Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 463: Chúng ta là người một nhà!


Đọc truyện Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! – Chương 463: Chúng ta là người một nhà!

Đúng thật hai người đàn em Cố Ngạo bị bạo hành cho ra bã. Tới hôm thứ ba đi làm đi muốn không nổi, lếch còn sướng hơn bò. Anh thật sự đi kiểm chứng, thấy đàn em mình đau khổ vậy cực kì hài lòng. Chuyến này cho nát bét chết hai đứa bây. Cái miệng hại cái thân, nết xấu để chồng trị là tốt nhất. Mấy anh em khác nhìn thấy vậy mà vẫn ngu ngốc không rút ra được kinh nghiệm cho bản thân chút nào cả. Cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết cho bằng được. Chắc là tại vì chết kiểu này cực sung sướng đi. Đam mê chơi SM mà ngại nói ra chỉ cần cơ hội tới là chợp lấy liền.

Mấy ngày nay Đông Đông sức khỏe khá hơn nhiều, cả nhà lâu lâu cũng thay phiên từng người đến thăm bé nhằm mong muốn bé có lòng tin hơn với đại gia đình Cố gia cũng tức là gia đình của bé sẽ không bao giờ bỏ rơi bé. Hôm nay là cuối tuần, tiểu Minh tiểu Tinh đòi theo anh và cậu đến bệnh viện thăm Đông Đông cho bằng được. Nghĩ nghĩ một hồi hai người cũng đồng ý cho hai nhóc đi theo, dạo này cũng hơi lơ là với hai tên nhóc lớn này rồi. Tiểu Minh, tiểu Tinh vừa vào đã ríu rít gọi bé: “Đông Đông ơi! Đông Đông à! Tụi anh tơi thăm em nè. Đông Đông có nhớ hai người anh đẹp trai, thông minh, soái ca này không nà? Tụi anh nhớ em quá trời luôn!”

Đông Đông mừng rỡ tiếp nhận cái ôm của hai nhóc, mặt ra sức cọ tới cọ lui thể hiện sự nhớ nhung của mình.

“Đông Đông cũng nhớ hai anh nữa. Em ở đây nằm một chỗ chán muốn chết luôn đó. Hai anh vô thăm em mừng quá trời quá đất.”

“Không sao cả, hôm nay tụi anh sẽ dành trọn thời gian để chơi với Đông Đông nha. Anh có nghe cha nói là hai ngày nữa em được xuất viện rồi. Mọi người ở nhà đang chờ Đông Đông về để ăn mừng Đông Đông tai qua nạn khỏi đó nha. Ôi, em dễ thương quá! Hôn miếng mới được!”

Bưng má Đông Đông hôn chụt chụt tới nỗi mặt bé toàn nước miếng thì hai nhóc mới chịu buông tha. Trang Dụ thấy vậy mừng thầm trong lòng, anh em yêu thương nhau vậy mới tốt.

“Được rồi đừng có đè em nữa, cẩn thận trúng chân em kìa. Ngoan, ngồi lên ghế rồi muốn tâm sự cái gì thì tâm sự.”

“Dạ baba! Baba cũng ngồi đi, đứng mỏi chân lắm. Hi hi!”


Hai nhóc nghe lời đột xuất, ngoan ngoãn lên ghế ngồi lấy đồ chơi chơi đùa cùng Đông Đông. Cố Ngạo cười cười, gọt trái cây đem đến đưa cho bốn người ăn.

“Ăn táo này! Táo tươi ngon chất lượng đây.”

Ngồi yên ngắm nhìn con chơi một hồi, Trang Dụ không nhịn được hỏi hai nhóc:

“Tiểu Minh, tiểu Tinh! Hai con có phải rất giận baba không? Baba suốt ngày chỉ lo cho niềm vui bản thân mà không để ý đến việc chăm sóc con cái. Chắc hai đứa tủi thân lắm. Cũng thông qua chuyện của Đông Đông nên baba mới nhận ra sự thiếu sót bấy lâu nay của bản thân. Baba thành thật xin lỗi tất cả các con. Baba không phải là một người ba tốt.”

Hai nhóc thở dài, điệu bộ ta đây đã là người trưởng thành. Tiểu Minh vuốt ve tay cậu nói trước:

“Baba nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy? Tụi con mắc gì phải tủi thân chứ. Ai nói baba không quan tâm tụi con? Lúc tụi con buồn baba và cha luôn ở bên tụi con nha. Với lại tụi con có bé Hạo làm vợ rồi còn hơi sức đâu suy nghĩ ba cái chuyện con nít này.”

Tiểu Tinh gật gù, chu chu cái mỏ phụ họa theo anh trai:

“Đúng rồi đó! Đông Đông do từ nhỏ phải xa vòng tay của cha với baba nên tủi thân là đúng rồi. Tụi con trong chuyện này cũng có lỗi mà. Hì hì! Tụi con biết baba rất cực khổ, chịu nhiều tổn thương lắm. Baba một mình chăm sóc anh em tụi con với chú Bảo mấy năm trời không than phiền một chút nào. Baba buồn tụi con không tài nào an ủi được nhưng từ lúc cha xuất hiện thì lại khác. Cha làm baba khóc, làm baba cười, luôn bảo vệ baba mà những chuyện đó tụi con không làm được. Baba xứng đáng có được hạnh phúc, được bù đắp hết tất cả. Tụi con lớn rồi, tự lo cho bản thân được nha. E hèm… Thì cũng không lớn lắm… Nhưng não tụi con lớn hơn tuổi.”

Cuối cùng hai nhóc cùng lúc vỗ vỗ ngực, đồng thanh lên tiếng: “Tụi con sẽ cùng cha và baba mang yêu thương đến cho Đông Đông. Nhân danh con của Ngạo đại ca và Dụ đại tẩu, tụi con xin hứa đó. Ha ha! Vì chúng ta là người một nhà mà.”

Đông Đông gãi gãi đầu, ngây ngốc cười:

“Tại mấy ngày trước Đông Đông bị trẻ trâu nhập nên mới ganh tị với em gái thôi. Bây giờ hết rồi, Đông Đông cũng trưởng thành rồi đó nha.”

Đông Đông nói xong mọi người đều bậc cười ha hả: “Đông Đông không cần trẻ trâu nhập vì Đông Đông vẫn trong tuổi trẻ trâu mà. Hai tuổi trưởng thành gì được. Đông Đông đáng yêu quá ta ơi!”


Cố Ngạo lấy điện thoại ra chụp hình cả gia đình: “Nào, cười tươi lên nào. Chúng ta là một gia đình!”

Vì mấy đứa nhóc quá hiểu chuyện làm gánh nặng trong lòng cậu như được trút bỏ hoàn toàn. Cậu không biết mình có phàn phước gì mà lại có được chồng tốt cùng mấy đứa con ngoan ngoãn, hiếu thảo đến vậy. Ông trời cũng quá đãi ngộ cho cậu rồi.

Tới ngày xuất viện, Đông Đông vừa được bồng về nhà đã được anh bế qua lò lửa hồng mong mọi điều xui xẻo qua đi. Mọi người vui vẻ tổ chức tiệc ăn mừng không vì Đông Đông. Thông qua chuyện này không chỉ có Cố Ngạo và Trang Dụ nhận ra thiếu sót trong việc chăm sóc con cái của mìn h mà mấy anh em khác cũng đều nhận ra. Nếu đã biết thì phải thay đổi tốt hơn, con nít cần nhất là sự yêu thương thấu hiểu của gia đình.

Cố Ngạo cứ vậy mà viện lý do chăm sóc chân Đông Đông đến khi khỏi hẳn mà nghỉ việc giao lại toàn bộ cho đám trợ lý làm. Hai vợ chồng ngủ chung giường với Đông Đông, cứ cách dăm ba bửa là len lén chờ Đông Đông ngủ say đi vào nhà vệ sinh làm chuyện mờ ám. Chẳng hạn như đêm nay, Trang Dụ ngứa mông kéo anh vào nhà vệ sinh ôm ôm hôn hôn.

“Ông xã, em bây giờ rất muốn anh đó. Anh mau giúp em giải quyết đi nào.”

“Được, anh giúp em!””

Cả người nóng rần rần, anh bắt đầu cởi đồ cậu ra, tay mò mẫm sờ sờ cơ thể mũm mĩm trơn láng của cậu. Anh từng chút từng chút hôn xuống mỗi tất da tất thịt trên có thể cậu, đánh dấu những vị trí đến cả cậu cũng không thấy được.

“Ưm… Anh… Để em giúp anh…”

Cậu chủ động luồn tay vào trong nắm lấy cái tiểu huynh đài đã ngẩng cao đầu mà tuốt lên tuốt xuống. Cùng lúc đó anh từ từ cho từng ngón tay vào hoa cúc khuếch trương. Không bao lâu cậu chịu không nổi dừng tay, cả người đều tựa vào tấm ngực rắn chắc của anh. Thở hồng hộc, Trang Dụ làm nũng:


“Được rồi,… Ưm… Anh cho nó vào đi… Em khó chịu quá… Ân… Ah…”

Ngồi lên bồn, anh xoay lưng cậu về phía mình từ từ đưa tiểu huynh đại vào đám chọc. Trang Dụ ôm bụng quắng quéo hết cả người lúc ra vào chạm vào điểm nhạy cảm ấy. Anh cực kì nhẹ nhàng mà uy mãnh làm cạu sướng muốn chết, cả người nổi lên một sắc ửng hồng nhàn nhạt.

“Thoải mái không bà xã?”

“Ưm… Ân… Thoải mái lắm… Em.. Em muốn đổi tư thế khác…”

Vợ nói là phải nghe không được cải lời vợ! Anh xoay người cậu lại mặt đối mặt mình tiếp tục ra ra vào vào, miệng tiến tới gặm cắn hai trái anh đào be bé trước ngực. Sướng càng thêm sướng, cậu rên rỉ liên tục nương theo, hai tay ôm chặt lấy anh.

Bụng to chình ình nhưng đam mê tình yêu vẫn không từ bỏ, cậu vậy mà chơi với anh mấy hiệp từ tư thế này tới tư thế khác tới khi mệt muốn ngủ mới thôi.

Cậu thì sướng rồi, chơi xong là ngủ còn nh phải tắm rửa bồng cậu về giường nữa. Mệt lắm chứ đùa! Làm công có sướng ích gì đâu. Chỉ rất rất rất sướng thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.