Đọc truyện Hạnh Phúc Quả Táo Chín – Chương 60: Chuyện bên cạnh mình [2]
Dịch: Hoài Phạm
Một giờ sau, bốn người tìm được một quán trà, đàm phán. Tần Tri không hiểu vì sao phải dùng thái độ đàm phán, anh càng không hiểu vì sao Quan Thục Di bắt anh ra pháp trường — vì sao anh phải ngồi bên cạnh Đậu Kiến Nghiệp “yếu ớt”?
Người tình nhỏ bị phát hiện bí mật, vẻ mặt Ngụy Cầm xấu hổ, cúi đầu. Đậu Kiến Nghiệp cũng cúi đầu, đùa giỡn với gói thuốc lá.
“Này, hai người có làm gì có lỗi với chúng tôi đâu? Quan quả táo nhà tôi cũng không phải mẹ hai người, sao lại dùng thái độ đó?” Tâm thâm Tần Tri nghĩ thế, nhưng anh không dám nói.
“Bốp!” Quan Thục Di vỗ mạnh lên bàn.
Hai người kia hơi run rẩy, càng cúi đầu thấp hơn. Tần Tri càng không hiểu, họ cúi đầu cái gì với Quan quả táo?
“Bắt đầu từ lúc nào?!” Quan Thục Di chất vấn, bộ dạng hoàn toàn như Quan mẹ thứ hai.
Ngụy Cầm xoa những ngón tay với nhau, nói nhỏ: “Sau ngày hai người kết hôn.”
Thái độ hai người này rất kỳ quái. Đầy lén lút, vô tình ngẩng đầu, chạm vào mắt nhau, lập tức nhìn ra chỗ khác.
Tần Tri nắm tay Quan Thục Di, tay nàng rất lạnh, thậm chí phát run. Tần Tri hơi kinh ngạc, anh thấy việc này khá kỳ lạ, định mở miệng khuyên nhủ, nhưng ngẩng đầu nhìn, nước mắt Quan Thục Di đã đầy hai má, anh lại im lặng.
Quan Thục Di sắp xếp chữ nghĩa, e hèm mấy tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Đậu Kiến Nghiệp, dựa vào điều kiện nhà anh, anh có thể tìm bất cứ ai, đúng là như thế, vì sao lại là Ngụy Cầm? Anh có biết, sau đó, mẹ anh sẽ khiến cậu ấy đau lòng, người chung quanh sẽ làm cậu ấy tổn thương, còn anh, anh không có khả năng bảo vệ cho cậu ấy – anh chưa từng học cách bảo vệ cho ai, anh sẽ không biết cách.”
Đậu Kiến Nghiệp ngẩng đầu, nhìn Ngụy Cầm, nhìn vẻ mặt không thể tin của Quan Thục Di. Ngụy Cầm nhếch khóe miệng nhìn anh ta cười cười, trong nháy mắt, Đậu Kiến Nghiệp nghĩ, anh ta đã nhận được một cử chỉ khẳng định. Bằng đó ngày, bắt đầu từ lần gặp kỳ lạ trong phòng họp, rồi yêu nhau, anh ta cũng không hiểu mình thích Ngụy Cầm ở chỗ nào.
“Tiểu Quan đúng là hiểu tôi.” Anh ta mào đầu rất không tự nhiên.
Quan Thục Di gật đầu cười lạnh, “Đúng vậy, anh ngoại trừ chơi game, trốn đời, cái gì cũng không. Nếu gửi hồn ở gia đình bình thường, còn có thể giải thích, nhưng nhà anh thì khác. Anh trai anh rất tài giỏi, anh cũng có thể làm được, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh cố gắng.”
Ngụy Cầm muốn thanh minh cho Đậu Kiến Nghiệp vài câu, suy nghĩ nửa ngày, phát hiện Đậu Kiến Nghiệp cực đoan, uất ức trường kỳ, mẫn cảm, dễ bị thương tổn, đúng vậy, vì sao cô thích anh ta? Đồng cảm sao? Cô ngồi lặng, không biết phải làm thế nào mới có thể tiếp tục tình bạn nếu…. Cô và Quan Thục Di đều là những cô gái ở thành phố nhỏ, ngay từ đầu với tình yêu đã không có nhiều lựa chọn, càng phải để ý đến hoàn cảnh của mình. Cách đây mấy tháng, Ngụy Cầm vẫn là một người theo chủ nghĩa thực tế trần trụi.
Bạn trai: Không cần quá cao, cao hơn mình một chút là được.
Kiếm tiền: Không cần quá nhiều, hai người gộp lại đủ dùng là được.
Nhà ở: Nhất định phải có, thuộc về chính mình là được.
Bằng cấp: Không cần quá cao, nhưng, khi ngồi đông người tình cờ có thể khoe khoang là được.
Không cần quá đẹp trai, có trách nhiệm là được.
……
Lúc này, người bạn tốt nhất của cô tìm được một người mà cuộc sống của anh ta hoàn toàn không có giao điểm với nàng. Quan Thục Di còn có thể đưa ra vài lý do giải thích cho điều này, bởi vì nàng tràn đầy bản năng của một người mẹ, mà đó lại đúng là thứ Tần Tri cần. Nhưng Đậu Kiến Nghiệp? Gia đình anh ta quá ổn, vóc dáng cao lớn, bề ngoài không tệ, bằng cấp đủ, hoàn toàn là người ở một thế giới khác nếu so với cô. Ngụy Cầm hơi bất ổn, nhưng bảo cô rời xa Đậu Kiến Nghiệp thì không thể. Cô đã rơi vào, hoàn toàn đắm chìm.
Đậu Kiến Nghiệp cầm ấm trà, tự rót cho mình một ly. Vẻ mặt Tần Tri giúp anh ta bình tĩnh hơn.
Lại uống thêm mấy chén trà, Đậu Kiến Nghiệp cuối cùng cũng sắp xếp xong những lời cần nói. Anh ta ngẩng đầu kiên định, ánh mắt nhìn thẳng Quan Thục Di, mang theo sự khen tặng, một chút cầu xin, và một ý tứ muốn tìm kiếm lời giải đáp. Giọng anh ta rất nghiêm trang, có lẽ, cả đời anh ta chưa bao giờ đứng đắn như vậy.
“Trước đây, mọi người hay so sánh tôi với anh trai tôi, đối với cô, tôi không thông minh bằng anh tôi, dù cố gắng học tập, làm việc cỡ nào đi nữa…… A…… Trời phú cho mỗi người, cơ hội là khác nhau, anh tôi và cha mẹ đã nếm đủ cay đắng rồi. Ban đầu cha mẹ gây dựng sự nghiệp, anh tôi sống với tôi, coi như phải tội.
“Tôi không phải sống cực khổ, cho nên cũng dễ dãi với bản thân. Tôi không viết chữ để đẹp mặt, tôi không như anh tôi hiểu được đau đớn, tôi không có năng lực như anh tôi, tôi không làm việc được như anh tôi, tôi không kinh doanh giỏi như anh tôi…… Cái gì tôi cũng không có, ngoại trừ cái họ.
“Tôi ghen tị với anh tôi, tôi oán hận mọi người. Từ khi bắt đầu đến trường tôi đã phân bì với anh, phân bì với chính mình, phân bì với mẹ. Tôi lo lắng cái này, lo lắng cái kia, lo lắng đến lo lắng đi, bản thân lại càng trở nên hèn mọn, nhân cách cũng càng lúc càng hạ thấp.
“Tôi thích Ngụy Cầm, trước mặt tôi, cô ấy chưa bao giờ đề cập đến anh tôi, hay nhà tôi. Cô ấy thích quản lý tôi, cái gì cũng quản, chơi game cũng xen vào, hút thuốc cũng xen vào, thời gian ngủ cũng quản. Ở cùng với cô ấy, cô ấy luôn mắng tôi, lời mắng đa số không phải vì tôi không có tham vọng ……”
Đậu Kiến Nghiệp nhìn Ngụy Cầm, Ngụy Cầm cười với anh ta, anh ta nói tiếp, giọng càng kiên định.
“Cô ấy cảm thấy tôi không biết tự chăm sóc mình, cô ấy đau lòng, cô ấy đau lòng vì Đậu Kiến Nghiệp, làm sao Đậu Kiến Nghiệp có thể không yêu cô ấy? Con người tôi, khi ở giữa đám bạn bè thích náo động, nói chuyện chua ngoa, khiến người ta ghét. Tôi biết, bọn họ đi với tôi…Cũng vì nể mặt cha mẹ tôi, giữ mặt mũi cho anh tôi, nhà tôi không thể cho họ tiền hay mặt mũi. Tôi tuy ngu xuẩn, nhưng tôi biết cách lợi dụng mấy thứ này.
“Từ lúc còn nhỏ, thầy cô, xã hội, công ty, dù tôi làm chuyện quá đáng thế nào, luôn sẽ có người giải quyết tàn cuộc, đến trường trốn học cũng thế, yêu sớm cũng thế, đánh nhau cũng thế, nhuộm tóc cũng thế, tất cả các lần thi cử cũng thế. Tôi làm việc không tốt, tùy hứng, cực đoan, hay mắng chửi người, người càng nhiều, tôi càng điên. Bọn họ nhìn vào mặt tôi, vừa thèm muốn, vừa khinh bỉ. Tôi biết, nhưng, đây là cuộc sống của tôi, nhà của tôi, tôi còn có thể làm gì? Các người cười tôi không biết phúc mà hưởng. Thật ra, mỗi gia đình đều phải có vấn đề, có những thiếu sót không thể giải quyết được. Mà tôi phải sắm vai một nhân vật như vậy ở nhà. Cô xem, chuyện gì cũng phải có người gây ra. Nếu tôi vượt qua anh tôi, sẽ có vấn đề khác, đúng không?”
Quan Thục Di không biết phải trả lời Đậu Kiến Nghiệp thế nào, nàng dường như bị chấn động. Trong mắt nàng, Đậu Kiến Nghiệp không nên minh bạch mọi chuyện như thế, nhưng anh ta lại rõ ràng như thế.
Tần Tri nhìn người đàn ông trước mặt bị bắt buộc nói mọi điều tệ hại của bản thân, lúc này, dường như anh đang nhìn thấy Chương Nam Chính, mà như lại không phải Chương Nam Chính.
Đậu Kiến Nghiệp rút ví da trong người, lấy từ đó ra một tờ giấy đặt lên mặt bàn, cười cười – mang theo một chút đánh trống lảng, nói: “Tôi muốn cô yên tâm, thật đấy, Tiểu Quan, tôi muốn thẳng thắn mà đặt bản thân mình ở đây, để cô an tâm. Cô yên lòng, Ngụy Cầm sẽ yên lòng. Trong tờ giấy này có bốn mươi vạn, mấy năm nay, tôi vẫn lặng lẽ làm đại lý cho hãng bia, là số tiền lời kiếm được do buôn bán, không liên quan đến tiền nhà tôi.”
“Tôi mua một căn chung cư, mua từ năm kia. Ngụy Cầm có đến chơi, cô ấy cũng thích. Căn hộ không lớn, chỉ hơn tám mươi m², chỉ lớn hơn một căn phòng một chút. Tôi muốn…… Muốn sống chung với Ngụy Cầm, không muốn so bì với bất kỳ kẻ nào. Cô nhìn đi, tôi là Đậu Kiến Nghiệp – một kẻ không có tiền đồ, chỉ biết chơi game, nhưng ít nhất tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Xin cô tin tôi, tôi sẽ không để chuyện gia đình quấn vào cuộc sống của mình. Nếu cha mẹ tôi thật sự làm Ngụy Cầm tổn thương, vậy thì chúng tôi sẽ bỏ đi thật xa, tôi đi tìm công việc khác. Tôi không có tiền đồ, nhưng tôi nghĩ…… Sau này, tôi có thể xem như trụ cột trong gia đình. Người khác nghĩ như thế nào là chuyện của họ, chỉ cần Ngụy Cầm muốn dựa vào tôi, tôi sẽ bằng lòng vì cô ấy làm mọi thứ. Chắc chắn là như thế, tiền này, bây giờ tôi để Ngụy Cầm giữ……”
Đậu Kiến Nghiệp dúi tờ giấy vào tay Ngụy Cầm, Ngụy Cầm không nhận. Hai người đẩy qua đẩy lại một lúc, Ngụy Cầm đột nhiên ôm Đậu Kiến Nghiệp, oà khóc.
Tần Tri cầm áo khoác của Quan Thục Di, giúp nàng mặc vào, kéo tay Quan Thục Di – đang không biết làm sao, cười cười, rồi giúp nàng vuốt lại vài lọn tóc cho gọn.
“Anh nói rồi, chúng ta về đi. Bạn bè, có đôi khi cũng cần có điểm dừng. Em đã làm rất tốt.”
Quan Thục Di không phản kháng, mặc kệ Tần Tri kéo đi. Khoảnh khắc đóng cửa lại, Tần Tri nhìn lướt qua đôi trai gái đang nắm tay nhau.
Anh nghĩ, Đậu Kiến Nghiệp và Chương Nam Chính vẫn khác nhau. Đậu Kiến Nghiệp ít nhất còn biết anh ta muốn cái gì, phải làm thế nào, hơn nữa anh ta yên lặng cố gắng, gánh vác trách nhiệm của bản thân. Còn Chương Nam Chính, ừ…… Thật đúng là khó mà nói cậu ta rốt cuộc là loại người thế nào!