Hạnh Phúc Quả Táo Chín

Chương 13: Ba tháng [1]


Đọc truyện Hạnh Phúc Quả Táo Chín – Chương 13: Ba tháng [1]

Một trăm ngày trôi qua trong nháy mắt, sau khi bỏ lớp thạch cao làm người ta buồn bực trên đùi, cuối cùng đã có thể tự tay chạm vào lớp da không ngừng phát ngứa. Loại khoái cảm này, người bình thường chưa hẳn đã có thể lĩnh hội.

Sau khi tắm rửa toàn thân một trận đầy thư sướng, Tần Tri lấy mấy tờ tiền trong tủ, ra một tiệm hớt tóc ở đầu ngõ, nhờ người thợ tự xưng là nghệ thuật gia cắt tóc. Ra khỏi ngõ nhỏ, anh cảm thấy như vừa lột xong lớp vỏ cứng bó chặt người hơn ba mươi năm. Tuy bây giờ chưa hoàn toàn thoát khỏi phiền phức, vẫn còn dây dưa vài chuyện trước đây, nhưng Tần Tri tin tưởng mọi việc đang dần dần tốt lên.

Dựa vào tình cảm mà nói…… Tình cảm…… hai chữ kỳ diệu.

Cảm tình giữa hàng xóm tốt bụng và anh không nhanh không chậm cũng dần tốt hơn. Ở bên nhau, anh và cô hiểu nhau đến không cần phải nói nhiều, chỉ cần vài giờ không nhìn thấy, người này đã nghĩ về người kia. Tần Tri biết rõ, anh có cảm tình với Quan Thục Di, nếu ngày nào không thấy được nàng, lòng anh sẽ thấy khó chịu, đôi khi cảm thấy một cơn tức giận nghẹn trong lồng ngực. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có xúc cảm với người khác, ngay cả Tần Tri cũng giật mình kinh ngạc, thời điểm rời xa Lang Ngưng, anh từng nghĩ rằng cả đời này không thể yêu ai được nữa.

Làm đôi mắt của anh, giúp anh nhìn toàn bộ màu sắc trên thế gian, câu nói này, còn ai khác có thể nói với anh?

Không bao giờ còn người nào nữa.


Dù có, Tần Tri cũng sẽ không tin.

Quan Thục Di và anh đơn giản chỉ là hai người gần gũi nhau trong khoảng thời gian ba tháng – trên dưới một trăm ngày, làm sao có thể khiến anh dễ dàng phủ nhận sáu năm yêu đương tha thiết. Khó tin hết sức! Quan Thục Di, nàng gây cho Tần Tri rất nhiều cảm xúc. Trong một lúc, anh còn chưa thể chấp nhận đoạn tình cảm này. Anh đang cho bản thân một cơ hội, tự đáy lòng chờ đợi một người bình thường có thể cho anh một cuộc sống bình yên hơn trước.

Sợ hãi, nhưng cũng mơ hồ chờ đợi.

Lúc đầu, rời khỏi thành phố lớn, Tần Tri cực kỳ khó chịu. Bỗng nhiên mất hết tất cả. Vốn dĩ anh vẫn tự tin vào khả năng của mình, tự an ủi bản thân. Dần dần bình tĩnh nhìn lại, lần đầu tiên Tần Tri thừa nhận, sống đến hơn ba mươi tuổi, với việc đối nhân xử thế, anh cơ bản là thất bại, sâu thẳm trong lòng anh vốn dĩ không để người khác vào mắt, loại tình cảm này nảy mầm và dần dần bó buộc anh là do sự tự ti quá lớn làm hình thành bản năng tự bảo vệ, khiến anh trở nên kiêu ngạo, vì vậy mà tình yêu cũng bất an. Như khi Lang Ngưng bỏ đi, ngay cả việc cần phải bộc lộ tất cả, anh cũng không thể.

Là anh sai lầm, hay Lang Ngưng sai lầm?

Tần Tri tự hỏi, dùng suy nghĩ của một người bình thường và tự hỏi. Anh cố suy nghĩ theo chiều hướng lạc quan, nhưng vẫn không thể nào chấp nhận bản thân. Thật sự sẽ có một người có thể thừa nhận khiếm khuyết của anh? Có thể không cần con cái, cùng anh bước tiếp những ngày còn lại? Anh lặng lẽ hỏi chính mình.


Sẽ không có.

Tần bà nội đối với bệnh tật của Tần Tri hoàn toàn không để tâm. Trong suy nghĩ của bà, cháu bà là một người hoàn mỹ không sứt mẻ, bệnh mù màu là gì, liệu có thể so sánh với bệnh ung thư đáng sợ? Bệnh mù màu có thể lấy mạng người ta? Bà muốn Tần Tri sớm buông tay cho những phiền muộn trôi đi, Bà thích Quả Quả – mặt mũi đáng yêu, thiện lương, hai nhà là hàng xóm lâu năm, nếu có thể lấy được nàng là tốt nhất. Hai người từ cá tính đến tuổi tác đều tương xứng.

Lão thái thái đã quyết, càng thân mật với Quan mẹ hơn, Quan mẹ cũng nhân thể mà lợi dụng vô số. Lão thái thái tuyệt không để ý. Quan mẹ cũng không nhìn ra ý tứ của Tần bà nội, chỉ cần bà có hời, bà mặc kệ ai là ai.

Tần Tri đối với việc bà nội tích cực thúc đẩy chỉ có thể cười khổ. Anh không nhận lời vì anh và Quan Thục Di không thích hợp – dù là cá tính hay thế giới quan. Nội tâm của anh và nàng hoàn toàn khác nhau. Cách đó vài ngày trước, xem tivi, một đôi vợ chồng bởi vì tình cảm sứt mẻ mà ly hôn, để lại một đứa nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ. Quan Thục Di lúc ấy tức sùi bọt mép, hận không thể lao vào trong TV đem hai kẻ không có trách nhiệm kia tẩn cho một trận. Nhưng trong suy nghĩ của Tần Tri, anh đang bận tâm đến việc giáo dục cho đứa trẻ đó, để sau này nó có thể đối mặt với những khó khăn khi trưởng thành. Nếu xử trí, Tần Tri đã suy nghĩ đến khía cạnh phức tạp nhất. Đứa trẻ đối mặt với thế giới, đối với những người xung quanh, anh nhìn trên phương diện rộng để tìm một sự thay đổi hoàn toàn. Anh cũng thương hại đứa trẻ, nhưng anh lo lắng cho cả đời nó.

Khi Tivi đổi kênh, Tần Tri còn mải suy nghĩ, tự hỏi. Còn Quan Thục Di, nàng đảo mắt đã quên ……

Tư tưởng bất đồng là vấn đề lớn nhất của Tần Tri và Quan Thục Di. Một người độc lập ở tập thể xã hội, một người phải gánh vác trách nhiệm không phải của mình. Tần Tri phải đảm đương rất nhiều thứ, còn Quan Thục Di là điển hình cho kiểu người bình yên trôi theo dòng đời.


Dù biết như thế, nhưng trong lúc cố ý vô tình, xảy ra một sự kiện mới giữa hai người lơ đãng.

Bọn họ vẫn tiếp tục gần gũi nhau. Ban đầu, Tần Tri muốn cảm ơn sự quan tâm của Quan Thục Di, anh đưa ra mười vạn cho Quan Thục Di vay, hỗ trợ nàng mở một quán cà phê nhỏ. Ngụy Cầm cũng vui vẻ đưa tới hai vạn, không nhiều lắm nhưng đó là tâm ý của Sơn Ny Ny cô nương. Trong khoảng thời gian này, cô đứng ngồi không yên, cảm thấy rất có lỗi với Quan Thục Di. Có thể bồi thường một phần cho nàng, cô cảm thấy nhẹ lòng hơn.

Cứ như vậy, Quan Thục Di ” thăng chức ” thành bà chủ. Ba người lén lút ở một con phố nhỏ thuê một ngôi nhà làm quán cà phê đọc sách.

Quán của Quan Thục Di ở một góc hẻm những người đi làm hay tụ tập với nhau, không thu hút lắm. Cà phê đồ uống thống nhất hai mươi lăm tệ một ly, có sẵn điểm tâm nhẹ như sandwich và vài đồ ăn khác. Toàn bộ vách tường trong tiệm đều đặt giá sách gỗ, bày đủ loại sách từ sách tham khảo, tiểu thuyết, thậm chí còn có truyện tranh, tất cả làm mất của nàng 10 vạn. Sách có thể đọc tự do, nếu thích có thể mượn, cũng có thể mua. Một kiểu kinh doanh rất linh hoạt. Sáng kiến quán cà phê để đọc sách đến từ Tần Tri, trước kia anh đi làm, đã muốn tìm một quán cà phê kiểu đó ở gần công ty để nghỉ ngơi thư giãn. Thời gian nghỉ ngơi ở thành phố nhỏ hơi khác với thành phố lớn, nơi này vào sớm hơn tám giờ, tan tầm trễ hơn sáu giờ, thời gian nghỉ giữa trưa ở vài công ty đôi khi có thể hơn ba giờ.

Tên của quán rất ý nghĩa – [ chuyên tâm đọc sách ]. Trang trí đơn giản mất hơn hai vạn, tùy tiện mà ấm áp. Từ lúc Tần Tri góp ý mở quán đến lúc khai trương chỉ hơn mười lăm ngày, năng lực vận động của Quan Thục Di làm anh kinh ngạc.

Ban đầu, theo suy nghĩ của Quan Thục Di, nơi này chắc chắn không có nhiều người đến, nhưng nàng cũng không hiểu vì sao lại nghe lời Tần Tri. Có lẽ vì khi anh nói, đôi mắt luôn mang nụ cười hơi châm biếm: Nếu cô không nghe lời tôi, vậy cô nhất định phải chết! Ý tứ như vậy.


Quan cô nương đối với sự mù quáng thiếu khí phách của mình rất là khinh bỉ: Sao phải sợ anh ta? Bây giờ anh ta đi đâu mà không cần tới nàng giúp đỡ, anh ta phải sợ mình mới đúng? Đúng vậy, vì sao phải sợ anh ta? Quan cô nương trì độn mãi mãi không thể hiểu. Nhưng nàng xác định mình thích ở cùng một chỗ với anh ta. Tách ra, nàng sẽ cảm thấy lo lắng cho anh ta. Hơn nữa, anh ta là chủ nợ. Chủ của mười vạn tệ nàng mượn. Nàng tự lừa gạt bản thân một cách trắng trợn. Trong suy nghĩ của nàng, Tần Tri cũng không phải chén trà.

Ngày đầu tiên khai trương, quán cà phê vắng đến giữa trưa. Quan Thục Di lau sàn lại dời ghế, càng nghĩ càng sợ hãi. Tần Tri bình thản đẩy xe lăn sắp xếp lại giá sách. Đối với những câu hỏi của Quan Thục Di, cơ bản là anh lười trả lời.

Khoảng giữa trưa, một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, có vẻ là quản lý của một công ty chậm rãi đi vào, anh ta dạo một vòng, nhìn thấy mấy cuốn sách, mắt hơi sáng lên. Khi đến góc tủ, bên trong là mấy bộ truyện tranh trọn bộ, từ [ bảy viên ngọc rồng] đến [thần quyền bắc đẩu]…… lập tức gọi một cái bánh sandwich và một ly cà phê, vào sảnh* riêng, bỏ giày da ngồi lên thảm đọc suốt buổi trưa. Vào đầu giờ chiều, anh ta mua một đống truyện tranh hơn bốn trăm tệ rồi mới đi. Riêng với vị khách này, quán thu lời hơn tám mươi tệ, Quan Thục Di choáng váng.

*Sảnh: hay còn gọi là phòng, các quán ở TQ thường có dạng đặt phòng, sảnh nhỏ để ngồi ăn/uống, một quán có thể có nhiều sảnh nhỏ, sát nhau nhưng vẫn rất riêng biệt.

Sau đó, [chuyên tâm đọc sách] trở thành thiên đường nhỏ cho các nhân viên nghỉ trưa, tám sảnh không còn đủ dùng, thành phần tri thức âu phục giày da trong các công ty, vào quán, đều rất tự nhiên nói chuyện phiếm hoặc xem truyện tranh, đôi khi còn tụ tập thành nhóm ăn uống trong quán, với tính cách của mình, Tần Tri tán ngẫu với khách một cách rất tự nhiên. Anh luôn cười tủm tỉm, đẩy mạnh doanh thu một cách vừa phải, mỗi lần bán ra cả trăm cuốn sách, lượng sách bán ra càng ngày càng tăng. Quan Thục Di bắt đầu nhìn anh bằng cặp mắt khác, nàng nghĩ, anh chàng đào than này không phải là người, anh ta là quái vật, một quái vật đáng sợ.

Cứ thế, Tần Tri chậm rãi quên Lang Ngưng, chậm rãi quên thành phố tấp nập ấy. Anh dần dần lột xác thành một con người khác. Cùng lúc đó, ở Lang thị, một biến cố không ai ngờ tới lặng lẽ dậy sóng.

***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.