Đọc truyện Hạnh Phúc Quả Táo Chín – Chương 8: Nỗi xấu hổ của Quan Thục Di (2)
Dịch: Hoài Phạm
Chương Nam Chính nhìn Đậu Kiến Nghiệp, phì cười: “Công ty các cậu thật thú vị.”
Đậu Kiến Nghiệp lướt tay qua tấm thiệp cưới: “Đúng vậy, mấy cô gái đơn thuần kiểu đó sắp thành động vật tuyệt chủng hết rồi. Đó là nguyên nhân mình thích nơi này. Bạn tốt, nhờ thư ký đưa là được rồi, còn tự mình qua đây gửi thiệp. Cậu an tâm, ngày cậu kết hôn mình nhất định có mặt……”
Vượt qua một ngày khó khăn, Quan Thục Di hồn vía lên mây, không biết mình đang làm gì. Sau khi về nhà, náo loạn nửa giờ, nàng chạy qua tìm Tần Tri phát tiết.
“…… Boss của tôi sau khi quay lại, cười tủm tỉm vỗ vai tôi, động viên: Tiểu Quan, tin tưởng tôi, chỉ bằng cái mông vừa tròn vừa to của cô, có thể làm Vương phi Diana!” Quan Thục Di buồn bực thở dài.
Tần Tri rất là cẩn thận nhìn “bộ phận” kia của Quan Thục Di, anh cũng rất không phúc hậu toét miệng nở một nụ cười tươi rói.
“Nén bi thương đi.”
Nàng lại thở dài, gật đầu: “Nhưng tôi vẫn muốn chết đi cho rồi.”
“Đừng để ý, mọi người sẽ quên nhanh thôi.” Tần Tri an ủi nàng.
“Cả đời này, chỉ cần nhớ tới bi kịch ngày hôm nay, tôi sẽ xấu hổ vô cùng. Dù làm cái gì, chỉ cần nghĩ tới chuyện này, cuộc đời tôi sẽ trở nên vô cùng bất hạnh. Tôi xong rồi, Nút chai…… Làm sao bây giờ?!” Quan Thục Di kêu thảm thiết.
“Ăn táo đi! Ăn bao nhiêu tùy ý.” Tần Tri dụ dỗ.
“Vô ích, Nút chai, táo chỉ có thể tạm thời giảm bớt nỗi đau của tôi. Nhưng kể từ giờ phút này, cuộc sống của tôi đã tràn ngập bi thương, không thể kềm chế…… Trừ khi chết đi, tôi mới có thể thoát khỏi móng vuốt nó.”
“Này! Không phải Quả Quả sao?” Theo đinh đinh của tiếng chuông, một chiếc xe đạp dừng lại bên đường, người lái xe là một cụ bà.
Quan Thục Di vội vàng đứng lên chào hỏi: “Dì Chu.”
Cùng Quan Thục Di ra ngoài, qua một con phố, tổng cộng có tám người đứng lại chào hỏi nàng. Lúc đó, Quan Thục Di sẽ báo cáo cho người ta nàng đang đi đâu, làm gì. Gặp người thân thiết, còn dừng lại nói chuyện phiếm, khi thì 10 phút, khi thì nửa giờ. Tần Tri đôi lúc nghĩ anh giống như một con chó nhỏ, mỗi khi chạng vạng, sẽ bị chủ nhân mang ra ngoài thông khí. Đương nhiên, anh và chó có khác nhau, anh không hở chút là chạy đi tiểu. (Bó tay! >o