Đọc truyện Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới! – Chương 450: Nói ai ung thư gan?
Phía Cố Hàn và Trang Bảo thì chơi cực kì vui, chen chen chút chút hết chơi cái nay lại chơi cái kia. Cậu thì không có lo lắng nhiều như Trang Dụ, một bộ dạng ngây ngây ngô ngô phơi bày cho người ta xem mình là đàn ông mang bầu. Khổ nỗi ai nhìn vào cũng tưởng cậu là con gái, chỉ là thích cắt tóc ngắn cho mát cùng vòng một dậy thì không thành công. Đi ngang chỗ gắp thú bông, Trang Bảo kéo Cố Hàm lại, chìa tay ra:
“Hàm Hàm, Bảo Bảo muốn chơi gắp thú bông. Anh mau cho em tiền xu đi. Em nhất định sẽ dùng thực lực của mình lấy được hai con thú nhồi bông đẹp nhất tặng hai cục cưng trong bụng.”
Anh sờ sờ túi, móc ví ra xem nhưng toàn tờ tiền lớn cùng thẻ ngân hàng, không có lấy một đồng bạc lẽ. Có chút khó xử nhìn cậu, anh cười khổ:
“Anh không có xu a. Hay chúng ta qua bên kia, anh đi mua kem sẵn đổi xu luôn ha. Bảo Bảo có chịu không?”
Nhìn mấy đứa nhóc chơi rất vui, Bảo Bảo cũng muốn nhập cuộc nên lắc lắc đầu:
“Hàm Hàm đi đổi một mình đi! Bảo Bảo muốn xem mấy bạn nhỏ chơi để lấy kinh nghiệm đấu trường. Em hứa sẽ ngoan ngoãn không chạy lung tung. Bảo Bảo chấm chấm nước miếng chỉ tay lên trời xin thề.”
Bộ dạng này của vợ anh thật đáng yêu làm sao. Cố Hàm đặt nhẹ một nụ hôn trên trán cạu rồi mỉm cười gật đầu: “Ừm, cũng được! Em chỉ đứng đây xem tụi nhỏ thôi đấy. Đi lung tung anh mà bắt được thì làm sau không được đi chơi nữa đâu. Anh nhốt ở nhà nuôi em thành con voi to bự luôn.”
Cậu gật đầu lia lịa, cười toe toét: “Bảo Bảo sợ phát tướng như voi lắm. Hi hi!”
Nói xong cậu liền xúm lại xem mấy nhóc chơi. Anh thấy vậy cũng an tâm nhanh chóng đi hoàn thành nhiệm vụ vợ giao phó. Trang Bảo nhìn một lượt mấy con gấu trong đó, lòng đã me hai con mèo Kitty, sợ bị người khác lấy, cậu xù xì với mấy bạn nhỏ đang chơi:
“Mấy bạn có thể đừng lấy hai con mèo này không? Tại tiểu Bảo muốn đó là quà cho hai cục cưng trong bụng. Xin mấy bạn đó!”
Một bạn nhỏ trong đó ngây ngốc hỏi cậu: “Ủa, dì là con trai hả? Sao dì có bầu được vậy? Người ta nói chỉ con gái mới sinh con được thôi mà.”
Phụ huynh đám nhóc cười phì: “Dì ấy đàn ông đâu mà đàn ông. Tại người ta thích để tóc ngắn với giọng hơi trầm tí thôi. Mấy đứa nhóc này thật là…”
“Tiểu Bảo…” cậu định nói mình thật sự không phải con trai cũng không phải con gái mà là đàn ông đích thực. Nhưng nhớ tới lời chồng dặn, không được để chuyện này cho người khác biết nếu không họ sẽ bắt cậu đi làm phá lấu.
Thực ra ý Cố Hàm là mổ xẻ, lấy máu của cậu làm nghiên cứu vì hi hữu lắm mới có trường hợp đặc biệt như anh em cậu. Mà nói rõ ràng quá lại lo vợ sợ cùng không hiểu, nói giảm nói tránh thế là tốt nhất.
Đám nhóc gật gù hiểu ý, thân thiết nắm tay Trang Bảo: “Thì ra là vậy! Tụi con xin lỗi dì nha. Hi hi, tụi con hứa sẽ không lấy hai con gấu này đâu. Lỡ có gắp được cũng tặng cho dì. Dì chịu không?”
“Ưm ưm… các bạn thật tốt bụng. Tiểu Bảo cám ơn nhiều nhiều nha. Hi hi, chơi tiếp đi! Tiểu Bảo đứng một bên cổ vũ.”
Một phụ huynh thấy dáng vẻ cậu thích thú muốn chơi vì vậy liền tiến tới dúi vào tay cậu mấy đồng xu:
“Đây, tôi cho cô đó! Cô cũng chơi đi, chờ chồng đổi tiền cũng không nhanh vậy đâu.”
Trang Bảo chớp chớp mắt, cười tới ngây ngốc: “Cho tiểu Bảo thật a! Cám ơn chị xinh đẹp nha.”
Cô ả tiểu tam cùng người tình xách một đống đồ mua với giá trên trời đi tới. Cô ả từ xa thấy Trang Bảo tưởng lầm là Trang Dụ, trong lòng lại dấy lên cơn tức giận:
“Anh yêu, lại là hắn ta kìa. Cái thằng bán nam bán nữ, bị ung thư gan đó ấy. Bây giờ không có chồng hắn ở đây, anh giúp em giữ hắn lại để em đập hắn một trận cho hả giận nha anh.”
“Được, theo ý em!”
Cậu mới vừa bỏ đồng xu vào chưa kịp chơi đã bị kéo hai tay ra sau lưng, giữ chặt cứng:
“Ah… Ông làm gì vậy, buông tay ra… Đau… Mau bỏ tay tiểu Bảo ra.”
Thấy tình hình có vẻ không ổn, mấy người phụ huynh cũng sợ liên lụy vì có con trẻ ở đây không tiện ra mặt vì vậy cử một người đi báo bảo vệ, một người đi báo cho chồng cậu biết để đến cứu cậu.
Cô ả cười đắc ý, khoanh tay trước ngực, giọng bắt đầu chanh chua: “Mày kêu buông thì chồng tao phải buông sao? Mày tưởng mày là ai? Hừ, vừa rồi còn tỏ vẻ đanh đá đánh tao lên bờ xuống ruộng bây giờ lại làm bộ mặt ngây thơ. Mày bệnh ung thư gan sắp chết còn tưởng mình có thai ư? Ha ha, thật nực cười.”
Trang Bảo có chút hoảng sợ nhưng dám nói cậu như vậy thì máu điên trong người cậu lại sôi sục. Người ta nói một khi con người điên lên thì còn sợ cái gì nữa.
“Tôi không có biết mấy người nha! Tôi là mang thai thật, ai nói bị ung thư gan? Cô điên vừa thôi. Cẩn thận tôi đập cô máu me đầy mình bây giờ.”
Ả một chút cũng không sợ, cậy mạnh buông lời xỉa xói tiếp: “Ây du, tao sợ quá đi. Ai đánh ai bầm giập vẫn chưa biết đâu. Ha ha, mang thai cái gì, cục thịt độc dư thừa cần cắt bỏ thì đúng hơn. Ha…”
Nghe ả nói hai tiểu công chúa mình là “cục thịt độc dư thừa.” Trang Bảo tức giận, dùng hết sức lực tránh thoát khỏi sử khống chế của cười đàn ông, tiện đà đẩy ông ta đập đầu một phát vào máy gắp thú, máu me be bét. Xử xong ông ta, Trang Bảo nhào tới đè ngã ả xuống đất, dùng chiêu liên hoàn tát tát ả muốn nát mặt.
“Miệng thối nè, dám chửi hai công chúa bé bổng của tao nè. Đồ con nhỏ chó điên, tao đập mày chết luôn. Đánh cho bỏ tật ăn hiếp tao. Điên lựa chỗ mà điên nha, ông đây có máu điên trong người đấy. Ông chẳng sợ con nhóc choi choi điên nửa vời là mi đâu. Đánh chết mi, cào mặt mi, bứt tóc mi…”
“Ah… Buông tao ra… Thằng điên này… Bỏ tao ra… Cứu với…”
Mấy đứa nhóc đứng núp sau lưng phụ huynh bây giờ lại tiến lên phía trước nhảy tưng tưng vừa vỗ tay vừa cổ vũ:
“Dì đánh hay lắm, cố lên cố lên. Đánh cái chị xấu xa này rụng hết răng luôn. Dì bụng bự cố lên! Dì bụng bự cố lên! Dì đáng yêu cố lên!”
Lúc bảo vệ và Cố Hàm hối hả chạy tới thì chỉ thấy một chiến trường nhộn nhịp, náo loạn, một người đàn ông thì ngất xỉu với cái đầu đầy máu còn một người thì bị đè dưới thân nặng ngàn cân đánh không trượt phát nào.
“Bảo Bảo!”
Nghe chồng gọi, cậu dừng lại động tác, xoay đâu qua nhìn anh, đứng phắt dậy chạy tới chỗ anh, mặt mếu máo:
“Ông xã… Hàm Hàm… Hu hu… Có người đánh Bảo Bảo. Hai người họ ăn hiếp em, ăn hiếp con chúng ta. Ông ta… Hức hức… Nắm tay em bẻ ra đằng sau vầy nè… Đau lắm… Còn nhỏ đó chửi con mình là cục thịt độc với nói em bị ung thư gan sắp chết đó. Sau đó… Hức hức… Ả muốn đánh em… Em dùng khả năng sinh tồn cộng chút máu điên trong người vùng dậy quyết chiến một trận quyết liệt. Hu hu… Hàm Hàm ơi, Bảo Bảo bị ăn hiếp.”
Mấy người đứng vây xem cũng hết hồn vì màng lật mặt nhanh còn hơn tốc độ ánh sáng trong chân không. Đúng là… có chút chút bị ăn hiếp nhưng người te tua là ai không biết chứ cậu thì được đánh đã tay.
Cố Hàm yêu thương ôm chặt cậu vỗ về:
“Ôi, Bảo Bảo ngoan không khóc ha. Anh thương, anh thương. Hai người họ chọc ghẹo bà xã anh thì đáng chịu trừng phạt. Ý chí sinh tồn của em thật hay đó. Chuyện còn lại cứ để anh lo.”
Cố Hàm nói gì đó với hai anh bảo vệ mà một lúc sau hai người họ được xe cứu thương đưa tới bệnh viện anh đang làm. Đưa tới đó thì xác định, kết cục thảm còn hơn chữ thảm.
Cố Ngạo cùng Trang Dụ thấy đám đông xúm sụm nên cũng nhiều chuyện lại xem. Chạm mặt vợ chồng anh trai, họ đi tới hỏi chuyện liền:
“Vụ gì vậy anh hai? Hai người này sao bị te tua vậy? Nãy em cũng gặp họ rồi, thứ phách lối đáng ghét.”
Cố Hàm chưa kể, Trang Bảo đã ôm Trang Dụ ô ô khóc kể lể này nọ: “Anh Bảo… Bị hai người này ăn hiếp… Hức hức… chuyện là vậy nè…”
Luyên thuyên kể hết tần tật mọi chuyện, Trang Dụ cười phì cũng kể chuyện vợ chồng mình gặp hai người đáng ghét đó ra sao. Cậu âm thầm ngưỡng mộ anh Bảo nhà mình thật là dũng cảm, một mình cân hai người như chơi. Đánh cỡ vậy mới được, mà nói ra nếu lỡ Trang Bảo bị gì thì nguy to. Một sự nhầm lẫn đến đáng sợ, đây cũng là nỗi khổ khi có anh em sinh đôi. Lạng quạng bị vạ lây dữ lắm.
Cố Ngạo cùng Cố Hàm lẻo đẻo phía sau vợ, miệng nhiều chuyện cũng không vừa:
“Vợ anh đúng là ghê nha! Đánh con điên kia cái nào hả dạ cái đó. Phải chi em có mặt để xem trực tiếp thì sướng rồi.”
“Vợ em cũng đâu có vừa! Đánh người còn kiếm thêm thu nhập nữa chứ. Một lời mười đó nha.”
Cố Ngạo tự hào ghê gớm, chợt nhớ tới một chuyện mới nói nhỏ cho anh biết:
“Em với vợ em quên nói cho vợ chồng anh là con nhỏ điên kia đang mang thai đó. Anh liệu mà giải quyết, lỡ đâu cái thai có chuyện anh Bảo chắc tự trách lắm. Vì dù gì cô ta có lỗi chứ không phải con cô ta.”
Mặt trầm ngâm một lúc, Cố Hàm gật gật đầu: “Ừm, đừng nói cho vợ anh biết. Kẻo em ấy lại lo lắng ảnh hưởng cái thai trong bụng thì khổ. Anh thiết nghĩ không sao đâu, vợ anh đánh ghê thế mà có thấy cô ta than đau bụng tí nào đâu. Lát anh gọi điện hỏi tình hình sau.”
“Em biết rồi!”
Lo nhiều chuyện đi lượn lờ Trang Bảo quên luôn hai con mèo kitty, tới lúc nhớ thì đã đi xa chỗ vừa nãy:
“Ah… Bảo Bảo chưa kịp chơi gắp thú. Không có quà cho baby rồi. Hàm Hàm! Hay chúng ta quay lại đó chơi đi.”
Cố Hàm cười phì, xoa xoa đầu cậu: “Đừng, máy gắp thú đó dính máu của tên xấu xa rồi. Em thích gấu thì chúng ta đi mua. Còn chơi thì anh mua hẳn một máy về để em chơi. Bảo Bảo chịu không?”
“Ân ân! Ông xã là tốt nhất.”