Đọc truyện Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! – Chương 477: Bận mê trai rồi!
Thấy cậu nghẹn họng không nói được câu gì, đã vậy mặt còn đỏ như trái cà chín thối, Đông Đông vuốt vuốt tóc hất hất mặt đầy chảnh cún lên mà tự hào. Baba của bé đúng thật là khờ khạo bị bạo hành là đúng luôn. Ông trời ổng tính toán hết rồi, baba mà làm chồng thì cảm giác như là mặt trời sẽ không bao giờ mọc nữa vậy đó. Cỡ nào cỡ, baba vẫn là phận làm vợ của cha.
“Baba! Đừng nóng giận, đầu baba xịt khói luôn bây giờ đó nga. Baba cứ mặt nhăn mày nhó như này mốt em bé sinh ra mặt sẽ như cái bánh bao bị thiêu, cả người nóng hổi đập trứng chiên chín luôn. Đông Đông chỉ nói cái mình mắt thấy tai nghe thôi. Con không có nói bậy gì cả! Con người mà, không nên ảo tưởng sức mạnh quá để rồi hại thân. Vẫn là chấp nhận sự thật vẫn hơn, dù cho nó có quá phũ phàng đi nữa. Baba yêu đương nhăn nhít lâu hơn con quá trời vậy mà chẳng rút kinh nghiệm gì cả. Con từ sau cái vụ quen bạn trai này con đã hiểu thấu hồng trần, nhân tình thế thái. Tình yêu chỉ là tạm bợ, mày không xây nó chắc chắn thì tao qua chỗ khác xây.”
Cậu há hốc mồm nhìn Đông Đông vì mới có mấy ngày đâu mà thằng bé thay đổi một cách chóng mặt đến như vậy. Đây có thật là con trai cục cưng bé bỏng của cậu nữa không a. Hay là do bị tai nạn nên đầu óc thằng bé bị vấn đề.
“Con… con nói cho baba biết là ai đã dạy con những thứ này? Baba không tin tự con có thể nghĩ ra những câu châm ngôn “lay động” lòng người thế này được. Con có nhớ con tên gì, con là ai không?”
Baba bị bệnh thần kinh rồi, đi cãi ý trời riết nghiệp quật đứt mấy dây thần kinh bặt bặt luôn. Số mệnh đã định cớ chi cố chấp thay đổi, đổi gì không được chứ mình bị quật không trượt phát nào.
Bé chỉ chỉ tay vào đầu mình, bắt đầu màng tự luyến:
“Baba lại quên con là ai rồi. Con là Cố Đông, con của cha và baba nè. Baba bị mất trí nhớ thì về uống thêm thuốc bổ não nhiều vào. Con cảm thấy baba sống trên cõi đời này trước con mấy chục năm mà cứ như người tối cổ xuyên không qua đây chơi vậy đó. Giờ thời đại nào rồi, là thời công nghệ tiên tiến, điện thoại, iPad, tivi tùm lum đó. Không biết cái gì thì lên đó kiếm, con coi clip đánh ghen từ văn minh đến văn sình rồi triết lý nhân sinh, phim Ấn Độ phá vỡ quy luật vật lý, phim ngôn tình của Hàn Quốc, phim xuyên không, phim anh hùng,… Tất cả đều không lọt được khỏi tầm tay của con. Đông Đông thông minh mà, sàn lọc kiến thức học giỏi dữ lắm. Tối qua vì mục đích tu luyện con kêu mấy anh mở xem thêm nhiều cái lắm. Hừm… còn có cái cuốn bí kiếp giữ vợ gì gì đó của cha nữa. Đông Đông tham khảo qua thấy hay phết. Về nhà con kêu mấy anh lấy cho baba xem. Hi hi!”
Bí kiếp? Lẽ nào là nó nằm trong cái rương tội ác kia của Cố Ngạo… Trời ơi! Cha nội chồng mình toàn vẽ bậy vẽ bạ trong đó, con mình không hư cũng uổng lắm. Chồng với chả con, không làm cho mình tức chết thì không chịu mà.
“Đồ…”
Cậu há miệng tính chửi đổng lên rồi nhưng không ngờ bị anh tấn công bất ngờ từ đằng sau. Cú này bách phát bách trúng, tắt được cái nút “loa” hung dữ của cậu. Một chiêu cực kì đơn giản, anh há miệng cắn nhẹ sau gáy cậu một cái, đưa lưỡi liếm liếm hương vị thơm tho mùi sữa bò nguyên chất tỏa ra nồng nặc. Cảm giác tê tái kích thích toàn thân, cậu co người rụt cổ lại, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn.
Trên mặt hiện hai chữ “phúc hắc” rõ mồn một, anh liếm môi, giọng trầm thấp chỉ đủ cho mình cậu nghe thấy.
“Cảm giác thế nào? Em hết giận anh chưa? Nếu chưa thì anh sẽ tiếp tục phục vụ em tới bến bờ hạnh phúc ngay tại đây luôn. Còn hết giận thì chúng ta về nhà tận hưởng từ từ sau cũng được. Anh không vội nhưng nếu em vội thì anh chiều.”
Khôn như anh thì ai mà làm cho lại. Cỡ nào cỡ cậu rồi cũng sẽ trở thành một món ăn ngon để anh thỏa sức thưởng thức. Nói ra cứ tưởng cậu ham muốn bị anh ăn dữ lắm.
Trang Dụ hơi nhích nhích người, giận bây giờ không còn nữa mà chỉ tồn động lại cảm giác nguy hiểm đang rình rập mình.
“Anh… anh đừng có mà làm bậy. Em bây giờ không muốn mà về nhà cũng không muốn làm. Mang bầu mệt lắm, em không phục vụ anh nỗi đâu. Hơn nữa, đã giao hẹn lâu lâu quất một lần mà. Hôm qua anh mới làm thì hôm nay không được làm em. Con thấy bây giờ… Em không giận nữa là được chứ gì. Đáng ghét!”
“Ai kêu em ngồi trên đùi anh mà nhúng mà nhảy làm chi. Ngồi yên nói chuyện không chịu, phải múa máy tay chân, miệng chỏ qua bên này môi chỏ qua bên kia chửi mới chịu. Đó, huynh đệ của anh tỉnh ngủ rồi kìa. Em mau chịu trách nhiệm đi. Không thì một chút nó bạo phát nổ tung thì anh đi theo nó luôn đó. Tới lúc đó em đừng có than vãn tại sao mình còn trẻ lại phải ở giá.”
Bây giờ anh lại giở chứng làm nũng làm nịu, mặt nạ là thỏ nhưng đuôi lại là sói. Số cậu khổ nên mớ vớ trúng ông chồng bá đạo kiểu này.
“Được rồi, được rồi… về em giúp anh giải tỏa tâm sự thầm kín. Đáng ghét!”
Hai vợ chồng người níu người ôm, một khung cảnh thật hường phấn nhưng bên trong nội dung cuộc trò chuyện lại là một màu đen thui không thấy lối về. Đám nhóc nhìn vào đều có lối suy nghĩ, viễn tưởng riêng trong đầu mình. Đông Đông thì nghĩ cha đang ngửi mùi cơ thể của baba sẵn tiện ám mùi của mình lên đó. Tiểu Hải, tiểu Nhân thì nghĩ cha vợ à nhầm cha chồng đói bụng nên muốn nhăm nhi thịt baba chồng cho đỡ thèm. Đúng là miếng ăn là miếng tồi tàn, đói hoa mắt thì vợ cũng ăn. Bé Hạo thì nghĩ baba đang làm nũng với cha, hai người đang trao yêu thương trong yên lặng. Bé sẽ học hỏi baba làm một người vợ tốt để chồng lúc nào cũng thèm thuồng không bỏ mình được. Tiểu Minh, tiểu Tinh thì lại cho rằng đây là một chiêu thức mới dỗ dành vợ yêu, cắn một cái vợ chạy nọc độc dính bùa yêu mình cả đời. Chiêu này hay đáng phải học, về nhà thực hiện liền mới nóng. Tính ra đầu óc của hai nhóc này vẫn còn vài đóm sáng, không đến nỗi hết thuốc chữa. Đám nhóc còn lại đứa thì không biết gì đứa thì bị thồn cẩu lương ăn ngập họng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Trong bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, giọng cô bé non nớt phá tan nát nó đi.
“Ủa? Nãy giờ mọi người làm gì vậy? Sao tự nhiên bắt người ta tới đây mà xem như không khí chẳng thèm đoái hoài hỏi thăm câu nào? Rồi nào mới giải quyết xong chuyện hiểu lầm để người ta còn đi học? Chờ hơi bị lâu, máu nó nóng lên rồi nha. Đừng có chọc con gái vì ăn trái đắng hơi bị ghê đó.”
Nhờ vậy, Đông Đông mới tập trung vào chuyên môn của mình. Diễn viên chính mà nãy giờ bị phai nhạt còn hơn khán giả là không có được rồi. Sức mạnh “cọp đực ngâm dấm” trỗi dậy, phải chứng tỏ uy quyền của mình với tiểu tam mới được. Bé hất mặt, chu mỏ thiệt nhọn, chỉ tay vào mặt cô bé, mắt trợn trừng liếc người ta muốn lòi ra ngoài.
“Chị mau im miệng! Trà xanh thì không có quyền lên tiếng ở đây. Khi nào vợ chồng người ta chia tay thì chị có quyền lấy đi đồ bỏ của em. Bây giờ thì không được! Tiểu tam mà đòi giở giọng má thiên hạ mẹ thiên nhiên là em phan dép, tát vỡ mồm. Nghe rõ chưa? Rõ rồi im đi để người ta còn bàn đại sự. Rồi, hai anh giải thích đi! Lý do không truyền tin cho thằng người yêu thương binh này. Lẹ, không Đông Đông tát vỡ mồm hai anh trước.”
Cô bé bị dọa sợ rụt cổ không dám hó hé thêm tiếng nào, cả anh em Hải Nhân cũng bị bé làm cho tim xém rớt xuống đất.
“Em… em đừng trợn nữa, nhìn thấy ghê quá! Dữ vừa vừa thôi, dữ quá tụi anh không dám yêu em nữa đâu. Lỡ một ngày nào đó tụi anh đắc tội em em đem tụi anh đi mần mắm luôn thì chết dở. Mắt đẹp long lanh lóng lánh, đủ to rồi không cần to thêm đâu ha.”
Đông Đông biết mình diễn hơi lố liền tém tém lại, thôi không trợn không liếc nữa, giọng thay đổi 180° ngọt hơn mía lùi:
“Dạ… aaa… Em hết liếc rồi đó, hai anh mau giải thích đi mà. Để người ta chờ hoài mệt muốn chết luôn vậy đó.”
Hai nhóc rợn người, cười so với khóc còn khó coi hơn:
“Dạ dạ… Bé Đông là hiền nhất, dễ thương nhất nên tụi anh không có gan để em chờ lâu đâu. Chuyện này em nên hỏi hai người anh đáng kính của em kìa. Rõ ràng tụi anh đã nói với họ nhờ họ về báo em một tiếng rồi. Hiện tại lại bảo không nói, tụi anh cần làm rõ ràng chuyện này nha. Không giải quyết là không xong đâu! Như này gọi là phá hoại gia can nhà em ruột mình đó.”
Tiểu Minh, tiểu Tinh phản ứng kịch liệt, miệng chí chóe: “Gì, gì… hồi nào? Nói hồi nào sao tụi anh không biết? Hai đứa sai thì nhận lỗi đi, đừng có đổi thừa nha.”
“Thì thứ hai hai tuần trước đó! Tụi em nói có việc bận không đến thăm bé Đông được, nhờ hai anh gửi ngàn lời yêu thương tới bé Đông giùm tụi em. Rõ ràng lúc đó hai anh còn đang chu mỏ hôn anh dâu, oẳn tù xì xem ai hôn trước nữa chứ. Anh dâu, anh nói lời công đạo đi!”
Bé Hạo ngượng ngùng lắc lắc đầu: “Lúc đó bận tập trung mê trai ai mà để ý tụi em đâu. Trai đẹp làm lóa mắt rồi! Hai em thông cảm!”