Đọc truyện Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! – Chương 459: Số anh mắc nợ mấy con trà xanh!
Đang chơi đồ chơi thấy Cố Ngạo bế ngang Trang Dụ vào, Đông Đông ngây ngốc hỏi:
“Cha! Baba làm sao vậy cha? Sao cha lại bế baba?”
Để cậu ngồi lên ghế anh mới trả lời Đông Đông: “Baba bị đau chân đi không nổi nên cha mới bế baba vào. Người mang thai dễ bị đau chân lắm, không có gì đâu con.”
“Dạ!”
Đông Đông gật gật đầu, dùng đôi tay nhỏ bé của mình nắm lấy tay Trang Dụ: “Baba vất vả rồi. Mang thai thật cực khổ quá đi, tội baba thật. Mai mốt baba mệt thì không cần vô thăm Đông Đông đâu. Con sẽ cố gắng nhanh chóng khỏi bệnh để về chơi cùng baba. Cha cũng vậy nữa, chăm con mệt lắm luôn, cha cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, lâu lâu rủ mấy chú áo đen ngốc ngốc qua đây chơi với con. Mấy chú ấy kể chuyện mắc cười lắm!”
Nhờ cái nắm tay cũng những lời quan tâm của bé làm những áp lực trong lòng cậu tuột xuống không phanh. Cậu cảm động, vươn người ôm chầm lấy Đông Đông:
“Con trai của baba thật ngoan! Baba không cảm thấy mệt một chút nào cả. Con giống như sức mạnh của baba vậy vừa gặp con baba liền không cảm thấy mệt mỏi nữa. Hôm nay baba có nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho hai cha con đó nha. Còn nóng hôi hổi luôn, baba lấy con ăn nga.”
“Dạ! Con cám ơn baba! Con yêu baba nhất!”
Cố Ngạo vờ hờn dỗi, nhăn nhăn mặt: “Đông Đông thương baba nhất vậy còn cha thì sao? Con không thương cha à? Rõ ràng hôm qua con mới nói thương tha nhất. Cha thật là đau lòng quá đi. Ah… aaa… Tan nát hết con tim bé nhỏ này rồi.”
Đông Đông bụm miệng cười khúc kha khúc khích vì cha bé dỗi mà cái mặt hài dễ sợ luôn. “Ha ha! Cha thật đáng yêu a! Đông Đông thương baba nhất cũng thương cha nhất. Hai người con đều thương như nhau. Cha đừng có dỗi nữa nga, ngoan ngoan không dỗi Đông Đông cho cha kẹo nè. Kẹo này ngọt ngon lắm đó.”
Anh bĩu bĩu môi: “Cha lớn rồi không thích ăn kẹo nữa. Giữa cha và baba con chọn đi, con thương ai nhất?”
Bé nghĩ nghĩ rồi dứt khoát phũ phàng luôn cả hai người: “Đông Đông thương chồng nhất! Đông Đông thương anh Hải, anh Nhân nhất. Cũng như cha với baba thôi, hai người đâu có thương ông bà nội nhất đâu nên Đông Đông nói vậy là hợp lý rồi. Hi hi!”
Cả anh và cậu đều đớ lưỡi trước câu trả lời ngây ngô nhưng rất thật của bé. Bây giờ hai người đã hiểu được cảm giác của Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa rồi. Con cái nói thương mình tới đâu thì cũng xếp sau vợ, chồng nó.
Hôn hôn bé, nén đi đau thương Trang Dụ đem đồ ăn bày biện ra, toàn là những món anh và bé thích còn có món bánh ngọt nữa chứ. Đông Đông nhìn thôi đã nuốt nước miếng ực ực.
Cố Ngạo tự đánh chén bữa ăn thơm ngon vợ nấu còn Đông Đông thì được Trang Dụ bồi anh đến no căng bụng. Bé chẹp chẹp miệng, xoa xoa cái bụng mình đầy thỏa mãn.
“Baba nấu ăn thật ngon quá đi! Mai mốt Đông Đông cũng học nấu ăn để nấu cho chồng ăn. Hi hi!”
Lại là chồng, nghĩ mà tủi cái thân, bởi vậy không nên cho con cái yêu sớm.
Ăn no rồi lại ngủ, Đông Đông chẳng bao lâu đã chìm vào mộng đẹp. Lúc này anh và cậu mới bắt đầu thân mật hơn, nắm tay ôm hôn nhau chút ít. Chứ cứ làm lộ liễu như bình thường Đông Đông học theo thì khổ.
Ôm eo anh, cậu lại mặt ủ mày chao: “Ông xã à, dạo gần đây em cứ thấy mình làm như bị tâm thần rồi ấy. Hễ gặp chuyện gì đã kích em lại không khống chế được tâm tình của mình. Lần trước đã dính một lần bây giờ lại thêm lần nữa. Hazz! Anh cưới trúng con vợ bị điên rồi.”
Cố Ngạo cốc nhẹ đầu cậu, yêu thương đặt lên môi cậu một nụ hôn nhè nhẹ:
“Em lại bắt đầu suy nghĩ những chuyện vớ va vớ vẫn nữa rồi đấy. Tại mấy con nhỏ đó không biết sống chết nên mới chọc giận em. Đừng nói là em gặp anh anh cũng lấy dao xiên cho mấy ả lủng vài lỗ luôn rồi ấy chứ. Nhưng phải nói hôm nay vợ anh cực ngầu, một mình tay không vật con nhỏ điên đó đến gãy mấy cái xương sườn. Ha ha! Anh hả dạ gì đâu ấy.”
Tự nhiên đang buồn lại được khen làm Trang Dụ không khỏi đỏ mặt, cậu đánh yeu ngực anh mấy cái, miệng nói lí nhí:
“Anh cái đồ xấu xa này. Đã là lúc nào rồi mà còn giỡn cho được. Em xém nữa giết người đấy, ở đó mà ngầu với chả không ngầu.”
Cố Ngạo cười ha ha, càng ngày càng thích cái bộ dáng thẹn thùng đáng yêu này của cậu.
“Anh đây là nói sự thật không hề giỡn chút nào nha. Mà số anh sao ấy, suốt ngày đụng trúng mấy con bánh bèo tới kiếm chuyện không. Trên đời này thiếu gì phụ nữ tốt cớ sao lại cứ gặp trúng mấy con ôn thần muốn chia cắt vợ chồng chúng ta a. Đúng là của nợ mà. Ông trời thật khéo trêu người! Chắc do hồi trẻ anh chơi gái qua đường nhiều quá nên bị báo ứng này. Báo ứng thì báo ứng, báo lên một mình anh được rồi còn làm liên lụy tới em làm chi nữa. Càng nghĩ càng tức banh lồng ngực. Con nhỏ hôm nay đang chết thật, dám trù ẻo vợ con anh, anh mà không cho con nhỏ này ở tù mọt gông anh không phải là Cố Ngạo nữa. Hừ!”
Mới nói cậu xong bây giờ lại tới anh nghĩ ngợi lung tung, Trang Dụ cười cười:
“Anh đó! Anh làm gì thiếu nợ mấy con nhỏ đó, là mấy con nhỏ đó thiếu nợ anh thì có. Xui xui chọc lộn người nên bị anh trừng phạt thích đáng. Anh đây là giúp ông trời dọn dẹp sạch sẽ giúp Trái Đất thêm xanh sạch đẹp đó.”
“Đúng đúng, bà xã nói rất có lý! Anh hỏi nè, tối qua không được ngủ chung với anh em có nhớ anh không? Hắc hắc!”
Anh bày ra bộ mặt dâm dê vô độ, chớp chớp mắt đầy ý vị hỏi cậu. Trang Dụ lảng tránh anh mắt của anh, thành thành thật thật thừa nhận:
“Thì… Thì có nhớ chú chút. Đêm nào cũng ôm anh ngủ mà, bảo sao xa anh không nhớ cho được. May là tối qua có tiểu Minh, tiểu Tinh bồi em nên cũng đỡ nhớ phần nào. Còn anh thì sao? Anh có nhớ em không?”
Anh gật đầu cái rụp, tay không đứng đắn sờ sờ bóp bóp mông cậu.
“Đương nhiên là nhớ rồi! Anh nhớ từng tất da tất thịt trên người em. Làn da trắng mịn, bờ mông căng tròn… Hắc hắc… Cả bên trong cũng ấm áp nữa.”
Càng nói càng lộ ra bản chất soi lang, đúng là không nên nói chuyện yêu đương với con người này mà. Nếu không phải có Đông Đông ở đây nói không chừng anh đã đè cậu ra làm ba trăm hiệp để thỏa cái nư nhà anh. Dễ quạo hôn!
“Anh cái đồ đáng ghét đáng ghét xấu xa xấu xa. Hở chút là động dục… Anh bỏ cái tay ra khỏi mông em mau. Mông em không phải mông chùa nha.”
Anh hất hất mặt càng ra sức sờ mó: “Anh cứ thích sờ đấy em làm gì được anh. Hửm?”
“Em bóp chết anh!”
“Ah…”
Cậu thẳng tay nhắm ngay cái chỗ yếu nhất của anh mà ấn xuống làm Cố Ngạo đau xanh mặt thôi không sờ mông cậu nữa. Sợ làm phiền giấc ngủ của Đông Đông, anh dứt khoát bế cậu vào phòng vệ sinh chơi một hiệp trong thầm lặng lén lút. Dám chọc tiểu huynh đài nhà anh thì cậu nhất định phải lãnh hậu quả. Trang Dụ ô ô bụm miệng khóc thút thít, chuyến này cậu tiêu chắc rồi. Đây gọi là chơi ngu trúng thưởng… Nát hết nát hết… Bông hoa nở rộ trong phòng vệ sinh.
………… Lại rãi cẩu lương nữa rồi, chán hai vợ chồng nhà này ghê…:))