Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 83
Câu trả lời tuy ko được anh đáp lại nhưng dường như nó đã hiểu anh chọn bên nào. Cay đắng với đắng cay là như thế này sao? Khóc mà nước mắt ko rơi có mấy ai đã từng trải qua? Nó đau, đau lắm nhưng đến lúc nó phải trả lại anh về nơi anh cần phải về rồi. Cuộc gặp gỡ của nó và anh chỉ như một giấc mơ thôi bây giờ cần tỉnh lại để trở về với cuộc sống thực tại.
– Em xin lỗi, anh cứ coi như ko nghe thấy điều gì nhé. – Nó cười nhưng có ai nói với nó nụ cười của nó lúc này rất chua chát ko?
Lê Thái mím môi nhìn nó, anh chắc chắn đã có chuyện gì đó sảy ra nên hôm nay nó mới hỏi những câu hỏi lạ lùng như thế. Tại sao nó ko nói với anh để cùng nhau giải quyết? Tại sao cứ phải giữ mãi trong lòng để rồi phải tổn thương đến thế kia? Nó có biết rằng nó đau một thì anh đau hơn nó gấp nhiều lần hay ko?
Là tự tay nó đâm vào tim mình những nhát dao lún cán thì nó có thể trách ai cơ chứ? Buồn cười thật đúng ko, tự mình làm đau mình lại còn làm đau thêm cả người khác nữa. Người như thế thì làm sao có được hạnh phúc đúng ko?
Trời đã bắt đầu tối, nó đứng dậy nắm tay anh kéo đi:
– Chúng mình đi ăn anh nhé, tối nay em sẽ mời.
Vẫn là Paris Deli nhưng bước chân nó càng thêm nặng nề. Nó có mắc sai lầm nào khi kết thúc tình yêu của mình ở đây ko? Nó chỉ muốn bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc ở đó thôi mà. Nơi này in dấu biết bao phút giây hạnh phúc của nó và anh, và rồi cũng chính nơi này là nơi dừng chân của cuộc tình ko có kết thúc viên mãn. Nó mong rằng anh sẽ hận nó, hận nó để rồi quên nó đi mà đến bên người con gái khác. Càng nghĩ lòng nó lại càng đau, nước mắt cứ trực tuôn rơi nhưng nó phải kiềm chế lại. Ký ức cuối cùng dành cho nhau lúc nào cũng phải đẹp nhất.
Chiếc xe dừng lại, nó lại kéo Lê Thái vào trong. Trong đầu anh hiện lên rất nhiều câu hỏi? Liệu có phải anh quên mất ngày kỉ niệm quan trọng nào ko? Tại sao hôm nay nó lại đưa anh đến đây? Chằng phải anh và nó đã từng thỏa thuận rằng chỉ đến đây vào những ngày kỉ niệm hay sinh nhật của hai đứa thôi sao? Hôm nay cũng ko phải là ngày nào trong những ngày ấy. Đang chìm trong những câu hỏi tiếng nó vọng lại:
– Anh đừng ngạc nhiên như thế chứ, cứ vào trong đi rồi em sẽ cho anh biết lý do tại sao hôm nay chúng ta đến đây.
Anh ko đáp lại lời nó, cứ từng bước, bước vào nơi mà được cho là ghi dấu những giây phút hạnh phúc của chính mình mà ko biết rằng chỉ ít phút nữa thôi, nơi đây sẽ là nơi khiến anh đau khổ nhất.
Vẫn là một bàn ăn với những ngọn nến lung linh, vẫn là một bình hoa hồng thơm ngát, vẫn là thứ rượu vang thơm ngon mà cả hai cùng thích nhưng sao anh thấy mơ hồ và lo lắng vô cùng. Hàng loạt những câu hỏi tại sao mà ko có lời đáp.
– Anh . . . Anh này, anh đang suy nghĩ gì mà ko nghe em gọi thế? – Giọng nó vang lên thức tỉnh anh khỏi những câu hỏi tại sao?
– Anh đang suy nghĩ linh tinh thôi, ko có gì đâu em đừng lo lắng nhé. – Anh lúng túng đáp lại.
– Chắc anh đang thắc mắc tại sao hôm nay chúng ta đến đây đúng ko? – Nó nhìn anh hỏi.
Anh gật đầu nhìn nó mong chờ câu trả lời.
– Có chuyện gì sảy ra rồi đúng ko? Nói cho anh biết đi.
Nó ko trả lời anh mà đưa ra lời đề nghị:
– Lát nữa anh sẽ biết, bây giờ chúng ta ăn nhé anh.
Những món ăn yêu thích, anh vẫn đang ngồi ăn cùng nó nhưng sao cổ họng nó đắng nghét, nuốt ko trôi những món mà thường ngày nó vẫn thường rất thích thế này? Muốn ăn cùng anh một bữa cơm cuối cùng trong vui vẻ thôi mà sao cũng khó thực hiện đến thế. Nó đã mắc tội gì mà ông trời khiến nó đau như thế này chứ?
Nó đứng dậy vào phòng vệ sinh, nếu cứ ngồi đối diện anh thế này chắc nó ko kìm được mà nói tất cả mất. Hạnh phúc chỉ là cơn gió thoáng qua thôi, chỉ là ảo ảnh nhìn được chứ ko thể nào nắm bắt được.
Lát sau nó quay ra, nở nụ cười thật tươi nói với anh:
– Anh à, hôm nay em phá lệ hát tặng anh một bài nhé.
Lê Thái bất ngờ với đề nghị của nó. Trước giờ nó chưa từng hát cho anh nghe ngoại trừ bài hát chúc mừng sinh nhật hàng nằm dù cho anh có năn nỉ nó đến thế nào câu trả lời của nó vẫn là ko. Lại thêm một câu hỏi nữa ” Sao hôm nay nó lại có hứng thú với hát hò nhỉ?”
Anh ko hỏi thêm câu gì chỉ gật đầu mỉm cười nhìn nó:
– Ừ, anh muốn nghe em hát từ lâu lắm rồi.
Nụ cười của anh ko đẹp như nụ cười lần đầu tiên nó nhìn thấy nhưng nó mong rằng nụ cười ấy sẽ được giữ lại mãi cho đến khi nó hát xong ca khúc này. Giọng nó thì thầm chỉ đủ nó nghe thấy “Hãy cười thật nhiều anh nhé, cho dù con đường anh sẽ đi ko còn có em cùng bước”. Nó từ từ tiến lại chiếc piano trắng đặt ở góc phòng ngồi xuống và khẽ ngước lên nhìn anh cất tiếng:
– Xin lỗi tất cả những quý khác ngồi đây vì tôi phá vỡ mất ko khí tĩnh lặng của mọi người. Nhưng hôm nay tôi muốn tặng người con trai tôi yêu một ca khúc kèm theo một vài lời nhắn gửi. – Dừng lại quan sát thái độ của mọi người rồi nó lại tiếp tục. – Anh à, lời bài hát chính là những lời em muốn nói. Em sẽ yêu anh, mãi mãi yêu anh. Anh sẽ là người duy nhất trong trái tim em. Hãy ghi nhớ lời nói này trong tim của anh nhé. Chúc anh sẽ luôn mỉm cười trong hạnh phúc.
Tay nó nhẹ nhàng di chuyển trên từng phím đàn đen trắng. Môi nó mấp máy bản tình ca buồn ” I will always love you”
If I should stay
I would only be in your way
So I go, but I know
Ill think of you every step of your way
And I will always love you ( Will always love you) . . .
Your, my darling you . . . Umm . . .
Better sweet memories that is all
Im taking with me
So good – bye, please dont cry
We both know Im not what you need
And I will always love you ( Will always love you) . . .
I hope life treats you kind,
and I hope you have all things youve dreamed of.
And I wish you joys and I wish you happiness
But above all this, Im wishing you love
And I will always love you (Will always love you) . . .
And I will always love you
I will always love you
I will always love you
Lời dịch : Em sẽ mãi yêu anh.
Nếu như em ở lại
Em sẽ chỉ cản đường của anh mà thôi
Vì vậy em sẽ ra đi, nhưng em biết
Em sẽ luôn nghĩ đến anh từng bước đi trong cuộc đời em
Và em sẽ luôn yêu anh
Em sẽ luôn yêu anh, anh yêu ạ
Những ký ức ngọt ngào cùng đau đớn
Là tất cả những gì em sẽ mang theo
Vì vậy khi chia tay, làm ơn xin đừng khóc
Cả hai chúng ta đều biết rằng em ko phải là người anh cần
Và em sẽ luôn yêu anh
Em sẽ luôn yêu anh
Em hi vọng rằng anh xứng đáng được cuộc đời đối xử thật tốt
và em cũng hi vọng anh sẽ có được tất cả những gì anh hằng mong ước
Và em rất mong anh luôn vui vẻ và hạnh phúc
Nhưng hơn tất cả mọi điều, em ước rằng anh sẽ có được tình yêu
Em yêu anh, em sẽ luôn luôn yêu anh
Và em sẽ luôn yêu anh
Em sẽ luôn yêu anh
Em sẽ luôn yêu anh suốt cuộc đời mình
( I will always love you – Whitney – Houston) – Tiếng anh của cún ko được khá cho lắm nên dịch chỗ nào sai xin cả nhà đừng chém cún nhé
Giọng nó ko khỏe khoắn cao vút như Whitney – Houston nhưng cái thần của bài hát cũng được nó thể hiện thành công. Nhưng ánh mắt của anh cứ dán chặt vào nó. Bài hát hay, nhưng sao chứ đựng cảm giác chia lìa như thế? Anh ko hiểu nó muốn nói điều gì? Tại sao lại cất lên bài hát này khi hai đứa đang hạnh phúc bên nhau? Tại sao nó lại nói lời bài hát cũng chính là lời nó muốn nói với anh? Và tại sao nước mắt nó lại rơi, hát tặng anh mà đau lòng như thế thì anh ko muốn nó hát đâu? Lòng anh lại dấy lên một nỗi hoang mang mơ hồ ko thể nắm bắt được. Ngay lúc này anh muốn kéo nó vào lòng mà ôm ấp, mà lau đi những giọt nước mắt kia.
Tiếng vỗ tay dành cho nó vang lên khiến anh trở về với hiện tại. Nó gạt dòng nước mắt cúi chào mọi người trong căn phòng bước về phía anh.
– Anh thấy em hát có hay ko? Giờ thì anh hiểu những gì em muốn nói rồi đúng ko? – Nó cố gắng mỉm cười với anh lần cuối.
Anh đưa ánh mắt hoang mang nhìn nó hỏi lại:
– Em nói như thế là có ý gì? – Lê Thái nói mà lòng thầm cầu mong cho những gì anh đang nghĩ ko phải là sự thật.
– Mình dừng lại ở đây thôi anh nhé. Em ko thể bước cùng anh trên con đường này nữa rồi. – Phải cố gắng lắm nó mới nói được lưu loát câu nói này.
Lê Thái mím môi, tức giận nắm chặt đôi vai đang run của nó hét lên:
– Em hãy nhìn thẳng vào mắt anh mà nói lại câu em vừa nói xem nào?
Nó ko nhìn anh tiếp tục nói:
– Anh đừng như thế có được ko? Em thật sự mệt mỏi rồi, em chỉ có thể chịu đựng được đến thế này thôi. Em biết anh cũng đang rất mệt mỏi, chi bằng chúng ta dừng lại ở đây để ko ai bị tổn thương nữa ko tốt hơn sao?
Nó phải tập đi hàng trăm lần để nói ra được câu nói này? Anh có biết nó cũng đau ko khác gì anh lúc này ko? Có nỗi đau nào đau bằng chính mình đâm vào tim người mình yêu nhát dao chí mạng hay ko?
Mặt Lê Thái đang dần tái đi, bây giờ thì anh biết vì sao hôm nay nó lại lạ lùng như thế rồi. Đúng là một kế hoạch hoàn hảo ko một chút sai sót và anh chính là con tốt trên bàn cờ của nó. Anh đúng là ngu ngôc mà, tại sao ko nhận ra từ sớm mà lại để cho nó tặng mình món quà bất ngờ như thế. Đúng là bất ngờ thật.
Anh như người mất đi lý trí ngửa cổ cười lớn:
– Tuệ Minh à, trò đùa của em hay thật đấy. Nhưng hôm nay đâu phải là ngày cá tháng tư?
– Em ko đùa anh đâu, đây là sự thật đấy. Hãy buông tay đi để cả hai cùng hạnh phúc. – Ko biết có phải trái tim nó làm bằng thép hay ko mà nó ko thể rơi một giọt nước mắt nào, hay tại quá đau rồi, nước mắt còn lại đã rơi hết cho cuộc tình dang dở này rồi mà ko thể rơi thêm được nữa?
Lê Thái lại cười, tiếng cười ấy còn có những giọt nước mắt tuôn rơi:
– Là thật sao? Tình yêu của em chỉ đến thế này thôi sao?
Anh biết nó phải chịu đựng những gì, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ buông tay anh như thế này? Cuộc sống của anh, hơi thở của anh, nhịp đập con tim anh từ nay đã rời bỏ anh rồi ư? Vậy thì sống đâu còn ý nghĩa gì với anh ngoài hai chữ “tồn tại” nữa đây? Tồn tại để đền đáp công ơn sinh thành, để đền đáp lại những người đã hủy hoại cuộc đời anh.
Thì ra cảm giác chia tay là như thế này. Đau lắm, thật sự đau lắm. Hóa ra ông trời cũng công bằng đấy chứ? Trước khi quen nó anh đã chia tay biết bao nhiêu người, mặc cho người ta chạy theo van xin khóc lóc anh cũng chẳng hề quay lại. Giờ ông trời cho anh nếm thử một lần cũng là một lần trả hết cho những người mà anh đã từng nợ.
Nếu biết trước cuộc tình này sẽ kết thúc như vậy liệu rằng anh và nó có bước vào ko? Giá như là hai từ nó muốn đặt trước những câu nói. Giá như nó và anh chẳng gặp nhau, giá như nó và anh chẳng yêu nhau, giá như . . . Cuộc đời còn rất nhiều cái giá như nhưng làm sao mà tránh được.
Được sinh ra trên đời đã là một niềm hạnh phúc nhưng sống sao cho xứng đáng với thân phận một con người mới đáng quý hơn. Nó đã sống hết mình cho tình yêu, hi sinh cho tình yêu, chấp nhận tất cả vì người mình yêu . . . và cho đến hôm nay nó ko còn điều gì hối tiếc vì đã yêu anh. Chỉ thầm chúc cho anh luôn hạnh phúc mà thôi.
Tuệ Minh thấy Lê Thái đứng ngẩn ngơ, nó đưa tay lắc mạnh vai anh nhưng cũng ko thấy anh phản ứng gì. Nó lo sợ cú sốc này sẽ biến anh thành một người thực vật mất. Lo lắng, hoang mang nó tiếp tục gọi anh:
– Anh à, anh tỉnh lại đi đừng làm em sợ chứ? Anh có làm sao ko, để em đưa anh đi kiểm tra nhé. – Nó vừa nói vừa kéo anh đi về phía cửa.
Nhưng bước chân của nó chưa kịp bước thì thấy anh giằng khỏi tay nó đáp từng lời chua sót:
– Có sao ko à? Vừa nói chia tay rồi lại quan tâm anh như thế em ko thấy mình quá nhẫn tâm với anh à. – Anh lại hét lên. – Cho anh sự ấm áp yêu thương, để anh trong cái vỏ bọc của hạnh phúc rồi lúc anh đang ở đỉnh cao nhất cứ nghĩ mình đang hạnh phúc nhất thì lại nhẫn tâm đẩy anh xuống vực thẳm. Như thế là thế nào? Em nói đi?
Từng lời anh nói như từng vết cứ vào da thịt nó. Nó ko đau nỗi đau thể xác mà nó đau nỗi đau trong tim. Nếu chết đi mà nỗi đau này được chấm dứt thì ngay lúc này nó sẽ chọn cái chết.
Nó đưa tay muốn ôm lấy anh nhưng sao tay nó cứ dừng mãi ở giữa ko trung ko sao đưa lại gần anh được. Nó biết anh sẽ đau, nhưng anh đau thì nó ko đau à? Cho dù nó là người buông tay trước, cho dù nó là kẻ nói chia tay nhưng đâu phải chia tay là hết yêu? Đâu phải dừng lại là ko còn cần nhau nữa?
Nó cứ đứng lặng như thế nhìn anh thật lâu để nó có thể thu hết hình ảnh người con trai nó yêu vào sâu trong tim. Rồi nó quay lưng bước đi khi để lại cho anh một câu nói cuối cùng.
– Em chúc anh hạnh phúc, hi vọng con đường anh bước sẽ có người thay em bước cùng em. Nếu sau này trên đường đời chúng ta có vô tình chạm mặt thì em xin anh hãy chào nhau như những người bạn tốt. Anh hãy bảo trọng. Tạm biệt anh, tạm biệt tình yêu của em. – Câu nói của nó càng lúc càng nhỏ lại, để lời cuối cùng ấy nó chỉ nói cho riêng mình mà thôi.
Ko lẽ tình yêu đầu đời của nó sẽ dừng lại như thế này sao? Có khi nào anh sẽ đuổi theo nó ko? Có khi nào anh bất chấp tất cả mà chọn nó hay ko? Xin đấng tối cao hãy tạo ra thêm một kỳ tích nữa để tình yêu này của nó kết thúc một cách trọn vẹn và hoàn hảo nhất.
Nó quay lưng bước đi thật nhanh, nó ko muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của nó. Nhưng, một bàn tay nắm lấy tay nó. Bàn tay ấy ấm nóng, sưởi ấm bàn tay nó đang dần lạnh giá. Có khi nào bàn tay ấy sẽ sưởi ấm cho cả con tim nó đang lạnh giá theo từng nhịp đập hay ko?