Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh

Chương 89


Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 89

Hai tuần, thời gian đủ để nó chuẩn bị cho anh một món quà cưới thật ý nghĩa. Nếu có ai ở trong hoàn cảnh của nó bây giờ thì mới hiểu được nó đang đau như thế nào? Có ai vui mừng được khi người mình yêu cất bước đi cũng một người con gái khác hay ko?
Hôm nay nó hẹn gặp anh có thể nói là để tâm sự lần cuối cùng trước khi đặt tay anh vào tay một người con gái khác.
Cafe Khoảng Lặng.
– Anh đợi em có lâu ko? – Nó bước vào đã thấy anh ngồi ở chiếc bàn quen thuộc.
– Anh cũng vừa mới đến thôi, em ngồi đi anh đã gọi đồ uống cho em rồi. – Anh thấy tiếng nó thì quay đầu lại đáp.
Gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Có lẽ đây là lần cuối cùng nó được ngắm nhìn anh ở cự ly gần như thế. Nó ko biết nó có thể vượt qua nỗi đau này hay ko, nhưng nó biết sau ngày mai nó ko thể cùng anh ở chung một thành phố được. Cái thành phố bé tý như thế này làm sao ko đụng mặt nhau, làm sao để có thể đối mặt với nhau và coi nhau như những người bạn?
– Anh chuẩn bị xong cả rồi chứ? Anh có cần em giúp gì ko? – Nó hỏi anh mà nước mắt rơi vào tim đau nhói.

Anh ko trả lời câu hỏi ấy của nó, hôm nay anh gặp nó là có chuyện khác để nói với nó. Anh thật sự muốn nó chờ đợi anh, vì anh biết con tim anh sẽ ko bao giờ chấp nhận hình bóng của Thạch Thảo. Một năm sau anh và cô ấy sẽ li hôn và anh muốn quay lại với nó, liệu nó có chấp nhận anh ko?
– Tuệ Minh, anh có chuyện muốn nói với em. – Anh nhìn nó chờ đợi.
Nó ngạc nhiên vì thái độ của anh, giữa nó và anh đâu còn gì để nói. Hôm nay nó đến đây cũng chỉ muốn gửi quà cưới cho anh và chúc anh hạnh phúc thôi mà.
– Em đang nghe đây, anh nói đi. – Nó cũng hồi hộp muốn biết rút cuộc anh muốn nói với nó chuyện gì?
– Thạch Thảo cho anh một năm để chấp nhận cô ấy, nhưng anh biết trái tim anh chỉ thuộc về em thôi. Em có thể chờ anh một năm được ko? Khi đó anh và cô ấy li hôn, chúng ta sẽ lại đến với nhau. – Giọng anh gấp gáp như sợ rằng nó sẽ chặn ngang câu nói của anh vậy.
Nó ko biết phải nói thế nào? Chờ đợi anh một năm ư? Nó có thể chờ đợi lâu hơn thế nhưng nó ko muốn anh đối xử với Thạch Thảo như thế. Cô ấy ko có lỗi, và cũng vì cô ấy quá yêu anh nhưng ko thể vì thế mà anh có thể làm tổn thương cô ấy. Nếu ngay từ đầu đã ko chấp nhận cô ấy bước vào đời mình thì đừng nên chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nó sẽ gây đau khổ cho cả hai thôi. Và liệu có chắc rằng sau này anh sẽ ko cảm thấy mình có lỗi khi đã lợi dụng Thạch Thảo như thế?
– Chờ anh một năm? Em có thể chờ đợi anh lâu hơn thế. Nhưng nếu anh đã kết hôn với chị Thạch Thảo thì đừng để chị ấy đau khổ. Đó là sự lựa chọn của anh, hãy làm chị ấy hạnh phúc và hãy yêu chị ấy như đã từng yêu em. Em biết điều đó rất khó nhưng xin anh hãy vì em, em ko muốn có thêm một người con gái nào nữa bị anh làm tổn thương. Còn nếu anh ko làm chị ấy hạnh phúc được thì hãy dừng cuộc hôn nhân này lại.
Anh bất ngờ vì những lời nó nói. Anh tưởng rằng nó sẽ vui khi anh nói với nó tin này chứ? Nhưng thái độ của nó lại trái ngược hoàn toàn với những gì anh nghĩ đến. Anh phải làm như thế nào đây?
– Em ko còn yêu anh nữa sao? Tại sao lại muốn anh làm người phụ nữ khác hạnh phúc? – Anh nhìn sâu vào mắt nó tìm kiếm một câu trả lời.
– Yêu. Em rất yêu anh, nhưng ko phải vì tình yêu ấy mà làm người khác tổn thương. Chị Thạch Thảo ko đáng bị như thế. Hãy tập yêu chị ấy, hãy để chị ấy bước vào trái tim anh như em đã từng bước vào ấy. Em tin là anh và chị ấy sẽ hạnh phúc. – Nó gắng để mình ko khóc khi nói ra những điều này.
– Tại sao em có thể bảo anh đi yêu người con gái khác khi trái tim anh tràn ngập hình bóng em cơ chứ? Tại sao em lại nhẫn tâm cứ đẩy anh ra xa em như thế? – Anh to tiếng hét lên khi nghe những điều nó nói.
Nó có biết, từng câu nói của nó nhưng từng nhát dao đâm xuyên vào tim anh hay ko? Nó có biết anh cũng đã rất cắn rứt khi đưa ra quyết định này hay ko? Ko phải anh ko nghĩ đến Thạch Thảo, nhưng cô ấy sống với một người ko hề yêu thương mình liệu cô ấy có hạnh phúc hay ko? Tại sao nó ko nghĩ cho anh mà chỉ nghĩ cho người khác thế này?

– Nếu ko chấp nhận chị ấy bước vào tim anh thì dừng cuộc hôn nhân này lại đi. Em ko muốn anh chưa kết hôn mà lại nghĩ đến li hôn ngay sau đó. – Nó cũng tức giận nhìn anh đáp lại.
Hỏi nó tại sao làm như thế ư? Chẳng phải chính là anh đẩy nó ra khỏi cuộc đời anh hay sao? Nếu chẳng thể cùng nhau đấu tranh để giành được hạnh phúc thì nên chọn một con đường bằng phẳng hơn sao? Nó có lỗi gì khi nói những điều đó? Anh đau, nó thì ko hay sao?
– Anh ko làm được, nếu dừng cuộc hôn nhân này lại được thì anh đã ko để cho em phải xa anh. – Anh đau khổ nói trong tuyệt vọng.
Anh biết mình hèn nhát, mình yếu đuối nhưng ngay từ bé anh đã nhận một sự giáo dục như thế rồi. Ko được phép làm tổn thương những người trong gia đình, phải học cách yêu thương và chia sẻ, phải gánh lấy những nỗi đau để người thân được vui vẻ. Nhiều lúc chính anh còn nghi ngờ ko biết mình có thật sự là con đẻ của ba mẹ mình ko nữa. Tại sao hai anh em trai, mỗi người mỗi tính cách. Tại sao cứ áp đặt cho anh hết điều này đến điều khác mà anh trai anh lại được tự do sống theo ý thích của bản thân?
– Nếu đã ko thay đổi được số mệnh thì thay vì oán hận nó anh hãy thử chấp nhận nó đi. Chúng ta ko có duyên nên vợ chồng thì cứ coi như cuộc gặp gỡ trước đây là một giấc mơ. Và hôm nay là ngày chúng ta phải thức giấc trở về cuộc sống hiện thực của bản thân. – Nó nói với anh mà cũng như nói với chính mình.
Phải, nên kết thúc ở đây thôi. Nếu đấu tranh nữa thì chỉ khiến anh và nó thêm mệt mỏi mà thôi, và cái kết cũng đã được định sẵn rồi.
– Liệu anh có làm cô ấy hạnh phúc được ko hay sẽ làm tổn thương cô ấy? Cô ấy là một cô gái tốt anh ko muốn vì anh mà cô ấy ko hạnh phúc. – Anh hỏi nó nhưng câu hỏi này vẫn thường xuyên xoáy sâu vào tâm trí anh.
– Hãy học cách chấp nhận anh à. Ko ai có thể yêu thương một người mà ko chấp nhận người ấy bước vào cuộc đời mình. Em tin là anh sẽ làm được.- Nó nắm chặt tay anh như muốn chuyền thêm cho anh sức mạnh.

– Cảm ơn em. Nhưng em cũng sẽ hạnh phúc chứ? Hãy quên anh đi và thử chấp nhận một người khác xem. Thanh Tùng vẫn luôn chờ em, em biết mà phải ko?
Nếu có một điều ước ngay lúc này thì anh muốn ước rằng nó sẽ lại yêu một ai đó và sẽ thật hạnh phúc. Vì anh mà nó đã mất đi quá nhiều, nó xứng đáng được hạnh phúc hơn là anh.
Nó ko trả lời anh mà lại lấy ra từ trong túi sách một file tài liệu và một chiếc hộp bọc nhung xanh đẩy về phía anh nói:
– Đây là quà cưới em gửi cho anh, em chúc anh sẽ tìm thấy tình yêu mới và sẽ hạnh phúc bên chị ấy.
Tất cả đã dừng lại, kết thúc rồi. Chuyện tình đẹp như một giấc mơ cuối cùng lại kết thúc buồn như thế này đây? Liệu rằng nó có thể yêu một ai khác hay mãi mãi đắm chìm vào những ký ức có anh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.