Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh?

Chương 8


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Thật Sự Mong Manh? – Chương 8

Một đồi cỏ xanh ngát với ánh nắng dịu dàng trải khắp nơi, một cậu trai đang cõng một cô nhóc bé hơn mình chạy khắp nơi, phía sau còn có thêm một cô bé đang chạy theo
– Jack !!!!!!! anh với bé Đồng chờ em với, mệt quá!!!!!!!! – cô bé hét lên
– Haha Nhã Phương chị không bắt được em đâu, chú ngựa Jack này của em khoẻ lắm – nó cười ha hả vỗ vai Jack
– Dám nói anh là ngựa em gan lắm – Jack vòng tay bắt nó lôi xuống khỏi lưng mình,Nhã Phương cũng chạy tới cả hai đè nó xuống và bắt đầu chọt lét nó
– Haha x tha….haha…tha đi mà….hahahaha – nó cố vùng vẫy và thoát ra
– Đồng đứng lại cho anh, đứng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
“choang” tiếng thuỷ tinh rơi xuống đất thì ra li rượu trên tay anh nó cũng làm anh choàng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp của ấu thơ, miệng gọi nhỏ tên nó, tim lại nhói đau. Ken từ ngoài chạy vào lo lắng
– Jack! Anh không sao chứ?
– Không! Tôi không sao, khuya rồi saocậu chưa nghỉ

– Tôi nghe tiếng động nên …
– Tôi sẽ dọn cậu đi nghỉ đi – trong phòng không mở đèn chỉ có ánh đèn hắt vào từ ngoài vườn làm căn phòng mờ ảo không nhìn rõ.
Anh lại ngồi xoay lưng hướng mình nhưng Ken biết rõ một vài giọt nước mắt nào đó của anh đã và có thể đang rơi xuống, Ken không khỏi đau lòng cho anh, không ra ngoài mà cứ lượng lự như muốn nói lại như không.
– Jack thật ra….- trong đầu Ken vang lại giọng nói của ai đó làm Ken dừng lại
– Sao thế? Có gì à! – anh vẫn không quay lại nhìn Ken mà hỏi
– À! Không chỉ muốn nhắc anh nghỉ ngơi sớm, mọi việc sẽ qua và cô ấy sẽ sớm trở lại – vội nói vội lui ra ngoài như sợ cái gì đó, nhưng điều đó không làm anh buồn để ý.
Phải có lúc nó sẽ nhớ mà quay về với gia đình anh luôn có niềm tin mãnh liệt như thế nhưng…. “trái tim em có quay về không?” anh nhìn thấy hắn trong mắt nó và đó là điều khiến anh lo sợ nhất. Đưa tay lên ôm ngực trái anh ngã hẳn người trên ghế.
– Anh đau lắm, Đồng à!
Trong khi đó ở nhà hắn đang xảy ra đại chiến “giành phòng ngủ”, và người ở hai đầu tiền tuyến là hắn cùng “siêu cấp dễ thương” bé Bọ (cò: vỗ tayyyyyy,) Nó dĩ nhiên ngồi giữa trận tuyến chịu trận
– Chú mau đi qua phòng khác ngủ- Bọ đứng chắn trước nó chống hông chủ cái miệng bé xíu của mình, nhìn yêu chết được
– Con mới đi qua phòng khác, đây là phòng vợ chồng chú – hắn không vừa gân cổ cãi lại, kéo nó về phía mình,không để ý thấy nó đang hai mắt xoe tròn nhìn hắn “đắm đuối”
– Được con là người hiểu chuyện không chấp chú – Bọ nói như một ông cụ non hiểu lí lẽ rồi nắm tay nó lôi đi – mami chúng ta qua phòng khác ngủ
– Thưa người hiểu lí lẽ ! Vợ chú sao theo con chứ?- Hắn nhái giọng chọc Bọ làm nó phì cười, nhanh chóng ôm một bên tay của nó
– Mami là mami của con! – Bọ cũng ôm cứng một bên tay nó,
Bây giờ một lớn một nhỏ một trên một dưới lôi lôi kéo kéo nó làm nó phát bực

– Hai người ngủ chung, tôi ngủ một mình – nó quát
– Không được! – lần này hắn và Bọ đồng thanh chung ý tưởng
Nhưng nhìn vẻ mặt khá là khó coi của nó và trời cũng khá khuya, cà hai bèn để nó ngồi yên ở đầu giường rồi chụm đầu ở cuối giường bàn bàn tán tán thảo thảo luận luân… sao một hồi hai cái đầu một to một nhỏ ngốc lên nhìn nó gian gian
– Có kết quả rồi – Bọ nhanh nhảu
Nó đưa mắt chờ kết quả của cả hai
– Ba chúng ta ngủ chung, và em ngủ giữa, giường đủ rộng mà hihi
Hai trong ba đã quyết nó sao dám bàn ra, thế là cục diện thiết lập, nó nằm giữa hai người đàn ông (hắn: bọ vẫn là trẻ con, cò: ấy cò nhầm. Bọ: hừ bọ lớn rồi)
Nhìn Bọ ngủ say trong lòng miệng vẫn ú ớ tranh cãi với hắn, nó lại dâng niềm yêu thương muốn giữ Bọ cho riêng mình, cái thứ tình cảm trong nó với Bọ không chỉ là bộc phát nhất thời mà là tình thân thật sự, nhìn gương mặt Bọ bụ bẫm đáng yêu thế này sao không thích cho được. Nó nằm trằ n trọc không ngủ được ra chiều suy nghĩ mông lung, lại nhớ ánh mắt da diết của anh xoáy sâu vào nó bất giác nó khẽ thở dài.
– Sao em không ngủ
Hắn phía sao lên tiếng làm nó giật mình cứ ngĩ hắn mệt mà ngủ khì như Bọ rồi.

– Còn anh sao không ngủ, mà sao anh lại giành chổ ngủ với Bọ bình thường…..
– Anh sợ…
Hắn vòng tay ôm chặt nó vào lòng như khẳng định với nó rằng thật sự hắn sợ, sợ mất nó, sợ buông tay ra nó sẽ biến mất sợ ngủ rồi nó sẽ cùng Bọ sẽ đi về bên anh bỏ hắn, thật sự hắn dang sợ, đôi tay ôm nó có phần run rẩy. Nó cảm nhận được điều đó, nhẹ nhàng xoay người lại phía hắn. Đưa tay vuốt gương mặt hắn, nhẹ rướng người hôn trán hắn trấn an
– Đừng lo em sẽ không rời bỏ anh khi anh vẫn còn yêu em – giọng nó thì thầm
– Anh chưa bao giờ ngừng yêu em
– Ummm
Bọ xoay người ôm lấy nó, làm cả hắn và nó phì cười cả khi ngủ tính chiếm hữu của Bọ cũng có, mất là không chịu, không biết giống ai?hắn dang tay ôm cả Bọ và nó vào lòng chìm vào giấc ngủ. Nó cũng không muốn nghỉ nữa, yên tâm vào giấc ngủ. Cùng khoảng trời, ba người vui vẻ say giấc nồng, một người ôm nỗi đau một mình……..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.