Bạn đang đọc Hạnh Phúc Phải Chăng Là Ảo Ảnh – Chương 81
Hai tháng trôi qua, anh vẫn ở nhà nó cho dù mẹ anh, anh trai anh, em gái anh điện thoại giục anh trở về. Anh nói rằng anh ko muốn trở về ngôi nhà ấy nữa, ngôi nhà mà anh bị coi mà một kẻ thần kinh, một con hủi hay đúng hơn là một con quái thú mà ai cũng sợ.
Cũng là hai tháng kể từ ngày anh cùng nó đến công ty để nhận bàn giao của anh Quân. Nó vẫn lao đầu vào những ca mổ, những bệnh nhân ở phòng khám, dường như chỉ có công việc làm nó quên đi những nỗi đau tâm hồn mà những những người thân của anh gây ra cho nó. Nó sợ khi nó dừng lại những cuộc đối thoại đó lại hiện lên mà ko thể trốn tránh được.
Anh ngạc nhiên hôm nay nó xin nghỉ làm và muốn anh đưa đi chơi. Hơn nữa lại còn bắt anh chở nó bằng xe đạp nữa. Thật ko biết nên khóc hay nên cười đây, từ ngày anh bị tai nạn đến nay đã lần nào anh đi xe đạp đâu, ko biết anh có chở được nó hay lại để nó trở anh đây?
Đi vài vòng cũng quen dần, anh theo ý nó đi khắp lượt những con phố mà nó yêu thích. Nguyễn Du với mùi hương hoa sữa nồng nàn, Thanh Niên với hàng cây xanh lớn mát rượi, Hàng Ngang, Hàng Đào, Đồng Xuân . . . tấp nập những người qua lại. Rồi còn rất nhiều, rất nhiều những con phố mà hai người đã đi qua.
Từng vòng xe quay đều như cuốn băng quay đi hạnh phúc mà nó đang có. Nó có sai lầm ko khi cùng anh tạo ra nhiều ký ức bên nhau như thế này? Liệu sau này đi trên con phố này nó có nhìn thấy hình bóng anh hay ko? Liệu rằng nó có quên được anh khi mà hình ảnh anh in sâu trong tim nó mất rồi.
Nó muốn cười sao nước mắt cứ tuôn rơi. Nó thật sự phải xa anh sao? Thật sự mất anh rồi sao? Nó ích kỷ muốn giây phút này dừng lại nơi đây để nó có anh mãi mãi. Anh có hiểu cho nỗi lòng của nó ko khi giờ anh đang cười nị cười hạnh phúc và rạng rỡ nhất.
Nén từng tiếng nấc, chặn từng dòng nước mắt nó mỉm cười với anh. Xin đấng tối cao trên kia cho nó thêm sức mạnh để vượt qua nỗi đau này, xin hãy để hình ảnh nó đẹp nhất trong mắt anh cho đến giây phút cuối cùng. Nó tựa đầu vào tấm lưng rộng vững chãi của anh nhớ lại cuộc điện thoại đêm qua:
– Alo, tôi Tuệ Minh đây, xin hỏi ai ở đầu dây đấy ạ? – Giọng nó ngập ngừng khi thừa biết rằng giờ này là ai gọi tới.
– Ta là mẹ của Lê Thái đây, xin lỗi đã làm phiền cháu vào giờ này. – Giọng bà Lê Hạ vang lên nhẹ nhàng nhưng báo trước cả một bầu trời giông tố phía sau.
– Vâng, cháu chào bác. – Nó ngập ngừng hỏi tiếp. – Bác gọi cho cháu giờ này chắc có việc gì quan trọng?
Câu hỏi của nó kết thúc cũng là lúc cả nó và bà Lê Hạ chìm vào im lặng. Dường như cả hai đều đang cố gắng bình tĩnh nhất để đối diện với những gì mình sắp nói và sắp phải nghe.
– Tuệ Minh này, ta có việc muốn nhờ cháu. – Hít một hơi bà ta nói tiếp. – Đầu tiên cháu đừng cho Lê Thái biết nội dung cuộc nói chuyện này.
Nó hơi bất ngờ về lời đề nghị này, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh đáp:
– Bác yên tâm, chưa có cuộc điện thoại nào với những người trong gia đình bác mà anh Thái biết nội dung. Vậy nên bác ko cần phải lo lắng quá.
– Ta muốn cháu chấm dứt quan hệ với Lê Thái ngay lập tức. – Giọng bà kiên định nói.
Như một tiếng sét đánh ngang tai, dù biết ngày này sẽ đến nhưng sao nó lại đến vào cái lúc nó ko kịp chuẩn bị thế này? Có thể nào là nó nghe nhầm ko đây? Phải rồi nó nghe nhầm đấy, là nghe nhầm. Giọng nó nghẹn ngào hỏi lại:
– Bác vừa nói gì ạ? Bác có thể nhắc lại được ko cháu nghe ko rõ.
Bà Lê Hạ bất chợt thở dài, bà ít ra đã hiểu được thời gian qua bà đã đối xử với nó ko công bằng, nó là vì con trai bà nhưng bà lại hắt hủi nó, **** mắng nó. Bà rất muốn vun đắp cho hạnh phúc của nó và con trai bà nhưng cái lời của ông thầy bói kia văng vẳng bên tai làm bà lại thêm phần quyết tâm.
– Ý ta là, cháu nên chấm dứt quan hệ với Lê Thái càng sớm càng tốt.
Tiếng sét là sự thật, ko phải là mơ cũng ko phải là nó nghe nhầm chỉ là nó ko chấp nhận sự thật mà thôi. Những lời nói này như những nhát dao đâm thấu trái tim nó.
– Tại sao? . . . Tại sao bác muốn thế? – Giọng nó run rẩy.
Khi câu chữ bật ra khỏi miệng nó mới biết mình thật ngớ ngẩn. Tại sao lại hỏi nguyên nhân khi trong đầu nó đã có câu trả lời sẵn rồi. Ko lẽ bà ấy ghét nó đến như thế sao? Đến cơ hội cuối cùng để ở gần anh cũng tước đoạt của nó một cách phũ phàng như thế?
Ở đầu dây bên này bà Lê Hạ nghe rõ từng tiếng nấc của nó. Bà biết đã làm tổn thương nó rất nhiều, đã nhiều lần bà làm nó khóc nhưng biết làm sao khi bà là mẹ của Lê Thái? Bà làm thế này cũng chỉ là muốn nó hạnh phúc thôi. Thử hỏi bà đã làm sai điều gì đây?
Giọng bà mạnh mẽ đáp lại:
– Vì hai đứa ko hợp tuổi nhau, nếu cố tình lấy nhau thì Lê Thái sẽ gặp rất nhiều rủi ro, tính mạng có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Mệnh của cháu khắc mệnh của nó, chuyện vừa sảy ra là một ví dụ. Nó có thể thoát khỏi cánh tay tử thần một lần nhưng cháu có chắc chắn lần sau nó cũng sẽ được cứu hay ko? Mong cháu hãy hiểu cho ta, cha mẹ nào lại ko thương con.
Bà ta mà cũng có lúc nói ra được những lời này ư? Thương con, cái tình thương của bà ta là như thế nào? Có phải là gây đau khổ cho con thì đó mới được gọi là thương con hay ko? Nó thật ko dám định nghĩa cái từ “thương con” của bà ta.
– Cháu ko thể rời xa anh ấy được. Chúng cháu yêu nhau thật lòng, xin bác, đừng ngăn cản chúng cháu nữa. – Nó nấc nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng van xin bà ta.
Nó phải đấu tranh, phải chịu đựng những lời xúc phạm của gia đình anh suốt hơn một năm qua. Nó ko thể buông tay anh như thế được. Một năm qua có ngày nào nó sống mà ko bị bà ta đay nghiến đâu. Nhưng nó yêu anh, có có thể chịu đựng tất cả. Lần này nó cầu xin, dù có phải quỳ xuống nó cũng sẽ làm.
– Cháu xin bác, anh ấy chỉ mới bình phục sẽ ko chịu đựng được cú sốc này đâu. Bác hãy cho chúng cháu ở bên nhau.
Bà Lê Hạ ko ngờ sẽ vấp phải sự phản kháng mạnh mẽ như thế này của nó. Giọng bà đanh lại kiên quyết và thái độ của bà cũng thay đổi hẳn:
– Ko được. Tuyệt đối ko được, cô hại con tôi ra nông nỗi này còn chưa hài lòng sao? Nó có gì mà cô cứ ám con tôi mãi thế?
Nó dường như mất đi lý trí chỉ còn trả lời trong vô thức:
– Cháu ko làm gì hại anh ấy cả, cháu chỉ yêu anh ấy thôi.
– Yêu ư? – Bà ta nói rồi cười lớn. – Khen cho cái chữ yêu của cô. Cô có hiểu thế nào là yêu ko? Yêu là mong cho người mình yêu được hạnh phúc, bình an. Vậy cô đã làm gì cho con tôi mà dám nói là yêu nó? – Bà ta đay nghiến nó.
– Cháu . . . cháu . . . – Nó ngập ngừng, trong đầu ko còn suy nghĩ được gì nữa.
Giọng bà Lê Hạ lại tiếp tục vang lên:
– Thế nào? Ko trả lời được phải ko? Vậy thì tránh xa con trai tôi ra.
Nó vẫn ko ngừng van xin:
– Xin bác, cháu xin bác hãy cho cháu một cơ hội. Cháu nhất định sẽ làm anh ấy hạnh phúc.
– Cô ko xứng đáng đâu. – Bà Lê Hạ vẫn giữ giọng cao vút nói tiếp. – Phải chăng cô cần tiền của nhà tôi. Nói đi, bao nhiêu tôi cũng có thể cho cô. Chỉ cần cô rời xa con trai tôi.
Lý trí của nó đã trở về, giọng tuy nhỏ nhưng rất dứt khoát đáp lại:
– Thưa bác, xin bác hãy rút lại những lời vừa nói. Tiền có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng ko thể mua được hạnh phúc của con trai bác đâu. Cháu ko yêu anh ấy vì tiền, cháu yêu con người anh ấy, tính cách anh ấy. Tình yêu của cháu ko hề có vụ lợi cá nhân. Vì vậy bác đừng đưa vấn đề này ra để xúc phạm cháu.
Bà Lê Hạ cười nhẹ đáp lại:
– Ko phải vì tiền sao? Tôi nghe nói cô ko hề phụ thuộc kinh tế với ba mẹ mình. Với đồng lương của một bác sỹ mới ra trường như cô nếu ko nhờ tiền của con trai tôi thì sao có thể sống thảnh thơi trong căn biệt thự lớn như thế chứ? Hay ngoài làm bác sỹ ra cô còn làm nghề nào khác mà tôi ko biết?
Chưa bao giờ nó thấy mình bị xúc phạm như thế. Nó đã cố nhịn rất nhiều nhưng câu nói vừa rồi của bà ta như một giọt nước tràn li. Sức chịu đựng của nó có giới hạn, gạt dòng nước mắt giọng nó đanh lại trả lời bà ta:
– Cảm ơn bác đã quan tâm. Lương của cháu quả thật ko nhiều nhưng cũng đủ chi trả tiền thuốc cho con trai bác và cũng đủ lo cho cuộc sống của cháu cũng như anh ấy được thành thơi mà ko phải lo nghĩ. Thật chí lương của cháu có ít hơn nữa thì biết cách chi tiêu hợp lý cũng có thể sống tốt được. Và cháu cũng nói thêm để bác biết, cũng như bác, ba mẹ cháu rất thương con vì thế sẽ ko để chái phải thiệt thòi hay thiếu thốn bất cứ thứ gì cả.
Bà Lê Hạ biết mình đã thất bại khi đánh vào tài chính của nó, nước cờ này bà đã đi sai nhưng nhất định ván cờ này bà phải thằng. Thằng một cách tuyệt đối.
Giọng bà Lê Hạ lại cất lên và lần này có vẻ là châm biếm:
Ồ, vậy sao. Thế thì tôi cũng mong là cô sẽ là một đứa con ngoan của ba mẹ cô. Tôi nói cho cô rõ, đừng dùng thủ đoạn nào để có thể bước chân vào ngôi nhà này. Hãy biết giữ mình vì nếu cô có con với con trai tôi đi chăng nữa thì cũng ko bao giờ tôi chấp nhận cô đâu.
– Tất nhiên là ko thưa bác, cháu sẽ ko dùng thủ đoạn đó đâu. Tình yêu của chúng cháu đâu chỉ là thể xác mà còn cả tâm hồn và trái tim nữa.
– Tôi hi vọng ba mẹ cô dạy dỗ cô tốt để ko có điều gì đáng tiếc sảy ra. Tôi ko muốn làm thông gia với gia đình có đứa con gái hư hỏng và càng ko muốn làm thông gia với một cặp vợ chồng hạ lưu ít học như ba mẹ cô đâu. – Giọng bà ta vang lên có phần đắc ý.
Nó sững sờ khi nghe những lời này được phát ra từ miệng của một nhà giáo. Ba mẹ chính là niềm tự hào của nó, nó ko cho phép ai xúc phạm ba mẹ nó nhưng bà ta đã hơn một lần xúc phạm niềm tự hào của nó. Có trách thì chỉ nên trách bà ta ko tự ý thức lời nói của mình.
Nó gằn từng tiếng:
– Bà – ko – được – phép – xúc – phạm – ba – mẹ – tôi. Bà – ko – xứng – đáng – để – được – nhắc – đến – họ.
Nụ cười hiện dần trên môi bà ta. Giọng đắc thắng: