Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 469: Làm chồng như thế nào?


Đọc truyện Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! – Chương 469: Làm chồng như thế nào?

Ăn cơm no Đông Đông đòi qua phòng mấy anh chơi để không gian riêng tư cho vợ chồng anh có thời gian yêu đương nhăn nhít với nhau. Cố Ngạo rất tranh thủ thời gian, con không có ở đây anh liền manh động như con sói chết đói mấy năm. Đóng cửa chốt cẩn thận, anh xoay qua ôm cậu đè lên giường hôn tới tấp làm cậu không kịp phản ứng gì cả.

“Ưm… Đừng mà… Em mới ăn no, khó chịu lắm!”

Liếm liếm môi, anh sờ mặt cậu đầy âu yếm, giọng trầm thấp làm xao xuyến lòng người:

“Anh chưa làm đâu! Chỉ hôn em cho đỡ thèm chút thôi. Chờ em tiêu hóa bớt anh mới làm. Hắc hắc! Em càng ngày càng đẹp đó vợ à. Dạo này mần ăn lén lút riết cũng chán, bây giờ được quan minh chính đại chơi càm giác thật sung sướng nha.”

Anh dỗ ngọt cậu rồi lại tiếp tục cúi xuống mổ mổ lên môi cậu, chỉ hôn chứ không làm bất cứ hành động vượt rào nào khác. Hành động này của anh làm cậu có chút buồn cười, đẩy anh qua một bên, cậu nhích tới vui đầu vào lòng anh mà ôm mà ấp.

“Anh dạo này cũng dịu dàng, kiềm chế bớt tính sói lang rồi đó. Em không phải là không cho anh làm chuyện kia với em nhưng mà anh động một chút là đè em bất chấp thời gian địa điểm làm em nhiều lúc chịu không có nỗi. Trước khi lấy nhau, em thấy anh cũng đâu tới nỗi nào, quen vài tháng đụng em được một lần duy nhất. Vậy mà khi cưới xong anh chơi liên hồi, ngày nào cũng mấy chập hết.”

Hít lấy hít để mùi hương thơm mát tỏa trên người cậu, anh cười ha hả:

“Mới quen nhau thì phải giả bộ chính nhân quân tử chút chứ. Có vậy em mới yêu anh đắm đuối, đùng cái đè em thịt sớm em không sợ bỏ chạy mất dép mới là lạ. Còn nữa, lúc gặp lại em anh đã phải ăn chay nhịn nhục suốt gần bốn năm đó nha. Nên anh phải nhanh chóng chăm chỉ cày cấy để lấy lại vốn chứ. Từ lúc em mang thai cục cưng trong bụng anh càng thấu hiểu sự khổ cực của em nên phải biết kiềm chế ham muốn khoái lạc của bản thân lại bớt. Đời người đâu chỉ có chuyện lăn lộn trên giường mới gọi là yêu đâu. Chúng ta còn phải đi hẹn hò này nọ nữa chứ. Hắc hắc!”


“Ừm, anh cho em năm phút nghỉ xả hơi chút đã. Đêm qua anh bạo em đến bây giờ vẫn còn đau nè.”

Đưa tay xuống xoa xoa eo giúp cậu, anh vẫn không có ý định chùn bước: “Hôm nay anh sẽ thật nhẹ nhàng, không giống tối qua đâu. Làm một hiệp ngắn thôi, chờ Đông Đông chơi đã sẽ ôm con về ngủ luôn thể. Tối nay không cần lén la lén lút còn ngủ đủ giấc nữa.”

Anh đã cầu xin như vậy, cậu sao nỡ từ chối được. Cũng tại anh Bảo tự nhiên khi không đòi chồng “trị” kết quả không chỉ một mình anh ấy bị trị mà là cả bốn chàng vợ bị “trị”.

“Ừm… Thôi được rồi… Em giúp anh!”

Từ từ luồng tay vào quần anh, nắm lấy vị tiểu huynh đài đang ngẩn cao đầu kia mà vuốt ve mà lộng. Cố Ngạo ầm ầm sướng tê cả chân, bàn tay vợ thật là ấm áp, chạm vào thật đã. Cũng không nằm yên hưởng thụ, anh dần dà mò về sau tay chạm mông cậu ra sức mà xoa xoa nắn nắn. Tiếp sau đó là một tràn những chuyện vợ chồng bình thường vẫn hay làm.

Anh rất nghiêm túc thực hiện lời hứa làm một hiệp liền buông tha cậu. Ấy vậy mà vợ anh ngứa mông, giữ anh lại quất hiệp nữa rồi một hiệp nữa. Này có mưu mẹo trong đó hết. Không cho vợ sướng tột đỉnh, sướng ngang xương rồi giả bộ làm xong vậy là vợ chủ động uốn éo bên mình tiếp. Tới khi trách phạt anh sẽ thành người vô tội, do vợ tự dâng hiến chứ không phải anh. Hắc hắc! Đàn ông là phải thế, để vợ không nỡ rời xa ta.

…… Những cảnh 18+ kịch liệt diễn ra kịch kịch liệt liệt…

Còn bên phòng mấy chàng vợ khác càng thê thảm hơn. Không có con nhỏ ràng buộc nên không bị hạng chế thời gian. Muốn “trị bệnh” bao lâu cho vợ mà chẳng được.

Mấy đứa nhóc ngồi trong phòng chơi nhưng thực ra là không có chơi mà là bàn bạc tính kế chuyện của Đông Đông.

Trầm ngâm suy nghĩ Đông Đông cười hi hi ha ha hỏi mấy nhóc: “Mấy anh ơi! Đông Đông muốn làm chồng nhưng làm chồng là phải làm gì? Mấy anh có kinh nghiệm tình trường dày dặn, chia sẽ cho em biết chút chút đi.”

Tiểu Minh, tiểu Tinh xung phong chỉ trước: “Để bọn anh dạy em! Làm chồng không có cái gì khó hết trơn á. Đơn giản là Đông Đông phải học kiếm tiền để dành nuôi vợ, cưng chiều vợ đủ thứ, việc quan trọng cần làm để duy trì tình cảm là chiêu “bóp mông thần sầu”.

Càng nói mặt hai nhóc càng trở nên biến thái, sắc lang chẳng khác nào Cố Ngạo. Không chỉ Đông Đông tò mò mà mấy nhóc còn lại cũng tò mò:


“Bóp mông thần sầu là như thế nào. Chỉ đi để bọn này về làm với vợ nữa.”

“Ây du, các anh có vợ tương lai lâu như thế mà chưa làm mấy chiêu này. Thật là quá kém cỏi đi! Nhưng rất tiếc bé Hạo của tụi em không có ở đây, không thể làm mẫu cho mấy anh được.”

Tặc tặc lưỡi làm như chuyện khó khăn dữ lắm, hai nhóc hướng mắt sang tiểu Hi và bé Gấu. “Hay là tụi em chỉ anh Hi, anh Hi thị phạm trên người bé Gấu nha.”

Tiểu Hi mặt nhăn mày nhó vốn không muốn nhưng bé Gấu lại nhảy tưng tưng đòi làm: “Bé Gấu chơi trò này! Anh Thỏ chơi cùng bé Gấu đi. Nha nha nha…”

“Ừm… Được rồi! Nhưng chắc chắn không lộ hàng của bế Gấu chứ?”

Hai nhóc cười hề hề, gật đầu cái rụp: “Không có lộ hàng! Về phòng riêng cởi quần làm cũng được. Chúng ta bắt đầu thôi! Đầu tiên cho bé Gấu nằm úp sấp xuống, mông hơi nhô lên.”

Bé Gấu làm theo, chớp chớp mắt hỏi: “Bé Gấu làm vầy đúng chưa?”

“Mông nhô cao lên chút, đúng rồi! Anh Hi, bây giờ là tới lượt anh. Anh chà sát hai tay, từ từ hạ tay xuống hai cánh mông múp múp của bé Gấu. Giống vầy nè! Rồi bóp đi, bóp nữa đi, làm như vậy mông bé Gấu sẽ nảy nở dần theo năm tháng. Đến lúc lớn mông bé Gấu sẽ căng mọng đẹp còn hơn con gái.”

Tiểu Hi làm rất nhiệt tình, mới đầu còn giả bộ chính nhân quân tử dữ lắm. Một lát sau sờn đến ghiền, dù đã nói xong rồi nhóc vẫn bóp bóp nắn nắn mông bé Gấu. Bé Gấu hưởng thụ, tấm tắt khen ngợi:


“Đã quá, như xoa bóp mông vậy. Ôi chu choa… Xoa thế này chắc sẽ dễ đi vệ sinh lắm đây.”

Nói một câu cái tắt ngúm cục hứng, tiểu Hi thôi không làm nữa đỡ bé Gấu lên. Tiểu Minh nhướng nhướng mày: “Sao, anh Hi thấy thế nào?”

“Rất đã!”

“Chính xác! Đây chính là cảm giác đó. Làm chuyện này khi không mặc quần còn thoải mái hơn. Thích thích anh Hi có thể hôn hôn mông bé Gấu nha. Chu mỏ nhọn như này này!”

“Ừm, anh sẽ tập luyện thực chăm chỉ.”

“Còn mọi người đã thấy rõ chưa?”

Cả đám đồng thanh: “Rõ rồi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.