Hạnh Phúc Tìm Lại

Chương 26: Miễn là có thể ở bên chăm sóc anh


Đọc truyện Hạnh Phúc Tìm Lại – Chương 26: Miễn là có thể ở bên chăm sóc anh

Tháng tư.

Vào xuân cả tháng rồi mà vẫn có những ngày thật u ám lạnh lẽo.

Bầu trời xám xịt. Mây đen giăng đầy. Những cơn gió hung dữ càn quét khắp mọi nơi trên mặt đất. Không bỏ sót, không khoan nhượng. Từng cành cây ngọn cỏ sợ hãi khúm núm co mình run lập cập.

Trong sân trường, ai ai nấy nấy đều mặt cúi gằm, chân bước vội vã, cố tránh những cơn gió đang quật tới tấp như muốn cuốn bay bất cứ thứ gì chưa tìm được chỗ bám trụ. Tuy nhiên dù khẩn trương đến đâu, sinh viên nào vô tình đi qua cửa thư viện, đều không khỏi tò mò ngoái đầu nhìn bóng người quật cường ở giữa khoảng sân. Anh đứng khoanh tay bất động, không có một chút ý định né tránh sự hung tàn của những cơn gió.

Người trong thư viện thì càng không thể nào rời mắt khỏi anh ta.

– Anh chàng đấy vẫn đứng đó hả cậu? – Một cô gái tóc vàng ngẩng đầu từ cuốn sách thì thầm.

– Ừ… – Cô bạn ngồi cạnh cửa sổ khẽ gật đầu. – Hai tiếng đồng hồ rồi, không hề đổi tư thế. Vẫn cứ nhìn chằm chằm về hướng này.

– Khổ thân! Không biết là trồng cây si ai nữa. – Cô gái tóc vàng tặc lưỡi đưa mắt nhìn quanh. – Mà không biết cô gái nào mà có lòng dạ sắt đá quá. Để anh chàng đẹp trai thế kia phải đứng đợi trong gió bão mịt mùng.

– Là mình thì mình chạy xuống ôm anh ấy ngay. Nhìn mặt đẹp trai là không giận nổi quá ba phút…

Nói rồi hai cô nàng che miệng cười rúc rích.

Một vài ba người khác cũng thi thoảng tò mò lại gần cửa sổ ngó nghiêng chỉ trỏ rì rầm to nhỏ, đoán già đoán non ai là người con gái may mắn kia. Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy động tĩnh khác thường gì, đành bỏ cuộc quay trở về với đống sách vở tài liệu của mình.

Không ai biết tung tích cô gái bí ẩn ngoại trừ Kiều Anh, người được giao trọng trách nặng nề là chuyển những cái tin lạnh lùng tàn nhẫn cho anh chàng chồng cây si ngoài kia. Kiều Anh cắn đuôi bút, lén quan sát nét mặt bình tĩnh không mấy cảm xúc của cô bạn thân đang ngồi cạnh mình, lòng không khỏi băn khoăn.

Chơi với Khánh An hơn nửa năm rồi, cùng nhau lên lớp, cùng nhau túm năm tụm bẩy, trải qua chuyện này chuyện kia, lúc nào cô cũng thấy Khánh An hiền lành mềm mỏng, ra sức chiều lòng người khác. Chưa bao giờ thấy cô bạn cứng rắn như hôm nay. Anh chàng Trần Huy đã đến tìm từ sớm, hết đứng đợi ngoài giảng đường, rồi lại theo chân tới thư viện. Nhưng bất kể anh ta có kiên trì tới đâu, có van nài thế nào, Khánh An cũng không thèm nhìn tới một lần, dứt khoát bước qua như không hề quen biết.

– Khánh An… – Suy nghĩ một lúc, Kiều Anh rụt rè lên tiếng.

– Ừm? – Khánh An hơi nghiêng đầu về phía cô bạn tỏ ý đã nghe thấy tiếng gọi, nhưng mắt không rời khỏi trang sách, tay vẫn ghi ghi chép chép.

– Anh ta… Phải làm sao đây?

– Không phải cậu đã bảo anh ta đi đi rồi à? – Giọng Khánh An thờ ơ.

Kiều Anh khẽ thở dài. Bảo rồi. Bảo ba lần rồi, mà có ích gì đâu.

– Mình nghĩ cậu mà không để anh ấy có cơ hội nói chuyện. Anh ấy sẽ không về đâu.

– Cậu cứ kệ anh ta đi. – Khánh An dửng dưng nói như thể đó là chuyện của người khác, những ngón tay đều đều đẩy đầu bút máy trên dòng kẻ đen.

Kiều Anh đưa mắt nhìn ra cửa sổ, lòng nhói lên sự thương cảm. Mặc dù cô hiểu vì sao bạn mình lại xử sự như vậy, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy tội nghiệp cho anh chàng.

Bộp. Lộp bộp.

Giọt nước quệt dài trên tấm kính.

Một giọt nữa.

Thêm một giọt nữa.

Chẳng mấy chốc từng giọt từng giọt tròn lẳn nặng nề thì nhau rơi.

– Mưa rồi! – Kiều Anh hoảng hốt kêu lên.

Cây bút máy trên tay Khánh An chựng lại.

– Mưa to lắm cậu ạ. Anh ấy cứ đứng thế kia sợ là sẽ ướt sũng mất. – Kiều Anh lo lắng.

Trời như được dịp xối hết đống nước tích tụ ứ đầy trên những đám mây đen kịt, quật mưa rào rào xuống mặt đất. Trong chớp mắt sân trường vắng tanh không bóng người đi lại, chỉ có nước phủ kín khắp mọi ngõ ngách.


– Anh ấy vẫn không đi cậu ạ. – Kiều Anh tiếp tục lẩm bẩm. – Trời lạnh mà dầm mưa dễ bị cảm lắm…

Khánh An ngẩng đầu nhìn theo hướng mắt của cô bạn.

Mưa dày đặc ngoài trời.

Bóng người đàn ông nhạt nhoà trong làn nước. Cô độc, nhưng vững vàng…

Mưa dồn dập. Mưa xối xả. Mưa vẫn như trút nước.

Trần Huy đứng yên nhìn chằm chằm về hướng thư viện, mặc cho những hạt mưa nặng trĩu thì nhau thốc vào mặt vào người đau rát lạnh buốt. Cái lạnh trên da thịt này vốn không là gì so với sự lạnh lẽo tê tái trong tâm khản.

Mất mát… Trống trải…

Một ngày mưa thế này ba năm trước rất khác…

– Anh Huy, cảm ơn anh! – Khánh An mười tám tuổi tựa nhẹ đầu lên bờ vai anh, đôi mắt mơ màng nhìn ngắm những giọt mưa trong suốt rỏ tí tách xuống vũng nước lớn dần trong sân nhà.

Trần Huy ngẩng đầu từ trang sách, tò mò nhìn xuống cô gái nhỏ cuộn tròn trong chiếc chăn ấm cạnh mình trên chiếc ghế sofa.

– Vì chuyện gì?

– Vì… – Khánh An kéo nhẹ chiếc chăn len. – Em cảm thấy rất… hạnh phúc.

Trần Huy mỉm cười xoa nhẹ mái đầu mềm mại thoang thoảng mùi oải hương tím. Khánh An nhắm hờ mắt như là đang tận hưởng một bản hoà âm du dương nào đó.

– Thế giới của em… – Tiếng nói thì thầm đều đều bên tai anh. – Chỉ cần có anh Huy là đủ…

Vậy mà…

Một chốc người gần gũi thân thiết nhất trên thế gian này, tưởng như không gì có thể chia lìa, đã trở thành người dưng không quen biết, đến một cái liếc nhìn cũng không có được.

Giây phút này đây…

Trong thế giới của cô, anh không hề tồn tại…

– Anh về đi. – Tiếng nói của người trước mặt đánh thức Trần Huy khỏi dòng hồi tưởng. – Đừng phí công tìm tôi nữa.

Vẫn là giọng nói quen thuộc thân thương ấy, nhưng âm sắc lạnh lùng khiến người nghe không khỏi rùng mình. Khánh An đứng dưới chiếc ô hồng, tay chìa một chiếc ô khác trước mặt anh.

– Anh Huy, anh đừng tự làm khổ mình nữa. Sẽ không có gì thay đổi đâu.

Trần Huy không nghe thấy lời xua đuổi, cố gắng tìm kiếm trong đôi mắt đen lay láy trước mặt một chút gần gũi nhưng không thể.

– Có thật là em… không nhớ gì về anh?

Gương mặt Khánh An thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.

– Anh biết rồi thì càng tốt. Thế nên là có tìm tôi cũng vô ích thôi.

– Quên thì có thể từ từ nhớ ra. – Trần Huy gấp gáp như sợ Khánh An sẽ không kiên nhẫn nghe hết câu nói của mình. – Anh có thể giúp em. Anh có rất nhiều ảnh, nhiều vật kỷ niệm…

– Thành thật xin lỗi anh. Có ký ức hay không đối với tôi không quan trọng. – Khánh An lắc đầu. – Bây giờ tôi đang sống rất tốt.

Những hạt mưa lạnh bay phất phơ trong gió.

Trần Huy lặng người nhìn sâu vào đôi mắt đen trong veo. Sự thành thật trong đó khiến cảm giác bất lực xâm chiếm lấy tâm khản của anh. Đầu óc trống rỗng, lời nói biến mất khỏi cổ họng. Anh nhận ra có nói gì cũng chỉ vô ích.


Khánh An chầm chậm tiến lại gần nắm lấy bàn tay sũng nước của anh, đặt chiếc ô vào. Trong khoảnh khắc, hơi ấm lan tỏa từ cái chạm tay khẽ khàng khiến những cảm xúc cố gắng đè nén trong tim Trần Huy trào lên mãnh liệt. Anh nắm chặt lấy tay cô kéo mạnh vào lòng mình.

Chiếc ô hồng vuột khỏi tay Khánh An tung mình bay theo gió. Hai bóng người trong phút chốc hòa quyện làm một trong màn mưa dày đặc.

Vòng tay của Trần Huy siết chặt. Nếu có thể, anh không muốn buông cô ra nữa. Nếu có thể, anh muốn mãi mãi khóa cô lại trong vòng tay của mình.

– Anh làm gì vậy! Thả tôi ra! – Khánh An hoảng hốt la lớn, vội đẩy anh ra.

Vòng tay của Trần Huy càng siết chặt hơn. Làm thế nào để thức tỉnh em hả Khánh An? Liệu một nụ hôn có thể giống như trong câu chuyện cổ tích thức tỉnh nàng công chúa đang say ngủ? Liệu một nụ hôn có thể làm sống dậy những hồi ức bị quên lãng?

Khánh An ra sức vùng vẫy trong vòng kìm kẹp. Nhưng sức của một cô gái yếu ớt không thể thắng nổi một người đàn ông cao lớn hơn mình cả một cái đầu.

Phút cuối…

Bàn tay Trần Huy buông lỏng.

Là lý trí, có lẽ cũng là bản năng, đã đánh thắng những suy nghĩ điên cuồng nhảy múa trong đầu. Từ bé tới lớn vẫn là anh luôn ở bên bảo vệ che chở cho cô. Làm sao anh có thể cho phép bản thân mình làm điều lỗ mãng tổn hại đến cô được. Trần Huy vội cúi xuống nhặt chiếc ô đen mà mấy phút trước Khánh An vừa dúi vào tay mình, giờ đang nằm gọn dưới chân. Anh nhanh chóng bật chiếc ô che chắn cô khỏi những hạt mưa quất tới tấp.

– Xin lỗi em…

Anh áy náy nhìn những giọt nước mưa chảy dọc hai bên gương mặt tái mét của người con gái trước mặt. Bờ vai mỏng manh vẫn còn run rẩy vì sự chấn động. Cô ôm lấy khuỷu tay mình như cố giữ bản thân trấn tĩnh.

– Không sao. Tôi biết là mọi chuyện không dễ dàng với anh. – Khánh An từ tốn. – Nhưng từ giờ về sau, xin anh đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.

Giọng nói của Khánh An không chút giận dữ, mà mềm mỏng như một lời cầu xin khẩn thiết nhất. Không hiểu sao sự bĩnh tĩnh này của cô lại khiến trái tim Trần Huy đau đớn gấp bội. Giống như là cô đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ rất lâu, và đã ra quyết định không thể nào suy chuyển được.

Dứt lời, cô quay người nhặt chiếc ô hồng của mình đang mắc kẹt trong bụi cây bên cạnh, rảo bước về phía thư viện, để lại Trần Huy tần ngần đứng nhìn bóng hình của cô dần dần mất hút sau cánh cửa gỗ lớn.

Trần Huy thở dài.

Chỉ vậy thôi sao? Lẽ nào anh phải thực sự buông tay mới là tốt nhất cho cô?

Bỗng…

Một bóng người lao vụt về phía anh từ cánh cổng gỗ nơi Khánh An vừa đi khuất. Là một cô gái với mái tóc xoăn nâu đỏ, khuôn mặt trắng bệch đầy sợ hãi, hơi thở hồn hển, lời nói lắp bắp không liền mạch:

– Anh Huy! Anh Huy! Làm thế nào… bây giờ? Khánh An… Khánh An… Cậu ấy…

– Đã xảy ra chuyện gì? – Trần Huy nhào về phía trước, trong lòng dấy lên nỗi bất an.

– Em không biết… – Cô gái run rẩy, giọng lạc hẳn đi. – Cậu ấy… đột nhiên ngất xỉu.

Trần Huy không còn thiết đến bất cứ điều gì xung quanh mình, lao thẳng về phía trước như một mũi tên.

Dường như là một cơn ác mộng thật dài. Cụ thể là gì thì cô không nhớ rõ, chỉ biết là cô đã rất hoảng sợ và tuyệt vọng. Như là rơi xuống một vực thẳm không đáy. Như là bị nuốt chửng bởi một hố đen khổng lồ. Vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.

Một vài bóng người lờ mờ lúc xa lúc gần. Một vài tiếng nói loáng thoáng bên tai.

– Tình trạng của cô ấy thế nào rồi hả bác sỹ? – Hình như là giọng nói của Kiều Anh.

– Giờ thì ổn định rồi. Nhưng tôi cần nói chuyện với người nhà của cô ấy.

– Vâng, để tôi tìm cách liên lạc…


Không được! Không thể để William lo lắng! Khánh An vội nắm lấy bàn tay của Kiều Anh bên cạnh mình:

– Đừng… – Giọng cô thều thào yếu ớt.

– Khánh An! Cậu tỉnh rồi à? – Kiều Anh reo lên, ngồi ngay xuống bên cạnh. – Làm mình lo quá!

– Bây giờ là mấy giờ rồi? – Khánh An gắng gượng ngồi dậy.

– Sáu giờ chiều rồi. Cậu đã ở bệnh viện được hai tiếng rồi. – Kiều Anh vừa nói vừa đỡ bạn tựa vào đầu giường.

Khánh An đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng một màu trắng toát. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc trong không khí. Tiếng máy điện tâm đồ bíp bíp đều đều ở cạnh. Chất lỏng trong suốt nhịp nhàng nhỏ giọt từ chiếc túi treo trên giá qua ống truyền xuống mũi kim tiêm đính trên mui bàn tay của cô. Bắp tay bên kia quấn băng trắng tới gần khuỷu tay.

Khánh An vội đẩy chiếc chăn phủ trên người mình qua một bên, toan bước xuống giường thì bị Kiều Anh ngăn lại.

– Cậu cần gì để mình lấy cho?

Khánh An nhăn mặt cảm nhận sự đau rát bên cánh tay.

– Mình phải về.

Đúng! Phải đi bây giờ thì mới kịp về nhà trước anh. Cô tuyệt đối không thể để anh biết chuyện mình phải vào bệnh viện.

– Cậu vừa mới tỉnh dậy. Nghỉ ngơi thêm một chút đã rồi hẵng về chứ. – Kiều Anh hốt hoảng ngăn ý định của cô bạn.

– Không cần đâu. – Khánh An khẽ lắc đầu.

Nụ cười gượng nở trên gương mặt nhợt nhạt của cô bạn nhưng Kiều Anh vẫn không khỏi lo lắng.

– Mà ít nhất cậu cũng nên nghe bác sỹ nói về bệnh tình của mình chứ.

– Không cần. – Khánh An lại lắc đầu. – Chẳng có gì nghiêm trọng đâu.

Kiều Anh trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tự dưng đang khoẻ mạnh lăn đùng ra ngất xỉu mà không muốn biết lý do. Có phải bạn cô ngã ngất xỉu đụng trúng cái đầu làm nó bị hư rồi không.

– Có lẽ là vì cô ấy đã biết tình trạng của mình như thế nào.

Một giọng đàn ông đột ngột vang lên khiến Khánh An chợt nhận ra sự có mặt của anh ta trong căn phòng. Cũng không phải là điều đáng ngạc nhiên khi người cô nói chuyện cuối cùng là anh ta.

– Đây không phải là lần đầu tiên em ngất xỉu thế này đúng không? – Anh ta nhìn xoáy vào cô.

Khánh An hơi cúi xuống cố tránh tia nhìn dò xét. Đúng như anh ta nói, hai tháng trước, cô đã từng vô duyên vô cớ bị ngất khi tranh thủ đi mua sắm một lần tan học sớm. Một người lạ tốt bụng đã đưa cô vào bệnh viện. Vì hôm đấy cô chỉ ngất xỉu có nửa tiếng, vừa vào bệnh viện là tỉnh lại nên họ không kịp liên lạc với người nhà. Nhưng từ lần đó, cô đã được bác sỹ cho biết về tình trạng sức khoẻ của mình.

Một lần khác nữa là ở công ty và khi tỉnh dậy là đã ở nhà với William. Tuy nhiên lần đó hơi lạ vì Khánh An không nhớ một chút gì về chuyện đã xảy ra.

– Lần trước cô ngất xỉu là khi nào? – Vị bác sỹ lớn tuổi từ đầu tới giờ vẫn yên lặng bỗng lên tiếng hỏi.

– Lần đầu là hai tháng trước. – Biết không thể lẩn tránh, Khánh An lí nhí trả lời. – Còn một lần khác là cách đây chừng vài tuần.

– Hình như là hơi thường xuyên quá thì phải. – Vị bác sỹ trầm ngâm. – Dạo gần đây cô có thấy đau đầu chóng mặt nhiều hơn?

– Cũng như bình thường thôi. – Khánh An đảo mắt suy nghĩ. – Không nhiều mà cũng không ít hơn.

Kiểu nói chuyện không đầu không cuối giữa bác sỹ và Khánh An khiến Kiều Anh không kìm được sự sốt ruột phải chen vào:

– Bác sỹ, rốt cuộc là cô ấy làm sao?

– Rất tiếc thông tin của bệnh nhân chúng tôi không thể tiết lộ nếu không có sự cho phép của cô ấy. – Vị bác sỹ trong áo blouse trắng điềm đạm.

Kiều Anh vò đầu bứt tai. Trần Huy cũng không giấu được vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.

– Cậu đừng lo. Chỉ là một chút di chứng từ vụ tai nạn, gây đau đầu chóng mặt, dăm ba tháng lại ngất lên ngất xuống, nhưng không hề nguy hiểm tới tính mạng. – Khánh An mỉm cười giải thích rồi quay sang nhìn bác sỹ. – Phải vậy không bác sỹ?

– Cũng có thể nói là như vậy. – Vị bác sỹ nhướn mày gật gù.

– Phù… Không nguy hiểm tới tính mạng là tốt rồi. – Kiều Anh thở ra nhẹ nhõm. Nét mặt tươi tỉnh hẳn lên.

Khuôn mặt Trần Huy cũng giãn ra, nhưng đáy mắt vẫn đầy nguyên một nỗi lo lắng. Anh không vô tư như Kiều Anh. Anh biết còn có điều gì đó Khánh An đang giấu giếm. Sự việc chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.


Buổi tối.

Như thường lệ trong căn nhà có khu vườn hoa hồng ngợp sắc hương, người vợ tíu tít đón người chờ người chồng ở cửa. Cô hỏi thăm về công việc của anh, giúp anh tháo cà-vạt rồi hai vợ chồng nắm tay nhau vào phòng ăn.

– Xin lỗi anh! – Khánh An cất giọng áy náy. – Hôm nay em ở lại học muộn, không kịp nấu ăn, nên mua tạm đồ ăn bên ngoài. Hi vọng là hợp khẩu vị của anh.

William từ tốn ngồi xuống bàn. Anh có vẻ không vội vã chuyện ăn uống. Trước khi Khánh An kịp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh đã kéo cô ngồi gọn trong lòng mình:

– Khánh An, em không cần phải xin lỗi. Nấu ăn không phải là nhiệm vụ của em. Nếu em không thích hay là không tiện cho em, mình có thể ăn hàng mỗi tối.

– Không. – Khánh An vội lắc đầu. – Em thích nấu cơ, chứ ăn hàng suốt ngán lắm.

William mỉm cười. Nói thế thôi chứ món ăn Khánh An nấu vẫn là ngon nhất. Ăn hàng sơn hào hải vị thế nào cũng không bằng.

– Hôm nay em trang điểm à? – Anh ngạc nhiên nhìn lớp phấn trắng mỏng trên khuôn mặt cô. Ngoại trừ những dịp đặc biệt, thường ngày Khánh An không bao giờ thích trang điểm.

– Anh không thích à? – Khánh An lúng túng cắn môi, chạm nhẹ lên má mình. Trong lòng nơm nớp lo sợ anh sẽ nhìn ra vết tím trên gò má cô đang cố che giấu. Chắc do lúc bị ngất va đập vào đâu đó.

– Em có trang điểm hay không, anh đều thích. – William thơm nhẹ lên má cô.

Khánh An khẽ thở ra.

– Hừm… – Nét mặt William bỗng trở nên trầm ngâm.

– Có chuyện gì sao? – Khánh An giật mình. Lẽ nào anh chú ý điều gì lạ.

– Có phải em đang giấu anh điều gì không?

– Làm gì… Làm gì có. – Khánh An ấp úng, cố kéo chiếc tay áo dài che kín mui bàn tay còn lưu lại vết thâm của đầu mũi kim tiêm truyền dịch. – Có chuyện gì… mà em phải giấu anh chứ?

William hơi nhếch khoé môi thương cảm nhìn sự lúng túng của vợ mình. Bên trong suy nghĩ gì cũng đều thể hiện hết ra trên nét mặt và cử chỉ thì làm sao có thể giấu anh được điều gì?

– Em không cần phải giấu anh. Có phải em bị thương ở đâu rồi không?

– Em… Em…

Trong khi Khánh An còn ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào, William đã dịu dàng cầm bàn tay cô lên, kéo ống tay áo lên cao để lộ dần lớp vải băng trắng toát quấn quanh bắp tay. Mặc dù đoán ra Khánh An bị thương, nhưng anh không nghĩ lại phải quấn băng nhiều đến vậy, William hốt hoảng:

– Em ngã ở đâu mà bị thương nặng thế này?

Ngã! Phải rồi, là bị ngã! Khánh An khẽ reo thầm trong bụng.

– Do em bất cẩn lúc lên bậc thang trong thư viện. Nhìn nặng vậy, chứ thực ra chỉ có sứt sát một chút thôi. – Cô ngạc nhiên ngước nhìn anh. – Mà sao anh biết là ở tay?

Cả buổi cô ngồi mân mê ống tay áo, ra sức kéo xuống tới mức ống tay áo sắp lìa khỏi thân áo rồi, không chú ý mới là lạ. Thêm nữa vết tím trên gò má cô cố che đậy bằng lớp trang điểm kia. Vừa nhìn là thấy dấu hiệu thương tích.

William không trả lời, mà nhăn nhó nhìn ngó vết thương:

– Em có đau nhiều không? Còn bị thương chỗ nào khác không?

– Không đau một chút nào. – Khánh An nhoẻn cười, nhanh chóng rụt tay lại. – Mà mình ăn thôi chứ, em đói lắm rồi.

Lời cam đoan của Khánh An cùng câu đánh lạc hướng không làm nét mặt William tươi tỉnh lên được chút nào. Hai chân mày anh vẫn xoăn tít như muốn chạm vào nhau.

– Anh đừng lo. Thực sự chỉ là bị thương nhẹ thôi. – Cô tiếp tục trấn an anh. – Anh cứ cau mày thế này sẽ chóng già đấy.

Khánh An nghịch ngợm đưa ngón tay vuốt vuốt chân mày đang cau lại của anh cho thẳng ra. William cố mỉm cười để chiều lòng cô, nhưng nụ cười gượng gạo còn khiến anh trông ưu tư gấp bội.

– Hừm… Đã bảo anh đừng lo lắng rồi mà. – Khánh An mím môi. – Là anh ép em phải dùng chiêu này đấy nhé.

Ngắt lời, cô tinh nghịch đưa hai ngón tay liên tục thọc lét anh.

– Được rồi, được rồi, Khánh An! – William vừa ngó ngoáy né tránh vừa bật cười sặc sụa. – Anh chịu thua em rồi!

Buổi tối hôm đó, Khánh An thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Chỉ bị thương một chút mà anh đã lo lắng thế này. Nếu để anh biết được cô phải nhập viện thì anh còn hoảng hốt đến mức độ nào.

Cô tự nhủ với mình: “Miễn không chết là được rồi! Miễn là có thể ở bên chăm sóc anh, những chuyện khác mặc kệ đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.