Hà Vân biết mình bị trêu chọc, giận dỗi, trút giận vào bát thức ăn, xem như là mặt của Đăng Lâm, cắn mạnh một miếng, thầm nghĩ “cắn chết anh, dám trêu chọc người ta…, cắn chết anh…”
Đăng Lâm thấy vẻ mặt đáng yêu, véo má cô, đùa giỡn:
– Da mặt em dày như thế không nghĩ em cũng có lúc biết ngượng nha.
Hà Vân thẹn quá hóa giận, ấp úng cãi lại hờn dỗi:
– Ai nói với anh da mặt em dày chứ, người ta da mặt rất mỏng…
Đăng Lâm trêu chọc thành nghiện, tiếp tục công kích con mèo đang xù lông:
– E hèm, có người muốn lấy chồng đến mức không chờ được nữa…
Hà Vân vốn dĩ tính tình không giỏi chịu đựng, bị công kích liên tục, nghiến răng phản bác:
– Không lấy nữa, không lấy nữa…
Bà Khánh Loan dùng tay chặn miệng đứa nhóc hờn dỗi nào đó, ho khan:
– Khụ khụ… không được nói bậy. Chuyện hệ trọng cả đời nên kiêng dè những lời không tốt, có biết không.
Hà Vân thức thời, im lặng, ánh mắt liếc qua anh boss của mình còn đang cực kỳ hưng phấn vì anh đã giẫm được cái đuôi con mèo hoang, giơ tay ý hăm dọa “đừng có đắc ý, anh thử trêu một lần nữa xem?”.
Đăng Lâm ý cười càng sâu, sờ đầu Hà Vân, nhắc nhở:
– Không trêu nữa, em ăn nhanh đi. Hôm nay anh phân phó Tịnh Báo đưa em đến D&A kiểm tra tiến độ hoàn thành bộ sưu tập “Nắng mai”, tham dự triển lãm trang sức Thái Bình Dương tại thủ đô Seoul của Hàn Quốc vào thứ hai tuần sau. Triển lãm này là thách thức quan trọng của chúng ta, nếu được đánh giá tốt, tầm tay D&A có thể dễ dàng vươn ra xa, nhưng nếu có sai sót, thương hiệu D&A sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng. Có gì không hiểu, em có thể trực tiếp hỏi giám đốc Sinh.
Hà Vân hít một hơi, biểu cảm vui vẻ tràn ra mặt “hừ, không thèm ở cùng anh đâu”. Đăng Lâm thật hết cách, người nào đó được điều đi cách xa anh hơn một chút lập tức trưng ra cực kỳ thỏa mãn, không nghĩ tổn thương đến nội tâm của người yêu thương mình nha.
Tịnh Báo đưa Hà Vân đến công ty đá quý D&A. Lãnh đạo công ty nhận ra Hà Vân, cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh chủ tịch ngày công ty tổ chức hội thảo, nhiệt tình tiếp đón. Hà Vân và Tịnh Báo được thư ký giám đốc, thư ký Lê, đưa đến phòng gia công trang sức rộng lớn. Các nhà thiết kế thấy người đại diện của chủ tịch đến, lại là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, thiện cảm của mọi người rất tốt. Hà Vân quan sát nhiều mẫu thiết kế trong thời gian chế tác, chưa hoàn tất nhưng đã toát lên sự quyến rũ. Cô thật khâm phục những người thiết kế tài hoa, những người thợ gia công lành nghề, khéo léo.
Hà Vân chăm chú nhìn bộ sưu tập “Nắng mai”, gồm một sợi dây chuyền, một đôi hoa tai, một lắc tay, một nhẫn, tất cả đều sử dụng kim cương tự nhiên màu trắng làm chủ đạo. Hà Vân cảm thán: “đẹp thật, lung linh như ánh nắng ban mai”. Cô được thư ký Lê giới thiệu:
– Đây là mẫu thiết kế mới và độc đáo nhất do nhà thiết kế trang sức Nguyễn Nhân phác họa, trái tim của nó là những viên kim cương trắng sáu chấu. Mỗi chi tiết nhỏ cũng được trau chuốt với trình độ thủ công bậc thầy, đảm bảo tính thẩm mỹ và độ tinh xảo cao nhất.
Hà Vân gật đầu, dù không am hiểu nhiều về lĩnh vực trang sức đá quý, nhưng bằng dự cảm thiên bẩm của mình, cô đánh giá rất cao bộ sưu tập này.
Đưa mắt quan sát toàn phòng gia công, thu hút ánh nhìn của Hà Vân là người đàn ông thâm trầm hơn sáu mươi, mắt dán chặt vào chế tác của mình, không hề liếc nhìn người nào ra vào. Hà Vân nhíu đầu chân mày, người này tuổi tác đã cao, gắn bó với nghề chắc chắn là lâu nhất nhì ở công ty này. Sự tập trung vào công việc của ông khiến người ta kính nể. Ông xem xung quanh mình không có một bóng người, chỉ có những mắc xích, những kim loại quý, đá quý, giúp ông hoàn thành chế tác của mình hoàn hảo. Thư ký thấy Hà Vân chăm chú, như hiểu thấu vấn đề Hà Vân quan tâm, cô nói nhỏ:
– Đấy là chú Phú, người thợ lành nghề sắc sảo, là bậc thầy nổi tiếng trong lĩnh vực gia công trang sức đá quý, nhưng tính tình lập dị, dạng người lắm tài lắm tật đó. Nghe nói ông ấy có giao tình rất tốt với ba của chủ tịch.
Hà Vân mím môi, lắm tài lắm tật, xưa nay không hiếm lạ, nhưng cô lại có thiện cảm rất tốt với ông Phú, cô nghĩ ông không phải người có chút tài mà cao ngạo, phải chăng ông đang sống trong thế giới riêng của mình, không muốn thoát ra khỏi nó để đối diện với tất cả hỗn tạp làm cho sản phẩm của mình mất đi tinh khiết? Hà Vân hiếu kỳ:
– Ông ấy có lưu tâm gì đặc biệt không?
Cô thư ký nhoẻn miệng cười, khẽ nói:
– Ông ấy từ trước tới giờ chưa truyền nghề cho ai, vì không ai có thể thu hút tầm nhìn của ông. Tôi nghe mọi người nói, ông có một nguyên tắc, nếu ai có thể lôi kéo tâm ông ấy khỏi tác phẩm mình đang làm, có thể khiến ông nói chuyện vui vẻ, ông sẽ chọn người đó làm đệ tử truyền nghề.
Nhún vai một cái, cô thư ký nói tiếp:
– Nhưng cho tới bây giờ, không ai làm cho ông vui vẻ cả, vì bản tính của ông lầm lì, ánh mắt ông thì như dao đâm xuyên tim người đối diện. Hài! Ai nhìn thấy ông cũng ngại giao tiếp, làm sao có thể khiến ông bắt chuyện , khiến ông vui vẻ được.
Hà Vân nhìn xa xăm, một người đáng để mọi người thành tâm muốn học hỏi, có hứng thú chinh phục đây. Thật tiếc, chưa ai có thể hoàn toàn hướng đến đam mê như chính ông Phú, đáng để ông hao tâm tổn sức đào tạo trở thành người kế thừa sự nghiệp của mình.
Nhớ đến lời Huy Bình kể ở phòng quản trị kinh doanh, Hà Vân nhẹ nhàng hỏi:
– Những viên kim cương này là của lô hàng đá quý KJ120 sao?
Thư ký nhìn Hà Vân, gật đầu:
– Lô hàng KJ120 gồm có 5 loại kim cương với 5 màu sắc khác nhau. Khi công ty tiếp nhận có chút sơ sót do bị phá niêm, nhưng sau đó kiểm tra lại chất lượng không có bị thay đổi. Màu trắng này thích hợp với thiết kế bộ sưu tập “Nắng mai”, mang ký hiệu RJ180.
Hà Vân nhíu mày, RJ180, ký hiệu của bộ kim cương này có phải mình đã từng nghe rồi. Lật tung trí nhớ, Hà Vân “àh” một tiếng, trong kế hoạch của Trần Giao muốn hại ai bị thua thảm có nhắc đến những chữ này. Lòng Hà Vân vang vọng một hồi chuông báo động, liệu đây chỉ là trùng hợp hay có tính toán từ trước. Nếu đây là một cái bẫy do bàn tay Trần Giao và người bí ẩn nào đó tạo sẵn, không phải D&A sẽ là con mồi béo bở hay sao? Suy nghĩ miên man, quay cuồng, Hà Vân rùng mình lạnh lẽo. Ai là kẻ bí mật đứng cùng chuyến tuyến với Trần Giao, kế hoạch của bọn họ thực hiện như thế nào? Kẻ địch trong tối, mình ngoài sáng, một khi không phòng bị thì chỉ có bờ vực sâu thăm thẳm chờ đợi mà thôi. Hà Vân cố gắng lắc đầu thanh tỉnh, Hà Vân hít một hơi dài, với thực lực của mình, chưa thể điều tra được ai là nội gián, ở đây cũng không tiện nói chuyện với Đăng Lâm, mọi việc chưa rõ ràng, không thể đánh rắn động cỏ.
Sắc mặt Hà Vân nghiêm trọng, Tịnh Báo nhận ra có gì không ổn, vội nói nhỏ vào tai Hà Vân:
– Có gì khác thường sao?
Tâm Hà Vân được kéo trở về, làm sao có thể diễn tả vấn đề cô đang suy vì Tịnh Báo bộc trực, thu hút chú ý của mọi người, làm người trong bóng tối tính toán nhiều hơn thì hậu quả càng khủng khiếp. Cô lắc đầu phủ nhận, nhưng nội tâm vẫn tìm cách tốt nhất đối phó với một âm mưu hại mình, chính là bản thân mình bình tĩnh, suy đoán mọi khả năng có thể xảy ra để có phương án phủ đầu khiến kẻ địch không kịp trở tay. Nếu cái đích chúng muốn nhắm đến là bộ sưu tập này, thì D&A phải có một bộ sưu tập tầm cỡ ngang bằng hoặc cao hơn để thay thế khi có biến. Cái khó bây giờ là cô đang bị bao vây trong nghi ngờ, chưa tìm được người hoàn toàn tin tưởng. Hà Vân muốn tự mình xem xét, yêu cầu:
– Chị có thể đưa tôi đến xem qua toàn bộ lô hàng KJ120 không?
Thư ký vội vàng gật, đưa Hà Vân đến phòng trưng bày. Hà Vân xem hết lượt các loại kim cương còn lại, rất đẹp. Cô cực kỳ có hứng thú với những viên kim cương màu đỏ tím, như có một sự lôi cuốn diệu kỳ. Đầu óc Hà Vân nhanh nhạy phác họa ra một kiểu dáng trang sức sử dụng nó là điểm nhấn chủ đạo. Tự cười chính mình, không biết từ khi nào cô dễ dàng bị hoàn cảnh chi phối, lại có ham muốn tự mình thiết kế một bộ sưu tập trang sức đá quý rồi.