Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 67: Cha mẹ không chịu nổi [3]


Đọc truyện Hạnh Phúc Quả Táo Chín – Chương 67: Cha mẹ không chịu nổi [3]

Dịch: Hoài Phạm

Tuần lễ thứ hai kể từ khi Tần Tri Hành Dương, Quan Thục Di mở lại quán cà phê, quen dần vời việc sống một mình. Vài ngày đầu sau khi Tần Tri đi, một mình ở trong căn nhà mới, nàng rất sợ hãi. Sau vài đêm mất ngủ, nàng lấy lại nhịp sống cũ, một lần nữa bắt đầu độc lập.

Ngày đầu tiên, tuần đầu tiên của tháng đầu tiên năm mới. Sáng tinh mơ, Quan Thục Di đến quán, xé câu đối trên cửa sắt, kéo cửa sắt qua một bên. Có lẽ vì cả một tháng không mở cửa, cửa sắt hơi rỉ, nàng đẩy vài cái vẫn không ra. Đang khó xử, một đôi tay thò tới, giúp nàng đẩy cửa.

Quan Thục Di vừa muốn nói cảm ơn, lại trợn mắt vì hoảng.

“A? Sao lại là cậu?”

Thi Á An ngượng ngùng cười cười, “Dì, ba con nói, chỗ dì thiếu người phụ bán.”

Quan Thục Di lập tức lắc đầu, “Rắm, tôi ở đây mới nhiều, một người là đủ! Không cần thêm người.”

Thi Á An vội vàng cầu xin, “Dì, con làm gì cũng được, thật mà.”

Quan Thục Di hỏi nó: “Vậy cậu không học nữa?”

Thi Á An gật đầu, “Con tạm nghỉ học, bảo lưu một năm rồi mới học tiếp. Trước đây, với bạn học trong trường con cũng ít chơi. Trường con thu phí theo quý, con không đóng nổi, nhưng ba không đồng ý, cho nên con muốn tạm nghỉ học một năm, ra đời làm việc xã hội, nhìn cho kỹ hẵng học tiếp. Dì cứ sai bảo, bảo con làm gì con làm cái đó.”

Quan Thục Di thở dài, lấy chìa khóa mở cửa trong, thằng nhóc lập tức len vào trước. Vào nhà, nó cầm cây lau bắt đầu tìm vòi nước. Quan Thục Di hoàn toàn im lặng. Nàng đến góc gọi điện cho Tần Tri. Tần Tri đang họp, vội vàng bảo nàng điện thoại cho Thi Hạo Khánh.


Quan Thục Di gọi qua.

Thi Hạo Khánh bắt máy rất nhanh, hình như cũng đang đợi bên này gọi đến, câu đầu tiên ông ta nói mang theo nụ cười hơi ngại ngần, “Em dâu à, An An đến chỗ em chưa?”

Quan Thục Di nhìn Thi Á An đang ra sức lau lau chùi chùi. Thằng nhóc ngay cả kéo cây lau cũng không làm cho gọn, căn bản chỉ cầm như cầm bút vẽ mấy vòng.

“Đến rồi.”

“Vậy anh yên tâm rồi.”

“Thi đại ca, anh có ý gì? Chồng tôi làm việc cho anh, vợ anh ta làm vú cho con anh, anh cho nhà tôi là nô tài bao bọc cho nhà anh phải không! Phải tìm vú em cho con anh sao?”

Quan Thục Di trốn ở góc phòng, cố kìm cơn tức giận, rít khẽ.

Đầu bên kia, Thi Hạo Khánh nói đầy chân thành, vẻ áy náy, “Em dâu, thứ lỗi cho anh, nó không thích ở thành phố, ở đây chỗ nào cũng là người quen. Bên trường, bạn bè thân thiết nó không có, thi cử một môn cũng không qua. Tạm cho nó vào đời rèn giũa một chút cũng được, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra chỗ em. Em yên tâm, anh khẳng định sẽ không làm em mệt.”

Quan Thục Di tranh luận nửa ngày, cuối cùng, Thi Hạo Khánh cười ha ha ngắt điện thoại, còn tắt máy.

Quan Thục Di tức giận đến muốn đập đồ, lại cái gì cũng không đập được, đành gập điện thoại, cầm chổi lông gà quét loạn xạ đông tay. Không bao lâu, Thi Á An kéo cây lau nhà đến trước mặt nàng, hỏi thật cẩn thận: “Dì, nước bẩn lau nhà đổ đâu?”

Quan Thục Di hoàn toàn bất đắc dĩ. Nàng chỉ chỉ lên đầu mình, nói: “Đổ lên đầu tôi!”


Cái mặt trắng bóc của Thi Á An từ bơ bơ chuyển sang đỏ rực. Nó cúi đầu, nhỏ giọng: “Con ăn không hết bao nhiêu, dì cứ sai con.”

Quan Thục Di đành gật đầu cam chịu. Thằng nhóc phấn chấn, nhún nhảy đi ra, tiếp tục biểu hiện sự siêng năng chịu khó.

Biết làm sao, từ lúc sinh ra đến giờ, tay chưa từng cầm, vai chưa từng đỡ, chưa chạy được vài bước, nó đã vấp phải thùng nước dơ, bên trong là cây lau nhà tự nó đặt giữa nhà, cứ như vậy té sấp mặt.

“Ông chủ của tôi ơi, tới cứu tôi đi!” Quan Thục Di đỡ trán rên rỉ.

Cứ như vậy, Thi Á An ở lại quán giúp việc. Mấy ngày đầu, áp lực xung quanh nó thật sự to lớn. Những lời nói, ánh mắt dò xét, làm một đứa trẻ chưa ra ngoài xã hội không biết theo ai. Khi nó vào làm, thành phố quá xa lạ, sự xa lạ này làm nó tìm được cảm giác an toàn, nó thấy mình sống lại, một lần nữa tìm được phương hướng để sống tiếp.

Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, Thi Á An từng ngày cố gắng sinh hoạt, làm việc.

Quan Thục Di vẫn chưa chia sẻ cho Thi Á An một chút hài lòng trong công việc. Nàng cho rằng mình đang mời một quý ông đến làm, vị nhị đại gia tuổi trẻ xa lạ, anh bảo nó hướng đông nó tất nhiên sẽ đi tây; anh bảo nó kéo, nó tất nhiên sẽ làm đổ vài món đồ; anh bảo nó lau cửa sổ, nó tất nhiên sẽ đánh rơi cái gì; anh bảo nó nghiêm chỉnh ngồi xuống, nó lập tức sẽ nước mắt lưng tròng nhìn anh.

Trong lòng Quan Thục Di lập tức an bài cho hai cha con nhà này, cả hai sung quân đi thôn hạ lưu.

Rất nhiều người khi làm việc đều thiếu sự cân nhắc, luôn cảm thấy người khác vì anh ta làm cái gì cũng đều là đương nhiên, như Thi Hạo Khánh, ông ta tuy mỗi ngày vẫn ở công trường chịu tội, nhưng dù thân thể tu luyện một lần nữa, trong khung ông ta vẫn như trước mang theo tính nết ông chủ. Người này khoa tay múa chân chỉ huy người khác, phát biểu ý kiến, nhưng ông ta không còn tiền, ai còn nghe ông ta? Theo lời Tần Tri, tuần lễ này ông ta bị công trường đuổi ba lượt.

Ở mắt Thi Hạo Khánh, thế giới này vẫn quay xung quanh ông ta — không, có lẽ quay quanh tiền của ông ta. Lại dùng lời Tần Tri, người kia cần phải dùng lưng cõng gạch hai năm mới có thể dài trí nhớ! Quan Thục Di bất giác nghĩ đến cái kỳ hạn hai năm ở quán.


“Kêu con heo đó dùng lưng cõng gạch bốn năm, đè chết cái tên không biết chịu trách nhiệm luôn đi!”

Đây là lời của Quan Thục Di.

Từ ngày mười lăm khi Tần Tri rời nhà, nháy mắt, một tháng trôi qua.

Quan Thục Di mỗi ngày chạy qua chạy lại hai nhà mẹ đẻ, nhà chồng, chăm sóc hai gia đình, ra ngoài còn phải trông quán. Tuy Thi Hạo Khánh hàng tháng lặng lẽ đưa nàng hai ngàn tệ coi như tiền trông trẻ, nhưng Quan Thục Di không thèm, ai không muốn sống yên ổn qua ngày? Miễn không mang rắc rối đến là được.

Không đúng, có vài người rất giống nhau.

Kén ăn như trước!

“Người trên thế giới này, đều bị tiền tài làm mờ hai mắt!” Đậu Kiến Nghiệp vòng quanh bàn, lải nhải. Người này gần đây cũng thành khách quen của quán, thứ nhất là tìm Ngụy Cầm, thứ hai là cái gì cũng không mua, tìm Quan Thục Di oán thán cuộc sống, bộc lộ thế giới quan của bản thân.

Quan Thục Di cầm một mũi khoan khổng lồ, đục lỗ làm kệ sách mới. Nàng mặc kệ người kia. Chuyện tình cảm của anh ta và Ngụy Cầm bị phản đối kịch liệt, mẹ anh ta còn chạy đến nhà Ngụy Cầm náo loạn một hồi.

Cứ như vậy, Ngụy Cầm giận dữ chạy đi xem mắt. Nghe nói người gần đây nhất mặc dù là lần hôn nhân thứ hai, nhưng điều kiện kinh tế trong nhà kia thuộc nhất nhì, có nhà có xe còn chưa có con. Nhà Ngụy Cầm rất coi trọng người này, nhất là ba Ngụy Cầm, khen không dứt miệng, luôn mồm bảo con rể tương lai dù là tâm tính hay nhân phẩm, đều chỉ có đứng đầu.

Ba Ngụy Cầm nói: “Không sợ người còn thiếu sót, chỉ cần hiền hậu là được.”

“Tiểu Phương Phương, cô mau đưa Sơn Ny Ny của nhà cô về đi. Cô ấy không sợ mất mặt, nhưng mà tôi sợ. Cô ấy cứ như vậy, có nhà có xe lập tức theo người ta đi luôn.” Đậu Kiến Nghiệp than vãn đầy oán trách.

Quan Thục Di ngẩng đầu mắng: “Anh mặc kệ mẹ anh đấy? Mẹ anh chạy đến nhà người ta, chỉ vào Ngụy Cầm mắng lúc đó anh ở đâu? Ngày đó anh cam đoan với tôi và Tần Tri, anh còn chưa làm được mà còn nói?”

Đậu Kiến Nghiệp vò đầu khốn khổ, “Mẹ tôi gần đây bị chuẩn đoán mặc bệnh phụ khoa, bác sĩ nói không thể tức giận.”


Quan Thục Di lại mắng, “Mẹ anh có giá, nên mẹ Ngụy Cầm bị mắng?”

Đậu Kiến Nghiệp bày ra khuôn mặt tươi cười: “Mẹ tôi là nhất thời nói không suy nghĩ thôi! Xin cô, người tốt à, cô khuyên nhủ Ngụy Cầm, cho tôi một chút thời gian, được không?”

Thi Á An kéo xe đẩy chở một chồng sách tới. Nó nhìn mông Đậu Kiến Nghiệp chắn ở cửa phòng đọc, không có lối đi đành phải nói: “Chú à, chú để tôi qua được không?”

Đậu Kiến Nghiệp giận dữ, trừng mắt nhìn nó một cái, “Chú? Cậu gọi anh là chú? Anh còn nhỏ lắm, chưa kết hôn đâu! Biết không? Anh còn chưa đến ba mươi đâu! Anh đủ trẻ để làm cháu cậu đấy!”

Quan Thục Di lập tức không vui. Nàng quẳng cái khoan, mãnh liệt đứng lên, “Ba nó là bạn tốt của Tần Tri, nó gọi Tần Tri là chú, gọi tôi là dì. Anh còn giả vờ trẻ nữa! Được, An An, sáng mai, con làm chú, anh ta làm cháu! Người này không biết xấu hổ, lần sau thấy, tốt nhất đừng cho anh ta vào. Tên này thích viết chữ lên mặt, rỗi rảnh còn thích sắm vai anh hùng dân tộc Lâm Tắc Từ. Anh ta không bình thường, con đừng để ý đến.”

Thi Á An cúi đầu cười cười một chút, điệu bộ đầy vẻ hiền lành. Nó xếp sách lên kệ, lại quay người tiếp tục làm việc. Quan Thục Di nhìn theo bóng nó, phát sầu. Có đôi khi, nàng thật sự không thể thấy được thằng bé bây giờ với thằng bé từng đập bể kính cửa nhà mình có mối liên hệ nào, rõ ràng là một con cừu ngoan ngoãn mà thôi!

Đậu Kiến Nghiệp bị mắng choáng váng, hôn mê trong chốc lát, tiếp tục chuyển động vòng quanh Quan Thục Di. Người này đầu tiên là nói một ít tình hình quốc tế, ô nhiễm trên thế giới, phần tử khủng bố, sau đó lại lèo lái, hỏi thăm tình cảm của Ngụy Cầm. Quan Thục Di không thèm nói cho anh ta! Dựa vào cái gì? Anh ta cũng chẳng là gì của Ngụy Cầm.

Thấy Quan Thục Di không để ý, Đậu Kiến Nghiệp lại bắt đầu nói cái khác, “Mấy ngày nay tôi trang trí lại nhà, sáng mai, cô giúp tôi hẹn Ngụy Cầm đi tham khảo cách mẫu giấy dán tường. Tôi biết cô ấy còn dỗi tôi, tôi không tức giận, thật mà. Giúp tôi hẹn cô ấy nhé? Nếu cô ấy muốn điều kiện kinh tế tốt, Quan Thục Di, cô nói tốt giúp tôi vài câu, sau này tôi sẽ cố gắng kiếm tiền cho cô ấy. Tôi cam đoan sẽ đối xử tốt với cô ấy.”

Quan Thục Di đứng lên, nhận sách từ tay khách, tính tiền. Cô bé mua sách nhìn Đậu Kiến Nghiệp từ trên xuống dưới, quay đầu nói nhỏ với Quan Thục Di: “Chị, chị mướn nhân viên mới không tốt bằng trước đây, cái gì cũng kém hơn.”

Quan Thục Di phấn khởi, để cho mấy cô gái đến đây thất vọng mà chết đi.

Đậu Kiến Nghiệp không buồn nghe người khác nhận xét, tiếp tục vòng quanh Quan Thục Di.

Quan Thục Di coi anh ta là người trong suốt, không nhìn. Đậu Kiến Nghiệp lòng vòng vài vòng, tự cảm thấy mình vô nghĩa, ngượng ngùng nói vài lời khách sáo, rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.